• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-330

Chương 331: Vườn không nhà trống




72294.png
Nếu như số bọn họ chưa tận, có lẽ vẫn có thể nhặt được một mạng



Nếu như chết rồi, vậy thì cũng không sao, càng đầu xuôi đuôi lọt



Làm xong việc này, Tiểu Hào mới quay lại bên cạnh Minh Duệ Viễn, thấp giọng báo cáo



“Tùy anh, dù sao ông ta cũng không có bản lĩnh cứu người, thực sự cũng đáng chết.” Minh Duệ Viễn dửng dưng nói.



Sau đó, cậu ta dặn dò Tiểu Hào dùng hết tốc lực tiến về mục tiêu phía trước, sau đó bỏ lại thuyền trên bờ, lợi dụng thân phận giả đã chuẩn bị trước đó, nhanh chóng xuất cảnh.



Hà Tư Ca hôn mê bất tỉnh vào lúc này cũng không hẳn là việc không tốt



Nếu không, cô nhất định sẽ làm loạn cả lên, không chịu phối hợp



Chỉ cần đảm bảo đứa bé trong bụng Hà3Tư Ca không có mệnh hệ gì, cho dù cô tỉnh lại, cậu ta cũng chắc chắn sẽ lấy được sự thông cảm của cô.



Minh Duệ Viễn nghĩ như vậy



Cùng lúc đó, Phó Cẩm Hành cùng với Minh Duệ Tư bị thương cũng đã được đưa tới bệnh viện, tiến hành cấp cứu.



Một người bị bắn vào cánh tay, một người bị bắn vào chân, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao cũng là vết thương do súng gây ra, viên đạn lại găm sâu vào trong da thịt, tình hình vẫn không lạc quan.



Thể chất của Minh Duệ Tư vốn đã yếu ớt, hắn” lại không muốn người ngoài biết được tình hình sức khỏe của mình, luôn bảo A Hải giấu giếm, lần này bị thương đã khiến sức khỏe “hắn” hao tổn cực lớn.



Trước khi rơi vào0hôn mê, “hắn” siết chặt tay A Hải, không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Nhớ kỹ..



không được phép để bọn họ cởi áo quần của tôi..



Còn nữa, nhất định phải tìm được A Viễn...” Đến lúc này rồi, Minh Duệ Tư vẫn không muốn người khác biết thật ra “hắn” là một người phụ nữ



A Hải chỉ đành gật đầu: “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.” Lúc làm phẫu thuật, bác sĩ và y tá chỉ đành cắt quần của Minh Duệ Tư, để lộ ra chỗ bị thương, lấy viên đạn ra, rồi tiến hành khâu lại.



Mặc dù “hắn” đã được tiêm thuốc tê, nhưng thỉnh thoảng cơ thể vẫn giật giật, giống như đang lo lắng cái gì



Tình hình vết thương của Phó Cẩm Hành nghiêm trọng hơn Minh Duệ Tư, viên đạn bắn xuyên qua xương bả vai của hắn,5cắm vào giữa khe xương, vị trí rất hiểm.



Mấy chuyên gia họp lại với nhau, nghiên cứu nửa ngày mới tạm thời tìm ra được một phương án phẫu thuật.



Nhưng cho dù là loại phẫu thuật nào cũng đều tồn tại nguy hiểm nhất định



“Cái gì? Không, tôi không ký! Trừ phi các người bảo đảm con trai tôi không mất một sợi lông nào!” Sau khi nghe một bác sĩ trong đó miêu tả, Mai Lan lùi về sau hai bước, chết cũng không cầm lấy cái bút kia.



“Bà Phó, không có chữ ký của người nhà, không thể tiến hành phẫu thuật được!” Lái xe lo lắng nói



Đáng tiếc, cậu ta chỉ là cấp dưới của Phó Cẩm Hành, không có tư cách nhúng tay vào chuyện này



Nhưng phản ứng của Mai Lan cũng thật sự khiến người ta nổi giận



Bà ta4luôn miệng bắt bác sĩ phải đảm bảo nhất định sẽ không có vấn đề gì, nếu không sẽ không ký tên



Nhưng ai dám bảo đảm như vậy?



Bác sĩ gây mê đã chuẩn bị xong các bước trước phẫu thuật, nhưng trong đơn phẫu thuật vẫn chưa có chữ ký, chỉ có thể kéo dài như vậy.



“Ai muốn ký thì ký! Ngộ nhỡ có chuyện gì, tôi sẽ bị oán hận cả đời! Bây giờ người phụ nữ kia đã rơi xuống biển rồi, không biết sống chết ra sao, nếu như Phó Cẩm Hành xảy ra chuyện, đợi nó tỉnh lại, nhất định sẽ trách tôi...”



Trong giọng nói của Mai Lan tràn đầy ai oán, nhưng lại không có chút tự trách nào.



Có lẽ, sâu thẳm trong nội tâm bà ta, căn bản không ý thức được thật ra tất cả những tai9họa này đều do bà ta mang đến.



Không còn cách nào khác, Mai Lan gọi điện thoại cho Phó Trí Hán



Bà ta nghĩ, dù sao thì ông ta mới là cha ruột của Phó Cẩm Hành



Nghe được tin, Phó Trí Hán lại thật sự vội vàng chạy đến



Ông ta thương lượng với bác sĩ mấy câu, không nói một lời liền ký tên mình lên



Đến lúc này, cuối cùng cũng có thể tiến hành phẫu thuật



Đợi đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Phó Trí Hán và Mai Lan đứng ở hành lang, mỗi người một bên, cách nhau rất xa



Xem ra, bọn họ cũng không muốn nói chuyện với đối phương



Cuối cùng, Phó Trí Hán lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Có phải là người đàn ông kia quay về tìm bà tính sổ không?” Mai Lan lộ vẻ do dự, ấp a ấp úng nói: “Người đàn ông nào..



ông đang nói cái gì vậy..



tôi nghe không hiểu...”



Phó Trí Hán cười lạnh một tiếng: “Bà thật sự tưởng là mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi à? Muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm! Đừng tưởng là tôi chưa điều tra chuyện của bà, nếu không sao tôi dám lăng nhăng với bà?”



Ý của Phó Trí Hán chính là người đàn bà như Mai Lan khiến người ta không thể không đề phòng.



Mà ông ta cũng cần phải chừa lại một chiêu cuối cùng mới được.



Nghe ông ta nói xong, Mai Lan vừa xấu hổ vừa căm hận: “Phó Trí Hán, cái đồ miệng chó không mọc được ngà voi này! Cho dù bà đây có gian díu với ông, ông cũng không có tư cách dạy bảo tôi!”



Bà ta bị Minh Đạt giày vò hai ngày trời, tinh thần gần như đã sụp đổ rồi



Hôm nay lại bị người tình sỉ nhục như vậy, Mai Lan thực sự muốn phát điên! Quý bà cái gì, khí chất cái gì, cmn chứ!



Bà ta chỉ biết một chuyện duy nhất, chính là cuộc đời này của bà ta đã bị Minh Đạt hủy hoại rồi!



Bây giờ ông ta còn muốn hủy hoại cả con trai của bà ta!



Phó Trí Hán hơi biển sắc, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn được: “Đúng, tôi không có tư cách, tôi sẽ đi nói với bác sĩ tôi không đồng ý ký tên nữa, ai muốn ký thì ký!”



Trên đường đến đây, ông ta đã thông báo với Phó Trí Uyên, tính toán thời gian, chắc Phó Trí Uyên cũng sắp đến rồi



Cho nên, Phó Trí Hán mới tự tin như vậy.



“Ông! Cái tên khốn kiếp này! Ông dám uy hiếp tôi...” Mai Lan bước hai bước đến trước mặt ông ta, muốn giơ tay cào mặt Phó Trí Hán.



“Dừng tay!”



Phó Trí Uyên vội vàng chạy đến, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cái cảnh này.



“Bây giờ đã là lúc nào rồi, bà còn có lòng dạ mà ở đây làm loạn à!”



Phó Trí Uyên túm lấy cánh tay Mai Lan, hất mạnh ra



Bà ta không chịu nổi cú đẩy đó, lập tức ngã xuống đất



Phó Trí Uyên không quan tâm đến sự thảm hại của bà ta, quay sang hỏi thăm Phó Trí Hán tình hình của Phó Cẩm Hành.



Chỉ tiếc là những gì Phó Trí Hán biết cũng vô cùng có hạn.



Bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ đợi cuộc phẫu thuật hoàn tất.



Bốn tiếng phẫu thuật dài đằng đẵng



Ban đầu, hai người đàn ông còn có thể đi đi lại lại xung quanh, sau đó cũng không kiên trì được nữa, cùng ngồi xuống



Còn Mai Lan thì đầu tóc bù xù ngồi dựa vào ghế, trên mặt không có chút cảm xúc nào.



Cuối cùng, cuộc phẫu thuật cũng kết thúc, Phó Cẩm Hành được đẩy ra ngoài.



Ba người cùng tiến lên đón, đẩy thẳng đến phòng bệnh



“Tư Ca...”



Thuốc mê dần hết tác dụng, Phó Cẩm Hành yếu ớt tỉnh lại, vừa mở miệng đã gọi tên Hà Tư Ca.



Phó Trí Uyên cũng có chút ngạc nhiên: “Đúng rồi, con xảy ra chuyện lớn như vậy, sao nó lại không có ở đây?” Trong giọng nói của ông ta hình như có chút không hài lòng



Ngay sau đó, Phó Trí Uyên đã biết đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện.



Sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi, hai tay siết chặt lại, ngay cả khớp xương cũng kêu lên răng rắc



“Đây đều là chuyện tốt mà bà gây ra đấy!”



Sau khi nghe xong, Phó Trí Uyên đập mạnh lên bàn, dọa Mai Lan sợ đến nỗi run cầm cập



“Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ đi tìm luật sư, tôi phải ly hôn với bà!”



Ông ta đứng phắt dậy, đi ra hành lang gọi điện thoại.



Mai Lan lập tức sợ tái cả mặt.



Điều tự hào nhất trong cuộc đời bà ta chính là thân phận “bà Phó”, nếu như ngay cả cái thân phận này cũng không còn nữa, không phải bà ta đã sống uổng phí cả đời rồi sao? Vì vậy Mai Lan vừa bò vừa lăn đuổi theo, chẳng bao lâu, từ hành lang truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, kèm theo cả tiếng mắng chửi của đàn ông



“Shh...” Phó Cẩm Hành vật lộn muốn ngồi dậy, hắn không cẩn thận đụng trúng vết thương, đau đến nỗi mặt mũi co rúm lại



“Không muốn bị phế bỏ cánh tay thì đừng có động đậy nữa!” Phó Trí Hán đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là vết thương do súng bắn, không phải là đánh nhau bình thường, cháu muốn làm người tàn phế đầu tiên của nhà họ Phó à?”



Nghe ông ta nói xong, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng không động đậy nữa, nằm xuống.



“Cháu muốn đi tìm Tư Ca.”



Hắn cắn chặt răng, khó khăn nói



Phó Trí Hán giễu cợt nói: “Tìm thể nào, ngồi xe lăn đi tìm à? Nhìn cái dáng vẻ của cháu bây giờ đi, chỉ sợ ngay cả ngồi xe lăn thôi cũng khó khăn rồi



Minh Đạt không phải kẻ hiền lành gì đâu, ông ta nhất định sẽ trút hết món nợ này lên đầu hai mẹ con cháu!”



Đừng quên, tổn thất của Minh Đạt cũng không nhỏ.



Sợ là cái chân của Minh Duệ Tư cũng bị phế rồi, Minh Duệ Viễn lại không rõ tung tích, ông ta một lúc mất đi hai tướng lĩnh, sao có thể không tức giận?



“Nếu như để Minh Đạt tìm được bọn họ trước, Tư Ca nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Cô ấy còn đang mang thai...”



Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, Phó Trí Hán đã kinh ngạc hỏi: “Nó lại mang thai rồi à?”



Điểm này khiến ông ta cực kỳ bất ngờ.



Mặc dù quan hệ giữa ông ta và Phó Cẩm Hành như nước với lửa, nhưng con của Phó Cẩm Hành cũng nên gọi ông ta một tiếng “ông nội”, đây là chuyện không ai có thể thay đổi được.



Ngay cả Phó Tí Hán cũng không thể.



“Từ trước đến giờ cháu chưa từng cầu xin chú điều gì, nhưng lần này, cháu tin trừ chủ ra, không ai có thể giúp được cháu!”



Phó Cẩm Hành khàn giọng nói, trong mắt là vẻ khẩn cầu



Không cần nói nhiều Phó Trí Hán cũng hiểu ý hắn



“Chú..



chú sẽ gắng hết sức.” Ông ta đáp một tiếng



Ai cũng biết, chỉ cần Minh Duệ Viễn có chuẩn bị trước, không đến một ngày, thậm chí vài tiếng, cậu ta sẽ có thể xuất cảnh



Mà bây giờ cách lúc Minh Duệ Viễn và Hà Tư Ca mất tích đã gần năm tiếng đồng hồ rồi



Lúc Minh Duệ Tư tỉnh lại, phản ứng của “hắn” cũng không khác Phó Cẩm Hành là bao, đều muốn đích thân đi tìm người, nhưng không thể nào làm được, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của người khác



“Hắn” biết rõ, bản thân làm việc không đến nơi đến chốn, đã đắc tội với Minh Đạt rồi



Chỉ còn một người có thể tin tưởng, chính là A Hải



Nhưng mặc dù A Hải đã hết sức tìm kiếm, vẫn không có nhiều manh mối



“Tôi thật sự không ngờ A Viễn lại đã sớm có cái suy nghĩ này..



xem ra, cho dù chúng ta không trở về Trung Hải, nó cũng đã muốn thoát khỏi tôi và nhà họ Minh từ lâu rồi...” Nghĩ thông suốt tất cả nguyên nhân hậu quả, Minh Duệ Tư lẩm bẩm nói



“Hắn” báo thù nhà họ Phó chỉ càng đẩy nhanh kế hoạch của cậu ta mà thôi.



“Rốt cuộc tôi đã làm không tốt chỗ nào mà..



nó lại một lòng một dạ muốn thoát khỏi tôi như vậy...” Đây mới là điều làm Minh Duệ Tư cảm thấy đau lòng muốn chết.



“Hắn” đã vì đứa bé này mà bất chấp tất cả, chỉ cầu mong cậu ta có thể được bình an hạnh phúc.



Thế nhưng chỉ nhận lại được kết quả như vậy...



Sắc trời dần tối.



Mãi cho đến đêm, cả hai bên đều không nghe ngóng được thêm tin tức nào cả.



Có người nói từng nhìn thấy Minh Duệ Viễn ở một khách sạn tại một bến cảng nào đó, nhưng lúc Phó Trí Hán và A Hải sai người đến, nơi đó đã sớm vườn không nhà trống, không rõ tung tích rồi.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom