Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 878: Tiểu Thạch đại hiển ma uy (2)
xNgười đang đứng trên ngọn núi lửa nọ: “Mi có muốn giết chết bọn chúng không?”
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ngọn núi lửa cháy đến khô kiệt trong biển tâm thức, dáng vẻ tiêu điều hoàn toàn không nhìn thấy một tia sống nhỏ nhoi nào, chẳng khác gì chính mình, thân nhuộm đầy máu lúc này. Nhớ đến mục đích đến đây ngày hôm nay, anh bất giác gật đầu.
“Muốn!”
Người nọ nhếch mép cười: “Vậy thì… Giết!”
…
Giết!
Giết!
Giết!
Vu Kiệt hai mắt đỏ ngầu, giống như vừa thoát thai hoán xác, bất kể tốc độ hay kình lực đều thăng lên một cấp, anh tung chân đá một cước vào đùi chưởng môn Thiên Sơn, khí kình toàn thân cuồn cuộn tỏa ra, rốt cuộc cũng từ tiểu kình thăng cấp đến khí tức của người phong Vương, một cú đá này hất chưởng môn Thiên Sơn văng ngược ra ngoài.
Cùng với tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, xương đùi của chưởng môn Thiên Sơn cũng gãy vụn, ông ta lăn lộn trên mặt đất, nỗi đau đớn rạn nứt xương cốt theo dây thần kinh lan ra khắp châu thân, y hệt hàng ngàn con rắn độc đồng thời cắn ngập răng độc vào máu thịt, cảm giác cả người như bị xé đôi ra.
Một khắc ấy, mặt ông ta tái ngắt!
Ai nấy đều biến sắc mặt, hít sâu vào một hơi như tự trấn an.
Đứng trong trang viên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vu Kiệt hùng hổ bước tới trước mặt, ông cụ Thường sợ tới mức suýt chút nữa ngã vật ra sau hôn mê bất tỉnh.
Ông ta ngu người rồi!
Không thể nào ngờ nổi, tên này còn có thể đứng dậy?
Không chỉ đứng dậy, mà còn dùng thực lực tuyệt đối, chỉ một chiêu đã đá văng vị chưởng môn mạnh mẽ bên cạnh bay ra ngoài, còn nghiền nát xương đùi ông ta?
Đây… đây là nằm mơ à?
Đây… đây là sự thật à?
Đây… căn bản làm sao có thể chứ?
Rõ ràng ông ta chính mắt thấy trên vai Vu Kiệt bị chém một dao, đầu gối có vô số vết thương, ngay cả xương đùi cũng rạn, với một thân thương tích như vậy thì sao hắn còn có thể lật ngược tình thế?
Huống hồ hắn còn làm được đến đến mức này, căn bản là không thể nào!
Một võ giả bình thường cho dù có khả năng nghịch thiên đi chăng nữa cũng không thể nào đạt đến mức độ này được!
Hắn rốt cuộc là ai?
Hắn vẫn là Vu Kiệt sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy chưởng môn Thiên Sơn bị đánh văng ra đến hơn 10 mét, bốn tên phong Thánh ngã lăn vật vã dưới đất, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Bọn chúng nhìn chằm chằm Vu Kiệt, lại phát hiện khí kình của người này thế mà lại được nâng lên…
Lên một cảnh giới mà bọn họ không thể cảm giác được!
Vu Kiệt đứng đó, vờn quanh thân người là khí tức của trời đất, tựa như phong vân cuồn cuộn chung quanh, hình thành lốc xoáy với tâm bão chính là bản thân anh, xoay tròn bốn phía.
Mỗi một hơi thở, đều là ngưng tụ từ màu sắc và mùi vị của máu tươi, từ chân tóc đến lòng bàn chân.
Nhưng mà…
Đây vẫn chưa phải là điều kinh ngạc nhất!
Thời điểm mà đám người phong Thánh này cảm thấy sợ hãi nhất…
Trên người Vu Kiệt, từng luồng thiên địa pháp tắc không ngừng tuôn ra!
“Đây… đây là…”
Chưởng môn Dược Vương Cốc thất kinh: “Đây chính là trời đất của người phong Vương!”
“Điều này… sao có thể? Không phải hắn chỉ mới hóa kình sao?”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng hay tháo chạy, vì không kịp nữa rồi!
Vu Kiệt hai mắt đỏ ngầu, cũng như vừa rồi bọn họ làm động tác nâng tay đề chưởng, lúc này anh cũng nâng bàn tay lên, nhìn chằm chằm bốn gã phong Thánh, tính luôn cả chưởng môn Thiên Sơn đang ộc từng búng máu tươi trong mồm vật vã trên mặt đất.
“Không xong!”
Chưởng môn Liễu Diệp Tông hoảng hốt: “Chạy mau!”
“Chạy?”
Vu Kiệt cười ha hả, giọng cười âm trầm đầy áp lực: “Các người… muốn chạy à?”
“Đi!”
Quát một tiếng ra lệnh.
Vô số luồng thiên địa pháp tắc tỏa ra mũi nhọn sáng quắc chói lọi trên không trung, trong nháy mắt tựa như một cơn mưa sao băng, giáng xuống người năm tên phong Thánh, giây tiếp theo, năm nghìn luồng thiên địa pháp tắc tạo thành một kết giới hình vuông, vây hãm năm kẻ phong thánh trong tiếng ầm ầm vang dội.
Nhất thời trời đất biến sắc, mây đen ngàn dặm, cuồng phong ngày một điên loạn, nước hồ bên dưới cầu không ngừng nổi sóng, có thể cảm thấy được mặt đất đang rung chuyển.
Xảy…
Xảy ra chuyện rồi!
Cầm đầu là chưởng môn Dược Vương Cốc, bốn gã phong Thánh theo sau trong khoảnh khắc phải dừng bước, không dám tiến lên nữa, uy áp kinh khủng của cảnh giới này triệt tiêu hoàn toàn dũng khí kháng cự của họ, ngay lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được thế nào gọi là trấn áp!
“Lĩnh vực” kia còn khủng khiếp hơn, áp lực hơn vị Phật Vương ở chùa Hàn Sơn dạo nọ, đây mới chính là… người phong Vương thực sự!
Nhưng mà…
Nhưng mà Vu Kiệt, chẳng phải hắn chỉ mới hóa kình thôi sao?
Trong lòng mọi người đều ẩn giấu nghi hoặc, nhưng lúc này đây, cho dù có được giải đáp cũng vô ích, bởi vì nguy cơ đang đối diện với bọn họ chính là uy hiếp mạng sống!
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên sắc bén, bước chân anh vụt nhoáng lên, chỉ trong chớp mắt đã bước đến trước mặt chưởng môn Thiên Sơn, những nơi anh đi qua, toàn bộ đá tảng đều nát vụn, dấu vết rất sâu, khiến người kêu la kinh ngạc!
“Ranh con, mày dám…”
“Rắc rắc!”
“Bốp!”
Vu Kiệt nâng chân lên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ hung hăng giẫm nốt lên chân kia của chưởng môn Thiên Sơn.
Âm thanh hét thảm vang lên cùng với tiếng xương gãy nát giòn vang rơi vào lỗ tai bốn gã phong Thánh, làm người ta khiếp sợ cực độ.
Bọn họ quay lại nhìn, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại trên người chưởng môn Thiên Sơn, cả người như bị băng giá phủ kín, cứng ngắc không động đậy được, ngay cả hô hấp… cũng giống như bão tuyết, lạnh giá thấu xương.
Chỉ thấy cái chân đang bị Vu Kiệt đạp lên đang vỡ vụn ra trên nền đất, xương cốt gãy nát đâm thủng da thịt, lòi ra ngoài, nhìn thấy mà ghê cả người!
“A…”
Tiếng hét đau đớn trong nháy mắt như xé thủng chân trời.
Sắc mặt chưởng môn Thiên Sơn trắng bệch như xác chết.
Vẻ mặt đau đớn như viết hai chữ, sợ hãi!
Mới rồi còn ngạo mạn không coi ai ra gì, bây giờ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Ông ta không dám tin.
Ông ta không biết phải phản ứng thế nào.
Vu Kiệt vốn đang bị uy áp đại đạo khiến cho phải quỳ mọp không đứng dậy nổi, vậy mà chỉ trong tích tắc đã trở nên mạnh khủng khiếp như vậy?
Đây… vẫn là người đấy chứ?
Điều này… không hề logic tí nào!
Nhưng mà logic là thứ dễ dàng bị phủ định ở một thời điểm nào đó!
Dùng một câu để hình dung: vừa rồi mày sung sướng thế nào, lát nữa mày chết thảm thế đó!
Vu Kiệt nhếch miệng, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của cái chân kia, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười ấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng sảng khoái.
Ngay sau đó, trên trời rền vang tiếng sấm, giận dữ liên tục hơn mười trận, tia sét chói mắt trong nháy mắt chiếu sáng khắp không trung.
Ông trời nổi giận rồi!
Ngay khoảnh khắc này, như thể không chỉ có một luồng lệ khí đối chọi cùng trời đất!
Vô số tia sét chiếu rọi khuôn mặt Vu Kiệt.
Trên khuôn mặt ngăm đen gầy gò bê bết máu, thấp thoáng hiện ra một gương mặt khác dữ tợn kinh người, hai chiếc răng nanh nhe ra, như rồng như hổ, ánh mắt tràn ngập sát khí lóe lên qua đôi đồng tử màu đỏ kim!
Hắn giẫm nát cái chân kia của chưởng môn Thiên Sơn, nhìn lòng bàn chân mình máu tươi liên tục tràn ra, lại nhìn dáng vẻ đau đớn khốn khổ của chưởng môn Thiên Sơn, hít thật sâu vào một hơi.
“Mười ngàn năm!”
“Mười ngàn năm đằng đẵng!”
Hắn vươn hai tay ra như thể muốn ôm cả đất trời: “Ta, rốt cuộc đã trở về!”
“Đúng là xui xẻo, vừa mới xuất đầu lộ diện đã phải giết người thay cho thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch, đúng là chẳng có gì thú vị, thân xác này thật sự yếu ớt đến thảm thương!”
“Cho nên…”, hắn nhìn chằm chằm bốn gã phong Thánh còn lại: “Các cháu ngoan, đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Chuẩn bị tinh thần… cho ông đây chơi đùa thật vui chưa nào?”
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ngọn núi lửa cháy đến khô kiệt trong biển tâm thức, dáng vẻ tiêu điều hoàn toàn không nhìn thấy một tia sống nhỏ nhoi nào, chẳng khác gì chính mình, thân nhuộm đầy máu lúc này. Nhớ đến mục đích đến đây ngày hôm nay, anh bất giác gật đầu.
“Muốn!”
Người nọ nhếch mép cười: “Vậy thì… Giết!”
…
Giết!
Giết!
Giết!
Vu Kiệt hai mắt đỏ ngầu, giống như vừa thoát thai hoán xác, bất kể tốc độ hay kình lực đều thăng lên một cấp, anh tung chân đá một cước vào đùi chưởng môn Thiên Sơn, khí kình toàn thân cuồn cuộn tỏa ra, rốt cuộc cũng từ tiểu kình thăng cấp đến khí tức của người phong Vương, một cú đá này hất chưởng môn Thiên Sơn văng ngược ra ngoài.
Cùng với tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, xương đùi của chưởng môn Thiên Sơn cũng gãy vụn, ông ta lăn lộn trên mặt đất, nỗi đau đớn rạn nứt xương cốt theo dây thần kinh lan ra khắp châu thân, y hệt hàng ngàn con rắn độc đồng thời cắn ngập răng độc vào máu thịt, cảm giác cả người như bị xé đôi ra.
Một khắc ấy, mặt ông ta tái ngắt!
Ai nấy đều biến sắc mặt, hít sâu vào một hơi như tự trấn an.
Đứng trong trang viên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vu Kiệt hùng hổ bước tới trước mặt, ông cụ Thường sợ tới mức suýt chút nữa ngã vật ra sau hôn mê bất tỉnh.
Ông ta ngu người rồi!
Không thể nào ngờ nổi, tên này còn có thể đứng dậy?
Không chỉ đứng dậy, mà còn dùng thực lực tuyệt đối, chỉ một chiêu đã đá văng vị chưởng môn mạnh mẽ bên cạnh bay ra ngoài, còn nghiền nát xương đùi ông ta?
Đây… đây là nằm mơ à?
Đây… đây là sự thật à?
Đây… căn bản làm sao có thể chứ?
Rõ ràng ông ta chính mắt thấy trên vai Vu Kiệt bị chém một dao, đầu gối có vô số vết thương, ngay cả xương đùi cũng rạn, với một thân thương tích như vậy thì sao hắn còn có thể lật ngược tình thế?
Huống hồ hắn còn làm được đến đến mức này, căn bản là không thể nào!
Một võ giả bình thường cho dù có khả năng nghịch thiên đi chăng nữa cũng không thể nào đạt đến mức độ này được!
Hắn rốt cuộc là ai?
Hắn vẫn là Vu Kiệt sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy chưởng môn Thiên Sơn bị đánh văng ra đến hơn 10 mét, bốn tên phong Thánh ngã lăn vật vã dưới đất, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Bọn chúng nhìn chằm chằm Vu Kiệt, lại phát hiện khí kình của người này thế mà lại được nâng lên…
Lên một cảnh giới mà bọn họ không thể cảm giác được!
Vu Kiệt đứng đó, vờn quanh thân người là khí tức của trời đất, tựa như phong vân cuồn cuộn chung quanh, hình thành lốc xoáy với tâm bão chính là bản thân anh, xoay tròn bốn phía.
Mỗi một hơi thở, đều là ngưng tụ từ màu sắc và mùi vị của máu tươi, từ chân tóc đến lòng bàn chân.
Nhưng mà…
Đây vẫn chưa phải là điều kinh ngạc nhất!
Thời điểm mà đám người phong Thánh này cảm thấy sợ hãi nhất…
Trên người Vu Kiệt, từng luồng thiên địa pháp tắc không ngừng tuôn ra!
“Đây… đây là…”
Chưởng môn Dược Vương Cốc thất kinh: “Đây chính là trời đất của người phong Vương!”
“Điều này… sao có thể? Không phải hắn chỉ mới hóa kình sao?”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng hay tháo chạy, vì không kịp nữa rồi!
Vu Kiệt hai mắt đỏ ngầu, cũng như vừa rồi bọn họ làm động tác nâng tay đề chưởng, lúc này anh cũng nâng bàn tay lên, nhìn chằm chằm bốn gã phong Thánh, tính luôn cả chưởng môn Thiên Sơn đang ộc từng búng máu tươi trong mồm vật vã trên mặt đất.
“Không xong!”
Chưởng môn Liễu Diệp Tông hoảng hốt: “Chạy mau!”
“Chạy?”
Vu Kiệt cười ha hả, giọng cười âm trầm đầy áp lực: “Các người… muốn chạy à?”
“Đi!”
Quát một tiếng ra lệnh.
Vô số luồng thiên địa pháp tắc tỏa ra mũi nhọn sáng quắc chói lọi trên không trung, trong nháy mắt tựa như một cơn mưa sao băng, giáng xuống người năm tên phong Thánh, giây tiếp theo, năm nghìn luồng thiên địa pháp tắc tạo thành một kết giới hình vuông, vây hãm năm kẻ phong thánh trong tiếng ầm ầm vang dội.
Nhất thời trời đất biến sắc, mây đen ngàn dặm, cuồng phong ngày một điên loạn, nước hồ bên dưới cầu không ngừng nổi sóng, có thể cảm thấy được mặt đất đang rung chuyển.
Xảy…
Xảy ra chuyện rồi!
Cầm đầu là chưởng môn Dược Vương Cốc, bốn gã phong Thánh theo sau trong khoảnh khắc phải dừng bước, không dám tiến lên nữa, uy áp kinh khủng của cảnh giới này triệt tiêu hoàn toàn dũng khí kháng cự của họ, ngay lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được thế nào gọi là trấn áp!
“Lĩnh vực” kia còn khủng khiếp hơn, áp lực hơn vị Phật Vương ở chùa Hàn Sơn dạo nọ, đây mới chính là… người phong Vương thực sự!
Nhưng mà…
Nhưng mà Vu Kiệt, chẳng phải hắn chỉ mới hóa kình thôi sao?
Trong lòng mọi người đều ẩn giấu nghi hoặc, nhưng lúc này đây, cho dù có được giải đáp cũng vô ích, bởi vì nguy cơ đang đối diện với bọn họ chính là uy hiếp mạng sống!
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên sắc bén, bước chân anh vụt nhoáng lên, chỉ trong chớp mắt đã bước đến trước mặt chưởng môn Thiên Sơn, những nơi anh đi qua, toàn bộ đá tảng đều nát vụn, dấu vết rất sâu, khiến người kêu la kinh ngạc!
“Ranh con, mày dám…”
“Rắc rắc!”
“Bốp!”
Vu Kiệt nâng chân lên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ hung hăng giẫm nốt lên chân kia của chưởng môn Thiên Sơn.
Âm thanh hét thảm vang lên cùng với tiếng xương gãy nát giòn vang rơi vào lỗ tai bốn gã phong Thánh, làm người ta khiếp sợ cực độ.
Bọn họ quay lại nhìn, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại trên người chưởng môn Thiên Sơn, cả người như bị băng giá phủ kín, cứng ngắc không động đậy được, ngay cả hô hấp… cũng giống như bão tuyết, lạnh giá thấu xương.
Chỉ thấy cái chân đang bị Vu Kiệt đạp lên đang vỡ vụn ra trên nền đất, xương cốt gãy nát đâm thủng da thịt, lòi ra ngoài, nhìn thấy mà ghê cả người!
“A…”
Tiếng hét đau đớn trong nháy mắt như xé thủng chân trời.
Sắc mặt chưởng môn Thiên Sơn trắng bệch như xác chết.
Vẻ mặt đau đớn như viết hai chữ, sợ hãi!
Mới rồi còn ngạo mạn không coi ai ra gì, bây giờ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Ông ta không dám tin.
Ông ta không biết phải phản ứng thế nào.
Vu Kiệt vốn đang bị uy áp đại đạo khiến cho phải quỳ mọp không đứng dậy nổi, vậy mà chỉ trong tích tắc đã trở nên mạnh khủng khiếp như vậy?
Đây… vẫn là người đấy chứ?
Điều này… không hề logic tí nào!
Nhưng mà logic là thứ dễ dàng bị phủ định ở một thời điểm nào đó!
Dùng một câu để hình dung: vừa rồi mày sung sướng thế nào, lát nữa mày chết thảm thế đó!
Vu Kiệt nhếch miệng, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của cái chân kia, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười ấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng sảng khoái.
Ngay sau đó, trên trời rền vang tiếng sấm, giận dữ liên tục hơn mười trận, tia sét chói mắt trong nháy mắt chiếu sáng khắp không trung.
Ông trời nổi giận rồi!
Ngay khoảnh khắc này, như thể không chỉ có một luồng lệ khí đối chọi cùng trời đất!
Vô số tia sét chiếu rọi khuôn mặt Vu Kiệt.
Trên khuôn mặt ngăm đen gầy gò bê bết máu, thấp thoáng hiện ra một gương mặt khác dữ tợn kinh người, hai chiếc răng nanh nhe ra, như rồng như hổ, ánh mắt tràn ngập sát khí lóe lên qua đôi đồng tử màu đỏ kim!
Hắn giẫm nát cái chân kia của chưởng môn Thiên Sơn, nhìn lòng bàn chân mình máu tươi liên tục tràn ra, lại nhìn dáng vẻ đau đớn khốn khổ của chưởng môn Thiên Sơn, hít thật sâu vào một hơi.
“Mười ngàn năm!”
“Mười ngàn năm đằng đẵng!”
Hắn vươn hai tay ra như thể muốn ôm cả đất trời: “Ta, rốt cuộc đã trở về!”
“Đúng là xui xẻo, vừa mới xuất đầu lộ diện đã phải giết người thay cho thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch, đúng là chẳng có gì thú vị, thân xác này thật sự yếu ớt đến thảm thương!”
“Cho nên…”, hắn nhìn chằm chằm bốn gã phong Thánh còn lại: “Các cháu ngoan, đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Chuẩn bị tinh thần… cho ông đây chơi đùa thật vui chưa nào?”
Lời ngỏ: Góp gạo đọc truyện chung
Vì kinh phí mua bộ truyện này khá cao nên bạn nào có dư giả thì ủng hộ tụi mình một ít nhé, có thì quý còn không thì thôi k sao
Last edited:
Bình luận facebook