• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (5 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-328

Chương 329: Bến tàu đẫm máu (4)




71979.png
Mai Lan cũng đã hiểu ra, bà ta ra sức vùng vẫy, chửi lấy chửi để



“Người đàn bà độc ác này, bà im miệng cho tôi!”



Minh Đạt tức giận sắc mặt tái xanh, ông ta run rẩy, hô lớn: “A Hải, cho bà ta một cái tát cho tôi! Để bà ta không thể mở cái miệng hôi thối ra nữa!”



A Hải lập tức giơ tay lên giáng cho Mai Lan một cái tát nặng nề



“Dừng tay!” Phó Cẩm Hành lạnh lùng quát.



Mặc dù chỉ là một cái bạt tai, nhưng sức của A Hải cũng không phải là người bình thường có thể so được.



Hắn vừa ra tay, khóe miệng Mai Lan đã rách ra, bật cả máu.



Hơn nữa, nửa gương mặt bà ta cũng sưng đỏ lên, con mắt chỉ có thể híp lại thành một đường chỉ, không có cách nào mở to được,3nhìn vô cùng quỷ dị



“Chỉ là chút đau đớn da thịt thôi, nếu như bà còn không biết điều thì đừng trách tôi thưởng cho bà một viên đạn thật!” Minh Đạt gắt gỏng



Đã nhiều năm như vậy, không lúc nào ông ta không nghĩ đến việc tìm Mai Lan tính sổ.



Chỉ vì ngại thân phận đặc biệt, Minh Đạt luôn không có cách nào đích thân ra mặt, cho nên ông ta mới đặc biệt một tay nuôi dưỡng Minh Duệ Tư, từ từ mài giũa “hắn” từ một khối ngọc thổ đến bây giờ.



Mục đính của ông ta chính là để Minh Duệ Tư trở thành con tốt thí của mình, xông pha chiến đấu, kiềm chế phần lớn tinh lực của Phó Cẩm Hành, đồng thời cũng có thể thuận lợi che giấu bối cảnh của Tập đoàn Minh Thị



“Ông giết tôi đi, ông0vứt bỏ tôi, vứt bỏ con trai ông, còn có chuyện gì là ông không làm được? Tôi đã sớm không muốn sống nữa rồi! Ông giết đi, dù sao tôi cũng không sống nổi nữa...”



Mai Lan khóc lóc kêu gào, vẻ mặt uất ức



Chỉ có điều bây giờ mặt bà ta đang sưng, cho nên mặc dù làm ra cái điệu bộ này thì nhìn vẫn vô cùng cổ quái, rất khó coi



“Bà? Không phải chứ, sao bà lại nỡ chết được? Vinh hoa phú quý còn đang chờ bà, nếu bà thật sự muốn chết, tôi thành toàn cho bà!” Minh Đạt như nghe thấy chuyện cười, lớn tiếng nói.



Quả nhiên, ông ta vừa nói xong, Mai Lan lập tức ngừng khóc, giống như rất sợ mình nói nhiều thêm một tiếng sẽ mất mạng thật



Bà ta híp mắt lại, ngẩn ra ở đó, cơ5thể cong lại, dáng vẻ khúm núm.



Cảnh này rơi vào trong mắt Phó Cẩm Hành mang đến cho hắn nỗi đau không khác gì đâm vào tim.



Người phụ nữ này là mẹ ruột hắn



Hắn không có cách nào lựa chọn



Hắn càng không thể chấp nhận sự ích kỷ, nhẫn tâm, tàn khốc, lạnh lùng..



của bà ta.



Khoảnh khắc đó, Phó Cẩm Hành thật sự muốn để Mai Lan vĩnh viễn ở lại chỗ này và mình thì đưa Hà Tư Ca rời đi, không chút do dự.



Nhưng đó dù sao cũng là mẹ mình, nếu như hắn thật sự làm như vậy thì về bản chất có gì khác bà ta?



Phó Cẩm Hành nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Mạng tôi đáng giá hơn, nếu như ông giết tôi thì phải thả hai người phụ nữ này đi!”



Hắn biết, Minh Đạt muốn mình cầu xin tha thứ.



Nhưng hắn4nhất định không!



“Mạng cậu có đáng giá hay không, không phải do cậu quyết, mà là do tôi quyết!” Minh Đạt cười ác độc, giơ tay lên vẫy tay với người phía sau.



Đúng lúc ông ta quay người, Minh Duệ Viễn luôn không nói gì, thậm chí cố ý giảm cảm giác tồn tại của mình xuống đến thấp nhất lại nhanh chóng đánh ngã người đàn ông bên cạnh cậu ta!



Không ai nhìn rõ động tác của cậu ta, càng không có ai biết rốt cuộc cậu ta lén tháo còng tay ra từ lúc nào!



Bởi vì hai tay Minh Duệ Viễn vặn ngược ra sau lưng, người đàn ông phụ trách trông giữ cậu ta lại đứng ở bên cạnh cậu ta, cho nên chỉ cần cậu ta không phát ra âm thanh, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào những người9khác, đương nhiên không để ý.



“A Viễn!”



Dưới tình thế cấp bách, Minh Duệ Tư lớn tiếng gọi.



Nhưng rõ ràng Minh Duệ Viễn nhắm mắt làm ngơ, cậu ta chạy thẳng đến chỗ Hà Tư Ca ở gần mình nhất, thân hình khỏe mạnh, giống như một con báo săn mồi, bổ nhào đến.



Hình như nhìn thấu tâm tư cậu ta, Minh Đạt cướp lấy khẩu súng từ tay thuộc hạ, nhắm ngay vào Minh Duệ Viễn



“Không được!” Giống như Minh Đạt đoán được suy nghĩ của Minh Duệ Viễn, Minh Duệ Tư cũng đoán được suy nghĩ của Minh Đạt, vừa thấy ông ta giơ súng lên, Minh Duệ Tư không chút nghĩ ngợi hét lớn



“Đoàng!”



Minh Đạt không hề nao núng, rất rõ ràng, ông ta thà ra tay với Minh Duệ Viễn cũng tuyệt đối không cho phép có ai làm hỏng cục diện ông ta khó khăn lắm mới sắp đặt được!



Ông ta có thể nhận thấy, vị trí của Mai Lan ở trong lòng Phó Cẩm Hành còn lâu mới bằng vợ hắn.



Nếu như Minh Duệ Viễn đột nhiên làm hỏng chuyện, vậy thì chỉ còn lại một mình Mai Lan, sợ là cũng không còn ý nghĩa gì



Cho nên, ông ta tuyệt đối không cho phép ai phá hoại kế hoạch của mình vào thời khắc mấu chốt này! Cho dù là Minh Duệ Viễn mà mình coi như con cũng không được!



“A!!!”



Minh Duệ Tư trúng đạn, hô lên ngã xuống đất



Động tác của “hắn” chưa bao giờ nhanh nhẹn như vừa rồi, vì cứu Minh Duệ Viễn mà Minh Duệ Tư nhảy lên rất cao, chặn ở trước mặt cậu ta, hứng trọn viên đạn kia! May mắn là đạn không bắn vào chỗ hiểm, mà là bắn vào chân trái Minh Duệ Tư.



“Hắn” ngã xuống đất, nửa người trên vẫn có thể cử động



Minh Duệ Tư không đoái hoài đến việc kiểm tra vết thương của mình, cố hết sức quay đầu lại nhìn về phía Minh Duệ Viễn



Sau khi chắc chắn cậu ta không sao, “hắn” vừa mới suýt yên tâm thì cảnh tượng khiến mọi người giật mình hơn lại xảy ra! Chỉ thấy Minh Duệ Viễn xử lý gọn gàng tên đàn ông cao lớn bên cạnh Hà Tư Ca, sau khi tên đó hôn mê, cậu ta nhanh chóng giật lấy sáng trong tay hắn và điên cuồng nã đạn vào không trung một trận.



Uy lực của súng trường vô cùng đáng sợ, tiếng đàn gào thét xuyên qua không khí, rơi xuống đất khiến bụi bay mù mịt.



Tất cả mọi người đều theo bản năng hạ thấp người, thậm chí nằm xuống đất tránh bị bắn trúng.



“Tu Ca!”



Phó Cẩm Hành cúi người xuống, theo bản năng phóng tới phía Hà Tư Ca.



Thấy hắn từng bước ép đến gần, Minh Duệ Viễn hét lớn: “Đừng qua đây! Nếu không tội giết anh!” Vẻ thành thục và khát mát trên mặt cậu ta rõ ràng không tương xứng với tuổi thật



Phó Cẩm Hành không thể không dừng lại, nghiến răng quát lên: “Hóa ra là cậu giả vờ! Cậu vẫn luôn chờ cơ hội!” Có lẽ ngay từ đầu tên nhóc này đã biết kế hoạch của hắn.



Thậm chí cậu ta còn thuận nước đẩy thuyền cố ý rơi vào trong tay Phó Cẩm Hành, giả vờ như không thể chạy trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành một vật trao đổi.



Hóa ra, thứ mà Minh Duệ Viễn chờ đợi chính là khoảnh khắc này!



“Bớt phí lời đi!”



Minh Duệ Viễn lợi dụng rừng súng mưa đạn tạo cho mình mười mấy giây, cậu ta biết hỏa lực bên Minh Đạt không hề yếu, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không phải người ngồi chờ chết, do vậy mình không thể kéo dài nữa



Cho nên, cậu ta liếc mắt một cái, giơ tay kéo Hà Tư Ca đang ngồi xổm dưới đất lui về phía sau hai bước.



“Buông tôi ra...”



Mặc dù Hà Tư Ca hoảng sợ, nhưng vẫn không coi là hồ đồ, vào giờ phút này, trừ Phó Cẩm Hành ra, cô sẽ không tin bất cứ ai, bao gồm cả Minh Duệ Viễn!



Từ lúc cô chính mắt nhìn thấy Minh Duệ Viễn thoát khỏi sự kìm kẹp, sau đó nổ súng, Hà Tư Ca biết, quả nhiên mình sai rồi.



Phó Cẩm Hành nói đúng, Minh Duệ Viễn căn bản không phải thiếu niên đơn thuần đáng yêu gì.



Cậu ta là một người có tâm cơ sâu nặng



“Đi!”



Minh Duệ Viễn cầm súng, một tay kéo Hà Tư Ca, càng lúc càng đến gần thanh ray nơi bến tàu.



Thanh ray không quá cao, đại khái khoảng tám mươi centimet



“Minh Duệ Viễn, buông tôi ra!” Hà Tư Ca vùng vẫy, cô bị bụi đất làm cay mắt, không mở ra được, nhưng vẫn liều mạng tìm kiếm bóng dáng Phó Cẩm Hành, muốn chạy về phía hắn



Khoảng cách giữa hai người, nói xa không xa, nói gần cũng không gần



Nhưng vì người của Minh Đạt cũng nổ súng rồi, khắp nơi đều là đạn, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả



“Tư Ca, đừng cử động, đợi anh qua đó!” Mặc dù Phó Cẩm Hành đã đủ bình tĩnh, những người còn lại cũng bắt đầu tiến hành phản kích, nhưng vẫn bị bắn trúng bả vai phải



Hà Tư Ca chính mắt nhìn thấy cơ thể hắn nghiêng đi, suýt nữa thì ngã xuống



Nhưng Phó Cẩm Hành không hề dừng lại, vẫn cố gắng áp sát đến chỗ mình.



“Đừng, đừng...”



Nước mắt nóng hổi rơi ra cuốn trôi bụi đất, nhưng tầm mắt cô càng thêm mơ hồ, không nhìn thấy rõ..



“Đệch!” Minh Duệ Viễn bắn hết đạn, cậu ta không có tiếp viện, đã không kiên trì được mấy giây nữa rồi



Thấy Hà Tư Ca quỳ một chân xuống đất, Minh Duệ Viễn nghiến răng dùng sức đập vào gáy cô một cái, đánh cô ngất đi



Sau đó, cậu ta giơ tay ôm lấy eo Hà Tư Ca, lộn một vòng trên lan can, hai người nặng nề rơi xuống nước sông sâu không thấy đáy!



“Tùm!”



Cảnh bọn họ rơi xuống nước như một màn dừng hình, tất cả giống như dừng lại tại đó.



“Tu Ca!”



“A Viễn!”



Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Tư phản ứng lại đầu tiên, bọn họ đều trúng đạn, nhưng trong khoảnh khắc này, cả hai đều không mà nhào tới.



“Dừng lại hết cho tôi!”



Minh Đạt hô to một tiếng với đám thuộc hạ.



Tiếng súng dừng lại



Thế nhưng trên bờ sông mờ mịt đã không còn bóng dáng Hà Tư Ca và Minh Duệ Viễn đâu nữa! “Mau, mau xuống tìm! Tìm được tôi sẽ trả năm triệu USD.



Ngẩn ra mấy giây, cuối cùng Minh Đạt mới kịp phản ứng



Vừa dứt lời, mọi người nhao nhao ném súng trong tay xuống, cởi áo khoác thi nhau nhảy xuống



Minh Duệ Tư cũng vật lộn muốn xuống nước nhưng bị A Hải giữ lại



“Để tôi xuống!” A Hải lao xuống.



Phó Cẩm Hành đã không giữ được tay phải lên nữa, lượng máu lớn làm áo khoác hắn ướt đẫm.



Hắn cố hết sức cởi áo khoác ra, xẻ vạt áo sơ mi thành từng mảnh, dùng sức siết chặt và buộc lên cánh tay, chuẩn bị nhảy xuống.



“Cẩm Hành, mẹ chỉ có một đứa con trai là con! Con đã như vậy rồi còn muốn đi nộp mạng à?”



Mai Lan không biết lao từ nơi nào đến, ôm lấy Phó Cẩm Hành từ phía sau



Bị bà ta ôm như vậy, Phó Cẩm Hành vốn mất quá nhiều máu lảo đảo, vẻ mặt căm hận muốn đẩy bà ta ra



Tiếc là trước mắt hắn biến thành màu đen, căn bản không có sức, thậm chí còn không bằng cả Mai Lan



Minh Duệ Tư ngồi dưới đất ở bên cạnh, ngơ ngác nhìn cả đám người nhảy xuống sông tìm kiếm Minh Duệ Viễn và Hà Tư Ca.



Sắc mặt “hắn” u ám, môi không còn chút huyết sắc nào.



“A Viễn, A Viễn, con không thể xảy ra chuyện được.” Khoảnh khắc này, có lẽ chỉ có “hẳn” và Phó Cẩm Hành là có tâm trạng giống nhau.



Dưới tình thế cấp bách, Mai Lan không quan tâm gì nữa, bà ta dùng hết sức bình sinh liều mạng kéo Phó Cẩm Hành từ bờ sông về



“Buông ra!” Phó Cẩm Hành gầm lên



Một giây tiếp theo, hắn ngã thẳng xuống đất




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom