Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 905: Lý Nam đến Lạc Thành
“Rầm!”
Cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Hứa Thu bị vứt vào trong một cách thô bạo.
Cả người cô ta run bần bật quan sát xung quanh, không biết đây là đâu.
“Thả tôi ra, cầu xin các người thả tôi ra, bất kể muốn tôi làm gì tôi cũng đều đồng ý!”
Hứa Thu bị nhốt vào căn phòng tối tăm, cô ta không ngừng đập cửa, vừa khóc vừa hét lớn.
“Chị…là chị sao?”
Lúc này, có một giọng nói chậm rãi vang lên, vô cùng yếu ớt.
Giọng nói đó dường như phát ra từ phía trên cùng trong căn phòng trống.
Cô ta bất giác nhìn sang, nhưng không thấy gì cả.
Nhưng khi cô ta vừa quay đầu lại thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc
Chỉ thấy hai tay Hứa Long đang bị còng, ngồi trong một góc khuất.
Miệng của hắn dính đầy máu, mũi bị đánh bầm dập, cũng có một dòng máu nhỏ đang chảy xuống.
Trông hắn lúc này vô cùng suy sụp, cả người ủ rũ, chỉ có đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm Hứa Thu một cách vô thần.
“Sao mày lại ở đây!”
Hứa Thu hoảng loạn nhìn hắn, lúc này mới vội vàng bò qua phía đó.
Cô ta bị dọa sợ đến nỗi tạm thời quên mất phải đi như thế nào
“Chị ơi…cứu em với…em khó chịu quá, em đau quá…”
Nỗi đau mà Hứa Long đang chịu đựng bỗng chốc bùng nổ, xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Nước mắt hắn không ngừng trào ra.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào! Không phải mày đi giết tên Vu Kiệt kia rồi sao!”
“Sao hắn vẫn còn sống! Bây giờ lại có nhiều người đến chống lưng cho hắn như vậy!”
Hứa Thu không ngừng lay người Hứa Long, tức giận hét lên.
“Em…em…”
Hứa Long tuyệt vọng nhớ đến tất cả những chuyện đã xảy ra, khó có thể bình tĩnh lại được.
“Mày gì mà mày!”
Hứa Thu đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói: “Không phải trước đây mày có thể ra tù dễ dàng sao, vì mày nói mày là người của nhà họ Thường phải không!”
“Không phải thế lực của nhà họ Thường rất mạnh sao, nhanh liên lạc với bọn họ, thả chị mày ra, nếu không chị mày sẽ chết ở trong nhà tù này mất!”
Cô ta túm cổ áo của Hứa Long, khiến hắn thở không nổi.
Còn Hứa Long vừa nghe đến nhà họ Thường thì càng gào khóc lớn hơn.
“Nhà họ Thường…cũng vô dụng thôi…”
“Gì mà vô dụng, mày nói rõ một chút, sao lại vô dụng được chứ!”
“Nhà họ Thường đã bị bắt rồi, em cũng bị bắt đến đây cùng với đám người nhà họ Thường…”
“Gì cơ!”
Hứa Thu nhất thời sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hứa Long, hỏi: “Sao lại như vậy!”
Trước đây cô ta vừa cảm thấy Hứa Long đã không còn tầm thường nữa, bây giờ trong nháy mắt lại thấy hắn bị nhốt chung với cô ta.
Sao lại như vậy được chứ!
Trong tích tắc, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cô ta.
Vu Kiệt!
Hứa Long nhìn chằm chằm Hứa Thu nói: “Tên Vu Kiệt đó, giết người nhà họ Thường, chết rất nhiều người…”
“Người nhà họ Thường cũng bị những người bảo vệ Vu Kiệt bắt đi rồi, bây giờ không ai có thể cứu chúng ta đâu!”
Bùm!
Lời này giống như sét đánh ngang tai, hoàn toàn khiến đầu óc Hứa Thu trở nên trống rỗng.
Cô ta lại một lần nữa chìm vào tuyệt vọng.
Lại là Vu Kiệt!
Lại là tên này!
“Vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao…”
Sắc mặt của Hứa Thu bỗng nhiên trắng bệch, hai hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau run cầm cập.
“Chị ơi, em khó chịu quá, em không muốn chết…”
Hứa Long không còn dáng vẻ huênh hoang như ngày trước nữa, bây giờ trở nên vô cùng yếu đuối.
Giống như lúc nhỏ, bị người khác bắt nạt, sẽ gọi chị gái đến giúp đỡ vậy.
Nhưng, lần này bất kể là ai cũng không thể làm được gì cả.
Hành lang bệnh viện.
Ngô Tiểu Phàm lau nước mắt, hít thở sâu vài nhịp.
Cô ta liếc mắt nhìn người của tổ Báo ở phía sau, nói: “Có thể đưa tôi đến nơi ít người được không, tôi muốn yên tĩnh một lát”.
Một chiến sĩ do dự một lúc, có điều nhìn dáng vẻ của Ngô Tiểu Phàm, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau đó, anh ta đẩy xe lăn của Ngô Tiểu Phàm rời đi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chớp mắt đã qua vài giờ đồng hồ.
Sân bay Lạc Thành.
Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh.
Thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất, Mạc Vãn Phong liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn về phía máy bay.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Mấy người này, đến đúng giờ thật đấy, không lệch một phút một giây nào”.
Mạc Vãn Phong cảm thán.
Ông ta đi về phía trước, đám người thuộc tổ chức Đệ Nhất lần lượt theo sau.
Bên cạnh còn có một người của tổ Báo, cũng đi theo về hướng đó.
Anh ta là trợ thủ của Hướng Thiên Lĩnh, La Vũ Điền.
Trên tay anh ta cầm một tập tư liệu, sắc mặt có vẻ hơi căng thẳng.
Bởi vì nhiệm vụ mà anh ta nhận được phải đối mặt với bốn nhân vật lớn!
Cửa khoang máy bay mở ra, bốn người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài bước xuống.
Người nào cũng có khí chất trầm ổn, nhưng lại có một cảm giác vô cùng bí ẩn.
Người phong thánh!
Bốn người này chính là người phong thánh đến từ Quốc Phái!
Mạc Vãn Phong đi về phía máy bay, đang chuẩn bị chào hỏi.
“Thủ lĩnh Mạc, những lời khách sáo thì bỏ qua đi, nhanh nói cho chúng tôi biết chi tiết tình hình đi!”
Một người phong thánh trong số đó sốt ruột nói.
Ba người phong thánh khác cũng nhìn Mạc Vãn Phong với ánh mắt mong chờ biết tin tức.
“Vâng, tôi biết rồi!”
Mạc Vãn Phong gật đầu.
Sau đó, ông ta mời những người này lên một chiếc xe thương vụ.
Ngoài bốn người phong thánh ra, Mạc Vãn Phong và La Vũ Điền cũng lên xe.
Đầu tiên, Mạc Vãn Phong kể tất cả những chuyện đã xảy ra với Vu Kiệt ở nhà họ Thường, sau đó nói chuyện tập kích bất ngờ của người nhà họ Yến với bốn người phong thánh.
Có điều, bốn người phong thánh này có vẻ như không hề quan tâm đến những tin tức kia.
“Còn chuyện kết quả thẩm vấn của Hứa Long và Hứa Thu nữa”.
La Vũ Điền mở tập tài liệu ra, đang chuẩn bị tường thuật lại thì…
“Không còn chuyện gì khác sao?”
Đột nhiên, một người phong thánh ngắt lời.
La Vũ Điền lập tức im lặng.
Mạc Vãn Phong cau mày, khó hiểu, hỏi: “Chuyện khác?”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, trên người Vu Kiệt có một viên đá, viên đá này rất quan trọng!”
“Bây giờ chúng tôi đến đây trước, cũng chính là ý của bọn họ, bảo chúng tôi phải tập trung bảo vệ nó”.
“Hơn nữa, có thể còn có người khác muốn hãm hại Vu Kiệt, nhất định phải tìm ra viên đá đó mới được!”
Bốn người lần lượt lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Viên đá?”
Mạc Vãn Phong khẽ cau mày, không hiểu gì cả.
Suốt dọc đường ông ta đều đang nghĩ, trong chuyện này rốt cuộc còn có chỗ nào bỏ sót chứ.
Nhưng nghĩ rất lâu, cũng không có ai báo cáo chuyện này với ông ta.
“Trước tiên đừng quá lo lắng, chúng ta đến bệnh viện rồi bàn bạc tiếp”.
Mạc Vãn Phong nói.
Sau đó, đoàn người này cũng đã đến bệnh viện.
Bọn họ vô cùng vội vàng, nên rất nhanh đã đến phòng bệnh của Vu Kiệt.
“Chúng tôi kiểm tra một chút!”
Bốn người phong thánh vội vã bước lên trước, nhìn chằm chằm Vu Kiệt, bắt đầu tìm lục.
Mạc Vãn Phong đưa tay ra hiệu, gọi một vị giáo sư đến bên cạnh.
“Lúc điều trị vết thương của cậu ấy, các người có nhìn thấy một viên đá không?”
“Hả?”
Vị giáo sư này kinh ngạc nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Làm gì có viên đá nào chứ, lúc đó trên người cậu ấy ngoại trừ máu ra thì toàn là áo quần rách, căn bản không có thứ gì khác".
Những người này liếc mắt nhìn vị giáo sư, khẽ cau mày.
“Lẽ nào có nhầm lẫn gì sao”.
Một người phong thánh nghi ngờ nói.
“Có lẽ không đâu”.
Một người phong thánh khác đáp.
Những người này đã tìm lục khắp người Vu Kiệt, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì bất thường.
“Hay là cứ báo chuyện này với Quốc Phái một tiếng trước đi”.
Người phong thánh kia cũng không tiếp tục tìm nữa, sợ ảnh hưởng đến Vu Kiệt.
“Có khi nào đã rơi rớt ở đâu đó rồi không?”
Một người phong thánh khác hỏi.
“Thủ lĩnh Mạc, dẫn tôi đến nhà họ Thường!”
Một người phong thánh vội vàng nói.
“Bây giờ nhà họ Thường đã bị bắt hết rồi, mọi thứ đều được ghi chép vào sổ sách, đợi tôi hỏi thử xem”.
Mạc Vãn Phong nói xong, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi…
Độ nhiên có một tin nhắn được gửi đến.
“Ông Nam đến rồi!”
Cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Hứa Thu bị vứt vào trong một cách thô bạo.
Cả người cô ta run bần bật quan sát xung quanh, không biết đây là đâu.
“Thả tôi ra, cầu xin các người thả tôi ra, bất kể muốn tôi làm gì tôi cũng đều đồng ý!”
Hứa Thu bị nhốt vào căn phòng tối tăm, cô ta không ngừng đập cửa, vừa khóc vừa hét lớn.
“Chị…là chị sao?”
Lúc này, có một giọng nói chậm rãi vang lên, vô cùng yếu ớt.
Giọng nói đó dường như phát ra từ phía trên cùng trong căn phòng trống.
Cô ta bất giác nhìn sang, nhưng không thấy gì cả.
Nhưng khi cô ta vừa quay đầu lại thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc
Chỉ thấy hai tay Hứa Long đang bị còng, ngồi trong một góc khuất.
Miệng của hắn dính đầy máu, mũi bị đánh bầm dập, cũng có một dòng máu nhỏ đang chảy xuống.
Trông hắn lúc này vô cùng suy sụp, cả người ủ rũ, chỉ có đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm Hứa Thu một cách vô thần.
“Sao mày lại ở đây!”
Hứa Thu hoảng loạn nhìn hắn, lúc này mới vội vàng bò qua phía đó.
Cô ta bị dọa sợ đến nỗi tạm thời quên mất phải đi như thế nào
“Chị ơi…cứu em với…em khó chịu quá, em đau quá…”
Nỗi đau mà Hứa Long đang chịu đựng bỗng chốc bùng nổ, xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Nước mắt hắn không ngừng trào ra.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào! Không phải mày đi giết tên Vu Kiệt kia rồi sao!”
“Sao hắn vẫn còn sống! Bây giờ lại có nhiều người đến chống lưng cho hắn như vậy!”
Hứa Thu không ngừng lay người Hứa Long, tức giận hét lên.
“Em…em…”
Hứa Long tuyệt vọng nhớ đến tất cả những chuyện đã xảy ra, khó có thể bình tĩnh lại được.
“Mày gì mà mày!”
Hứa Thu đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói: “Không phải trước đây mày có thể ra tù dễ dàng sao, vì mày nói mày là người của nhà họ Thường phải không!”
“Không phải thế lực của nhà họ Thường rất mạnh sao, nhanh liên lạc với bọn họ, thả chị mày ra, nếu không chị mày sẽ chết ở trong nhà tù này mất!”
Cô ta túm cổ áo của Hứa Long, khiến hắn thở không nổi.
Còn Hứa Long vừa nghe đến nhà họ Thường thì càng gào khóc lớn hơn.
“Nhà họ Thường…cũng vô dụng thôi…”
“Gì mà vô dụng, mày nói rõ một chút, sao lại vô dụng được chứ!”
“Nhà họ Thường đã bị bắt rồi, em cũng bị bắt đến đây cùng với đám người nhà họ Thường…”
“Gì cơ!”
Hứa Thu nhất thời sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hứa Long, hỏi: “Sao lại như vậy!”
Trước đây cô ta vừa cảm thấy Hứa Long đã không còn tầm thường nữa, bây giờ trong nháy mắt lại thấy hắn bị nhốt chung với cô ta.
Sao lại như vậy được chứ!
Trong tích tắc, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cô ta.
Vu Kiệt!
Hứa Long nhìn chằm chằm Hứa Thu nói: “Tên Vu Kiệt đó, giết người nhà họ Thường, chết rất nhiều người…”
“Người nhà họ Thường cũng bị những người bảo vệ Vu Kiệt bắt đi rồi, bây giờ không ai có thể cứu chúng ta đâu!”
Bùm!
Lời này giống như sét đánh ngang tai, hoàn toàn khiến đầu óc Hứa Thu trở nên trống rỗng.
Cô ta lại một lần nữa chìm vào tuyệt vọng.
Lại là Vu Kiệt!
Lại là tên này!
“Vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao…”
Sắc mặt của Hứa Thu bỗng nhiên trắng bệch, hai hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau run cầm cập.
“Chị ơi, em khó chịu quá, em không muốn chết…”
Hứa Long không còn dáng vẻ huênh hoang như ngày trước nữa, bây giờ trở nên vô cùng yếu đuối.
Giống như lúc nhỏ, bị người khác bắt nạt, sẽ gọi chị gái đến giúp đỡ vậy.
Nhưng, lần này bất kể là ai cũng không thể làm được gì cả.
Hành lang bệnh viện.
Ngô Tiểu Phàm lau nước mắt, hít thở sâu vài nhịp.
Cô ta liếc mắt nhìn người của tổ Báo ở phía sau, nói: “Có thể đưa tôi đến nơi ít người được không, tôi muốn yên tĩnh một lát”.
Một chiến sĩ do dự một lúc, có điều nhìn dáng vẻ của Ngô Tiểu Phàm, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau đó, anh ta đẩy xe lăn của Ngô Tiểu Phàm rời đi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chớp mắt đã qua vài giờ đồng hồ.
Sân bay Lạc Thành.
Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh.
Thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất, Mạc Vãn Phong liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn về phía máy bay.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Mấy người này, đến đúng giờ thật đấy, không lệch một phút một giây nào”.
Mạc Vãn Phong cảm thán.
Ông ta đi về phía trước, đám người thuộc tổ chức Đệ Nhất lần lượt theo sau.
Bên cạnh còn có một người của tổ Báo, cũng đi theo về hướng đó.
Anh ta là trợ thủ của Hướng Thiên Lĩnh, La Vũ Điền.
Trên tay anh ta cầm một tập tư liệu, sắc mặt có vẻ hơi căng thẳng.
Bởi vì nhiệm vụ mà anh ta nhận được phải đối mặt với bốn nhân vật lớn!
Cửa khoang máy bay mở ra, bốn người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài bước xuống.
Người nào cũng có khí chất trầm ổn, nhưng lại có một cảm giác vô cùng bí ẩn.
Người phong thánh!
Bốn người này chính là người phong thánh đến từ Quốc Phái!
Mạc Vãn Phong đi về phía máy bay, đang chuẩn bị chào hỏi.
“Thủ lĩnh Mạc, những lời khách sáo thì bỏ qua đi, nhanh nói cho chúng tôi biết chi tiết tình hình đi!”
Một người phong thánh trong số đó sốt ruột nói.
Ba người phong thánh khác cũng nhìn Mạc Vãn Phong với ánh mắt mong chờ biết tin tức.
“Vâng, tôi biết rồi!”
Mạc Vãn Phong gật đầu.
Sau đó, ông ta mời những người này lên một chiếc xe thương vụ.
Ngoài bốn người phong thánh ra, Mạc Vãn Phong và La Vũ Điền cũng lên xe.
Đầu tiên, Mạc Vãn Phong kể tất cả những chuyện đã xảy ra với Vu Kiệt ở nhà họ Thường, sau đó nói chuyện tập kích bất ngờ của người nhà họ Yến với bốn người phong thánh.
Có điều, bốn người phong thánh này có vẻ như không hề quan tâm đến những tin tức kia.
“Còn chuyện kết quả thẩm vấn của Hứa Long và Hứa Thu nữa”.
La Vũ Điền mở tập tài liệu ra, đang chuẩn bị tường thuật lại thì…
“Không còn chuyện gì khác sao?”
Đột nhiên, một người phong thánh ngắt lời.
La Vũ Điền lập tức im lặng.
Mạc Vãn Phong cau mày, khó hiểu, hỏi: “Chuyện khác?”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, trên người Vu Kiệt có một viên đá, viên đá này rất quan trọng!”
“Bây giờ chúng tôi đến đây trước, cũng chính là ý của bọn họ, bảo chúng tôi phải tập trung bảo vệ nó”.
“Hơn nữa, có thể còn có người khác muốn hãm hại Vu Kiệt, nhất định phải tìm ra viên đá đó mới được!”
Bốn người lần lượt lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Viên đá?”
Mạc Vãn Phong khẽ cau mày, không hiểu gì cả.
Suốt dọc đường ông ta đều đang nghĩ, trong chuyện này rốt cuộc còn có chỗ nào bỏ sót chứ.
Nhưng nghĩ rất lâu, cũng không có ai báo cáo chuyện này với ông ta.
“Trước tiên đừng quá lo lắng, chúng ta đến bệnh viện rồi bàn bạc tiếp”.
Mạc Vãn Phong nói.
Sau đó, đoàn người này cũng đã đến bệnh viện.
Bọn họ vô cùng vội vàng, nên rất nhanh đã đến phòng bệnh của Vu Kiệt.
“Chúng tôi kiểm tra một chút!”
Bốn người phong thánh vội vã bước lên trước, nhìn chằm chằm Vu Kiệt, bắt đầu tìm lục.
Mạc Vãn Phong đưa tay ra hiệu, gọi một vị giáo sư đến bên cạnh.
“Lúc điều trị vết thương của cậu ấy, các người có nhìn thấy một viên đá không?”
“Hả?”
Vị giáo sư này kinh ngạc nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Làm gì có viên đá nào chứ, lúc đó trên người cậu ấy ngoại trừ máu ra thì toàn là áo quần rách, căn bản không có thứ gì khác".
Những người này liếc mắt nhìn vị giáo sư, khẽ cau mày.
“Lẽ nào có nhầm lẫn gì sao”.
Một người phong thánh nghi ngờ nói.
“Có lẽ không đâu”.
Một người phong thánh khác đáp.
Những người này đã tìm lục khắp người Vu Kiệt, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì bất thường.
“Hay là cứ báo chuyện này với Quốc Phái một tiếng trước đi”.
Người phong thánh kia cũng không tiếp tục tìm nữa, sợ ảnh hưởng đến Vu Kiệt.
“Có khi nào đã rơi rớt ở đâu đó rồi không?”
Một người phong thánh khác hỏi.
“Thủ lĩnh Mạc, dẫn tôi đến nhà họ Thường!”
Một người phong thánh vội vàng nói.
“Bây giờ nhà họ Thường đã bị bắt hết rồi, mọi thứ đều được ghi chép vào sổ sách, đợi tôi hỏi thử xem”.
Mạc Vãn Phong nói xong, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi…
Độ nhiên có một tin nhắn được gửi đến.
“Ông Nam đến rồi!”
Bình luận facebook