• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-329

Chương 330: Bị thương nặng




72293.png
Mà cô thì gần như đã khôi phục lại thần trí ngay khoảnh khắc bị sặc nước.



“Minh Duệ Viễn..



khụ khụ...” Hà Tư Ca phun ra một ngụm nước, vùng vẫy tay chân, gắng gượng mở mắt ra



Trên cổ cô có một cánh tay, chính là Minh Duệ Viễn đang vừa bơi, vừa kéo cô ra xa bến cảng.



Đằng xa hình như có mấy người đang tìm bọn họ.



Cho nên Minh Huệ Viễn không ngừng ra sức mang Hà Tư Ca ra gần giữa lòng sông



“Cậu muốn đưa tôi đi đâu.”



Thực ra không phải là Hà Tư Ca không biết bơi, nhưng từ nhỏ đến lớn cô cũng chỉ đạp nước ở trong bể bơi thôi, thậm chí vì sợ hãi mà chưa từng xuống biển lần nào



Nhưng mà hiện3tại, ở giữa dòng sông mênh mông, cô chỉ nhớ một điều duy nhất chính là không được để bản thân chìm xuống



Minh Duệ Viễn rất khỏe, tuy cậu ta chưa đến mười sáu tuổi, tế bào vận động của cậu ta cực kỳ phát triển, bơi xa như vậy rồi mà cậu ta không đỏ mặt không thở gấp, ngay cả tốc độ cũng không hề suy giảm



Hơn nữa, cậu ta không hề bị mất phương hướng, mà dường như đã có sự chuẩn bị, bơi về hướng đông bắc.



Không bao lâu sau, Hà Tư Ca liền hiểu ra, Minh Duệ Viễn muốn đưa cô lên thuyền!



Ở phía đông bắc của bọn họ có một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đang từ từ tiến về phía trước, hình0như có bóng người thấp thoáng trên boong tàu.



Càng lúc càng đến gần, Minh Duệ Viễn liên lạc được với người ở trên boong tàu, đối phương thả một cái bè cứu sinh xuống.



“Lên đi!”



Minh Duệ Viễn kéo cánh tay Hà Tư Ca, bảo cô lên trước.



Còn những người ở sau lưng kia đã bị cậu ta bỏ xa rồi



“Cậu muốn làm cái gì? Tôi không lên! Tôi muốn trở về!” Hà Tư Ca nhớ rất rõ, Phó Cẩm Hành đã bị trúng đạn.



Mặc dù không phải ở vị trí trí mạng nhưng cũng không thể coi thường, phải mau chóng đến bệnh viện để lấy viên đạn ra! “Chị tưởng đây là đâu hả? Chị mà không lên, không đến nửa tiếng nữa, chị sẽ kiệt sức, chết5ngay ở chỗ này, đến thi thể cũng sẽ bị rỉa sạch!” Minh Duệ Viễn vuốt mặt một cái, nói nhanh



Trong nháy mắt, trong lòng Hà Tư Ca dấy lên nỗi sợ hãi trước cái chết



Cô cắn chặt bờ môi trắng bệch, dùng cả tay cả chân trèo lên bè cứu sinh



Vì cần phải bảo vệ phần bụng cho nên tư thế của Hà Tư Ca thoạt nhìn có chút vụng về, buồn cười



Đợi cô ngồi vững rồi, Minh Duệ Viễn mới vẫy tay với người trên boong tàu, bảo người đó đón Hà Tư Ca lên trước



Chắc chắn Hà Tư Ca đã lên du thuyền rồi, cậu ta nắm lấy dây thừng, nhanh nhẹn trèo lên



Minh Duệ Viễn mệt rã rời, nằm trên boong tàu thở hổn hển.



Đợi4bọn họ đã lên hết, tốc độ của du thuyền rõ ràng tăng nhanh hơn, cứ hướng tới cái đích kế tiếp mà chạy đi, không dừng lại một khắc nào



“Cậu hai, cậu choàng khăn lên trước đã.”



Người đàn ông lúc trước nhanh chóng trở lại, cầm mấy cái khăn lông và mấy cái khăn tắm lớn trên tay, cung kính nói với Minh Duệ Viễn.



Minh Duệ Viễn nhận lấy một cái khăn lông, quay đầu lại đưa cho Hà Tư Ca



Tóc cô không ngừng nhỏ nước, cơ thể hơi run rẩy, không động đậy gì, cũng không đưa tay cầm lấy cái khăn



Thấy thế, Minh Duệ Viễn có chút tức giận ấn khăn lên đầu Hà Tư Ca, dùng sức mà vò, chà xát, sau đó lại dùng9một cái khăn tắm lớn quẩn toàn bộ cơ thể cô lại



Thả tôi ra! Không cần cậu ở đây giả vờ tốt bụng! Khụ khụ!” Hà Tư Ca không biết lấy đâu ra sức, giơ tay giật cái khăn lông trên đầu xuống, ném vào người Minh Duệ Viễn



“Tôi giả vờ tốt bụng?” Minh Duệ Viễn ngẩn người



Mấy giây sau, cậu ta không nhịn được, cười lạnh nói: “Cmn, thú vị thật, chị không hận mẹ chồng chị, không hận chồng chị, mà lại hận tôi?” Chuyện vừa rồi, hai người bọn họ đều có mặt, chẳng cần ai thêm mắm thêm muối cũng rõ



“Mẹ chồng chị vì để bản thân được sống mà xúi giục Phó Cẩm Hành giết chết chị, căn bản không xem chị và đứa con trong bụng chị ra gì! Còn người chồng đó của chị, nếu như anh ta không do dự thiếu quyết đoán, lập tức lựa chọn để chị được bình an vô sự thì sẽ náo loạn đến nỗi hai bên phải sống mới với nhau à? Anh ta luôn miệng nói yêu chị, cmn yêu như thế này hả?”



Minh Duệ Viễn càng nói càng tức giận, cậu ta nắm lấy cổ áo Hà Tư Ca, kéo cô lại gần, gằn giọng nói từng chữ: “Chỉ cần một viên đạn, chỉ cần một viên thôi, bắn trúng đầu hoặc bắn vào tim chị thì bây giờ chị đã chết rồi, còn có sức mà đây gào thét với tôi à?”



Nghe xong câu nói của cậu ta, cô không kìm nổi lòng mà lạnh run



Giống như một cơn ác mộng..



Chỉ là tất cả đều xảy ra quá nhanh, khiến Hà Tư Ca không có cách nào suy nghĩ được, đến nỗi bây giờ nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, cũng như hình ảnh lúc nãy, cô vẫn có cảm giác hốt hoảng, không chân thực!



“Là tôi đã cứu chị!” Minh Duệ Viễn tức giận, đẩy cô một cái



Hà Tư Ca bị bất ngờ, cô vốn đã hơi hoảng sợ, giờ phút này thân thể lại mềm nhũn ra, nặng nề ngã về phía sau



Lúc sau gáy truyền đến một cơn đau, Hà Tư Ca thầm nghĩ, không hay rồi



Có điều cô đã không kịp có bất cứ phản ứng gì cả, nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối vô biên.



“Chị!”



Minh Duệ Viễn không ngờ mình chỉ đẩy nhẹ một cái đã khiến cô ngã xuống như vậy



Cậu ta vội vàng lao đến, dùng một tay nâng cổ Hà Tư Ca lên



Lòng bàn tay có cảm giác dinh dính ươn ướt, Minh Duệ Viễn giống như bị bỏng, vội vàng rút tay ra.



Là máu, máu tươi!



Màu đỏ chói mắt!



Người đàn ông đứng ở bên cạnh cũng vội vàng chạy đến, nhỏ giọng nói: “Phải làm thế nào bây giờ? Cậu hai, trên thuyền không có bác sĩ!” Minh Duệ Viễn hoàn hồn lại, nghiến răng hỏi: “Đến bến cảng tiếp theo còn bao xa?” Người đàn ông ngập ngừng nói: “Cũng không xa lắm, nhưng kế hoạch của cậu không phải là nhanh chóng xuất cảnh sao? Ngộ nhỡ bị chậm trễ, rất có thể bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển hết...”



“Nếu như người chết rồi, xuất cảnh còn có tác dụng gì nữa? Anh mau tăng tốc cho tôi, nhanh lên! Đến bến cảng rồi đi tìm bác sĩ về đây!”



Minh Duệ Viễn thấp giọng gầm lên



Cậu ta vừa nói vừa bể Hà Tư Ca đi về phía căn phòng nhỏ



Lần này Hà Tư Ca hôn mê rất lâu, hơn nữa, trong lúc cô mê man, thần trí không rõ ràng, liên tục lẩm bẩm nói mê



Mặc dù Minh Duệ Viễn ghé lại rất sát nhưng cũng không hiểu rốt cuộc cô đang nói cái gì



Sau khi trở về phòng, vết thương của cô vẫn không ngừng chảy máu, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả chiếc gối ôm màu trắng.



May mà trên du thuyền có champagne và rượu vang đỏ, cũng có cả đá, Minh Duệ Viễn lấy khăn bông bọc đá lại, xử lý đơn giản cho Hà Tư Ca, cuối cùng cũng cầm được máu.



Hơn một tiếng sau, bọn họ đã đến gần một bến cảng nhỏ



Trên du thuyền, người đàn ông được gọi là Tiểu Hào đã sớm gọi mấy cuộc điện thoại, liên hệ được với bác sĩ đáng tin.



Không lâu sau, bác sĩ cùng trợ lý của ông ấy đã vội vàng lên du thuyền.



Tiểu Hào nghiêm khắc khống chế thời gian, hắn biết không thể dừng lại ở nơi này quá lâu, tránh bị người khác đuổi theo được



Cho nên, đợi bác sĩ bắt đầu kiểm tra vết thương cho Hà Tư Ca, du thuyền đã khởi động lại



“Tình..



tình huống này tôi không xử lý được..



nhất định phải đến bệnh viện..



đầu cô ấy bị thương nặng, cho dù có tỉnh lại cũng cần phải tiến hành kiểm tra toàn diện..



nói không chừng..



còn phải làm phẫu thuật mở hộp sọ...” Bác sĩ căng thẳng nói với Minh Duệ Viễn



“Không phải chỉ đụng một cái thôi sao? Ông muốn lừa tôi à? Có tin tôi mở hộp sọ ông trước không?”



Tính ngang ngược của Minh Duệ Viễn lập tức nổi lên, cậu ta cầm chai champagne ở bên cạnh lên, định đập lên đầu bác sĩ, nhưng Tiểu Hào đã vội vàng khuyên can



“Cậu hai! Bây giờ là thời điểm đặc biệt, cậu phải bình tĩnh!” Tiểu Hào tận tình khuyên nhủ



Bây giờ bọn họ không khác gì đang chạy trốn, nếu như giữa đường lại xuất hiện bất trắc gì, cho dù mọc cánh cũng không bay nổi! Nhưng tính Minh Duệ Viễn vẫn tệ như vậy, nhất định muốn gây chuyện.



“Đại não của con người vô cùng yếu ớt! Cho dù là va đập nhẹ cũng có thể tàn tật cả đời, huống hồ là bề mặt vết thương lộ rõ thế này! Hôm nay cậu có đánh chết tôi, tôi cũng không chữa được đâu! Tôi cần máy móc, cần thiết bị, cần cả thuốc men!”



Bác sĩ cũng không chịu khuất phục, bạnh cổ ra, lớn tiếng nói.



Minh Duệ Viễn hằm hằm nhìn ông ta một cái, đặt cái chai trong tay xuống.



“Ông xem mà xử đi!” Cậu ta vứt lại một câu rồi bỏ ra ngoài.



Tiểu Hào nhìn bóng lưng Minh Duệ Viễn, bất đắc thở dài một cái, lại nói với bác sĩ mấy câu, bảo ông ấy nhanh chóng nghĩ cách, ít nhất phải xử lý vết thương sạch sẽ, phải mau chóng khiến Hà Tư Ca tỉnh lại



Minh Duệ Viễn đứng trên boong tàu, nhìn ra xa, vết máu kia vẫn còn đó, chưa có người lau dọn



Cậu ta nhặt lấy một cái khăn lông, ra sức lau chùi



Nhưng vết máu đã hơi khô lại, Minh Duệ Viễn chỉ đành dùng hết sức, lau dọn hết lần này đến lần khác



Mãi cho đến lúc chỗ đó đã sạch sẽ lại, cậu ta mới vứt chiếc khăn lông đã nhuốm đỏ sang bên cạnh



Minh Duệ Viễn tự cho rằng kế hoạch này không chê vào đâu được



Bắt đầu, từ lúc Hà Tư Ca dẫn Tân Tân đến tìm cậu ta, Minh Duệ Viễn đã biết Phó Cẩm Hành nhất định sẽ nghĩ cách giữ mình lại, dùng mình làm con tin để đổi lấy Mai Lan



Cho nên, trong mấy tiếng đồng hồ đó, Minh Duệ Viễn đã liên lạc với Tiểu Hào bảo hắn sẵn sàng đợi lệnh.



Tiểu Hào đối với Minh Duệ Viễn cũng giống như A Hải đối với Minh Duệ Tư, đều là trợ thủ đắc lực có thể tin tưởng được.



Những năm gần đây, Minh Duệ Tư sắp xếp Tiểu Hào chăm sóc cho Minh Duệ Viễn, vốn dĩ là muốn Tiểu Hào làm tại mắt cho mình, dễ dàng nắm rõ nhất cử nhất động của Minh Duệ Viễn.



Ai ngờ chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, hai năm gần đây, thật ra Tiểu Hào đều làm việc cho Minh Duệ Viễn.



Có lẽ Phó Cẩm Hành không biết rằng, lúc Minh Duệ Viễn năm tuổi, món đồ chơi yêu thích nhất của cậu ta chính là một cái còng tay thật.



Cho dù có nhắm mắt lại, cho dù hai tay đều bị trói, cậu ta vẫn có thể có không dưới mười cách tự tháo được còng tay ra



Điểm này chắc là chỗ sơ sót duy nhất của Phó Cẩm Hành



Hắn quá coi thường người thiếu niên này



“Cậu hai, bác sĩ nói ông ta chỉ có thể băng bó đơn giản, còn những việc khác phải đến bệnh viện



Tôi nhìn dáng vẻ ông ta không giống nói dối” Chỉ một lúc sau, Tiểu Hào đã vội vàng chạy đến



Minh Duệ Viễn gật đầu, nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, cho bọn họ một chút tiền, bảo bọn họ đừng lo lắng, đợi đến bến cảng tiếp theo sẽ cho bọn họ xuống thuyền.” Tiểu Hào do dự, cuối cùng vẫn thuận theo



Nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu như thật sự để bọn họ rời đi, không quá một tiếng sau, Minh Đạt và Minh Duệ Tư sẽ có thể tra ra hai người này.



Một khi đã để lại dấu vết, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom