Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 881: Tự bạo
“Bổn tọa… Lựa chọn?”
Chưởng môn Thiên Sơn chợt ngẩn ngơ, sau đó ngọn lửa giận bốc lên hừng hực.
“Mi nghĩ bổn tọa là người thế nào, bổn tọa chính là chưởng môn Thiên Sơn!”
“Yêu nghiệt! Hành động chia rẽ thế này mà mi tưởng bổn tọa không hiểu được ư, mi tưởng bổn tọa là kẻ ngu à!”
“Bây giờ mi tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ hả? Bổn tọa mà muốn thì có thể kéo mi cùng chết bất kỳ lúc nào!”
Chưởng môn Thiên Sơn chuyển tầm mắt đi theo bản năng, nhìn về phía hai Phong Thánh Giả kia.
Hai Phong Thánh Giả cũng đang chờ mong, chờ xem quyết định của chưởng môn Thiên Sơn là gì.
Dù sao cũng không có ai muốn chết trước, nếu Vu Kiệt thật sự giao quyền lựa chọn ai chết trước cho chưởng môn Thiên Sơn thì chẳng có gì bất ngờ, bọn họ đều muốn rằng mình có thể sống lâu hơn một chút.
“Chưởng môn Thiên Sơn, đừng băn khoăn quá nhiều, thứ yêu nghiệt này không thể kéo dài quá lâu, chẳng qua cũng chỉ đang thiêu đốt sinh mệnh của mình để đổi lấy sức mạnh khổng lồ mà thôi!”
“Đúng vậy, chúng ta là người trong chính đạo, sao lại có thể chịu sự uy hiếp thế này, cùng lắm là ngọc đá cùng vỡ, hao tổn chân nguyên, chân khí nổ tung, kéo nó cùng xuống địa ngục!”
Hai Phong Thánh Giả góp mỗi người một câu, thể hiện sự chính nghĩa của mình, giọng nói vang vọng cả bầu trời.
Ông cụ Thường suýt chút nữa đã cảm động khóc nấc, nếu như không biết được ẩn ý đằng sau câu nói đó.
Ông ta nghe rất rõ, dù nghĩ theo hướng nào thì hai câu đó cũng có vẻ như đang đưa ra một gợi ý cho chưởng môn Thiên Sơn.
Cứ như đang nói ông đừng sợ, chẳng sao cả, Vu Kiệt không đáng sợ.
Cứ như đang nói, chúng ta là người ngay thẳng, Vu Kiệt chẳng thể hại được chúng ta, dù ông tự bạo thì cũng phải giữ chặt tên khốn kiếp đó, đừng để tên đó làm hại bọn tôi!
Cứ như đang nói…
Bọn tôi sợ chết lắm, cầu xin ông tha cho bọn tôi đi.
Cái gọi là chính phái, đến thời khắc quan trọng nhất vẫn không quên những lời lẽ hoa hòe màu mè.
Cũng như chưởng môn Thiên Sơn vào lúc này.
Bây giờ đầu óc ông ta loạn như một mớ bòng bong, nghe hai Phong Thánh Giả kia cổ vũ thì trong lòng bỗng có cảm giác máu nóng sôi trào.
“Đúng vậy! Dù mi có hủy diệt cơ thể của bổn tọa thì lòng bổn tọa vẫn hướng tới con đường chính nghĩa!”
“Yêu nghiệt! Tốt nhất mi nên thả bổn tọa ra, dừng tay đúng lúc, nếu không khi bổn tọa trở về Thiên Sơn rồi sẽ mang theo đệ tử đến tiêu diệt Quốc Phái các ngươi.
“Nên biết rằng bổn tọa là Phong Thánh Giả, đừng ép bổn tọa phải cùng chết với mi!”
Chưởng môn Thiên Sơn bị đánh lạc hướng thành công, nói những lời đầy chính nghĩa.
Thái độ của ông ta với Vu Kiệt có một sự cứng cỏi nào đó.
Hai chân gãy đầy máu me đã mất cảm giác đau.
“Ha ha…”
Khóe miệng Vu Kiệt nhếch lên thật cao, cười ngả ngớn, âm thanh đó trong không gian yên tĩnh này trở nên rét lạnh.
“Mi đúng là… Hiên ngang lẫm liệt, đại diện cho chính nghĩa!”
“Hừ!”
Bỗng nhiên, Vu Kiệt đá một cú thật mạnh, trực tiếp đá vào bả vai chưởng môn Thiên Sơn khiến ông ta ngã xuống.
“Tự bạo? Cháu trai à, cháu tự bạo cho ông nội xem coi nào, ông nội cháu cũng khá là mong chờ đó!"
Nụ cười của Vu Kiệt hơi kỳ dị, ánh mắt hết sức chân thành lại dùng một chân dẫm ông ta không cách nào cử động.
Chưởng môn Thiên Sơn bỗng nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi.
Tự bạo?
Tự bạo là chuyện không thể rồi, đến cuối đời ông ta cũng không thể tự bạo.
“Nếu mi đã không tự bạo, cũng không chịu lựa chọn thì để ta giúp ngươi tự bạo”.
Vu Kiệt khẽ mím môi, trông có vẻ cực kỳ quái dị, ánh mắt trở nên kích động hơn rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng nhấc một chân lên cao, sau đó đạp thẳng vào đùi chưởng môn Thiên Sơn.
“Bộp!”
Âm thanh nghe như tiếng chiếc túi nhựa bị bóp vỡ nhanh chóng nổ vang trong nháy mắt.
Tim tất cả mọi người đều hẫng đi một nhịp, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cực kỳ máu me, cực kỳ tàn nhẫn.
Cái gọi là tự bạo, thì ra là như thế!
“A!!!”
Chưởng môn Thiên Sơn đau khổ gào thét, giọng ông ta vang vọng vào tai của rất nhiều người, nghe như tiếng kêu rên đến từ địa ngục.
Thế nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Vu Kiệt lại nhấc chân lên, giẫm vào một đùi khác của chưởng môn Thiên Sơn.
“Bộp!”
Máu tươi bắn ra, máu thịt cứ bay tứ tung.
Dáng vẻ Vu Kiệt trở nên tàn nhẫn, chẳng còn chút tính người nào.
Chân anh giơ lên, sau đó đạp xuống.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
…
Cứ như đang ép nước trái cây, Vu Kiệt đã nghiền hai chân chưởng môn Thiên Sơn thành thịt nát, xương cốt đều nát bấy bên trong.
Không chỉ hai chân mà còn cả hai tay, cánh tay.
Suy cho cùng thì chưởng môn Thiên Sơn cũng là Phong Thánh Giả, huyết mạch hơn người, dù bị thế nhưng vẫn chưa chết.
Thế nhưng điều đó lại khiến ông ta cảm nhận được hết mọi sự tra tấn.
Ông ta cực kỳ tỉnh táo, đó cũng là nỗi đau đớn khôn cùng cứ như đang ở dưới địa ngục.
“Ha ha, tự bạo đi, tự bạo đi!”
“Ha ha ha, bạo ghê lắm mà!”
Vu Kiệt cực kỳ hào hứng, hắn hệt như một tên ác ma thích thú với sự đau đớn của kẻ khác, thoải mái chơi đùa.
Thời gian mười ngàn năm, chịu đựng như thế là quá lâu rồi!
Tất cả mọi người đều sợ đến nỗi nghệt mặt ra, không thể tin nổi đây lại là Vu Kiệt mà họ từng nghe đến!
Tên giết người khát máu thành tánh, tàn ác đến cùng cực này từng là con cưng của trời!
“Không… Đừng…”
Mặt mũi chưởng môn Thiên Sơn trắng bệch như tờ giấy, đã trở nên vặn vẹo méo mó vì đau đớn.
Rất đau đớn!
Đó chính là máu và thịt, gân mạch bị người ta giẫm lên, phá hủy.
Cảm giác này còn đau đớn hơn cả lăng trì xẻo thịt.
Ông ta lại còn phải nhìn tận mắt!
Nỗi đau đớn đến từ rất nhiều thứ cùng ập đến, khiến đầu óc ông ta cứ xoay vòng vòng.
Ông ta sợ cái cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, lại còn phải chịu đựng thời gian trôi qua trong đau khổ.
Ông ta chịu đựng quá đủ rồi!
Vu Kiệt dừng lại, nhấc cái chân dính đầy mấy thứ như máu thịt kia của mình lên.
“Hả?”
“Mi nói cái gì? Ta nghe không rõ!"
Vẻ mặt Vu Kiệt có vẻ hơi lố, cố tình giơ một tay đặt lên tai, tỏ vẻ muốn lắng nghe lời chưởng môn Thiên Sơn.
“Chọn… Chọn, bổn tọa chọn… Để hai người kia… Chết trước…”
Khóe miệng chưởng môn Thiên Sơn trào máu tươi, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả kia.
Tại sao hai người có thể lành lặn chẳng hề hấn gì?
Tạo sao chỉ có mình tôi chịu đau khổ?
Tại sao!
Trong lòng ông ta đã chất chứa đầy oán hận, không phải với Vu Kiệt mà là hai Phong Thánh Giả kia.
Ánh mắt độc ác tàn nhẫn đó cứ nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả kia, như thể hận không thể tự tay giết chết hai người họ.
“Tại sao! Ông là chính phái! Tại sao lại nói ra được những lời như thế!"
“Đúng đó chưởng môn Thiên Sơn, sợ chết như thế sẽ khiến người ta cười vào mặt đấy!”
Hai Phong Thánh Giả khiếp sợ nói.
Bấy giờ bọn họ mới sợ mất mật, ánh mắt nhìn chưởng môn Thiên Sơn đầy tức giận.
Bọn họ ước gì chưởng môn Thiên Sơn mau chết đi, tốt nhất là tự bạo chết, sau đó kéo theo cả Vu Kiệt chết cùng.
Nhưng cuối cùng, người lựa chọn vẫn là Vu Kiệt.
Nghe thấy lựa chọn của chưởng môn Thiên Sơn, Vu Kiệt mới hài lòng cười.
“Thế có phải tốt hơn không”.
“Cố làm ra vẻ cao thượng làm quái gì? Cố làm ra vẻ sừng sững không ngã làm quái gì?”
“Sợ chết có phải giống người bình thường hơn không?”
Lời Vu Kiệt nói cứ như những cây búa tạ đập vào lòng chưởng môn Thiên Sơn khiến ông ta không cách nào thở nổi.
“Đủ rồi, ta đã lựa chọn rồi, tại sao người vẫn chưa chịu giết hai tên đó!”
Chưởng môn Thiên Sơn thúc giục, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người khác phải chịu nổi đau khổ này.
Thế nhưng, khi chưởng môn Thiên Sơn tưởng rằng Vu Kiệt chuẩn bị giết chết hai người kia.
Bỗng nhiên.
Vu Kiệt nhấc chân lên, giẫm thẳng xuống đầu chưởng môn Thiên Sơn.
Trong mắt chưởng môn Thiên Sơn, đế giày đầy máu và thịt kia cách mình ngày càng gần.
Ông ta hoảng sợ, cực kỳ sợ hãi!
Bấy giờ, ông ta đã ý thức được rằng mình sẽ chết.
Vu Kiệt không hề tuân thủ lời hứa, vẫn giết ông ta.
“Bộp!”
Cứ như là giẫm nát một quả dưa hấu.
“Ta hận nhất chính là mấy tên ngụy quân tử như mi, chết sớm hay chết trễ gì cũng phải chết!”
Chưởng môn Thiên Sơn chợt ngẩn ngơ, sau đó ngọn lửa giận bốc lên hừng hực.
“Mi nghĩ bổn tọa là người thế nào, bổn tọa chính là chưởng môn Thiên Sơn!”
“Yêu nghiệt! Hành động chia rẽ thế này mà mi tưởng bổn tọa không hiểu được ư, mi tưởng bổn tọa là kẻ ngu à!”
“Bây giờ mi tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ hả? Bổn tọa mà muốn thì có thể kéo mi cùng chết bất kỳ lúc nào!”
Chưởng môn Thiên Sơn chuyển tầm mắt đi theo bản năng, nhìn về phía hai Phong Thánh Giả kia.
Hai Phong Thánh Giả cũng đang chờ mong, chờ xem quyết định của chưởng môn Thiên Sơn là gì.
Dù sao cũng không có ai muốn chết trước, nếu Vu Kiệt thật sự giao quyền lựa chọn ai chết trước cho chưởng môn Thiên Sơn thì chẳng có gì bất ngờ, bọn họ đều muốn rằng mình có thể sống lâu hơn một chút.
“Chưởng môn Thiên Sơn, đừng băn khoăn quá nhiều, thứ yêu nghiệt này không thể kéo dài quá lâu, chẳng qua cũng chỉ đang thiêu đốt sinh mệnh của mình để đổi lấy sức mạnh khổng lồ mà thôi!”
“Đúng vậy, chúng ta là người trong chính đạo, sao lại có thể chịu sự uy hiếp thế này, cùng lắm là ngọc đá cùng vỡ, hao tổn chân nguyên, chân khí nổ tung, kéo nó cùng xuống địa ngục!”
Hai Phong Thánh Giả góp mỗi người một câu, thể hiện sự chính nghĩa của mình, giọng nói vang vọng cả bầu trời.
Ông cụ Thường suýt chút nữa đã cảm động khóc nấc, nếu như không biết được ẩn ý đằng sau câu nói đó.
Ông ta nghe rất rõ, dù nghĩ theo hướng nào thì hai câu đó cũng có vẻ như đang đưa ra một gợi ý cho chưởng môn Thiên Sơn.
Cứ như đang nói ông đừng sợ, chẳng sao cả, Vu Kiệt không đáng sợ.
Cứ như đang nói, chúng ta là người ngay thẳng, Vu Kiệt chẳng thể hại được chúng ta, dù ông tự bạo thì cũng phải giữ chặt tên khốn kiếp đó, đừng để tên đó làm hại bọn tôi!
Cứ như đang nói…
Bọn tôi sợ chết lắm, cầu xin ông tha cho bọn tôi đi.
Cái gọi là chính phái, đến thời khắc quan trọng nhất vẫn không quên những lời lẽ hoa hòe màu mè.
Cũng như chưởng môn Thiên Sơn vào lúc này.
Bây giờ đầu óc ông ta loạn như một mớ bòng bong, nghe hai Phong Thánh Giả kia cổ vũ thì trong lòng bỗng có cảm giác máu nóng sôi trào.
“Đúng vậy! Dù mi có hủy diệt cơ thể của bổn tọa thì lòng bổn tọa vẫn hướng tới con đường chính nghĩa!”
“Yêu nghiệt! Tốt nhất mi nên thả bổn tọa ra, dừng tay đúng lúc, nếu không khi bổn tọa trở về Thiên Sơn rồi sẽ mang theo đệ tử đến tiêu diệt Quốc Phái các ngươi.
“Nên biết rằng bổn tọa là Phong Thánh Giả, đừng ép bổn tọa phải cùng chết với mi!”
Chưởng môn Thiên Sơn bị đánh lạc hướng thành công, nói những lời đầy chính nghĩa.
Thái độ của ông ta với Vu Kiệt có một sự cứng cỏi nào đó.
Hai chân gãy đầy máu me đã mất cảm giác đau.
“Ha ha…”
Khóe miệng Vu Kiệt nhếch lên thật cao, cười ngả ngớn, âm thanh đó trong không gian yên tĩnh này trở nên rét lạnh.
“Mi đúng là… Hiên ngang lẫm liệt, đại diện cho chính nghĩa!”
“Hừ!”
Bỗng nhiên, Vu Kiệt đá một cú thật mạnh, trực tiếp đá vào bả vai chưởng môn Thiên Sơn khiến ông ta ngã xuống.
“Tự bạo? Cháu trai à, cháu tự bạo cho ông nội xem coi nào, ông nội cháu cũng khá là mong chờ đó!"
Nụ cười của Vu Kiệt hơi kỳ dị, ánh mắt hết sức chân thành lại dùng một chân dẫm ông ta không cách nào cử động.
Chưởng môn Thiên Sơn bỗng nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi.
Tự bạo?
Tự bạo là chuyện không thể rồi, đến cuối đời ông ta cũng không thể tự bạo.
“Nếu mi đã không tự bạo, cũng không chịu lựa chọn thì để ta giúp ngươi tự bạo”.
Vu Kiệt khẽ mím môi, trông có vẻ cực kỳ quái dị, ánh mắt trở nên kích động hơn rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng nhấc một chân lên cao, sau đó đạp thẳng vào đùi chưởng môn Thiên Sơn.
“Bộp!”
Âm thanh nghe như tiếng chiếc túi nhựa bị bóp vỡ nhanh chóng nổ vang trong nháy mắt.
Tim tất cả mọi người đều hẫng đi một nhịp, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cực kỳ máu me, cực kỳ tàn nhẫn.
Cái gọi là tự bạo, thì ra là như thế!
“A!!!”
Chưởng môn Thiên Sơn đau khổ gào thét, giọng ông ta vang vọng vào tai của rất nhiều người, nghe như tiếng kêu rên đến từ địa ngục.
Thế nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Vu Kiệt lại nhấc chân lên, giẫm vào một đùi khác của chưởng môn Thiên Sơn.
“Bộp!”
Máu tươi bắn ra, máu thịt cứ bay tứ tung.
Dáng vẻ Vu Kiệt trở nên tàn nhẫn, chẳng còn chút tính người nào.
Chân anh giơ lên, sau đó đạp xuống.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
…
Cứ như đang ép nước trái cây, Vu Kiệt đã nghiền hai chân chưởng môn Thiên Sơn thành thịt nát, xương cốt đều nát bấy bên trong.
Không chỉ hai chân mà còn cả hai tay, cánh tay.
Suy cho cùng thì chưởng môn Thiên Sơn cũng là Phong Thánh Giả, huyết mạch hơn người, dù bị thế nhưng vẫn chưa chết.
Thế nhưng điều đó lại khiến ông ta cảm nhận được hết mọi sự tra tấn.
Ông ta cực kỳ tỉnh táo, đó cũng là nỗi đau đớn khôn cùng cứ như đang ở dưới địa ngục.
“Ha ha, tự bạo đi, tự bạo đi!”
“Ha ha ha, bạo ghê lắm mà!”
Vu Kiệt cực kỳ hào hứng, hắn hệt như một tên ác ma thích thú với sự đau đớn của kẻ khác, thoải mái chơi đùa.
Thời gian mười ngàn năm, chịu đựng như thế là quá lâu rồi!
Tất cả mọi người đều sợ đến nỗi nghệt mặt ra, không thể tin nổi đây lại là Vu Kiệt mà họ từng nghe đến!
Tên giết người khát máu thành tánh, tàn ác đến cùng cực này từng là con cưng của trời!
“Không… Đừng…”
Mặt mũi chưởng môn Thiên Sơn trắng bệch như tờ giấy, đã trở nên vặn vẹo méo mó vì đau đớn.
Rất đau đớn!
Đó chính là máu và thịt, gân mạch bị người ta giẫm lên, phá hủy.
Cảm giác này còn đau đớn hơn cả lăng trì xẻo thịt.
Ông ta lại còn phải nhìn tận mắt!
Nỗi đau đớn đến từ rất nhiều thứ cùng ập đến, khiến đầu óc ông ta cứ xoay vòng vòng.
Ông ta sợ cái cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, lại còn phải chịu đựng thời gian trôi qua trong đau khổ.
Ông ta chịu đựng quá đủ rồi!
Vu Kiệt dừng lại, nhấc cái chân dính đầy mấy thứ như máu thịt kia của mình lên.
“Hả?”
“Mi nói cái gì? Ta nghe không rõ!"
Vẻ mặt Vu Kiệt có vẻ hơi lố, cố tình giơ một tay đặt lên tai, tỏ vẻ muốn lắng nghe lời chưởng môn Thiên Sơn.
“Chọn… Chọn, bổn tọa chọn… Để hai người kia… Chết trước…”
Khóe miệng chưởng môn Thiên Sơn trào máu tươi, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả kia.
Tại sao hai người có thể lành lặn chẳng hề hấn gì?
Tạo sao chỉ có mình tôi chịu đau khổ?
Tại sao!
Trong lòng ông ta đã chất chứa đầy oán hận, không phải với Vu Kiệt mà là hai Phong Thánh Giả kia.
Ánh mắt độc ác tàn nhẫn đó cứ nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả kia, như thể hận không thể tự tay giết chết hai người họ.
“Tại sao! Ông là chính phái! Tại sao lại nói ra được những lời như thế!"
“Đúng đó chưởng môn Thiên Sơn, sợ chết như thế sẽ khiến người ta cười vào mặt đấy!”
Hai Phong Thánh Giả khiếp sợ nói.
Bấy giờ bọn họ mới sợ mất mật, ánh mắt nhìn chưởng môn Thiên Sơn đầy tức giận.
Bọn họ ước gì chưởng môn Thiên Sơn mau chết đi, tốt nhất là tự bạo chết, sau đó kéo theo cả Vu Kiệt chết cùng.
Nhưng cuối cùng, người lựa chọn vẫn là Vu Kiệt.
Nghe thấy lựa chọn của chưởng môn Thiên Sơn, Vu Kiệt mới hài lòng cười.
“Thế có phải tốt hơn không”.
“Cố làm ra vẻ cao thượng làm quái gì? Cố làm ra vẻ sừng sững không ngã làm quái gì?”
“Sợ chết có phải giống người bình thường hơn không?”
Lời Vu Kiệt nói cứ như những cây búa tạ đập vào lòng chưởng môn Thiên Sơn khiến ông ta không cách nào thở nổi.
“Đủ rồi, ta đã lựa chọn rồi, tại sao người vẫn chưa chịu giết hai tên đó!”
Chưởng môn Thiên Sơn thúc giục, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người khác phải chịu nổi đau khổ này.
Thế nhưng, khi chưởng môn Thiên Sơn tưởng rằng Vu Kiệt chuẩn bị giết chết hai người kia.
Bỗng nhiên.
Vu Kiệt nhấc chân lên, giẫm thẳng xuống đầu chưởng môn Thiên Sơn.
Trong mắt chưởng môn Thiên Sơn, đế giày đầy máu và thịt kia cách mình ngày càng gần.
Ông ta hoảng sợ, cực kỳ sợ hãi!
Bấy giờ, ông ta đã ý thức được rằng mình sẽ chết.
Vu Kiệt không hề tuân thủ lời hứa, vẫn giết ông ta.
“Bộp!”
Cứ như là giẫm nát một quả dưa hấu.
“Ta hận nhất chính là mấy tên ngụy quân tử như mi, chết sớm hay chết trễ gì cũng phải chết!”
Bình luận facebook