Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 872: Tôi là Vu Kiệt (1)
Vừa dứt lời, ông lão độ khoảng sáu mươi tuổi mặc đạo phục đứng bên cạnh chưởng môn Thiên Sơn đã vung ngang phất trần trong tay, tạo thành một đường vòng cung, ngay lập tức, 3000 sức ép đại đạo trong cơ thể ông ta tuôn ra và cùng lao về một hướng.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Chỉ trong một nhịp thở.
Còn chưa đủ thời gian để phản ứng thì giữa không trung, sức ép đại đạo tựa như một tấm lưới đánh cá bao phủ trời đất, phút chốc đã trùm lên người Vu Kiệt cùng với hơn một trăm tên đệ tử nhà họ Thường ở xung quanh đó.
Ngay khoảnh khắc sức ép đại đạo phủ xuống, Vu Kiệt híp mắt lại.
Sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh có thể cảm giác được rất rõ khí kình do mình phóng thích ra ngoài đã bắt đầu yếu đi, hơn thế nữa còn mất kiểm soát, chảy tán loạn trong cơ thể.
“Hỏng rồi!”
Vu Kiệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía chưởng môn Liễu Diệp tông đang đứng ở trang viên nhà họ Thường.
Là sức ép của cường giả phong Thánh.
Cảnh giới của anh đang bị cưỡng chế hạ xuống thấp, sau năm năm tu đạo cùng Diệp Lâm và Mặc Bạch, Vu Kiệt hiểu rất rõ về cảnh giới phong Thánh, đồng thời, anh cũng nhớ kỹ sở trường của các môn phái lớn trong Giang Hồ Truyền Thừa.
Hiện tại, tên cường giả phong Thánh đang phóng thích sức ép đại đạo chính là chưởng môn của Liễu Diệp tông, một môn phái nổi danh ngang với Nga Mi, sở trường của bọn họ chính là Thuật pháp, dưới sự áp chế từ sức ép đại đạo của ông ta, cảnh giới của anh sẽ bị hạ xuống một mức nào đó.
Giờ phút này, anh đang đối mặt với rất nhiều võ giả Tiểu Kình của nhà họ Thường, nếu như cảnh giới bị áp xuống ngang bọn họ, hậu quả khó mà lường được.
Phải nhanh chóng tránh đi tấm lưới vô hình này.
Cảm giác được cảnh giới bản thân đang liên tục hạ xuống, Vu Kiệt lập tức nhận ra điều này, anh siết chặt nắm đấm, tay trái kết ấn, khi phát hiện khí kình trong cơ thể đã hoàn toàn mất khống chế, bị đè xuống Ám Kình, anh liền xông lên trước.
Có điều…
Tốc độ của anh đã chậm lại.
Hơn nữa, vì cảnh giới bị áp chế nên tốc độ càng lúc càng chậm.
Một con dao chém về phía cổ anh.
Sát ý lạnh thấu xương tạo thành thế đao sắc bén giữa không trung.
Đồng tử Vu Kiệt thoáng co rút lại, vung đao đốn củi trong tay ngăn lại dao bầu trước mặt.
“Choang!”
Một tiếng va chạm chói tai vang lên.
Nhưng ngay lúc này…
Đao của Vu Kiệt không còn chém bay con dao bầu đối diện như lúc trước, mà cùng nó giằng co tại chỗ.
Rốt cuộc… tu vi của anh cũng rơi xuống Tiểu Kình.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh đã bị áp chế.
“Tu vi của mình!”
Phút chốc, cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ kích thích toàn bộ dây thần kinh của Vu Kiệt, giác quan thứ sáu hình thành sau nhiều năm chiến đấu đã giúp anh cảm nhận được nguy hiểm đến từ bên cạnh. Vu Kiệt vừa ngăn cản đao của tên võ giả nhà họ Thường trước mặt, vừa liếc nhìn ra sau lưng thì phát hiện có bốn tên đang vung dao lên chém về phía anh từ hai phía.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh!
Không!
Nói chính xác hơn là các giác quan của Vu Kiệt đã giảm sút, nên khả năng phát hiện hành động của đám người này trở nên chậm đi.
Anh chậm!
Những người này… mới là nhanh!
Bốn con dao, bốn mũi nhọn, cùng với gần 50, 60 tên đệ tử nhà họ Thường đang ngăn cản phía trước.
Không thể chờ chết!
Niềm tin trong tim Vu Kiệt không ngừng gào thét, ánh mắt anh híp lại, tu vi giảm xuống thì đã sao, anh vẫn là… Vu Kiệt!
Là lưỡi dao sắc của Tổ quốc - vị Lang Vương từng đơn độc vượt biên khiêu chiến ba mươi tên cao thủ bắn tỉa tinh nhuệ.
Vu Kiệt bước lên một bước, khí kình ngưng tụ ở lòng bàn chân, lúc này, anh nhảy vọt lên cao, đao đốn củi vốn đang giằng co với dao bầu của kẻ địch thoáng chốc chém lên trên, lưỡi đao xẹt qua cổ đối phương, đồng thời anh khẽ xoay cổ tay, đao trong tay xoay một vòng giữa không trung.
Ngay sau đó…
Một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi diễn ra.
Vu Kiệt bay vọt lên khiến thế công của bốn tên đệ tử nhà họ Thường thất bại, không đợi bọn họ kịp phản ứng, đao đốn củi trong tay anh đã bay ra, dùng tốc độ tuyệt đối chém vào cổ mấy tên đệ tử nhà họ Thường kia.
“Choang!”
Kế đó, đao đốn củi rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cùng với đó là mấy cái đầu đầm đìa máu tươi lăn lông lốc trên mặt đất.
Vu Kiệt hạ xuống một cách vững vàng, hai nắm đấm siết chặt.
Không thể bỏ lỡ thời cơ chiến đấu!
Anh di chuyển.
Vu Kiệt lắc người, một chân bước lên trước, vượt qua một cái máng nước hệt như một ngôi sao chổi băng ngang qua, đến khi tên võ giả nhà họ Thường phía trước kịp phản ứng thì đã phải đối mặt với cú đấm trực diện của Vu Kiệt.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Tên kia bị đánh ngã ra đất.
Tiếp theo là âm thanh “răng rắc”, xương mũi của hắn ta nát vụn, máu mũi từ miệng vết thương tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ toàn bộ cằm.
Nhưng ngay khi Vu Kiệt chuẩn bị tiến lên phía trước, đột nhiên một luồng gió lạnh ập đến từ sau lưng.
Da đầu anh tê rần.
Anh còn chưa kịp xoay người lại thì đã liếc thấy lưỡi dao hung hăng chém xuống vai mình.
Dao bầu rạch nát da thịt trên vai anh, cảm giác đau đớn như muốn xé nát cơ thể nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Hai đấm khó địch bốn tay.
Trong cùng cảnh giới, có lẽ Vu Kiệt đấu tay đôi vô địch.
Nhưng nếu cùng cảnh giới lại bị đè bẹp về mặt số lượng thì anh vẫn sẽ… bị thương.
Đau đớn dữ dội khiến khóe mắt Vu Kiệt co giật.
Anh hét lên một tiếng, lập tức giơ tay nắm lấy lưỡi dao vừa chém xuống, sau đó dùng sức nâng nó lên.
Lưỡi dao sắt bén rạch nát lòng bàn tay anh, máu tươi men theo dao bầu của đối phương… nhỏ giọt trên mặt đất.
Tên võ giả nhà họ Thường kia tái mặt, thoáng chốc, vẻ mặt hắn ta lại trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt lấy chuôi dao, dùng sức ấn xuống.
Một bên nâng lên!
Một bên đè xuống!
Vết thương trên lòng bàn tay Vu Kiệt càng sâu hơn.
Máu cũng chảy ra nhiều hơn.
Đằng xa, thấy cảnh tượng như vậy, Ngô Tiểu Phàm gần như sụp đổ.
Cô liều mạng giãy dụa: “Không… Không… Đừng mà!”
“Anh Vu, anh mau chạy đi, chạy mau lên!”
“Đừng chém anh ấy, đừng…”
Cô gào khản cả giọng.
Nhưng mặc kệ cô có kêu gào cỡ nào thì đám người xung quanh vẫn không từ bỏ ý định giết chết Vu Kiệt.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Nếu không tiêu diệt từ khi mới nảy mầm, e là sẽ thành họa lớn.
Ngô Tiểu Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Long: “Hứa Long, anh giết tôi là được rồi, tôi biết anh hận tôi, chị của anh – Hứa Thu cũng hận tôi, tôi không cần gia sản nhà họ Ngô, tôi tặng hết cho các người đấy, ngay cả mạng của tôi cũng cho các người, có được không?”
“Thả anh ấy đi, tôi van xin anh hãy thả anh Vu đi! Nếu anh muốn đòi lại món nợ ba cái tát tay kia cho chị anh thì hãy giết tôi đi, anh giết tôi là được, tất cả đều là lỗi của tôi, có được không?”
“Hứa Long, tôi van xin anh, anh ấy là người vô tội, Hứa Long…”
Ngô Tiểu Phàm điên cuồng van xin.
Cô nhìn thấy con dao kia chém xuống vai Vu Kiệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ chết.
Cô không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng ông mình chết vì mình được.
Đáng tiếc là…
Khi nghe thấy lời cầu xin của cô, Hứa Long lại bật cười ha hả, hắn lạnh giọng nói: “Cầu xin tôi à?”
“Vô dụng thôi!”
“Bây giờ không chỉ có tôi muốn giết hắn, mà còn có năm vị nhân vật khó lường kia, bọn họ đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết!”
“Bất kể là vì đã khiến chị tôi ăn ba cái tát tay hay là vì những ân oán khác thì hôm nay hắn cũng phải chết!”
“Tóm lại, cô nên tiết kiệm sức mà lo cho mình đi! Lửa dưới chân cô sắp thiêu đến lông mày rồi kìa!”
“Ha ha ha…”
Ngô Tiểu Phàm cúi đầu nhìn.
Ngọn lửa màu đỏ tím nhờ có xăng nên đã bùng lên một cách mạnh mẽ, mặc cho trận mưa này có lớn cỡ nào thì cũng không thể giội tắt được nó.
Lửa!
Lửa thật lớn!
Lửa đã sắp cháy đến giày của Ngô Tiểu Phàm.
Nhiệt độ nóng bỏng tựa như nham thạch nóng chảy, lại như máu tươi đang ào ào tuôn ra từ vai Vu Kiệt.
Bóng dáng cao ngất của Vu Kiệt đứng thẳng tại chỗ, sắc mặt anh có hơi khó coi.
Anh nắm chặt lấy lưỡi dao đang không ngừng chém xuống da thịt mình, ánh mắt hung ác như một con sói.
Máu tươi nhuộm đỏ cả cánh tay.
Vết thương đã sắp thấy xương.
Nhưng…
Anh vẫn không ngã xuống.
Một khắc không gục ngã, anh vẫn kiên cường đứng đến cùng.
“Lên!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên, Vu Kiệt nắm lấy lưỡi dao, phần eo phát lực, cứ thế nhấc lưỡi dao giơ lên giữa không trung.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Chỉ trong một nhịp thở.
Còn chưa đủ thời gian để phản ứng thì giữa không trung, sức ép đại đạo tựa như một tấm lưới đánh cá bao phủ trời đất, phút chốc đã trùm lên người Vu Kiệt cùng với hơn một trăm tên đệ tử nhà họ Thường ở xung quanh đó.
Ngay khoảnh khắc sức ép đại đạo phủ xuống, Vu Kiệt híp mắt lại.
Sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh có thể cảm giác được rất rõ khí kình do mình phóng thích ra ngoài đã bắt đầu yếu đi, hơn thế nữa còn mất kiểm soát, chảy tán loạn trong cơ thể.
“Hỏng rồi!”
Vu Kiệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía chưởng môn Liễu Diệp tông đang đứng ở trang viên nhà họ Thường.
Là sức ép của cường giả phong Thánh.
Cảnh giới của anh đang bị cưỡng chế hạ xuống thấp, sau năm năm tu đạo cùng Diệp Lâm và Mặc Bạch, Vu Kiệt hiểu rất rõ về cảnh giới phong Thánh, đồng thời, anh cũng nhớ kỹ sở trường của các môn phái lớn trong Giang Hồ Truyền Thừa.
Hiện tại, tên cường giả phong Thánh đang phóng thích sức ép đại đạo chính là chưởng môn của Liễu Diệp tông, một môn phái nổi danh ngang với Nga Mi, sở trường của bọn họ chính là Thuật pháp, dưới sự áp chế từ sức ép đại đạo của ông ta, cảnh giới của anh sẽ bị hạ xuống một mức nào đó.
Giờ phút này, anh đang đối mặt với rất nhiều võ giả Tiểu Kình của nhà họ Thường, nếu như cảnh giới bị áp xuống ngang bọn họ, hậu quả khó mà lường được.
Phải nhanh chóng tránh đi tấm lưới vô hình này.
Cảm giác được cảnh giới bản thân đang liên tục hạ xuống, Vu Kiệt lập tức nhận ra điều này, anh siết chặt nắm đấm, tay trái kết ấn, khi phát hiện khí kình trong cơ thể đã hoàn toàn mất khống chế, bị đè xuống Ám Kình, anh liền xông lên trước.
Có điều…
Tốc độ của anh đã chậm lại.
Hơn nữa, vì cảnh giới bị áp chế nên tốc độ càng lúc càng chậm.
Một con dao chém về phía cổ anh.
Sát ý lạnh thấu xương tạo thành thế đao sắc bén giữa không trung.
Đồng tử Vu Kiệt thoáng co rút lại, vung đao đốn củi trong tay ngăn lại dao bầu trước mặt.
“Choang!”
Một tiếng va chạm chói tai vang lên.
Nhưng ngay lúc này…
Đao của Vu Kiệt không còn chém bay con dao bầu đối diện như lúc trước, mà cùng nó giằng co tại chỗ.
Rốt cuộc… tu vi của anh cũng rơi xuống Tiểu Kình.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh đã bị áp chế.
“Tu vi của mình!”
Phút chốc, cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ kích thích toàn bộ dây thần kinh của Vu Kiệt, giác quan thứ sáu hình thành sau nhiều năm chiến đấu đã giúp anh cảm nhận được nguy hiểm đến từ bên cạnh. Vu Kiệt vừa ngăn cản đao của tên võ giả nhà họ Thường trước mặt, vừa liếc nhìn ra sau lưng thì phát hiện có bốn tên đang vung dao lên chém về phía anh từ hai phía.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh!
Không!
Nói chính xác hơn là các giác quan của Vu Kiệt đã giảm sút, nên khả năng phát hiện hành động của đám người này trở nên chậm đi.
Anh chậm!
Những người này… mới là nhanh!
Bốn con dao, bốn mũi nhọn, cùng với gần 50, 60 tên đệ tử nhà họ Thường đang ngăn cản phía trước.
Không thể chờ chết!
Niềm tin trong tim Vu Kiệt không ngừng gào thét, ánh mắt anh híp lại, tu vi giảm xuống thì đã sao, anh vẫn là… Vu Kiệt!
Là lưỡi dao sắc của Tổ quốc - vị Lang Vương từng đơn độc vượt biên khiêu chiến ba mươi tên cao thủ bắn tỉa tinh nhuệ.
Vu Kiệt bước lên một bước, khí kình ngưng tụ ở lòng bàn chân, lúc này, anh nhảy vọt lên cao, đao đốn củi vốn đang giằng co với dao bầu của kẻ địch thoáng chốc chém lên trên, lưỡi đao xẹt qua cổ đối phương, đồng thời anh khẽ xoay cổ tay, đao trong tay xoay một vòng giữa không trung.
Ngay sau đó…
Một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi diễn ra.
Vu Kiệt bay vọt lên khiến thế công của bốn tên đệ tử nhà họ Thường thất bại, không đợi bọn họ kịp phản ứng, đao đốn củi trong tay anh đã bay ra, dùng tốc độ tuyệt đối chém vào cổ mấy tên đệ tử nhà họ Thường kia.
“Choang!”
Kế đó, đao đốn củi rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cùng với đó là mấy cái đầu đầm đìa máu tươi lăn lông lốc trên mặt đất.
Vu Kiệt hạ xuống một cách vững vàng, hai nắm đấm siết chặt.
Không thể bỏ lỡ thời cơ chiến đấu!
Anh di chuyển.
Vu Kiệt lắc người, một chân bước lên trước, vượt qua một cái máng nước hệt như một ngôi sao chổi băng ngang qua, đến khi tên võ giả nhà họ Thường phía trước kịp phản ứng thì đã phải đối mặt với cú đấm trực diện của Vu Kiệt.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Tên kia bị đánh ngã ra đất.
Tiếp theo là âm thanh “răng rắc”, xương mũi của hắn ta nát vụn, máu mũi từ miệng vết thương tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ toàn bộ cằm.
Nhưng ngay khi Vu Kiệt chuẩn bị tiến lên phía trước, đột nhiên một luồng gió lạnh ập đến từ sau lưng.
Da đầu anh tê rần.
Anh còn chưa kịp xoay người lại thì đã liếc thấy lưỡi dao hung hăng chém xuống vai mình.
Dao bầu rạch nát da thịt trên vai anh, cảm giác đau đớn như muốn xé nát cơ thể nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Hai đấm khó địch bốn tay.
Trong cùng cảnh giới, có lẽ Vu Kiệt đấu tay đôi vô địch.
Nhưng nếu cùng cảnh giới lại bị đè bẹp về mặt số lượng thì anh vẫn sẽ… bị thương.
Đau đớn dữ dội khiến khóe mắt Vu Kiệt co giật.
Anh hét lên một tiếng, lập tức giơ tay nắm lấy lưỡi dao vừa chém xuống, sau đó dùng sức nâng nó lên.
Lưỡi dao sắt bén rạch nát lòng bàn tay anh, máu tươi men theo dao bầu của đối phương… nhỏ giọt trên mặt đất.
Tên võ giả nhà họ Thường kia tái mặt, thoáng chốc, vẻ mặt hắn ta lại trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt lấy chuôi dao, dùng sức ấn xuống.
Một bên nâng lên!
Một bên đè xuống!
Vết thương trên lòng bàn tay Vu Kiệt càng sâu hơn.
Máu cũng chảy ra nhiều hơn.
Đằng xa, thấy cảnh tượng như vậy, Ngô Tiểu Phàm gần như sụp đổ.
Cô liều mạng giãy dụa: “Không… Không… Đừng mà!”
“Anh Vu, anh mau chạy đi, chạy mau lên!”
“Đừng chém anh ấy, đừng…”
Cô gào khản cả giọng.
Nhưng mặc kệ cô có kêu gào cỡ nào thì đám người xung quanh vẫn không từ bỏ ý định giết chết Vu Kiệt.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Nếu không tiêu diệt từ khi mới nảy mầm, e là sẽ thành họa lớn.
Ngô Tiểu Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Long: “Hứa Long, anh giết tôi là được rồi, tôi biết anh hận tôi, chị của anh – Hứa Thu cũng hận tôi, tôi không cần gia sản nhà họ Ngô, tôi tặng hết cho các người đấy, ngay cả mạng của tôi cũng cho các người, có được không?”
“Thả anh ấy đi, tôi van xin anh hãy thả anh Vu đi! Nếu anh muốn đòi lại món nợ ba cái tát tay kia cho chị anh thì hãy giết tôi đi, anh giết tôi là được, tất cả đều là lỗi của tôi, có được không?”
“Hứa Long, tôi van xin anh, anh ấy là người vô tội, Hứa Long…”
Ngô Tiểu Phàm điên cuồng van xin.
Cô nhìn thấy con dao kia chém xuống vai Vu Kiệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ chết.
Cô không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng ông mình chết vì mình được.
Đáng tiếc là…
Khi nghe thấy lời cầu xin của cô, Hứa Long lại bật cười ha hả, hắn lạnh giọng nói: “Cầu xin tôi à?”
“Vô dụng thôi!”
“Bây giờ không chỉ có tôi muốn giết hắn, mà còn có năm vị nhân vật khó lường kia, bọn họ đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết!”
“Bất kể là vì đã khiến chị tôi ăn ba cái tát tay hay là vì những ân oán khác thì hôm nay hắn cũng phải chết!”
“Tóm lại, cô nên tiết kiệm sức mà lo cho mình đi! Lửa dưới chân cô sắp thiêu đến lông mày rồi kìa!”
“Ha ha ha…”
Ngô Tiểu Phàm cúi đầu nhìn.
Ngọn lửa màu đỏ tím nhờ có xăng nên đã bùng lên một cách mạnh mẽ, mặc cho trận mưa này có lớn cỡ nào thì cũng không thể giội tắt được nó.
Lửa!
Lửa thật lớn!
Lửa đã sắp cháy đến giày của Ngô Tiểu Phàm.
Nhiệt độ nóng bỏng tựa như nham thạch nóng chảy, lại như máu tươi đang ào ào tuôn ra từ vai Vu Kiệt.
Bóng dáng cao ngất của Vu Kiệt đứng thẳng tại chỗ, sắc mặt anh có hơi khó coi.
Anh nắm chặt lấy lưỡi dao đang không ngừng chém xuống da thịt mình, ánh mắt hung ác như một con sói.
Máu tươi nhuộm đỏ cả cánh tay.
Vết thương đã sắp thấy xương.
Nhưng…
Anh vẫn không ngã xuống.
Một khắc không gục ngã, anh vẫn kiên cường đứng đến cùng.
“Lên!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên, Vu Kiệt nắm lấy lưỡi dao, phần eo phát lực, cứ thế nhấc lưỡi dao giơ lên giữa không trung.
Bình luận facebook