• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (52 Viewers)

  • Chương 903: Cứu vớt dải ngân hà

Trong bệnh viện của Vu Kiệt.

Có một phòng bệnh khác cũng có rất nhiều người canh giữ ngoài hành lang.

Nhưng không nhiều bằng người ngoài phòng bệnh Vu Kiệt.

Trong phòng bệnh.

Một cô gái sắc mặt tiều tụy chậm rãi mở mắt ra.

Đó chính là Ngô Tiểu Phàm.

Cảm giác đau đớn thấu xương được truyền đến từ chân cô.

Cô khẽ ngồi dậy nhìn xuống thì hai chân đã được quấn hết lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác.

Nhưng cảm giác đau đớn kỳ lạ đó khiến cô nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó.

Cổ chân bị một thanh kiếm sắc bén đâm trúng, hai chân bị cháy.

Nhưng cô lại nghĩ tới một người hoàn toàn khác.

Vu Kiệt!

“Tỉnh rồi!”

Có một người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm tỉnh lại thì lập tức chạy ra ngoài.

Sau đó chưa tới một phút đã có một đám người chạy tới.

Ngoài người của đội Báo của Hướng Thiên Lĩnh còn một bác sĩ chủ trị và một bác sĩ đã lên đến bậc giáo sư.

Dó chính là hai bác sĩ có y thuật hàng đầu trong bệnh viện.

“Vu Kiệt đâu?”

Ngô Tiểu Phàm vừa được bác sĩ kiểm tra vừa nhìn bọn họ hỏi.

“Cậu ấy không sao, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại”.

Hướng Thiên Lĩnh bình tĩnh nói.

Ông ta thản nhiên cười, cô gái trước mặt ông ta cũng rất dũng cảm, ông ta cảm thấy khá nể phục.

“Cô cũng thế, vết thương của cô cũng sẽ khỏi ngay thôi”.

“Anh ấy không sao, thật tốt!”

Ngô Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, lại nằm trên giường bệnh nhìn lên trần nhà.

Ba giây sau, cô lại nhìn sang bác sĩ.

“Vết thương của tôi mà có khỏi thì cũng để lại sẹo đúng không”.

Bác sĩ nao nao, không biết có nên nói hay không, chỉ là ánh mắt đã bán đứng ông ta.

Vết bỏng nặng như thế, sao mà không có sẹo cho được.

“Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hai chân cô lành lặn như trước!”

Hướng Thiên Lĩnh lập tức nói.

“Cảm ơn”.

Ngô Tiểu Phàm nhếch môi cười, cũng không quan tâm lắm.

“Tôi nói thật đấy, Vu Kiệt tỉnh lại thì cũng sẽ chữa trị cho cô thôi, y thuật của cậu ấy thì chắc cô cũng biết”.

“Hình như… Là thế”.

Ngô Tiểu Phàm nhớ lại, bây giờ mới nhớ ra điều gì đó.

Cô lại ngước đầu lên, nhìn quanh bốn phía.

Xung quanh có rất nhiều người được trang bị võ tranh đầy đủ, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt đầy biết ơn.

Ngô Tiểu Phàm không rung động vì chuyện đó, chỉ là không ngờ cô lại thấy được rất nhiều anh hùng chỉ có thể xuất hiện trong TV.

Cô lập tức ngơ ngác.

Họ tới thăm cô ư?

Đùa cái gì thế!

Ngẫm lại thấy cũng không đúng.

“Các người… Đều đến đây để bảo vệ Vu Kiệt ư?”

Ngô Tiểu Phàm dò hỏi.

Hướng Thiên Lĩnh thong thả gật đầu, dường như cũng đang muốn nói cho Ngô Tiểu Phàm rằng mặt khác họ cũng bảo vệ cô.

“Rất cảm ơn những việc cô đã làm, có lẽ cô vẫn chưa biết mình đã cứu vớt một người thế nào”.

“Không chỉ chúng tôi, mà cả thủ đô, cả Hoa Hạ, cả thế giới này cũng phải cảm ơn cô”.

Hướng Thiên Lĩnh biết rất rõ, bây giờ mọi người bình an vô sự chính là kết quả tốt nhất.

Nếu không, chẳng biết sức ảnh hưởng của việc này sẽ khủng bố đến mức nào.

Hơn nữa, nếu bọn họ không thể bảo vệ Vu Kiết thật tốt thì chắc không biết mình còn mặt mũi nào để đối mặt với ông Lưu dưới suối vàng.

Sau này chắc phải mang theo cái tiếng xấu muôn đời đó trốn vào chốn rừng hoang nước độc và mai danh ẩn tích cũng không chừng.

Bởi vì chẳng có ai còn mặt mũi để tiếp tục sống với thân phận đội Báo.

“Không, không, ông đừng nói thế”.

Ngô Tiểu Phàm được khen đến mức đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy xua tay.

Cả thế giới đều phải cảm ơn?

Cô bị những nhân vật tai to mặt lớn thế này nhìn chằm chằm, cứ thấy lúng túng thế nào ấy, nói: “Có thể chuẩn bị giúp tôi một chiếc xe lăn được không, tôi muốn đi thăm ông nội”.

“Chuyện đó cô cứ yên tâm, chúng tôi cũng biết về chuyện ông nội cô, hung thủ đã đền tội, ông nội cô cũng đang bình phục”.

Hướng Thiên Lĩnh nói: “Chúng tôi đã cử người bảo vệ ông ấy, chúng tôi cũng đã tiếp nhận bệnh viện ông nằm, tất cả mọi chi phí cô đều không cần phải lo”.

Ngô Tiểu Phàm giật mình ngồi trên giường bệnh, đầu óc rối bời.

Cô không ngờ mấy người này hành động quá nhanh chóng và mạnh mẽ, không ngờ lại tiếp nhận cả bệnh viện.

“Cho hỏi… Các người là ai thế?”

Ngô Tiểu Phàm thử thăm dò, giọng rất yếu ớt, cũng rất lo họ sẽ không nói cho mình biết.

Thế nhưng Hướng Thiên Lĩnh lại thấy tâm trạng mình rất vui khi nhìn cô, cười cười.

“Chúng tôi ấy à, chúng tôi là ai không quan trọng, cô cũng không cần phải biết”.

“Bây giờ cô chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đó là từ cái ngày cô và ông nội mình cứu Vu Kiệt thì hai người không còn là bản thân mình trong quá khứ nữa”.

“Chẳng ai có thể ức hiếp hai người, đời này, chĩ cần hai người muốn thì chắc chắn sẽ có người giúp hai người hoàn thành”.

Hướng Thiên Lĩnh nói rất chậm, cũng nói rất hiền lành, giọng nói đầy tôn kính.

Cấp dưới của ông ta cũng rất ngạc nhiên, rất lâu rồi họ không được thấy vẻ mặt hiền lành của Hướng Thiên Lĩnh như thế.

Ngô Tiểu Phàm lại càng lúng túng, cảm thấy cứ như mình vừa mới cứu cả dải ngân hà.

Cảm giác như mơ đó khiến cô gái nhỏ tưởng đâu mình vẫn chưa tỉnh giấc.

“Đúng rồi!”

Bỗng nhiên, Hướng Thiên Linh nghiêm mặt nói: “Về phần cái chết của bố cô thì chúng tôi cũng đã điều tra rõ”.

“Việc mẹ kế cô ngoại tình bị bố cô biết được, giữa hai người xảy ra tranh chấp, sau đó thì Hứa Long xuất hiện”.

“Hứa Long đã giết chết bố cô, hơn nữa còn ngụy tạo thành hiện trường tự sát”.

Miệng Ngô Tiểu Phàm cứ mấp máy, muốn nói lại thôi.

Cô cũng không biết mình phải nói gì, phải hỏi gì.

Chỉ cảm thấy đầu mình cứ vang lên ong ong.

Bấy giờ, cô lại nghĩ tới di thể của bố mình.

Nước mắt cô lại tràn mi, cực kỳ suy sụp.

“Tại sao… Bố tôi đối xử với bọn họ rất tốt, còn tốt hơn cả với tôi!”

“Tại sao… Rốt cuộc là thù hận đến mức nào mà phải giết chết ông ấy!”

Ngô Tiểu Phàm khóc khàn cả giọng, cô biết được sự thật rồi lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Nhất là tim cứ như bị bóp nghẹn, bức bối không sao tả được.

Bấy giờ, Hướng Thiên Lĩnh mới thở dài, hất tay.

“Mang vào đây”.

Một cấp dưới gật đầu và đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, cửa phòng lại được mở ra.

Một cấp dưới nắm lấy tóc của một người phụ nữ bước vào.

Đó chính là Hứa Thu!

Ngô Tiểu Phàm trông thấy cảnh tượng đó lại giật mình hoảng hốt.

“Buông, tôi đã khai ra hết rồi, các người còn muốn gì nữa!”

Hứa Thu luôn miệng cầu xin.

Chiến sĩ đó buông lỏng Hứa Thu rồi lùi ra sau.

Trông Hứa Thu cực kỳ thê thảm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt khóc đến nỗi sưng đỏ.

Tóc bết đầy đầy, không biết đã mất ngủ bao lâu rồi.

Người cô ta bốc mùi tanh tưởi, có lẽ người đổ mồ hôi cũng lâu rồi không được tắm.

Sau khi bước vào thì cô ta trông thấy Ngô Tiểu Phàm trên giường bệnh trước tiên, lập tức sợ ngây người.

“Bịch bịch!”

Cô ta lập tức quỳ phịch xuống, nói: “Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, cầu xin cô cứu tôi đi, cô cứu tôi với, tất cả đều do Hứa Long làm, chẳng liên quan gì đến tôi cả!”

Vẻ mặt cô ta đầy sợ hãi, trông có vẻ đã hối hận.

Ngô Tiểu Phàm cũng sững người, cô hoàn toàn không biết Hứa Thu đã trải qua những gì.

Sau đó Hướng Thiên Lĩnh lại trịnh trọng nói: “Cô là ân nhân của Vu Kiệt, cũng là ân nhân của tôi, là ân nhân của cả đội Báo chúng tôi!”

“Nếu không có cô, có lẽ tôn thái tử đã không thể sống sót, thế nên chuyện của cô cũng là chuyện của chúng tôi”.

“Bây giờ chỉ cần cô nói một câu, cô muốn người đàn bà này chết thì cô ta sẽ lập tức xuống suối vàng!”

Giọng nói vang vọng, bầu không khí lập tức nổ tung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom