• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (7 Viewers)

  • Chương 876: Là thần hay là ma

Đó là âm thanh phát ra từ trong viên đá.

Năm tên cường giả phong Thánh tìm kiếm khắp nơi những không cách nào phát hiện ra thiên địa pháp tắc kia đến từ đâu.

Giữa không trung, luồng pháp tắc kia là một đường thẳng tắp, chính xác hơn là một đường thẳng không màu chắn phía trước Vu Kiệt, đối mặt với đường thẳng này, uy áp đại đạo của năm tên cường giả phong Thánh hệt như một nhánh cây yếu ớt, không cách nào lay chuyển được nó.

Đó là khí tức chỉ có người phong Vương mới có được.

Đó là thiên địa pháp tắc chỉ có người phong Vương mới nắm giữ được.

Nhưng thiên địa pháp tắc này, à không… trong võ giới Hoa Hạ hiện tại, còn có vị phong Vương nào dám một mình rời núi, mạo hiểm bị thiên lôi đánh để chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy như Lạc Thành cứu một tên yêu nghiệt vốn là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt của Giang Hồ Truyền Thừa lẫn Gia Tộc Truyền Thừa?

Không ai trong bọn họ biết được!

Bọn họ cũng đang tìm kiếm, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có được đáp án!

Lại nói, khi bọn họ còn đang cảm thấy hoang mang vì luồng thiên địa pháp tắc đột ngột xuất hiện này, Vu Kiệt gục đầu xuống.

Nói đúng hơn là anh đã sắp kiệt sức.

Cơ thể yếu ớt, sức mạnh gần như đã tiêu hao sạch.

Máu tươi chảy ra ngày càng nhiều, dưới đầu gối đầm đìa máu, máu bủa vây xung quanh anh.

Đám người kia không biết thiên địa pháp tắc này ở đâu.

Nhưng anh biết.

Anh khống chế mí mắt, cố hết sức để không nhắm mắt lại và chăm chú nhìn viên đá trước ngực, nhếch miệng cười: “Tiểu Thạch…”

“Mi lên tiếng đi!”

“Ta mệt quá… thật sự rất mệt… cứ như tất cả sức lực trên người đều đã bị rút đi!”

“Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực đến như vậy… Đánh không lại… Thật sự không cách nào đánh lại… năm tên cường giả phong Thánh… ta đánh không lại…”

“Nhưng dù vậy, ta vẫn không muốn ngã xuống, ta muốn đứng lên… đứng lên…”

“Còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong mà!”

“Tiểu Thạch… mi cứu người thì cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, trên biển Luân Thành, mi đã cứu ta một mạng, bây giờ…”

“Ta muốn đứng lên… có được không?”

Tiểu Thạch im lặng không đáp, sau những lời nói vừa rồi thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Vu Kiệt mỉm cười: “Mi không giúp ta thì ta sẽ tự… đứng lên!”

Luồng thiên địa pháp tắc kia vẫn đang đối kháng với uy áp đại đạo của năm tên cường giả phong Thánh kia.

Ngay thời khắc này, uy áp đại đạo đang áp chế Vu Kiệt cũng dần biến mất.

Anh thử điều động khí kình trong cơ thể thì phát hiện vừa nãy, vì để đối kháng với uy áp đại đạo mà khí kình đã sớm tiêu hao sạch, hiện tại, thân thể anh chỉ là phàm thể đã bị tàn phá không còn gì, trên vai có vết đao, lòng bàn tay bị cắt sâu tận xương, đầu gối trọng thương, bụng rỉ máu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sức lực… đã sắp cạn.

Nhìn chằm chằm vào Tiểu Thạch hồi lâu vẫn không thấy nó trả lời, Vu Kiệt từ từ ngẩng đầu lên.

Đằng xa, ngọn lửa vẫn đang hừng hực cháy, đã sắp liếm đến giày của Ngô Tiểu Phàm.

Anh không còn thời gian nữa!

Vu Kiệt dùng hết sức lực cuối cùng, cơ thể lảo đảo đứng lên, nhưng ngay khi anh định bước chân lên cây cầu dài thì sức lực toàn thân… đã hoàn toàn cạn kiệt.

Mất đi lực không chế khiến hai chân anh vướng vào nhau, cả người… ngã chúi về phía trước.

Ngô Tiểu Phàm biến sắc: “Không… không được… đừng mà!”

“Rầm!”

Ngay khi Vu Kiệt sắp ngã xuống thì một luồng pháp tắc tuôn ra từ trong khe hở trên viên đá, sau đó hóa thành một đường thẳng hệt như một bàn tay vô hình khổng lồ bao phủ phía trên cây cầu, đỡ lấy anh.

Lúc này, Vu Kiệt đã rơi vào hôn mê.

Còn viên đá vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ say trước ngực anh thì… hoàn toàn tỉnh táo.



Trong biển tâm thức, Vu Kiệt lại lần nữa đi đến Tuyết Hải Sơn Điền của chính mình.

Anh đi thẳng một mạch, quan sát chín ngọn núi vốn dĩ phải hừng hực lửa, nhưng cũng như lần trước, hiện tại lửa đều đã lụi tàn.

Tuyết Hải Sơn Điền dưới chân vô cùng rắn chắc.

Bầu trời phía trên đầu màu xám xịt.

Khi anh đi đến dưới chân ngọn núi thứ tám thì đột nhiên phát hiện một dấu chân khác.

Dấu chân kia không sâu, không giống với dấu chân người, anh híp mắt nhìn kỹ thì phát hiện nó có hơi giống với móng vuốt rồng, lại có phần giống với vuốt hổ. Vu Kiệt nhấc chân lên đặt ngang với dấu chân trước mặt để so sánh thì phát hiện nó to gấp hai lần chân anh.

Nói vậy… trên ngọn núi lửa này có người ư?

Anh không biết…

Phải đi lên đó mới có thể xác định được.

Vì thế Vu Kiệt bắt đầu bò, anh không sao mình phải bò, rõ ràng là anh đang ở trong biển tâm thức của mình, nhưng lại không cách nào khống chế suy nghĩ để bản thân có thể tự do làm bất kỳ điều gì mình muốn, có lẽ…

Có lẽ người ở sâu trong sương mù không cách nào nhìn rõ bằng người bên ngoài.

Hẳn là cùng một logic như vậy.

Anh bò lên trên, đám mây xám xịt trên bầu trời bắt đầu hiện lên ký ức của anh, đó là những ký ức từ khi anh còn nhỏ cho đến lớn, tốc độ leo núi của anh càng lúc càng nhanh, những gì nhớ lại cũng nhanh và ngày càng nhiều hơn. Thời gian dần trôi qua, Vu Kiệt đã hoàn toàn nhớ lại những ký ức về bản thân, anh nhận ra rằng mình đang hôn mê và hiện tại anh đang ở trong biển tâm thức của chính mình. Kế đó, rốt cuộc anh cũng nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Soạt!

Ngay lúc này, Vu Kiệt chợt nhận ra mình đã bò lên đến đỉnh núi.

Phía trước có một người đang đứng quay lưng về phía anh!

Không!

Có lẽ cũng không phải người.

Ít nhất không nhìn được chính diện thì không thể xác định đó có phải là người hay không.

“Anh là ai?”, Vu Kiệt hỏi.

Người nọ xoay người lại.

Nhưng khi hắn ta quay lại thì Vu Kiệt phát hiện mũ của người này rất dài, che khuất cả khuôn mặt, đồng thời phía sau hắn, miệng núi lửa vốn khô kiệt bỗng chốc có thêm một hồ nước vô cùng tĩnh lặng, cái hồ kia bao trùm hoàn toàn miệng núi lửa, nhưng trong hồ lại không hề có một chút bọt nước nào.

Vu Kiệt nhíu mày: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Thả tôi ra!”

“Tôi muốn cứu người!”

“Cứu người ư?”

“Ồ?”

Người nọ tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó nói bằng giọng điệu tràn đầy khinh miệt: “Là cứu người hay giết người?”

“Giết người?”, Vu Kiệt lui về sau một bước, sau đó anh chợt giật mình nhận ra phía sau mình là vực sâu vạn trượng.

Người trước mặt tiếp tục nói: “Mi không muốn giết chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái à?”

“Mi không muốn giết lão già Liễu Diệp tông à?”

“Người của Dược Vương Cốc… mi cũng không muốn giết à?”

“Còn có hai tên nữa… mi không muốn giết bọn họ?”

“Đệ tử của bọn chúng đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất để giết hại dân làng núi Trường Mao. Hãy nhớ lại những người phụ nữ kia, những đứa trẻ nằm ở cổng làng, hãy nhớ lại những đóa hoa trắng mi đặt trên phần mộ chen chúc của bọn họ, nhớ lại đi… nhớ lại những ông lão đã chết trước cửa nhà, bọn họ đều là những người đáng thương, những dân làng vô tội tay không tấc sắt.

“Là do đám ngụy quân tử kia giết đấy!”

“Đệ tử của bọn chúng!”

“Mi không muốn giết đám người đó sao?”

Vu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Anh đang mê hoặc tôi ư?”

Người nọ bật cười ha hả: “Ta mê hoặc mi à?”

“Là chính mi mang ta về nhà!”

“Là chính mi mượn thiên lôi để giúp ta phá bỏ phong ấn!”

“Là mi dùng máu tươi tẩm bổ cho ta!”

“Là mi kêu gào muốn ta giúp mi đứng lên!”

“Sao giờ lại nói là ta mê hoặc mi?”

“Không phải mi muốn giết chúng à?”

“Ta biết, mi muốn điều đó!”

“Đó chính là suy nghĩ khi mi đến đây, mi muốn giết bọn họ, mi đang tức giận, đang hận đến phát điên lên, không đúng à? Không đúng sao?”

“Mi rất muốn giết bọn chúng, đúng không?”

“Mi nói đi, mi nói đi, chỉ cần nói mi muốn giết đám người kia, ta sẽ giúp mi giết!”

“Chỉ cần mi nói…Tôi muốn giết người!”

“Nói đi!”

“Ta cam đoan sẽ giúp mi… giết sạch!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom