Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 902: Hứa Long suy sụp
Chuyện này xảy ra cực kỳ nhanh, giải quyết cũng rất gọn.
Yến Thái và Lưu Bát đều bị người giam giữ và trông chừng cẩn thận.
Cũng vì chuyện này xảy ra nên người trông chừng phòng bệnh Vu Kiệt cũng được thay đổi.
Tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo, nhà họ Yến, ba hàng rào bảo vệ cùng đứng trông chừng kín mít cửa phòng bệnh.
Cả hành lang, cách nửa mét lại có một người canh.
Liếc mắt nhìn lại, bầu không khí trong hành lang trở nên áp lực và nặng nề, cứ thấy xơ xác và tiêu điều thế nào ấy.
Tất cả mọi người đều lên tinh thần sẵn sàng đón địch.
Bọn họ biết rất rõ nếu như lại xảy ra chuyện gì nữa thì chẳng ai gánh vác nổi trách nhiệm.
Bấy giờ nơi này được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, bù lại cho sự chểnh mảng trước đó.
Dù ai đến thì không được ba tổ chức bảo vệ đồng ý cũng chẳng thể vào trong.
Chẳng hạn như người quen của Mạc Vãn Phong muốn vào cũng phải được Hướng Thiên Lĩnh và Yến Long Sơn đồng ý.
Trong hành lang, tất cả đều được trang bị vũ trang hoàn chỉnh, mắt không chớp lấy một lần.
Dù chỉ là một con muỗi cũng không bay vào được.
Tất cả những người ra vào phòng bệnh đều phải qua được hàng rào kiểm tra nghiêm ngặt, từ trong ra ngoài, bảo đảm tất cả mọi thứ đều an toàn.
Trong phòng thẩm tra.
Hứa Long mang vẻ mặt tiều tụy ngồi trước chiếc bàn.
Vẻ mặt hắn ta cực kỳ uể oải, tinh thần hoảng hốt.
Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay bạc.
“Kẽo kẹt!”
Cánh cửa được mở ra, hai người hùng hổ bước vào.
“Bộp!”
Một người ném xấp tài liệu lên bàn, cả phòng thẩm tra vang vọng âm thanh đó.
“Tự khai ra đi”.
Giọng nói lạnh như băng, chẳng khác gì tảng đá lớn đập vào đầu khiến Hứa Long hơi ngơ ngác.
“Khai?”
Hứa Long nuốt một nhụm nước bọt, khô khốc nhếch môi lên hỏi: “Tôi phải khai cái gì?”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất nở nụ cười khinh bỉ, liếc nhìn nhau.
“Dám ra tay với Lang Vương, anh thật sự không biết rốt cuộc mình đã đụng vào nhân vật thế nào đâu!”
Một người của tổ chức Đệ Nhất lạnh giọng nói.
Lang Vương?
Lòng Hứa Long chấn động, cảm thấy hết sức kinh ngạc với từ ngữ xa lạ đó.
Vẻ mặt của hắn ta cứ ngơ ngác, có thể nói là hắn ta chẳng biết gì.
“Cái gì mà Lang Vương? Anh đang nói đến Vu Kiệt hả?”
Hứa Long hỏi lại theo bản năng.
Từ khi nhìn thấy Vu Kiệt giết chóc ở nhà họ Thường thì đã bắt đầu có cảm giác sợ hãi với người đó.
Hắn ta vẫn nhớ mình đã từng hỏi quản gia nhà họ Thường, rốt cuộc Vu Kiệt là ai!
Thế nhưng cả quản gia cũng chẳng hề hay biết gì.
Lang Vương, trong đầu hắn ta chợt hiện lên cảnh đồng bằng rộng lớn có một con sói đầu đàn dẫn theo cả bầy sói.
Ánh mắt lạnh lẽo đó, giống hệt với ánh mắt của Vu Kiệt.
“Bốp!”
Một thành viên của tổ chức Đệ Nhất đập bàn khiến nó rung lên.
“Anh còn dám giả điên với chúng tôi hả! Mau khai ra tất cả những gì anh biết đi!”
Cả người Hứa Long run lên, bị khí thế của người trước mặt dọa đến nỗi run rẩy.
Hắn ta cắn chặt răng nói: "Tôi không biết anh bắt tôi phải khai cái gì, tôi chẳng làm gì cả”.
“Thế hả, xem ra miệng anh cũng cứng đấy nhỉ”.
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười lạnh nói.
Hứa Long thầm hoảng hốt, nhưng hắn ta đã chắc chắn được một điều.
Tất cả những gì hắn ta từng làm đều đủ sức để khiến hắn ta phải sống trong tù đến hết đời.
Thế nhưng những vụ việc trước đó đều được giải quyết, bằng chứng cũng đã hủy sạch.
Ngoài vụ gần đây nhất!
Thế nhưng đối phương cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.
“Tôi là cây ngay không sợ chết đứng, tôi chẳng làm gì cả thì biết phải khai gì đây!”
Hứa Long cố làm ra vẻ bình tĩnh, cứng miệng nói.
“Thế thì anh xuất hiện ở nhà họ Thường để đi du lịch hả?”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười lạnh nói.
“Hừ!”
Hứa Long hừ một tiếng, nói: “Sao thế, anh còn muốn hạn chế tự do đi lại của tôi à?”
“Mạnh miệng thật đấy”.
Một thành viên khác chậm rãi đứng dậy, không hề nóng nảy.
Bọn họ thẩm vấn tội phạm quá nhiều nên thành ngựa quen đường cũ rồi, thỉnh thoảng cũng không cần phải nương tay với mấy kẻ thích mạnh miệng.
Người đó đến gần Hứa Long, một tay đặt lên đầu hắn ta.
“Chúng tôi không cần biết anh đi đâu chơi, nhưng chúng tôi lại quản được việc anh chơi cái gì”.
“Nếu việc đó vi phạm pháp luật, hoặc thương thiên hại lý thì anh nghĩ luật pháp có buông tha cho anh không?”
Đối mặt với câu hỏi đó, Hứa Long siết chặt tay, căng thẳng nói: “Tôi chẳng làm gì cả, đó là sự thật!”
Nói xong hắn ta lại cảm thấy trên đầu có một sức mạnh cực kỳ to lớn.
“Bốp!”
Đầu hắn ta nhanh chóng đập thẳng vào mặt bàn đá cẩm thạch lạnh như băng.
Trong nháy mắt, đầu óc hắn ta trở nên trống rỗng, cảm giác đau đớn dữ dội nhanh chóng ập đến.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vang trong trẻo cứ vang lên hết lần này đến lần khác.
Miệng hắn ta đầy máu, răng cũng rơi ra.
“A!”
Hứa Long đau khổ hét lên, tiếng la hét đầy thê thảm.
“Chịu đi!”
Tiếng hét to của người thẩm vấn vang vọng vào tai Hứa Long.
Hứa Long quay phắt về phía người đó, ánh mắt độc ác lóe lên.
Thế nhưng.
Sự chống đối đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Bốp! Bốp!”
Đầu hắn bị người đó ấn xuống, đập mạnh vào mặt bàn.
Mất răng, được, thế thì vẫn còn mũi mà.
Hứa Long có thể cảm nhận được sự đau đớn từ mũi đánh thẳng vào thần kinh trung ương của mình.
Khi hắn quay sang nhìn thì đã không còn nhìn thấy sống mũi cao thẳng của mình nữa.
“Tôi khai! Tôi khai! Đừng đánh nữa!"
Hứa Long cực kỳ sợ hãi, những người này hoàn toàn không phải hạng tốt lành gì!
Hắn ta tưởng chỉ cần mình cứng miệng ăn vạ, không chịu nói thì có thể lướt qua được lần thẩm vấn này.
Nhưng những người này hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn ta.
Hắn ta hoàn toàn không biết rằng trong mắt những người này, Hứa Long chẳng là cái thá gì cả, bọn họ chỉ muốn biết tất cả chân tướng sự thật mà thôi.
“Khai sớm đi có phải được rồi không, bây giờ hết cứng miệng rồi chứ gì”.
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười nhạo, nói.
Cơn đau từ mũi và miệng liên tục đánh vào đầu dây thần kinh, Hứa Long vất vả gật đầu.
“Khai, tôi sẽ khai hết tất cả mọi thứ!”
Hắn ta kể hết tất cả, từ chuyện mình giết Ngô Lãnh đến bắt cóc Ngô Tiểu Phàm, chẳng thiếu một chữ.
Thế nhưng lại chẳng nói gì đến Vu Kiệt.
“Xem ra anh vẫn còn đui mù nhỉ, để tôi khám thử mắt anh xem có bệnh gì không”.
Nói xong, người lúc nãy lại đứng lên.
“Các người còn muốn biết chuyện gì nữa, tôi sẽ khai, tôi sẽ khai hết, đừng đánh!”
Đồng tử Hứa Long chợt co rút, ánh mắt đầy hoảng sợ, vội vàng hét lên.
“Chúng tôi muốn nghe tất cả những chuyện liên quan đến Lang Vương!”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất nhìn hắn ta với ánh mắt nghiêm khắc, nói.
“Lang Vương… Đó rốt cuộc là ai, tại sao!”
Hứa Long cảm thấy cực kỳ uất ức, nói.
“Chẳng lẽ người nhà họ Thường không nói cho anh biết ư?”
“Không, thật sự không có!”
Hứa Long lắc đầu nói.
“Anh ấy là tôn thái tử nhà họ Lý ở thủ đô, cũng là Lang Vương chiến công hiển hách!”
“Anh ấy chính là đệ tử truyền thừa của Võ Thánh, Y Thánh, cao thủ tu vi Hóa Kình!”
“Xem ra nhà họ Thường đang muốn anh chết! Cả chuyện đó cũng không nói cho anh nghe”.
Những lời đó hệt như một cây gậy khổng lồ đánh vào đầu Hứa Long.
Hắn ta thật sự không biết Lang Vương là cái gì.
Thế nhưng nhà họ Lý ở thủ đô thì hắn lại biết rất rõ, cả Võ Thánh, Y Thánh, cũng đều là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Tu vi Hóa Kình?
Kẻ hắn đã bắt trước đó chính là cao thủ Hóa Kình?
Hắn ta đã sống trong tay một cao thủ Hóa Kình?
Bấy giờ, tất cả những thân phận của Vu Kiệt khiến Hứa Long sụp đổ trong nháy mắt.
Cả người hắn bắt đầu vã mồ hôi, sau lưng đã ướt đẫm.
Hắn ta bắt đầu hối hận.
Hắn ta hối hận về tất cả những gì mình làm với Vu Kiệt.
“Tại sao không có ai nói cho tôi biết, tại sao…”
“Tại sao tên đó mạnh như thế mà vẫn bị tôi tóm được…”
“Tôi… Tôi… Tôi đã làm gì!”
Trông Hứa Long cứ như người bị chặn đường cướp của, sợ hãi đến nỗi nước mắt lăn dài.
Hắn ta nhìn vào hai tay run run của mình, tuyệt vọng nói.
Yến Thái và Lưu Bát đều bị người giam giữ và trông chừng cẩn thận.
Cũng vì chuyện này xảy ra nên người trông chừng phòng bệnh Vu Kiệt cũng được thay đổi.
Tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo, nhà họ Yến, ba hàng rào bảo vệ cùng đứng trông chừng kín mít cửa phòng bệnh.
Cả hành lang, cách nửa mét lại có một người canh.
Liếc mắt nhìn lại, bầu không khí trong hành lang trở nên áp lực và nặng nề, cứ thấy xơ xác và tiêu điều thế nào ấy.
Tất cả mọi người đều lên tinh thần sẵn sàng đón địch.
Bọn họ biết rất rõ nếu như lại xảy ra chuyện gì nữa thì chẳng ai gánh vác nổi trách nhiệm.
Bấy giờ nơi này được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, bù lại cho sự chểnh mảng trước đó.
Dù ai đến thì không được ba tổ chức bảo vệ đồng ý cũng chẳng thể vào trong.
Chẳng hạn như người quen của Mạc Vãn Phong muốn vào cũng phải được Hướng Thiên Lĩnh và Yến Long Sơn đồng ý.
Trong hành lang, tất cả đều được trang bị vũ trang hoàn chỉnh, mắt không chớp lấy một lần.
Dù chỉ là một con muỗi cũng không bay vào được.
Tất cả những người ra vào phòng bệnh đều phải qua được hàng rào kiểm tra nghiêm ngặt, từ trong ra ngoài, bảo đảm tất cả mọi thứ đều an toàn.
Trong phòng thẩm tra.
Hứa Long mang vẻ mặt tiều tụy ngồi trước chiếc bàn.
Vẻ mặt hắn ta cực kỳ uể oải, tinh thần hoảng hốt.
Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay bạc.
“Kẽo kẹt!”
Cánh cửa được mở ra, hai người hùng hổ bước vào.
“Bộp!”
Một người ném xấp tài liệu lên bàn, cả phòng thẩm tra vang vọng âm thanh đó.
“Tự khai ra đi”.
Giọng nói lạnh như băng, chẳng khác gì tảng đá lớn đập vào đầu khiến Hứa Long hơi ngơ ngác.
“Khai?”
Hứa Long nuốt một nhụm nước bọt, khô khốc nhếch môi lên hỏi: “Tôi phải khai cái gì?”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất nở nụ cười khinh bỉ, liếc nhìn nhau.
“Dám ra tay với Lang Vương, anh thật sự không biết rốt cuộc mình đã đụng vào nhân vật thế nào đâu!”
Một người của tổ chức Đệ Nhất lạnh giọng nói.
Lang Vương?
Lòng Hứa Long chấn động, cảm thấy hết sức kinh ngạc với từ ngữ xa lạ đó.
Vẻ mặt của hắn ta cứ ngơ ngác, có thể nói là hắn ta chẳng biết gì.
“Cái gì mà Lang Vương? Anh đang nói đến Vu Kiệt hả?”
Hứa Long hỏi lại theo bản năng.
Từ khi nhìn thấy Vu Kiệt giết chóc ở nhà họ Thường thì đã bắt đầu có cảm giác sợ hãi với người đó.
Hắn ta vẫn nhớ mình đã từng hỏi quản gia nhà họ Thường, rốt cuộc Vu Kiệt là ai!
Thế nhưng cả quản gia cũng chẳng hề hay biết gì.
Lang Vương, trong đầu hắn ta chợt hiện lên cảnh đồng bằng rộng lớn có một con sói đầu đàn dẫn theo cả bầy sói.
Ánh mắt lạnh lẽo đó, giống hệt với ánh mắt của Vu Kiệt.
“Bốp!”
Một thành viên của tổ chức Đệ Nhất đập bàn khiến nó rung lên.
“Anh còn dám giả điên với chúng tôi hả! Mau khai ra tất cả những gì anh biết đi!”
Cả người Hứa Long run lên, bị khí thế của người trước mặt dọa đến nỗi run rẩy.
Hắn ta cắn chặt răng nói: "Tôi không biết anh bắt tôi phải khai cái gì, tôi chẳng làm gì cả”.
“Thế hả, xem ra miệng anh cũng cứng đấy nhỉ”.
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười lạnh nói.
Hứa Long thầm hoảng hốt, nhưng hắn ta đã chắc chắn được một điều.
Tất cả những gì hắn ta từng làm đều đủ sức để khiến hắn ta phải sống trong tù đến hết đời.
Thế nhưng những vụ việc trước đó đều được giải quyết, bằng chứng cũng đã hủy sạch.
Ngoài vụ gần đây nhất!
Thế nhưng đối phương cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.
“Tôi là cây ngay không sợ chết đứng, tôi chẳng làm gì cả thì biết phải khai gì đây!”
Hứa Long cố làm ra vẻ bình tĩnh, cứng miệng nói.
“Thế thì anh xuất hiện ở nhà họ Thường để đi du lịch hả?”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười lạnh nói.
“Hừ!”
Hứa Long hừ một tiếng, nói: “Sao thế, anh còn muốn hạn chế tự do đi lại của tôi à?”
“Mạnh miệng thật đấy”.
Một thành viên khác chậm rãi đứng dậy, không hề nóng nảy.
Bọn họ thẩm vấn tội phạm quá nhiều nên thành ngựa quen đường cũ rồi, thỉnh thoảng cũng không cần phải nương tay với mấy kẻ thích mạnh miệng.
Người đó đến gần Hứa Long, một tay đặt lên đầu hắn ta.
“Chúng tôi không cần biết anh đi đâu chơi, nhưng chúng tôi lại quản được việc anh chơi cái gì”.
“Nếu việc đó vi phạm pháp luật, hoặc thương thiên hại lý thì anh nghĩ luật pháp có buông tha cho anh không?”
Đối mặt với câu hỏi đó, Hứa Long siết chặt tay, căng thẳng nói: “Tôi chẳng làm gì cả, đó là sự thật!”
Nói xong hắn ta lại cảm thấy trên đầu có một sức mạnh cực kỳ to lớn.
“Bốp!”
Đầu hắn ta nhanh chóng đập thẳng vào mặt bàn đá cẩm thạch lạnh như băng.
Trong nháy mắt, đầu óc hắn ta trở nên trống rỗng, cảm giác đau đớn dữ dội nhanh chóng ập đến.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vang trong trẻo cứ vang lên hết lần này đến lần khác.
Miệng hắn ta đầy máu, răng cũng rơi ra.
“A!”
Hứa Long đau khổ hét lên, tiếng la hét đầy thê thảm.
“Chịu đi!”
Tiếng hét to của người thẩm vấn vang vọng vào tai Hứa Long.
Hứa Long quay phắt về phía người đó, ánh mắt độc ác lóe lên.
Thế nhưng.
Sự chống đối đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Bốp! Bốp!”
Đầu hắn bị người đó ấn xuống, đập mạnh vào mặt bàn.
Mất răng, được, thế thì vẫn còn mũi mà.
Hứa Long có thể cảm nhận được sự đau đớn từ mũi đánh thẳng vào thần kinh trung ương của mình.
Khi hắn quay sang nhìn thì đã không còn nhìn thấy sống mũi cao thẳng của mình nữa.
“Tôi khai! Tôi khai! Đừng đánh nữa!"
Hứa Long cực kỳ sợ hãi, những người này hoàn toàn không phải hạng tốt lành gì!
Hắn ta tưởng chỉ cần mình cứng miệng ăn vạ, không chịu nói thì có thể lướt qua được lần thẩm vấn này.
Nhưng những người này hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn ta.
Hắn ta hoàn toàn không biết rằng trong mắt những người này, Hứa Long chẳng là cái thá gì cả, bọn họ chỉ muốn biết tất cả chân tướng sự thật mà thôi.
“Khai sớm đi có phải được rồi không, bây giờ hết cứng miệng rồi chứ gì”.
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười nhạo, nói.
Cơn đau từ mũi và miệng liên tục đánh vào đầu dây thần kinh, Hứa Long vất vả gật đầu.
“Khai, tôi sẽ khai hết tất cả mọi thứ!”
Hắn ta kể hết tất cả, từ chuyện mình giết Ngô Lãnh đến bắt cóc Ngô Tiểu Phàm, chẳng thiếu một chữ.
Thế nhưng lại chẳng nói gì đến Vu Kiệt.
“Xem ra anh vẫn còn đui mù nhỉ, để tôi khám thử mắt anh xem có bệnh gì không”.
Nói xong, người lúc nãy lại đứng lên.
“Các người còn muốn biết chuyện gì nữa, tôi sẽ khai, tôi sẽ khai hết, đừng đánh!”
Đồng tử Hứa Long chợt co rút, ánh mắt đầy hoảng sợ, vội vàng hét lên.
“Chúng tôi muốn nghe tất cả những chuyện liên quan đến Lang Vương!”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất nhìn hắn ta với ánh mắt nghiêm khắc, nói.
“Lang Vương… Đó rốt cuộc là ai, tại sao!”
Hứa Long cảm thấy cực kỳ uất ức, nói.
“Chẳng lẽ người nhà họ Thường không nói cho anh biết ư?”
“Không, thật sự không có!”
Hứa Long lắc đầu nói.
“Anh ấy là tôn thái tử nhà họ Lý ở thủ đô, cũng là Lang Vương chiến công hiển hách!”
“Anh ấy chính là đệ tử truyền thừa của Võ Thánh, Y Thánh, cao thủ tu vi Hóa Kình!”
“Xem ra nhà họ Thường đang muốn anh chết! Cả chuyện đó cũng không nói cho anh nghe”.
Những lời đó hệt như một cây gậy khổng lồ đánh vào đầu Hứa Long.
Hắn ta thật sự không biết Lang Vương là cái gì.
Thế nhưng nhà họ Lý ở thủ đô thì hắn lại biết rất rõ, cả Võ Thánh, Y Thánh, cũng đều là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Tu vi Hóa Kình?
Kẻ hắn đã bắt trước đó chính là cao thủ Hóa Kình?
Hắn ta đã sống trong tay một cao thủ Hóa Kình?
Bấy giờ, tất cả những thân phận của Vu Kiệt khiến Hứa Long sụp đổ trong nháy mắt.
Cả người hắn bắt đầu vã mồ hôi, sau lưng đã ướt đẫm.
Hắn ta bắt đầu hối hận.
Hắn ta hối hận về tất cả những gì mình làm với Vu Kiệt.
“Tại sao không có ai nói cho tôi biết, tại sao…”
“Tại sao tên đó mạnh như thế mà vẫn bị tôi tóm được…”
“Tôi… Tôi… Tôi đã làm gì!”
Trông Hứa Long cứ như người bị chặn đường cướp của, sợ hãi đến nỗi nước mắt lăn dài.
Hắn ta nhìn vào hai tay run run của mình, tuyệt vọng nói.
Bình luận facebook