Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 880: Tiêu Thạch đại hiển ma uy 4
“Rắc!”
Tiếng vang cực lớn phát ra giữa không trung, sau khi chưởng môn Dược Vương Cốc bị vặn gãy cổ thì tay chân cũng bị Vu Kiệt xé rách, cơ thể không còn tay chân nhanh chóng bị Vu Kiệt giẫm nát dưới đất.
Vì thế, ba Phong Thánh Giả tận mắt trông thấy cảnh tượng đó trợn muốn rớt tròng mắt ra ngoài, họ câm lặng không nói, không dám thốt ra một lời nào, không dám phát ra một âm thanh, cả tiếng tim đập cũng chẳng dám tăng lên dù chỉ một nhịp.
Chưởng môn Dược Vương Cốc đã chết!
Một chân của chưởng môn Thiên Sơn trực tiếp rơi xuống sàn, người đã bị trọng thương, không hề có sức để chống trả.
Nói cách khác, bây giờ bọn họ chỉ còn mỗi ba người.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Liệu chúng ta có chết không?”
Đúng lúc này, có một tên Phong Thánh Giả đột nhiên bị sợ hãi phá nát sự can đảm.
Không!
Hay có thể nói.
Là thủ đoạn giết chết chưởng môn Dược Vương Cốc của Vu Kiệt đã cắn nát lá gan của bọn họ.
Bọn họ sợ!
Thật sự rất sợ!
Bọn họ từng thấy thủ đoạn của Phong Vương Giả, nhưng đến tận lúc này cũng chưa từng thấy thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy, đây hoàn toàn không phải là giết người, mà là hưởng thụ, thưởng thức cảm giác giết người, thưởng thức cảm giác máu tươi bắn lên mặt, thưởng thức cảm giác sung sướng khi tự tay giết chết một sinh mệnh.
Anh là ma quỷ!
Ma quỷ!
Ma quỷ!
“Mau chạy đi!”
Phong Thánh Giả sợ hãi chẳng còn tí can đảm nào rốt cuộc không thể nhịn được nữa, có lẽ là do quá sợ hãi nên nới mở khóa sự “can đảm” nào đó trong lòng ông ta nên nhanh chóng nhấc chân muốn bỏ chạy!
Nhưng…
Khi con người ta bắt đầu sợ hãi tử vong thì thần chết đã đứng ở rất gần rồi.
Bây giờ mới nghĩ xem phải chạy thế nào, trước khi đến Lạc Thành họ vẫn còn có niềm tin mạnh mẽ với sát ý dày đặc đòi giết Vu Kiệt cơ mà?
Chỉ có thế?
Mà cũng xứng gọi là Phong Thánh Giả ư?
Ông ta vừa mới nhấc chân lên.
Vu Kiệt đã đến.
Lại là trong nháy mắt, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt tên Phong Thánh Giả nọ, năm pháp tắc thiên địa sau lưng anh cũng không phải bình hoa làm cảnh!
Nụ cười hiền lành gần gũi đó chói mắt và đáng sợ đến thế.
“Chạy?”
“Ta có cho mi chạy ư?”
“Giờ mới tìm cách chạy?”
“Trước đó đứng đấy làm cái gì?”
“Mi nói mi muốn giết ta cơ mà?”
“Tới giết đi!”
Đột nhiên, giọng Vu Kiệt trở nên hung ác, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mắt Phong Thánh Giả kia, chỉ trong nháy mắt, dường như linh hồn của người đó đã bị cái gì đấy thôi miên và điều khiển.
“Giết?”
Phong Thánh Giả chợt lặng người đi.
Vu Kiệt tiếp tục kích thích: “’Đúng vậy, giết đi, muốn giết lắm mà, mau giết ta đi, để ta xem thủ đoạn của mi này thế nào”.
“Giết ta!”
“Mau giết ta đi!”
“Ta thật sự rất hào hứng!”
“Mười ngàn năm, lâu rồi không có ai muốn giết ta đấy”.
“Mau giết ta đi, tạo cho ta chút kích thích nào”.
“…”, hai Phong Thánh Giả khác.
Chưa bao giờ nghe được một yêu cầu vô lý đến thế.
Nhưng… Bọn họ lại không dám nói ra, lại càng không dám nghĩ tới điều đó, cũng chẳng dám ra tay!
Ra tay ư?
Thế có khác gì đi tìm đường chết đâu?
Xem kết cục của chưởng môn Thiên Sơn kìa.
Xem kết cục của chưởng môn Dược Vương Cốc kìa.
Tay chân nằm trên sàn nhà vẫn còn chảy ra máu đấy!
Nhưng một giây sau đó, cảnh tượng khiến bọn họ khiếp sợ lại xuất hiện.
Ra tay ư?
Bọn họ không dám ra tay.
Nhưng Phong Thánh Giả liên tục bị Vu Kiệt kích thích bằng lời nói lại ra tay.
“Giết thì giết!”
“Giết mày!”
“Tao muốn giết mày!”
“Yêu nghiệt!”
Sau tiếng hét lớn, Phong Thánh Giả nọ đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, sự sợ hãi trong lòng không còn tác dụng gì nữa, ông ta nhấc chân, áp lực đại đạo liên tục ném ra.
Vu Kiệt vỗ tay một cái, tiện tay vung một luồng pháp tắc tiêu diệt sạch.
Sau đó, Phong Thánh Giả giơ nắm đấm lên, cú đấm với tốc độ cực nhanh, dường như họ có thể thoáng nghe thế tiếng rồng rít lên.
“Ồ?”
Vu Kiệt bị tảng đá nhập vào ngạc nhiên, sự ngạc nhiên đó chỉ là chút hưng phấn mà thôi: “Cũng khá là thú vị”.
Anh giơ tay ra đỡ, không hề sử dụng pháp tắc thiên địa để trấn áp, có lẽ với sự tồn tại bên trong tảng đá mà nói, giết người cũng không phải là mục đích chính, thưởng thức quá trình nghiền nát mới là giấc mộng mà kẻ đó theo đuổi cả đời.
Nắm đấm của Phong Thánh Giả đã đến trước mặt, Vu Kiệt nghiêng đầu né đi, đồng thời bàn tay như thánh kiếm chém thẳng về phía trước.
Phong Thánh Giả nọ lập tức tránh đi, lại vung một cú đấm khác nhưng sau đó phát hiện ra Vu Kiệt đã bất ngờ biến mất, luồng khí kình mạnh mẽ lập tức ập đến lưng ông ta sau một giây.
“Không ổn rồi!”
Ánh mắt ông ta trở nên căng thẳng, lập tức rụt tay lại, nhấc chân tiến về phía trước để kéo giãn khoảng cách, đồng thời xoay người lại, giơ chân đá.
“Bốp!”
Sau đó, kèm theo tiếng vang nặng nề kia.
Chính là cái chân bị Vu Kiệt chặt ngay giữa không trung, cứng đờ.
“Răng rắc!”
“A…”
Cơn đau như đang xé rách cơ thể lan từ xương đùi lên nửa thân trên.
Sức mạnh của một chưởng đó có lẽ còn mạnh hơn hai luồng kiếm quang của chưởng môn Thiên Sơn gấp mười lần.
Hai Phong Thánh Giả ngu người!
Phong Thánh Giả đang đánh cũng nghệt mặt ra.
Một cú!
Chỉ có một cú!
Vu Kiệt: “Đã bảo là nói chuyện bằng nắm đấm, sao đánh một hồi lại lên chân thế này? Mi không thành thật tí nào!”
“Ta!”
“Ghét nhất những kẻ không thành thật”.
“Nên là, ta không muốn đánh với mi nữa”.
Không muốn đánh nữa, thế thì giết!
Cứ như nghịch con cua chán chê rồi lại đem nấu lên ăn.
Gà vịt cho ăn no đủ rồi, thì nhóm lửa nấu cơm.
Cũng na ná như thế.
Lời vừa dứt, Vu Kiệt nắm lấy chân của Phong Thánh Giả nọ, nơi đó vốn có vết thương gãy xương, lại bị chạm vào.
“A…”
Tiếng la hét thảm thiết thứ hai vang lên, vẫn còn vang vọng.
Tiện đà, Vu Kiệt lại hét lớn một tiếng: “Lên!”
Phong Thánh Giả bị anh giơ lên thật cao, cổ tay đập mạnh xuống phía dưới.
“Bốp!”
Đầu Phong Thánh Giả chạm đất, cả người cứng đờ chẳng ra hình thù gì.
Sau đó Vu Kiệt vừa cầm chân của Phong Thánh Giả nhấc lên cao vừa giơ chân lên, giẫm nát đầu ông ta.
“Chẳng vui gì cả!”
Chân, dùng sức!
“Bộp”.
Tiếng nổ vang lên.
Máu tươi văng tung tóe.
Máu cứ bắn ra trong màn mưa, bầu không khí đầy mùi máu tươi.
Phong Thánh Giả thứ ba… Rất nhanh chóng!
Bị giết một cách máu me.
Không hề có sức phản kháng.
Dưới màn trời này, Phong Vương cũng không đánh nổi.
Tiếng mưa cứ rơi rả rích bên tai không ngừng, cứ như đang nổi trống, hết tiếng này đến tiếng khác, cứ rơi mãi!
Mặt Vu Kiệt đầy máu, máu chảy ra từ vết thương trên người cùng với máu của hai Phong Thánh Giả đã chết đi.
Nhuộm anh thành thứ ma quỷ đỏ lòm.
Một ác ma thật sự!
“Bây giờ, vẫn còn ba tên nữa”.
Anh chậm rãi quay đầu lại, sau đó tạo thành một độ cong quái dị trước mặt hai Phong Thánh Giả, sau đó ra tay.
“Xoẹt!”
Cái chân kia…
Bị!
Xé!
Đứt!
Rồi!
Xoẹt một tiếng!
Tất cả chìm vào yên tĩnh.
Hai Phong Thánh Giả của Bắc Chân Môn và Liễu Diệp Tông.
Chưởng môn Thiên Sơn nằm gần đó.
Ông cụ Thường đứng bên ngoài thiên địa pháp tắc.
Thế hệ sau của nhà họ Thường trước cửa quán trà Long Môn, trong một con hẻm nhỏ.
Tất cả đều nín thở, hít một hơi thật sâu!
Ngu người!
Tất cả đều trở nên ngu người!
Đây… Chính là Vu Kiệt mà lúc nãy chỉ cần dùng gậy gỗ là có thể đánh ngã, vết thương đầy người đó ư?
Chỉ trong nháy mắt thôi!
Chỉ trong vài hơi thở!
Đã đánh một Phong Thánh Giả bị thương nặng, giết chết hai Phong Thánh Giả.
Anh… Anh rốt cuộc là ai?
Có phải là Vu Kiệt thật không?
Không biết!
Không một ai biết!
Nhưng hai Phong Thánh Giả còn sống lại biết, nếu như không làm gì đó thì bọn họ sẽ chết trong giây lát!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Vu Kiệt đã di chuyển, đứng trước chưởng môn Thiên Sơn và nở nụ cười lạnh lẽo.
“À phải rồi, suýt chút nữa lại quên mất, hay là để ta cho mi quyền lựa chọn đó nhỉ, mi muốn chết trước hay để hai tên kia chết trước đây?”
Chương 880: Tiêu Thạch đại hiển ma uy 4
Tiếng vang cực lớn phát ra giữa không trung, sau khi chưởng môn Dược Vương Cốc bị vặn gãy cổ thì tay chân cũng bị Vu Kiệt xé rách, cơ thể không còn tay chân nhanh chóng bị Vu Kiệt giẫm nát dưới đất.
Vì thế, ba Phong Thánh Giả tận mắt trông thấy cảnh tượng đó trợn muốn rớt tròng mắt ra ngoài, họ câm lặng không nói, không dám thốt ra một lời nào, không dám phát ra một âm thanh, cả tiếng tim đập cũng chẳng dám tăng lên dù chỉ một nhịp.
Chưởng môn Dược Vương Cốc đã chết!
Một chân của chưởng môn Thiên Sơn trực tiếp rơi xuống sàn, người đã bị trọng thương, không hề có sức để chống trả.
Nói cách khác, bây giờ bọn họ chỉ còn mỗi ba người.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Liệu chúng ta có chết không?”
Đúng lúc này, có một tên Phong Thánh Giả đột nhiên bị sợ hãi phá nát sự can đảm.
Không!
Hay có thể nói.
Là thủ đoạn giết chết chưởng môn Dược Vương Cốc của Vu Kiệt đã cắn nát lá gan của bọn họ.
Bọn họ sợ!
Thật sự rất sợ!
Bọn họ từng thấy thủ đoạn của Phong Vương Giả, nhưng đến tận lúc này cũng chưa từng thấy thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy, đây hoàn toàn không phải là giết người, mà là hưởng thụ, thưởng thức cảm giác giết người, thưởng thức cảm giác máu tươi bắn lên mặt, thưởng thức cảm giác sung sướng khi tự tay giết chết một sinh mệnh.
Anh là ma quỷ!
Ma quỷ!
Ma quỷ!
“Mau chạy đi!”
Phong Thánh Giả sợ hãi chẳng còn tí can đảm nào rốt cuộc không thể nhịn được nữa, có lẽ là do quá sợ hãi nên nới mở khóa sự “can đảm” nào đó trong lòng ông ta nên nhanh chóng nhấc chân muốn bỏ chạy!
Nhưng…
Khi con người ta bắt đầu sợ hãi tử vong thì thần chết đã đứng ở rất gần rồi.
Bây giờ mới nghĩ xem phải chạy thế nào, trước khi đến Lạc Thành họ vẫn còn có niềm tin mạnh mẽ với sát ý dày đặc đòi giết Vu Kiệt cơ mà?
Chỉ có thế?
Mà cũng xứng gọi là Phong Thánh Giả ư?
Ông ta vừa mới nhấc chân lên.
Vu Kiệt đã đến.
Lại là trong nháy mắt, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt tên Phong Thánh Giả nọ, năm pháp tắc thiên địa sau lưng anh cũng không phải bình hoa làm cảnh!
Nụ cười hiền lành gần gũi đó chói mắt và đáng sợ đến thế.
“Chạy?”
“Ta có cho mi chạy ư?”
“Giờ mới tìm cách chạy?”
“Trước đó đứng đấy làm cái gì?”
“Mi nói mi muốn giết ta cơ mà?”
“Tới giết đi!”
Đột nhiên, giọng Vu Kiệt trở nên hung ác, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mắt Phong Thánh Giả kia, chỉ trong nháy mắt, dường như linh hồn của người đó đã bị cái gì đấy thôi miên và điều khiển.
“Giết?”
Phong Thánh Giả chợt lặng người đi.
Vu Kiệt tiếp tục kích thích: “’Đúng vậy, giết đi, muốn giết lắm mà, mau giết ta đi, để ta xem thủ đoạn của mi này thế nào”.
“Giết ta!”
“Mau giết ta đi!”
“Ta thật sự rất hào hứng!”
“Mười ngàn năm, lâu rồi không có ai muốn giết ta đấy”.
“Mau giết ta đi, tạo cho ta chút kích thích nào”.
“…”, hai Phong Thánh Giả khác.
Chưa bao giờ nghe được một yêu cầu vô lý đến thế.
Nhưng… Bọn họ lại không dám nói ra, lại càng không dám nghĩ tới điều đó, cũng chẳng dám ra tay!
Ra tay ư?
Thế có khác gì đi tìm đường chết đâu?
Xem kết cục của chưởng môn Thiên Sơn kìa.
Xem kết cục của chưởng môn Dược Vương Cốc kìa.
Tay chân nằm trên sàn nhà vẫn còn chảy ra máu đấy!
Nhưng một giây sau đó, cảnh tượng khiến bọn họ khiếp sợ lại xuất hiện.
Ra tay ư?
Bọn họ không dám ra tay.
Nhưng Phong Thánh Giả liên tục bị Vu Kiệt kích thích bằng lời nói lại ra tay.
“Giết thì giết!”
“Giết mày!”
“Tao muốn giết mày!”
“Yêu nghiệt!”
Sau tiếng hét lớn, Phong Thánh Giả nọ đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, sự sợ hãi trong lòng không còn tác dụng gì nữa, ông ta nhấc chân, áp lực đại đạo liên tục ném ra.
Vu Kiệt vỗ tay một cái, tiện tay vung một luồng pháp tắc tiêu diệt sạch.
Sau đó, Phong Thánh Giả giơ nắm đấm lên, cú đấm với tốc độ cực nhanh, dường như họ có thể thoáng nghe thế tiếng rồng rít lên.
“Ồ?”
Vu Kiệt bị tảng đá nhập vào ngạc nhiên, sự ngạc nhiên đó chỉ là chút hưng phấn mà thôi: “Cũng khá là thú vị”.
Anh giơ tay ra đỡ, không hề sử dụng pháp tắc thiên địa để trấn áp, có lẽ với sự tồn tại bên trong tảng đá mà nói, giết người cũng không phải là mục đích chính, thưởng thức quá trình nghiền nát mới là giấc mộng mà kẻ đó theo đuổi cả đời.
Nắm đấm của Phong Thánh Giả đã đến trước mặt, Vu Kiệt nghiêng đầu né đi, đồng thời bàn tay như thánh kiếm chém thẳng về phía trước.
Phong Thánh Giả nọ lập tức tránh đi, lại vung một cú đấm khác nhưng sau đó phát hiện ra Vu Kiệt đã bất ngờ biến mất, luồng khí kình mạnh mẽ lập tức ập đến lưng ông ta sau một giây.
“Không ổn rồi!”
Ánh mắt ông ta trở nên căng thẳng, lập tức rụt tay lại, nhấc chân tiến về phía trước để kéo giãn khoảng cách, đồng thời xoay người lại, giơ chân đá.
“Bốp!”
Sau đó, kèm theo tiếng vang nặng nề kia.
Chính là cái chân bị Vu Kiệt chặt ngay giữa không trung, cứng đờ.
“Răng rắc!”
“A…”
Cơn đau như đang xé rách cơ thể lan từ xương đùi lên nửa thân trên.
Sức mạnh của một chưởng đó có lẽ còn mạnh hơn hai luồng kiếm quang của chưởng môn Thiên Sơn gấp mười lần.
Hai Phong Thánh Giả ngu người!
Phong Thánh Giả đang đánh cũng nghệt mặt ra.
Một cú!
Chỉ có một cú!
Vu Kiệt: “Đã bảo là nói chuyện bằng nắm đấm, sao đánh một hồi lại lên chân thế này? Mi không thành thật tí nào!”
“Ta!”
“Ghét nhất những kẻ không thành thật”.
“Nên là, ta không muốn đánh với mi nữa”.
Không muốn đánh nữa, thế thì giết!
Cứ như nghịch con cua chán chê rồi lại đem nấu lên ăn.
Gà vịt cho ăn no đủ rồi, thì nhóm lửa nấu cơm.
Cũng na ná như thế.
Lời vừa dứt, Vu Kiệt nắm lấy chân của Phong Thánh Giả nọ, nơi đó vốn có vết thương gãy xương, lại bị chạm vào.
“A…”
Tiếng la hét thảm thiết thứ hai vang lên, vẫn còn vang vọng.
Tiện đà, Vu Kiệt lại hét lớn một tiếng: “Lên!”
Phong Thánh Giả bị anh giơ lên thật cao, cổ tay đập mạnh xuống phía dưới.
“Bốp!”
Đầu Phong Thánh Giả chạm đất, cả người cứng đờ chẳng ra hình thù gì.
Sau đó Vu Kiệt vừa cầm chân của Phong Thánh Giả nhấc lên cao vừa giơ chân lên, giẫm nát đầu ông ta.
“Chẳng vui gì cả!”
Chân, dùng sức!
“Bộp”.
Tiếng nổ vang lên.
Máu tươi văng tung tóe.
Máu cứ bắn ra trong màn mưa, bầu không khí đầy mùi máu tươi.
Phong Thánh Giả thứ ba… Rất nhanh chóng!
Bị giết một cách máu me.
Không hề có sức phản kháng.
Dưới màn trời này, Phong Vương cũng không đánh nổi.
Tiếng mưa cứ rơi rả rích bên tai không ngừng, cứ như đang nổi trống, hết tiếng này đến tiếng khác, cứ rơi mãi!
Mặt Vu Kiệt đầy máu, máu chảy ra từ vết thương trên người cùng với máu của hai Phong Thánh Giả đã chết đi.
Nhuộm anh thành thứ ma quỷ đỏ lòm.
Một ác ma thật sự!
“Bây giờ, vẫn còn ba tên nữa”.
Anh chậm rãi quay đầu lại, sau đó tạo thành một độ cong quái dị trước mặt hai Phong Thánh Giả, sau đó ra tay.
“Xoẹt!”
Cái chân kia…
Bị!
Xé!
Đứt!
Rồi!
Xoẹt một tiếng!
Tất cả chìm vào yên tĩnh.
Hai Phong Thánh Giả của Bắc Chân Môn và Liễu Diệp Tông.
Chưởng môn Thiên Sơn nằm gần đó.
Ông cụ Thường đứng bên ngoài thiên địa pháp tắc.
Thế hệ sau của nhà họ Thường trước cửa quán trà Long Môn, trong một con hẻm nhỏ.
Tất cả đều nín thở, hít một hơi thật sâu!
Ngu người!
Tất cả đều trở nên ngu người!
Đây… Chính là Vu Kiệt mà lúc nãy chỉ cần dùng gậy gỗ là có thể đánh ngã, vết thương đầy người đó ư?
Chỉ trong nháy mắt thôi!
Chỉ trong vài hơi thở!
Đã đánh một Phong Thánh Giả bị thương nặng, giết chết hai Phong Thánh Giả.
Anh… Anh rốt cuộc là ai?
Có phải là Vu Kiệt thật không?
Không biết!
Không một ai biết!
Nhưng hai Phong Thánh Giả còn sống lại biết, nếu như không làm gì đó thì bọn họ sẽ chết trong giây lát!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Vu Kiệt đã di chuyển, đứng trước chưởng môn Thiên Sơn và nở nụ cười lạnh lẽo.
“À phải rồi, suýt chút nữa lại quên mất, hay là để ta cho mi quyền lựa chọn đó nhỉ, mi muốn chết trước hay để hai tên kia chết trước đây?”
Chương 880: Tiêu Thạch đại hiển ma uy 4
Bình luận facebook