Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 874: Tôi tên là Vu Kiệt (3)
Bước được bước đầu tiên.
Thì có thể bước tiếp bước thứ hai.
Vu Kiệt lết thân thể đầy máu.
Tiến về phía trước.
Anh lại bước tiếp bước thứ ba, ánh mắt kiên định, vết thương trên bụng và vết thương trên vai đã rách toạc ra, hoàn toàn nhuộm đỏ quần áo trên người anh.
Cơn đau dồn dập ùa đến...
Chạy dọc theo bờ vai, không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Trên bầu trời xuất hiện sấm sét cuồn cuộn lóe lên giữa những đám mây, để lại vài vết chớp trắng rồi biến mất, nhưng vài giây sau lại xuất hiện.
Tên võ giả nhà họ Thường vừa đánh gãy gậy gỗ thấy vậy liền liếc mắt nhìn xung quanh, lại lấy một cây gậy gỗ khác từ người bên cạnh, chạy về phía trước, đánh về phía đầu gối trên chân còn lại của Vu Kiệt!
“Bộp!”
Gậy gỗ…lại gãy rồi.
Vu Kiệt lại ngã lăn ra đất.
Lợi dụng lúc anh ngã, một số võ giả nhà họ Thường vừa bị sốc vì hành động nâng đao của Vu Kiệt lúc nãy, mặc dù cổ tay đang run rẩy những vẫn cố cầm gậy gỗ chạy về phía Vu Kiệt thi nhau đánh vào chân anh!
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
“…”
Tiếng gậy gỗ bị gãy nối tiếp nhau, không ngừng vang vọng trong không trung.
Cho đến khi tất cả gậy gỗ đều bị đánh gãy thì những võ giả nhà họ Thường này mới dừng lại, nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt, hơi thở vô cùng căng thẳng.
Đám võ giả cầm dao bầu không dám bước tới vì sợ…
Bọn họ không tin, thân thể của một con người thực sự có thể chịu được nhiều đả kích đau đớn như vậy.
Bọn họ không tin, cảnh giới đã bị trấn áp xuống tiểu kình mà vị thiên tài của võ giới này vẫn vô địch như vậy.
Bọn họ không tin, trên đời này có người thực sự có thể chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh, dám bước đến trước mặt cường giả phong thánh.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Nhưng…
Những chuyện càng không thể xảy ra thì càng có nhiều khả năng xảy ra kỳ tích.
Đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.
Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, lòng bàn tay nhuốm máu đỏ tươi của Vu Kiệt nắm chắc mép gạch đá xanh, anh chống tay trên mặt đất đứng dậy, đầu gối đau đớn đè xuống đất.
Đứng dậy!
Đứng dậy!
Đứng dậy!
Đứng dậy đi…Vu Kiệt!
"Tôi đến từ vùng núi, đã thề sẽ bảo vệ gia đình và tổ quốc!"
"Tôi đến từ vùng núi, không muốn người dân phải chịu khổ thêm nữa!"
"Tôi đến từ vùng núi, chỉ để bảo vệ công lý và lẽ phải!"
"Tôi đến từ vùng núi, vượt qua vực thẳm, vượt qua mọi khó khăn!"
"Tôi đến từ vùng núi, trong lúc mờ mịt tôi vẫn giữ vững lòng tin!"
"Tôi đến từ vùng núi, cũng phải bước tiếp, cho dù đây là con đường một đi không trở lại, cho dù là con đường nhất định sẽ chết, cho dù không còn nhìn thấy ánh sáng nữa…"
"Tôi đến từ vùng núi, trải qua vui buồn hợp tan, chứng kiến những tội ác tày trời, những chuyện bất công trên thế gian này, nâng dao lên, cầm chặt súng, đi trong mưa, ngẩng cao đầu…"
Tôi nhìn thấy ông rồi!
Ánh mắt sắc bén của Vu Kiệt không hề giảm đi, anh nhìn chòng chọc về phía năm cường giả phong thánh, lại một lần nữa đứng lên.
Thân thể lắc lư không vững dần dần đứng thẳng dậy.
“Đủ rồi…đủ rồi…”
Ngô Tiểu Phàm bị trói trên cọc gỗ, nhìn thấy cảnh này cô không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy dài: "Anh Vu, đừng qua đây…cầu xin anh…anh sẽ chết mất!"
“Đừng qua đây nữa…nhanh đi đi…nhanh đi đi!”
“Anh Vu!”
“Anh nhanh chạy trốn đi!”
Ngô Tiểu Phàm đau đớn, cô cố hết sức hét về phía Vu Kiệt.
Âm thanh dường như vang xa hàng ngàn dặm.
Nghe thấy giọng Ngô Tiểu Phàm, sắc mặt Vu Kiệt vẫn như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Chỉ cách một trăm mét, có gì khó chứ?”
Dứt lời, anh đã bước được bước thứ tư.
Bước thứ năm!
Bước thứ sáu!
…
Từng bước!
Từng bước!
Đạp lên những viên gạch đá xanh, những bước chân nặng trĩu bước trong mưa.
Tốc độ của anh rất chậm.
Nhưng không một ai trong nhà họ Thường dám bước tới.
Bọn đều sợ đến nỗi ngây người.
Trên mặt ai nấy cũng hiện rõ bốn chữ…không thể tin được!
“Hắn…hắn có còn là người không?”
"Xương của hắn làm bằng sắt sao?"
"Lẽ nào hắn không cảm thấy đau sao?"
Vết thương trên vai bị dao chém vào.
Vết thương ở bụng vì vụ tai nạn máy bay rơi xuống biển vẫn chưa lành.
Còn vết dao cắt thấu xương ở lòng bàn tay.
Cộng thêm đầu gối bị vô số cây gỗ liên tục đánh xuống.
Trên người toàn là vết thương, nhưng anh vẫn có thể bước đi.
Bước đi rất vững vàng.
Bước đi rất kiên định.
Tất cả mọi người đều không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, nhưng đây là…sự thật!
Ánh mắt của năm cường giả phong thánh cũng trở nên lạnh lẽo, bọn họ nhìn chằm chằm bước chân của Vu Kiệt, đi qua hành lang dài, lướt qua từng đệ tử nhà họ Thường.
Bọn họ hỏi anh không đau sao?
Đương nhiên là rất đau.
Vô cùng đau đớn, đau đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều đang sống trong đau khổ, nhưng như vậy thì sao, cuối cùng cũng phải tiếp tục sống, bởi vì còn những người thân trong gia đình, còn những ngôi nhà không thể rời xa, và còn những ước mơ mà bạn muốn dùng đời này để thực hiện.
Mà điều Vu Kiệt muốn, rất đơn giản.
Vì những người dân đã chết trên núi Trường Mao, đòi…công bằng!
Cuối cùng…
Anh cũng đến được đầu cây cầu dài.
Quay đầu lại, sau lưng là hai đường máu dài in dưới đất, anh đi dọc theo cổng chính của quán trà Long Môn, loạng choạng bước qua hành lang, sau đó đến trước cây cầu dài, cây cầu trước mặt bắc ngang qua hồ!
Đối diện anh là cổng chính của trang viên nhà họ Thường, năm cường giả phong thánh đứng trước cổng nhìn chằm chằm về phía Vu Kiệt một cách trịch thượng như những vị thần.
Chưởng môn Thiên Sơn trầm giọng nói: "Cứ để hắn đi qua đây như vậy thì hời cho hắn quá".
Chưởng môn Dược Vương cốc: “Không bằng bảo hắn quỳ xuống?”
Chưởng môn Liễu Diệp tông: “Tôi thấy ý này rất hay”.
Sau đó, ông ta giơ hai tay lên chắp lại giữa không trung, mục tiêu nhắm thẳng vào vai Vu Kiệt, ấn mạnh xuống!
“Bùm!”
Trong không gian ảo, sức ép đại đạo cuồng bạo thẳng tắp rơi xuống, oanh kích trên vai Vu Kiệt.
Đây là sự nghiền nát tuyệt đối của cường giả phong thánh đối với cường giả tiểu kình.
Giây tiếp theo.
“Bùm” một tiếng.
Thân thể Vu Kiệt giống như bị núi Thái Sơn nghiền nát, lúc này xương cốt toàn thân dường như bị bóp chặt, đầu gối bị thương nặng trực tiếp khuỵu xuống dưới áp lực của sức ép đại đạo.
Sau đó một âm thanh nặng nề vang lên.
Vu Kiệt quỳ rạp trên mặt đất.
Những viên gạch đá xanh dưới đầu gối anh vỡ tan tành, loang ra những vết nứt như mạng nhện.
Cuối cùng cũng…quỳ rồi!
Đệ tử thân truyền của võ thánh Diệp Lâm.
Chưởng môn Thiên Sơn ngẩng đầu lên: “Quỳ như vậy đi qua đây, yêu nghiệt!”
Xen lẫn với âm thanh uy nghi của cường giả phong thánh, giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh.
Quỳ?
Hai mắt Vu Kiệt híp lại, anh đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu: "Đời này!"
“Không quỳ trời!”
“Không quỳ đất!”
“Không quỳ thần phật!”
“Không quỳ yêu ma!”
“Ông muốn tôi quỳ?”
“Ông…không xứng!”
Dứt lời, gân xanh trên mặt anh nổi lên cuồn cuộn, những đường gân tím lần lượt xuất hiện dưới làn da dính đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.
Vu Kiệt điều động khí kình khắp toàn thân, dồn tất cả lên vai.
Cho dù tu vi của anh đã bị trấn áp.
Cho dù đang đối mặt với năm cường giả phong thánh.
Cho dù khắp người bê bết máu.
Bắt anh quỳ!
Không thể nào!
Anh hét lên trời: "Đứng dậy đi!"
“Bùm!”
Những viên đá xanh dưới chân trực tiếp lún xuống.
Đúng lúc này, vì cố gắng chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh nên đã khiến các dây thần kinh trên vai Vu Kiệt đứt thành từng đoạn, khóe miệng chảy ra một dòng máu!
Nhưng toàn thân…không hề nhúc nhích chút nào!
Tóc của anh rối tứ tung, bị mưa to gió lớn thổi loạn xạ.
Anh gầm lên, mặt đỏ bừng, giống như màu máu.
Quỳ, không được.
Dậy, cũng không được!
Vết thương trên người Vu Kiệt ngày càng nghiêm trọng, dưới khoảng cách tuyệt đối, phản kháng như vậy chỉ nhận lại phản ứng dữ dội, tốc độ máu tuôn ra từ miệng vết thương ngày càng nhanh hơn.
Chỉ là ở một góc khuất khó có thể nhìn thấy…
Máu chảy xuống từ vết thương trên người Vu Kiệt lại nhỏ giọt ngay trên mặt Tiểu Thạch đang giấu trong ngực anh.
Đúng lúc năm cường giả phong thánh đang nhìn Vu Kiệt cười khinh bỉ.
Thì Tiểu Thạch nứt thành một đường!
Thì có thể bước tiếp bước thứ hai.
Vu Kiệt lết thân thể đầy máu.
Tiến về phía trước.
Anh lại bước tiếp bước thứ ba, ánh mắt kiên định, vết thương trên bụng và vết thương trên vai đã rách toạc ra, hoàn toàn nhuộm đỏ quần áo trên người anh.
Cơn đau dồn dập ùa đến...
Chạy dọc theo bờ vai, không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Trên bầu trời xuất hiện sấm sét cuồn cuộn lóe lên giữa những đám mây, để lại vài vết chớp trắng rồi biến mất, nhưng vài giây sau lại xuất hiện.
Tên võ giả nhà họ Thường vừa đánh gãy gậy gỗ thấy vậy liền liếc mắt nhìn xung quanh, lại lấy một cây gậy gỗ khác từ người bên cạnh, chạy về phía trước, đánh về phía đầu gối trên chân còn lại của Vu Kiệt!
“Bộp!”
Gậy gỗ…lại gãy rồi.
Vu Kiệt lại ngã lăn ra đất.
Lợi dụng lúc anh ngã, một số võ giả nhà họ Thường vừa bị sốc vì hành động nâng đao của Vu Kiệt lúc nãy, mặc dù cổ tay đang run rẩy những vẫn cố cầm gậy gỗ chạy về phía Vu Kiệt thi nhau đánh vào chân anh!
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
“…”
Tiếng gậy gỗ bị gãy nối tiếp nhau, không ngừng vang vọng trong không trung.
Cho đến khi tất cả gậy gỗ đều bị đánh gãy thì những võ giả nhà họ Thường này mới dừng lại, nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt, hơi thở vô cùng căng thẳng.
Đám võ giả cầm dao bầu không dám bước tới vì sợ…
Bọn họ không tin, thân thể của một con người thực sự có thể chịu được nhiều đả kích đau đớn như vậy.
Bọn họ không tin, cảnh giới đã bị trấn áp xuống tiểu kình mà vị thiên tài của võ giới này vẫn vô địch như vậy.
Bọn họ không tin, trên đời này có người thực sự có thể chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh, dám bước đến trước mặt cường giả phong thánh.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Nhưng…
Những chuyện càng không thể xảy ra thì càng có nhiều khả năng xảy ra kỳ tích.
Đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.
Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, lòng bàn tay nhuốm máu đỏ tươi của Vu Kiệt nắm chắc mép gạch đá xanh, anh chống tay trên mặt đất đứng dậy, đầu gối đau đớn đè xuống đất.
Đứng dậy!
Đứng dậy!
Đứng dậy!
Đứng dậy đi…Vu Kiệt!
"Tôi đến từ vùng núi, đã thề sẽ bảo vệ gia đình và tổ quốc!"
"Tôi đến từ vùng núi, không muốn người dân phải chịu khổ thêm nữa!"
"Tôi đến từ vùng núi, chỉ để bảo vệ công lý và lẽ phải!"
"Tôi đến từ vùng núi, vượt qua vực thẳm, vượt qua mọi khó khăn!"
"Tôi đến từ vùng núi, trong lúc mờ mịt tôi vẫn giữ vững lòng tin!"
"Tôi đến từ vùng núi, cũng phải bước tiếp, cho dù đây là con đường một đi không trở lại, cho dù là con đường nhất định sẽ chết, cho dù không còn nhìn thấy ánh sáng nữa…"
"Tôi đến từ vùng núi, trải qua vui buồn hợp tan, chứng kiến những tội ác tày trời, những chuyện bất công trên thế gian này, nâng dao lên, cầm chặt súng, đi trong mưa, ngẩng cao đầu…"
Tôi nhìn thấy ông rồi!
Ánh mắt sắc bén của Vu Kiệt không hề giảm đi, anh nhìn chòng chọc về phía năm cường giả phong thánh, lại một lần nữa đứng lên.
Thân thể lắc lư không vững dần dần đứng thẳng dậy.
“Đủ rồi…đủ rồi…”
Ngô Tiểu Phàm bị trói trên cọc gỗ, nhìn thấy cảnh này cô không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy dài: "Anh Vu, đừng qua đây…cầu xin anh…anh sẽ chết mất!"
“Đừng qua đây nữa…nhanh đi đi…nhanh đi đi!”
“Anh Vu!”
“Anh nhanh chạy trốn đi!”
Ngô Tiểu Phàm đau đớn, cô cố hết sức hét về phía Vu Kiệt.
Âm thanh dường như vang xa hàng ngàn dặm.
Nghe thấy giọng Ngô Tiểu Phàm, sắc mặt Vu Kiệt vẫn như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Chỉ cách một trăm mét, có gì khó chứ?”
Dứt lời, anh đã bước được bước thứ tư.
Bước thứ năm!
Bước thứ sáu!
…
Từng bước!
Từng bước!
Đạp lên những viên gạch đá xanh, những bước chân nặng trĩu bước trong mưa.
Tốc độ của anh rất chậm.
Nhưng không một ai trong nhà họ Thường dám bước tới.
Bọn đều sợ đến nỗi ngây người.
Trên mặt ai nấy cũng hiện rõ bốn chữ…không thể tin được!
“Hắn…hắn có còn là người không?”
"Xương của hắn làm bằng sắt sao?"
"Lẽ nào hắn không cảm thấy đau sao?"
Vết thương trên vai bị dao chém vào.
Vết thương ở bụng vì vụ tai nạn máy bay rơi xuống biển vẫn chưa lành.
Còn vết dao cắt thấu xương ở lòng bàn tay.
Cộng thêm đầu gối bị vô số cây gỗ liên tục đánh xuống.
Trên người toàn là vết thương, nhưng anh vẫn có thể bước đi.
Bước đi rất vững vàng.
Bước đi rất kiên định.
Tất cả mọi người đều không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, nhưng đây là…sự thật!
Ánh mắt của năm cường giả phong thánh cũng trở nên lạnh lẽo, bọn họ nhìn chằm chằm bước chân của Vu Kiệt, đi qua hành lang dài, lướt qua từng đệ tử nhà họ Thường.
Bọn họ hỏi anh không đau sao?
Đương nhiên là rất đau.
Vô cùng đau đớn, đau đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều đang sống trong đau khổ, nhưng như vậy thì sao, cuối cùng cũng phải tiếp tục sống, bởi vì còn những người thân trong gia đình, còn những ngôi nhà không thể rời xa, và còn những ước mơ mà bạn muốn dùng đời này để thực hiện.
Mà điều Vu Kiệt muốn, rất đơn giản.
Vì những người dân đã chết trên núi Trường Mao, đòi…công bằng!
Cuối cùng…
Anh cũng đến được đầu cây cầu dài.
Quay đầu lại, sau lưng là hai đường máu dài in dưới đất, anh đi dọc theo cổng chính của quán trà Long Môn, loạng choạng bước qua hành lang, sau đó đến trước cây cầu dài, cây cầu trước mặt bắc ngang qua hồ!
Đối diện anh là cổng chính của trang viên nhà họ Thường, năm cường giả phong thánh đứng trước cổng nhìn chằm chằm về phía Vu Kiệt một cách trịch thượng như những vị thần.
Chưởng môn Thiên Sơn trầm giọng nói: "Cứ để hắn đi qua đây như vậy thì hời cho hắn quá".
Chưởng môn Dược Vương cốc: “Không bằng bảo hắn quỳ xuống?”
Chưởng môn Liễu Diệp tông: “Tôi thấy ý này rất hay”.
Sau đó, ông ta giơ hai tay lên chắp lại giữa không trung, mục tiêu nhắm thẳng vào vai Vu Kiệt, ấn mạnh xuống!
“Bùm!”
Trong không gian ảo, sức ép đại đạo cuồng bạo thẳng tắp rơi xuống, oanh kích trên vai Vu Kiệt.
Đây là sự nghiền nát tuyệt đối của cường giả phong thánh đối với cường giả tiểu kình.
Giây tiếp theo.
“Bùm” một tiếng.
Thân thể Vu Kiệt giống như bị núi Thái Sơn nghiền nát, lúc này xương cốt toàn thân dường như bị bóp chặt, đầu gối bị thương nặng trực tiếp khuỵu xuống dưới áp lực của sức ép đại đạo.
Sau đó một âm thanh nặng nề vang lên.
Vu Kiệt quỳ rạp trên mặt đất.
Những viên gạch đá xanh dưới đầu gối anh vỡ tan tành, loang ra những vết nứt như mạng nhện.
Cuối cùng cũng…quỳ rồi!
Đệ tử thân truyền của võ thánh Diệp Lâm.
Chưởng môn Thiên Sơn ngẩng đầu lên: “Quỳ như vậy đi qua đây, yêu nghiệt!”
Xen lẫn với âm thanh uy nghi của cường giả phong thánh, giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh.
Quỳ?
Hai mắt Vu Kiệt híp lại, anh đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu: "Đời này!"
“Không quỳ trời!”
“Không quỳ đất!”
“Không quỳ thần phật!”
“Không quỳ yêu ma!”
“Ông muốn tôi quỳ?”
“Ông…không xứng!”
Dứt lời, gân xanh trên mặt anh nổi lên cuồn cuộn, những đường gân tím lần lượt xuất hiện dưới làn da dính đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.
Vu Kiệt điều động khí kình khắp toàn thân, dồn tất cả lên vai.
Cho dù tu vi của anh đã bị trấn áp.
Cho dù đang đối mặt với năm cường giả phong thánh.
Cho dù khắp người bê bết máu.
Bắt anh quỳ!
Không thể nào!
Anh hét lên trời: "Đứng dậy đi!"
“Bùm!”
Những viên đá xanh dưới chân trực tiếp lún xuống.
Đúng lúc này, vì cố gắng chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh nên đã khiến các dây thần kinh trên vai Vu Kiệt đứt thành từng đoạn, khóe miệng chảy ra một dòng máu!
Nhưng toàn thân…không hề nhúc nhích chút nào!
Tóc của anh rối tứ tung, bị mưa to gió lớn thổi loạn xạ.
Anh gầm lên, mặt đỏ bừng, giống như màu máu.
Quỳ, không được.
Dậy, cũng không được!
Vết thương trên người Vu Kiệt ngày càng nghiêm trọng, dưới khoảng cách tuyệt đối, phản kháng như vậy chỉ nhận lại phản ứng dữ dội, tốc độ máu tuôn ra từ miệng vết thương ngày càng nhanh hơn.
Chỉ là ở một góc khuất khó có thể nhìn thấy…
Máu chảy xuống từ vết thương trên người Vu Kiệt lại nhỏ giọt ngay trên mặt Tiểu Thạch đang giấu trong ngực anh.
Đúng lúc năm cường giả phong thánh đang nhìn Vu Kiệt cười khinh bỉ.
Thì Tiểu Thạch nứt thành một đường!
Bình luận facebook