Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 919: Tha hóa nhân tính
Ngô Lãnh cũng dần dần hồng hào trở lại, chỉ riêng môi vẫn còn hơi nhợt nhạt.
“Cháu xin lỗi ông nội Ngô, cháu không nên kể cho ông nghe mới đúng”.
Lưu Hổ cúi gằm đầu áy náy, không khác gì một đứa bé phạm lỗi.
“Không trách cháu được”.
Ngô Lãnh lắc lắc đầu, vẻ mặt đau buồn.
Lúc ấy ông vẫn còn nhớ rõ, mình chỉ mới liếc nhìn mấy người phụ nữ mặc kiếm bào đó một cái, vậy mà suýt chút nữa bị họ giết chết.
Bây giờ những người đó lại tới nữa, hẳn là để trả thù mình.
“Có trách thì phải trách đám người ma quỷ độc ác đó!”
“Những người này sớm muộn cũng sẽ bị trời tru đất diệt!”
“Những kẻ táng tận lương tâm như vậy không xứng đáng tồn tại trên thế giới này!”
Ngô Lãnh có hơi kích động, ông siết chặt nắm tay, hung hăng rống thật to.
Điều này khiến cho Ngô Tiểu Phàm đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, vội vàng vỗ lưng cho Ngô Lãnh dễ dàng hít thở, sau đó lại cảm thấy đau lòng.
Ngay lúc đó ở sau lưng chợt vang lên tiếng mở cửa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Ông nói đúng lắm, bọn họ quả thật không có lý do gì để tồn tại trên đời này cả”.
Sau khi Vu Kiệt bước vào, liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngô Lãnh, mỉm cười nói.
“Cậu… cậu là… cậu cũng đến đây sao?”
Ngô Lãnh sửng sốt, sau khi nhìn thấy Vu Kiệt, nhất thời ngẩn ngơ cả người.
Theo sau Vu Kiệt còn có rất nhiều người, nhưng tất cả đều dừng lại ngoài cửa, vì bị Vu Kiệt ngăn lại không cho bước vào.
“Ông Ngô, rốt cuộc ông cũng tỉnh rồi”.
Vu Kiệt mỉm cười, bước đến trước mặt Ngô Lãnh.
Lúc ở bệnh viện anh đã nhận được tin tức từ bên này, liền chạy đến đây ngay.
Anh cũng có một số việc phải trả lời rõ ràng với ông cụ từng cứu mạng mình.
“Tôi nghe Tiểu Hổ nói cậu đã cứu tôi, cảm ơn cậu”.
Ngô Lãnh nói giọng cảm kích.
“Không, nếu không phải ông cứu tôi, e rằng tôi đã chẳng có cơ hội này, cho nên có thể để tôi điều trị cho ông không?”
Vu Kiệt khẩn khoản.
Ngô Lãnh lại càng cảm động, đây có lẽ chính là nhân quả xoay vần.
Nếu không cứu Vu Kiệt, chỉ e Vu Kiệt sẽ không xuất hiện.
Lúc ấy chắc chắn ông đã bỏ mạng ở nơi ấy.
Bỗng nhiên Vu Kiệt cúi đầu, sắc mặt trở nên đau thương.
“Ông Ngô, chính bởi vì tôi mà khiến toàn bộ người trong thôn hầu như không còn ai sống sót”.
“Cái chết của mọi người tôi không thể bù đắp được, tôi xin lỗi!”
Giọng nói của Vu Kiệt rất trầm, đối với những chuyện mình đã gây ra, anh chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
“Bởicậu?”
Ngô Lãnh nhất thời ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Cậu đã làm gì? Chẳng lẽ không phải là vì tôi sao?”
“Tôi còn nhớ tôi chỉ mới liếc nhìn mấy người đó một cái thì đã bị đâm rồi, sau đó hẳn là bọn họ đến để tìm tôi đúng chứ?”
Bây giờ ông vẫn cứ đinh ninh chuyện này đầu đuôi đều tại mình, cho nên mới khiến mọi người trong thôn gặp phải kiếp nạn.
“Vâng!”
Vu Kiệt gật đầu thật mạnh, thanh khẩn nói: “Chính vì tôi để lộ tin tức ở Lạc Thành nên rất nhiều người mới đến đây truy tìm tôi”.
“Trong đó có một số người vô cùng cực đoan, họ đã giết toàn bộ người trong thôn, nam nữ già trẻ đều không tha một ai, chỉ để tìm tôi cho bằng được!”
“Ông Ngô, đây đều là lỗi của tôi, đây là nghiệp tôi gây ra, cũng là quả báo tôi phải gánh chịu”.
Vu Kiệt chờ đợi, chờ đợi ông lão phản ứng với thông tin vừa rồi.
Một lúc lâu sau, Ngô Lãnh lặng lẽ nằm lại xuống giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Rốt cuộc… vẫn là tại mình sao?
Sở dĩ Vu Kiệt đến thôn Trường Mao, chính là do mình cứu cậu ta ở bờ biển!
Đây không phải là điều lão thần tiên muốn mình làm ư?
Vì sao chứ, vì sao mọi người trong thôn đều trở thành vật tế thần?
Bàn tay Ngô Lãnh ôm chặt lấy ngực, vẻ mặt đau khổ.
Lúc này lòng ông tan nát, chỉ còn lại khổ sở khôn xiết.
Nhưng mà, không còn cách nào vãn hồi nữa, việc xảy ra đã xảy ra, người cũng đã rời bỏ mình mà đi cả rồi.
“Tít tít tít…”
Tiếng máy theo dõi bên cạnh vang lên lần nữa, bác sĩ y tá lại khẩn trương bước tới kiểm tra.
Sau một phút, lúc này Ngô Lãnh mới tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn xám xịt.
“Đám hung thủ chết bầm! Cầu xin ông trời mau mau khiến chúng chết hết đi!”
Ngô Lãnh siết chặt nắm tay, trong lòng đau khổ không để đâu cho hết, ông hiểu rất rõ, từ nay về sau sẽ không còn cái tên thôn Trường Mao tồn tại nữa.
Trong lòng Vu Kiệt cũng đau đớn không kém, anh gật đầu dứt khoát, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhất định ạ!”
Anh đã giết sạch những võ giả gây ra vụ thảm sát thôn Trường Mao trong trận chiến vừa rồi.
Nhưng còn những kẻ đứng sau bức màn, vẫn chưa bị trừng phạt.
Ví dụ như vị chưởng môn đương nhiệm của phái Nga Mi kia.
Ngô Tiểu Phàm vẫn cúi đầu không dám nhìn Vu Kiệt, chỉ là vừa rồi khi nghe Vu Kiệt tuyên bố chắc nịch như vậy, trong lòng cô thoáng rung động.
Cô vô cùng tin tưởng thực lực của Vu Kiệt, chắc chắn anh đủ khả năng giải quyết chuyện này.
“Vẫn còn một việc tôi muốn nói với ông!”
Vu Kiệt nói.
“Cậu cứ nói, còn chuyện gì điên rồ hơn chuyện này nữa chứ?”
Ngô Lãnh tựa như đang tự trào.
Nghe vậy khiến Vu Kiệt ngẩn người, không đành lòng nhìn thẳng ông cụ.
Đúng là… chuyện này cũng điên rồ không kém.
Anh hít sâu một hơi, nhìn sang số liệu hiển thị trên máy theo dõi, coi như tạm ổn.
“Bố của Ngô Tiểu Phàm, cũng là con trai của ông, Ngô Vĩ, không biết ông đã biết tin ông ta chết chưa?”
Vu Kiệt hỏi dò.
“Cái gì?”
Ngô Lãnh trợn trừng hai mắt, mắt thường cũng thấy được chỉ số huyết áp trên máy lập tức tăng vọt.
Ông nhìn chếch sang Ngô Tiểu Phàm, chằm chằm nhìn cô.
Ngô Tiểu Phàm vẫn đang cúi đầu, dáng vẻ run run khiếp đảm, thỉnh thoảng lại nhìn trộm ông.
“Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là… là làm sao?”
Giọng nói của Ngô Lãnh run rẩy, ông không thể tin nổi.
Hốc mắt Ngô Tiểu Phàm lại đỏ lên.
“Cháu nhận được điện thoại, nói bố đã chết, nên cháu đi một chuyến, thật sự đã nhìn thấy thi thể của bố”.
Ở đó người ta bảo, bố tự sát chết, nhưng cháu vẫn nghi ngờ nên không ký tên xác nhận”.
“Ông nội ơi, bố cháu không giống như tự sát, chắc chắn là có chuyện khuất tất gì đó”.
Cảm xúc của Ngô Tiểu Phàm đang xuống thấp cực điểm, nên giọng nói cũng trở nên khó chịu.
Tất cả mọi người đều không khỏi thở dài.
Ngô Lãnh run rẩy đôi môi: “Chuyện này… cũng xảy ra trong lúc ông hôn mê sao?”
Ngô Tiểu Phàm gật gật đầu.
Hai mắt Ngô Lãnh giật giật liên hồi, suýt chút nữa ngất đi.
Ông sống chết níu chặt lấy thành giường, gân xanh cũng gồ lên.
Đã mấy năm không được gặp đứt con ruột thịt, vậy mà nó lại chết, ngay lúc mình hôn mê bất tỉnh.
Ông không thể chịu đựng nổi, trong lòng càng thêm đau khổ muôn phần.
Vu Kiệt thở dài thườn thượt: “Chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi, không phải là tự sát, mà là có nguyên nhân khác”.
“Là cái gì?”
Ngô Lãnh vội vàng hỏi.
Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ đồng loạt phóng ánh mắt rực lửa mong chờ về phía Vu Kiệt.
Bọn họ vẫn luôn canh cánh không yên, sự thật rốt cuộc là gì?
Vu Kiệt cũng không nề hà, kể lại mọi chuyện không sót chi tiết nào.
Bao gồm cả chuyện Hứa Thu và tình nhân của cô ta.
Tất cả mọi chuyện đều được kể ra rõ ràng minh bạch.
Ngô Lãnh có cảm giác mình sắp gục ngã nhưng vẫn cố gắng giữ vững để nghe cho hết.
Thân người ông run lên: “Đều là vì tiền sao, cho nên Hứa Long mới giết anh rể nó?”
Vu Kiệt gật đầu, không bình luận gì thêm.
Lúc này trong phòng bệnh đều ngập tràn không khí đau buồn.
Vì tiền, ngay cả mạng người cũng không tiếc.
Thứ tiền này có thể cầm chắc trong tay ư?
Gã thanh niên quê mùa cục mịch Lưu Hổ đứng đờ ra một góc, hắn nào đã từng nếm trải chuyện như vậy?
“Cháu xin lỗi ông nội Ngô, cháu không nên kể cho ông nghe mới đúng”.
Lưu Hổ cúi gằm đầu áy náy, không khác gì một đứa bé phạm lỗi.
“Không trách cháu được”.
Ngô Lãnh lắc lắc đầu, vẻ mặt đau buồn.
Lúc ấy ông vẫn còn nhớ rõ, mình chỉ mới liếc nhìn mấy người phụ nữ mặc kiếm bào đó một cái, vậy mà suýt chút nữa bị họ giết chết.
Bây giờ những người đó lại tới nữa, hẳn là để trả thù mình.
“Có trách thì phải trách đám người ma quỷ độc ác đó!”
“Những người này sớm muộn cũng sẽ bị trời tru đất diệt!”
“Những kẻ táng tận lương tâm như vậy không xứng đáng tồn tại trên thế giới này!”
Ngô Lãnh có hơi kích động, ông siết chặt nắm tay, hung hăng rống thật to.
Điều này khiến cho Ngô Tiểu Phàm đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, vội vàng vỗ lưng cho Ngô Lãnh dễ dàng hít thở, sau đó lại cảm thấy đau lòng.
Ngay lúc đó ở sau lưng chợt vang lên tiếng mở cửa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Ông nói đúng lắm, bọn họ quả thật không có lý do gì để tồn tại trên đời này cả”.
Sau khi Vu Kiệt bước vào, liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngô Lãnh, mỉm cười nói.
“Cậu… cậu là… cậu cũng đến đây sao?”
Ngô Lãnh sửng sốt, sau khi nhìn thấy Vu Kiệt, nhất thời ngẩn ngơ cả người.
Theo sau Vu Kiệt còn có rất nhiều người, nhưng tất cả đều dừng lại ngoài cửa, vì bị Vu Kiệt ngăn lại không cho bước vào.
“Ông Ngô, rốt cuộc ông cũng tỉnh rồi”.
Vu Kiệt mỉm cười, bước đến trước mặt Ngô Lãnh.
Lúc ở bệnh viện anh đã nhận được tin tức từ bên này, liền chạy đến đây ngay.
Anh cũng có một số việc phải trả lời rõ ràng với ông cụ từng cứu mạng mình.
“Tôi nghe Tiểu Hổ nói cậu đã cứu tôi, cảm ơn cậu”.
Ngô Lãnh nói giọng cảm kích.
“Không, nếu không phải ông cứu tôi, e rằng tôi đã chẳng có cơ hội này, cho nên có thể để tôi điều trị cho ông không?”
Vu Kiệt khẩn khoản.
Ngô Lãnh lại càng cảm động, đây có lẽ chính là nhân quả xoay vần.
Nếu không cứu Vu Kiệt, chỉ e Vu Kiệt sẽ không xuất hiện.
Lúc ấy chắc chắn ông đã bỏ mạng ở nơi ấy.
Bỗng nhiên Vu Kiệt cúi đầu, sắc mặt trở nên đau thương.
“Ông Ngô, chính bởi vì tôi mà khiến toàn bộ người trong thôn hầu như không còn ai sống sót”.
“Cái chết của mọi người tôi không thể bù đắp được, tôi xin lỗi!”
Giọng nói của Vu Kiệt rất trầm, đối với những chuyện mình đã gây ra, anh chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
“Bởicậu?”
Ngô Lãnh nhất thời ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Cậu đã làm gì? Chẳng lẽ không phải là vì tôi sao?”
“Tôi còn nhớ tôi chỉ mới liếc nhìn mấy người đó một cái thì đã bị đâm rồi, sau đó hẳn là bọn họ đến để tìm tôi đúng chứ?”
Bây giờ ông vẫn cứ đinh ninh chuyện này đầu đuôi đều tại mình, cho nên mới khiến mọi người trong thôn gặp phải kiếp nạn.
“Vâng!”
Vu Kiệt gật đầu thật mạnh, thanh khẩn nói: “Chính vì tôi để lộ tin tức ở Lạc Thành nên rất nhiều người mới đến đây truy tìm tôi”.
“Trong đó có một số người vô cùng cực đoan, họ đã giết toàn bộ người trong thôn, nam nữ già trẻ đều không tha một ai, chỉ để tìm tôi cho bằng được!”
“Ông Ngô, đây đều là lỗi của tôi, đây là nghiệp tôi gây ra, cũng là quả báo tôi phải gánh chịu”.
Vu Kiệt chờ đợi, chờ đợi ông lão phản ứng với thông tin vừa rồi.
Một lúc lâu sau, Ngô Lãnh lặng lẽ nằm lại xuống giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Rốt cuộc… vẫn là tại mình sao?
Sở dĩ Vu Kiệt đến thôn Trường Mao, chính là do mình cứu cậu ta ở bờ biển!
Đây không phải là điều lão thần tiên muốn mình làm ư?
Vì sao chứ, vì sao mọi người trong thôn đều trở thành vật tế thần?
Bàn tay Ngô Lãnh ôm chặt lấy ngực, vẻ mặt đau khổ.
Lúc này lòng ông tan nát, chỉ còn lại khổ sở khôn xiết.
Nhưng mà, không còn cách nào vãn hồi nữa, việc xảy ra đã xảy ra, người cũng đã rời bỏ mình mà đi cả rồi.
“Tít tít tít…”
Tiếng máy theo dõi bên cạnh vang lên lần nữa, bác sĩ y tá lại khẩn trương bước tới kiểm tra.
Sau một phút, lúc này Ngô Lãnh mới tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn xám xịt.
“Đám hung thủ chết bầm! Cầu xin ông trời mau mau khiến chúng chết hết đi!”
Ngô Lãnh siết chặt nắm tay, trong lòng đau khổ không để đâu cho hết, ông hiểu rất rõ, từ nay về sau sẽ không còn cái tên thôn Trường Mao tồn tại nữa.
Trong lòng Vu Kiệt cũng đau đớn không kém, anh gật đầu dứt khoát, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhất định ạ!”
Anh đã giết sạch những võ giả gây ra vụ thảm sát thôn Trường Mao trong trận chiến vừa rồi.
Nhưng còn những kẻ đứng sau bức màn, vẫn chưa bị trừng phạt.
Ví dụ như vị chưởng môn đương nhiệm của phái Nga Mi kia.
Ngô Tiểu Phàm vẫn cúi đầu không dám nhìn Vu Kiệt, chỉ là vừa rồi khi nghe Vu Kiệt tuyên bố chắc nịch như vậy, trong lòng cô thoáng rung động.
Cô vô cùng tin tưởng thực lực của Vu Kiệt, chắc chắn anh đủ khả năng giải quyết chuyện này.
“Vẫn còn một việc tôi muốn nói với ông!”
Vu Kiệt nói.
“Cậu cứ nói, còn chuyện gì điên rồ hơn chuyện này nữa chứ?”
Ngô Lãnh tựa như đang tự trào.
Nghe vậy khiến Vu Kiệt ngẩn người, không đành lòng nhìn thẳng ông cụ.
Đúng là… chuyện này cũng điên rồ không kém.
Anh hít sâu một hơi, nhìn sang số liệu hiển thị trên máy theo dõi, coi như tạm ổn.
“Bố của Ngô Tiểu Phàm, cũng là con trai của ông, Ngô Vĩ, không biết ông đã biết tin ông ta chết chưa?”
Vu Kiệt hỏi dò.
“Cái gì?”
Ngô Lãnh trợn trừng hai mắt, mắt thường cũng thấy được chỉ số huyết áp trên máy lập tức tăng vọt.
Ông nhìn chếch sang Ngô Tiểu Phàm, chằm chằm nhìn cô.
Ngô Tiểu Phàm vẫn đang cúi đầu, dáng vẻ run run khiếp đảm, thỉnh thoảng lại nhìn trộm ông.
“Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là… là làm sao?”
Giọng nói của Ngô Lãnh run rẩy, ông không thể tin nổi.
Hốc mắt Ngô Tiểu Phàm lại đỏ lên.
“Cháu nhận được điện thoại, nói bố đã chết, nên cháu đi một chuyến, thật sự đã nhìn thấy thi thể của bố”.
Ở đó người ta bảo, bố tự sát chết, nhưng cháu vẫn nghi ngờ nên không ký tên xác nhận”.
“Ông nội ơi, bố cháu không giống như tự sát, chắc chắn là có chuyện khuất tất gì đó”.
Cảm xúc của Ngô Tiểu Phàm đang xuống thấp cực điểm, nên giọng nói cũng trở nên khó chịu.
Tất cả mọi người đều không khỏi thở dài.
Ngô Lãnh run rẩy đôi môi: “Chuyện này… cũng xảy ra trong lúc ông hôn mê sao?”
Ngô Tiểu Phàm gật gật đầu.
Hai mắt Ngô Lãnh giật giật liên hồi, suýt chút nữa ngất đi.
Ông sống chết níu chặt lấy thành giường, gân xanh cũng gồ lên.
Đã mấy năm không được gặp đứt con ruột thịt, vậy mà nó lại chết, ngay lúc mình hôn mê bất tỉnh.
Ông không thể chịu đựng nổi, trong lòng càng thêm đau khổ muôn phần.
Vu Kiệt thở dài thườn thượt: “Chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi, không phải là tự sát, mà là có nguyên nhân khác”.
“Là cái gì?”
Ngô Lãnh vội vàng hỏi.
Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ đồng loạt phóng ánh mắt rực lửa mong chờ về phía Vu Kiệt.
Bọn họ vẫn luôn canh cánh không yên, sự thật rốt cuộc là gì?
Vu Kiệt cũng không nề hà, kể lại mọi chuyện không sót chi tiết nào.
Bao gồm cả chuyện Hứa Thu và tình nhân của cô ta.
Tất cả mọi chuyện đều được kể ra rõ ràng minh bạch.
Ngô Lãnh có cảm giác mình sắp gục ngã nhưng vẫn cố gắng giữ vững để nghe cho hết.
Thân người ông run lên: “Đều là vì tiền sao, cho nên Hứa Long mới giết anh rể nó?”
Vu Kiệt gật đầu, không bình luận gì thêm.
Lúc này trong phòng bệnh đều ngập tràn không khí đau buồn.
Vì tiền, ngay cả mạng người cũng không tiếc.
Thứ tiền này có thể cầm chắc trong tay ư?
Gã thanh niên quê mùa cục mịch Lưu Hổ đứng đờ ra một góc, hắn nào đã từng nếm trải chuyện như vậy?