• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (103 Viewers)

  • Chương 879: Tiểu Thạch đại hiển ma uy (3)

Ý của những lời này chính là: nếu choảng nhau một trận, ít ra mi còn có thể vung tay nhấc chân một chút, không đến nỗi mong manh như tờ giấy, nếu thế thì trận chiến chả còn gì thú vị.

Giọng nói vừa dứt, bốn tên phong Thánh thảy đều cảm nhận được sát khí vô cùng sắc ngọt đập thẳng vào mặt, cũng chính lúc đó, Vu Kiệt di chuyển, bước chân chỉ nhoáng lên một cái, nháy mắt đã đến trước mặt chưởng môn Dược Vương Cốc.

“Không xong rồi!”

Đầu tiên, chưởng môn Dược Vương Cốc mặt mày dại ra, rồi vội vàng nâng tay lên, sức ép đại đạo trong cơ thể không ngừng tuôn ra, đánh ầm ầm vào Vu Kiệt đứng cách mình chừng một mét.

Chiêu số lẽ ra cực kỳ mạnh mẽ lúc bình thường, vậy mà đặt vào tình huống này không hiểu sao lại có cảm giác yếu ớt khôn tả.

Mà thực tế cũng đúng là như thế.

Vu Kiệt đứng đó, không hề vung tay, cũng không hề nhấc chân, chỉ đơn giản là đôi mắt khẽ nhếch, một luồng thiên địa pháp tắc chợt tuôn ra, hệt như một thanh trường thương nháy mắt đánh tan tành sức ép đại đạo mà chưởng môn Dược Vương Cốc vừa thi triển.

Thấy vậy, chưởng môn Dược Vương Cốc vội vàng tung quyền tấn công Vu Kiệt, ông ta dám chắc người đứng trước mặt không còn là Vu Kiệt chẳng khác con sâu cái kiến quỳ trên mặt đất vừa rồi nữa, một khi đã như vậy, chạy thoát là vô vọng, nếu muốn sống sót, chỉ có nghênh chiến chính diện, tìm kiếm cơ hội sống mong manh.

Nắm đấm của ông ta không quá nhanh, nếu so với Diệp Lâm thì dù có nói là mềm như bông cũng không quá đáng, nhưng ngay lúc nắm đấm của ông ta sắp chạm vào mặt Vu Kiệt, một quyền bất chợt biến thành một chưởng, phóng một thứ bột mịn trong tay ra.

Là một thứ bột mịn màu tím đen, sau khi tung vào không khí nó trở nên giống như sương sớm mùa thu, nháy mắt bao trùm quanh đầu Vu Kiệt.

“Trúng rồi!”, chưởng môn Dược Vương Cốc vui mừng, ông ta không ngờ mưu kế của mình lại thực hiện được dễ dàng như vậy.

Đây là chất độc tuyệt học của Dược Vương Cốc bọn họ, một khi hít vào, lục phủ ngũ tạng nội trong một giờ sẽ bị đốt thành tro, cho dù người phong Vương với cảnh giới của mình có thể chống lại độc tính của thứ bột này, nhưng cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.

Nghĩ như vậy, chưởng môn Dược Vương Cốc dường như cảm thấy mình vừa lập được công to, vui mừng nhìn sang ba gã phong Thánh còn lại: “Đi mau”.

Nhưng mà…

Ông ta vừa dứt lời.

Một bàn tay to lớn vung ra từ trong làn khói độc, túm chặt lấy cổ chưởng môn Dược Vương Cốc!

Ngay lập tức, ông ta cảm thấy toàn thân lạnh giá.

Ba gã phong Thánh kia sợ tới múc rụt người lại, làm gì còn dám chạy?

Không phải không muốn chạy!

Mà là… chân không nhấc lên nổi.

Liền lúc đó, chợt nghe bên tai vọng đến một giọng nói không khác gì tiếng thần chết gầm gừ: “Chạy?”

“Với bằng đó công phu cũng đòi cầm chân ông đây?”

“Mười ngàn năm, đằng đẵng mười ngàn năm rồi, đám các người sử dụng độc chất chẳng những không hề tiến bộ, ngược lại còn thụt lùi, chậc chậc, tổ tiên hẳn cũng phải xấu hổ vì bọn mi, bộ bọn mi thực sự cho rằng mình có thể chạy sao?”

Dứt lời, khói độc trong nháy mắt tan biến, khuôn mặt đằng đằng sát khí kia lại xuất hiện.

Vào đúng lúc này, Vu Kiệt hơi vận sức ở tay một chút, khiến cho cái vị đường đường là độc sư phong Thánh, dự báo đứng đầu Giang Hồ Truyền Thừa, lại chẳng khác gì một con gà con dễ dàng bị xách cổ nhấc khỏi mặt đất lơ lửng trên không trung.

Hai chân ông ta rời khỏi mặt đất, bắt đầu không ngừng giãy giụa, không khác gì một con lươn chuẩn bị vào nồi.

Trong lòng ông ta, ngoại trừ sợ hãi tột độ, càng nhiều hơn chính là cảm giác không thể hô hấp ép người hoảng loạn, cảm giác ấy khiến cho ông ta không hít vào thở ra được… Cảm giác nghẹt thở hoàn toàn!

Ông ta không tài nào nhúc nhích được…

Quyền kiểm soát cơ thể đã bị cướp đoạt một cách mạnh mẽ.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhưng ông ta không có cơ hội mở miệng.

“Rắc rắc!”

Vu Kiệt nhấc chân đá mạnh.

Cú đá nện vào đầu gối chưởng môn Dược Vương Cốc, cẳng chân bị cong gập lại, thảm trạng không khác gì chưởng môn Thiên Sơn lúc nãy, đầu xương đùi trắng hếu đâm xuyên qua da thịt, lòi ra ngoài không khí.

“Á…”

Và cũng rú lên thảm thiết giống như vậy.

Vu Kiệt cười lạnh nhạt, lại nhấc chân lên.

“Rắc rắc!”

Một cái chân khác lại vang lên tiếng gãy giòn.

Tiếng hét thảm thiết cũng theo ngay sau đó.

Không hề trì hoãn.

Không hề có cơ hội để phản kháng.

Thậm chí cả tư cách đánh trả, cũng bị cơn đau đớn hành hạ, che phủ hoàn toàn.

Đây chính là người phong Vương!

Dưới gầm trời của những người phong vương, người đó chính là vô địch!

Mặc kệ là ai.

Hóa kình tối cao cũng được.

Phong Thánh tối cao cũng được.

“Hì hì…”

Vu Kiệt khoe hàm răng trắng muốt: “Hủy xương cốt, rút gân, chảy máu đến cạn kiệt, để trời đất chìm trong âm khí”.

“Bẻ gãy cánh tay mi nhé!”

“A ha ha ha ha…”

“Rắc rắc!”

Một tay vẫn túm chặt cổ chưởng môn Dược Vương Cốc, tay kia của Vu Kiệt trực tiếp chộp một cánh tay của ông ta, lúc này nếu ai tập trung quan sát động tác đó, chắc sẽ liên tưởng đến một quảng cáo đồ ăn vặt nào đó trên TV, hai tay bẻ quặt, gãy lìa.

Gãy lìa!

Nắm chặt vị trí khuỷu tay, đưa tay nắn nắn, giống như lon nước giải khát sắp bị giật nắp ra.

Đi cùng với âm thanh vang giòn nọ...

Là cánh tay chưởng môn Dược Vương Cốc, gãy lìa!

“Cánh tay còn lại cũng không nên ở lại một mình nhỉ!”

“A ha ha ha ha…”

Vu Kiệt cười ha hả, tiếng cười vô cùng đáng sợ.

“Đừng… đừng mà… đừng mà!”

Chưởng môn Dược Vương Cốc sợ hãi tột độ, ông ta rốt cuộc cũng thấm thía được thế nào tuyệt vọng, rõ ràng đường đường là một chưởng môn môn phái lớn của Giang Hồ Truyền Thừa, là một người phong Thánh, nhưng ở trước mặt người phong Vương lại chẳng là cái thá gì cả.

Tận mắt thất tứ chi của mình sắp bị phế bỏ toàn bộ, ông ta thật sự hối hận.

Cả đời võ giả tu đạo không dễ dàng gì, mà thế giới của người phong Thánh lại không phải ai cũng có thể đạt tới.

Ông ta bỏ ra tinh lực cả đời người, dùng hết thảy tâm huyết cả đời người nhưng kết quả thì sao? Cũng dễ dàng bị người ta phế!

Không!

Không!

Ông ta không chấp nhận nổi.

Ông ta không chấp nhận nổi.

Ông ta vội vàng rên rỉ cầu xin: “Thả tôi ra, cầu xin cậu, cầu xin cậu… tôi… không phải tôi cam tâm tình nguyện đến đây giết cậu, tôi bị ép buộc thôi, tôi không muốn chết, không muốn chết, chỉ cần cậu thả tôi ra, cho dù cậu muốn cái gì, tôi đều có thể đáp ứng, thật, thật đó…”

“Hửm?”

“Thật không?”

Vu Kiệt lúc này đang bị Tiểu Thạch nhập xác, bất chợt cảm thấy hứng thú: “Mi có thể cho ta cái gì nào?”

Chưởng môn Dược Vương Cốc đầu đầy mồ hôi lạnh: “Cậu muốn cái gì, tôi cho cái đó, Dược Vương Cốc của tôi có vô số dược liệu quý giá khắp thiên hạ”.

“Còn nữa, còn cả phương pháp luyện chất độc của Dược Vương Cốc, còn có vị trí chưởng môn của tôi nữa”.

“Đúng rồi, còn có… còn có…”

“Chỉ cần cậu thả tôi ra, tha mạng cho tôi, về sau 500 đệ tử từ trên xuống dưới Dược Vương Cốc của tôi đều đi theo Quốc Phái, tuyệt đối không đi con đường cũ… sẽ không đối đầu Quốc Phái nữa!”

“Hãy tin tôi… tin tôi…”

Nghe ông ta nói vậy, chưởng môn Thiên Sơn nén nhịn cơn đau như xé, giận dữ quát: “Phản đồ, sao mi lại tham sống sợ chết!”

Chưởng môn Dược Vương Cốc mắng: “Sợ chết, đương nhiên là sợ chết chứ!”

“Ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu!”

“Vất vả bao nhiêu mới có thể đạt tới cảnh giới này, chết đi thì còn gì nữa”.

Ông ta lại nói với Vu Kiệt: “Tha cho tôi đi, được không, tất cả những điều kiện tôi vừa nói, tôi sẽ thực hiện hết, tôi không lừa cậu đâu, không đâu!”

“Ừm!”

Lúc này, giọng điệu của Vu Kiệt tràn đầy lạnh lùng.

Anh lắc đầu, ở vị trí xương cổ phát ra tiếng rắc rắc giòn vang: “Thật ngại quá!”

“Mấy điều kiện của mi, ta không có hứng thú!”

“Cho nên, tiếc ghê, mấy điều kiện mi đưa ra không đủ hấp dẫn ta, cũng có nghĩa là mi…”

“Rắc rắc!”

Tay Vu Kiệt khẻ run lên, chưởng môn Dược Vương Cốc hai mắt trợn ngược, cổ ngoặt sang một bên…

“Vẫn cứ chết đi thì hơn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom