• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-340

Chương 341: Người tình




72304.png
Cô ta vội vàng nghiêng người ra, chừa chỗ ở cửa cho Phó Cẩm Hành có thể đi vào



Sau khi đi vào, Phó Cẩm Hành đứng trong phòng khách, quan sát xung quanh một vòng



Chỉ một lát sau, hắn gật đầu, trong mắt có ý tán thưởng: “Căn nhà này không tệ, bây giờ cô Lương cũng coi là có chỗ ở rồi, cầu gì được nấy, tôi cảm thấy mừng cho cô.” Lương Vũ Thư lộ vẻ lúng túng, cô ta vội vàng trả lời: “Cũng may là có anh Phó chủ điểm, nếu không bây giờ tôi vẫn còn đang lo âu vì chủ nhà tăng tiền thuê nhà nữa.” Cô ta không khoa trương, quả thật thanh niên muốn ở lại thành phố này đúng là không dễ.



“Tưởng Thành Hủ hào phóng thật, nhà ở khu vực này3không rẻ đầu



Không biết liệu cô Lương có hối hận không, nói không chừng cô còn có thể được nhiều hơn?” Đáy mắt Phó Cẩm Hành lóe lên



“Anh Phó, anh đừng nói đùa nữa, từ đầu tôi cũng không nghĩ đến có kết quả gì với ai, thứ tôi muốn từ đầu đến cuối chỉ là tiền mà thôi.”



Nói xong, Lương Vũ Thư đến phòng bếp, rót cho hắn một tách trà



“Anh ngồi đi, dù sao nếu anh ta không đến, tôi cũng không có việc gì, chỉ xem ti vi, lên mạng mà thôi.”



Cô ta và Phó Cẩm Hành cùng ngồi xuống sô pha.



“Đúng rồi, cô ở bên cạnh Tưởng Thành Hủ lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không điều tra cô à?” Phó Cẩm Hành cầm tách trà lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi



Ngay0từ đầu hắn đã biết Lương Vũ Thư là nhân viên của một công ty quảng cáo dưới trướng Phó Thị, chức vị không cao, muốn thăng chức cũng không phải là chuyện dễ dàng



Cho nên, Phó Cẩm Hành mới tạo cho cô ta một cơ hội vào đêm hôm đó, chỉ cần xem Lương Vũ Thư có thể nắm bắt được hay không.



Sự thật chứng minh, cô ta không chỉ nắm bắt được cơ hội, cũng bắt luôn được cả Tưởng Thành Hủ.



“Làm sao có thể không tra chứ? Thật ra anh ta là một người cẩn thận, anh ta còn từng chất vấn tối tại sao tôi lại làm ở công ty thuộc Phó Thị



Lương Vũ Thư có chút bất đắc dĩ trả lời



“Vậy cô trả lời như thế nào?”



Phó Cẩm Hành tò mò nhìn người phụ nữ này



Ngược5lại Lương Vũ Thư rất thẳng thắn: “Tôi thừa nhận, thậm chí tôi còn nói với anh ta, ở Trung Hải, muốn tránh công ty có liên quan với Phó Thị, vậy không bằng đừng đi làm nữa



Giống như sống ở Hồng Kông, anh có thể tránh được Lý Gia Thành không? Người ta làm bất động sản, làm ẩm thực, làm điện tín, làm siêu thị, chẳng lẽ có người có thể không ăn không uống à?”



Nghe cô ta nói xong, Phó Cẩm Hành cười



Đây là một người phụ nữ thông minh



Xem ra, lúc đó mình nhanh trí lại trải được một con đường bằng phẳng cho hiện tại



“Đúng rồi, gần đây anh ta luôn qua lại với một số thám tử tư, tôi rất tò mò, cho nên lén nhớ cách mở khóa điện thoại của anh ta, nhìn4thấy lịch sử cuộc gọi thì thấy số này xuất hiện nhiều nhất.”



Lương Vũ Thư tiện tay cầm một cái bút ở bàn trà lên, lại xé một tờ giấy nhớ, nhanh chóng viết một dãy số lên đó



Phó Cẩm Hành nhận lấy nhìn, là một số điện thoại di động



“Tôi biết rồi, cám ơn cô.”



Hắn nhẹ giọng nói cám ơn.



“Còn một việc nữa.” Lương Vũ Thư cắn môi, muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên



Phó Cẩm Hành vốn đã định đi rồi, thấy thế, hắn lại ngồi xuống.



“Sao thế?”



“Anh ta..



mỗi lần anh ta qua đêm ở đây đều bảo tôi ăn mặc theo phong cách của cô Phó, hơn nữa, có lúc ngay cả khi ngủ, anh ta cũng sẽ gọi tên cô ấy.”



Là một người phụ nữ, Lương Vũ Thư có thể làm người9tình của đàn ông, vĩnh viễn không lộ diện.



Nhưng làm người thay thế của một người phụ nữ khác, đối với cô ta mà nói chính là một kiểu giày vò, sỉ nhục



Phó Cẩm Hành ngẩn ra, không nói gì



“Tôi nhìn ra được anh ta luôn muốn tìm cô Phó, cũng rất nhớ mong cô ấy...”



Lương Vũ Thư không nhịn được nhỏ giọng nói



“Tôi biết rồi



Nếu như cô muốn rời khỏi anh ta, tôi cũng có thể giúp cô.”



Trước khi đi, Phó Cẩm Hành chủ động nhắc tới chuyện này.



Ai ngờ Lương Vũ Thư lại lắc đầu: “Không, ăn phải cá mặn sẽ khát nước, tôi kiếm được số tiền này, không có gì để oán trách cả



Có lẽ vừa rồi tôi nhất thời không cầm nổi lòng thôi, xin anh nhất định đừng để trong lòng.” Sau khi tiễn Phó Cẩm Hành đi, cô ta ngồi trên sô pha, vẫn còn ngẩn người.



Hôm sau.



Sáng sớm Phó Cẩm Hành đã nhận được điện thoại, là viện điều dưỡng gọi đến.



Bọn họ thông báo với hắn, đêm hôm qua và cấp cứu không có hiệu quả nên Hà Nguyên Chính đã qua đời



Bởi vì đã kiểm tra ra ông ta bị mắc bệnh hiểm nghèo, lại luôn không chịu phối hợp chữa trị, cho nên bền viện điều dưỡng bày tỏ, bọn họ đã cố hết sức.



“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sai người qua xử lý công việc liên quan.”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, vẫn gọi điện thoại cho Triệu Tuyết Lệ



Chuyện như này để cô ấy xử lý, phụ trách ăn nói với bên truyền thông là thích hợp nhất



Hơn nữa, sau khi rời khỏi Phó Thị, Triệu Tuyết Lệ vẫn theo yêu cầu của Phó Cẩm Hành, giúp Hà Tư Ca xử lý sản nghiệp của nhà họ Hà.



Bây giờ, Hà Nguyên Chính chết, cô ấy ra mặt cũng hợp tình hợp lý.



“Vâng, anh yên tâm đi.” Triệu Tuyết Lệ vẫn sảng khoái như thường, lập tức đi làm



Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại của Phó Cẩm Hành lại vang lên



“Anh Phó, luật sư riêng của ông Hà Nguyên Chính vừa gọi điện thoại tới, muốn hẹn anh bạn chút việc liên quan tới di chúc, tôi đã kiểm tra rồi, có thể sắp xếp vào thứ Hai tuần sau.” Lạc Tuyết vừa lật xem lịch trình hằng ngày, vừa nói



Phó Cẩm Hành đang cạo râu, trả lời một tiếng: “Được.” “Ngoài ra, chủ nhân của cuộc điện thoại kia đúng là một thám tử tư, tôi đã liên lạc với anh ta rồi, anh ta thừa nhận, là Tưởng Thành Hủ bảo anh ta phụ trách điều tra về chuyện Mạnh Sưởng có người phụ nữ hoặc là con riêng nào ở bên ngoài không, nhưng anh ta điều tra hai tháng mà không thu hoạch được gì



Ngay hai ngày trước, Tưởng Thành Hủ lại giao cho anh ta một nhiệm vụ mới, liên quan đến thân thể của cô Phỏ, thời gian quá gấp, tạm thời anh ta vẫn chưa có phát hiện gì...” Nghe đến đây, Phó Cẩm Hành không nhịn được có chút tức giận



Lắc tay bất giác mạnh hơn, cằm hắn lập tức đỏ ửng



“Để ý kỹ hắn, tạm thời đừng kinh động đến Tưởng Thành Hủ, lúc cần thiết, có thể cho hắn một số phương hướng lệch lạc, để hắn tự cho là phát hiện được cái gì là được



Hắn bận để ý đến chuyện đó thì sẽ không có thời gian quan tâm đến việc khác nữa.” Phó Cẩm Hành rửa bọt cạo râu, lạnh lùng nói



Tang lễ của Hà Nguyên Chính mặc dù không coi là giản dị, nhưng cũng tuyệt đối không tính là long trọng.



Tài sản của nhà họ Hà gần như đã hao hụt gần hết trong tay ông ta



Lạy cao đạp thấp là chuyện quá bình thường trong cái xã hội này, rất nhiều người cũng lười cho ông ta thể diện thêm một lần cuối cùng.



Càng đừng nói là, bây giờ Hà Tư Ca không rõ tung tích, cha mất, cô không hề lộ mặt.



Những người vốn xem thường nhà họ Hà kia bây giờ càng cảm thấy không cần phải giả vờ, dứt khoát thể hiện luôn hai chữ “miễn cưỡng” lên mặt.



“Tôi đã liên lạc với Phùng Thiên Nhu và Phùng Thư Dương rồi, hai cha con bọn họ không đến, chỉ nhờ người gửi một cái vòng hoa đến.” Triệu Tuyết Lệ nói với Phó Cẩm Hành.



Trong tình hình này, bọn họ đến mới lạ



Nhất là Hà Nguyên Chính sửa đổi di chúc, không để lại cho Phùng Thiên Nhu một xu, cô ta càng không thể chạy về chịu tang cho cha dượng được.



“Đáng tiếc cô Phó không có ở đây.” Cô không nhịn được mà cảm khái một tiếng



Người chết rồi, những thứ khác đều là mây trôi, không đáng nhắc tới



Trước tang lễ, Phó Cẩm Hành đã gặp luật sư riêng của Hà Nguyên Chính.



Căn cứ theo di chúc, cũng coi như ông ta không quá long lang dạ sói, trừ để lại một đống cục diện hỗn loạn ra, những di sản không đáng kể còn lại đều để lại cho Hà Tư Ca



Có điều, bởi vì bây giờ cô mất tích, sau khi bàn bạc, Phó Cẩm Hành và luật sư nhất trí quyết định tạm thời bảo lưu di sản của Hà Nguyên Chính, đến lúc Hà Tư Ca trở lại rồi tính



Theo pháp luật, nếu như cô bị coi như là chết rồi, vậy thì di sản sẽ để lại cho Phó Cẩm Hành là chồng và Tân Tân là con của cô cũng thừa kế



“Cô ấy sẽ trở lại”



Đây là câu cuối cùng Phó Cẩm Hành nói với luật sư.



Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã qua hai tháng



Cách lúc Hà Tư Ca mất tích đã hơn một năm



Đến tháng chín, Tân Tân sắp lên lớp một, Phó Cẩm Hành chọn cho con một trường quốc tế, cũng là trường học quý tộc trong miệng mọi người



Hắn thì coi trọng bầu không khí cùng với sự an toàn ở nơi đó hơn.



Hoàn cảnh gia đình của các học sinh đều na ná nhau, như vậy ở bên nhau mới có thể hòa hợp hơn.



Quá giàu hoặc là quá nghèo đều sẽ tồn tại chênh lệch về suy nghĩ



Phó Cẩm Hành thừa nhận, hắn dựa theo yêu cầu của người thừa kế để đào tạo Tân Tân



Đây là con trai trưởng của hắn và Hà Tư Ca, nhất định phải tiếp nhận nhiều thứ từ nhỏ, đó là trách nhiệm đi cùng với thằng bé từ lúc sinh ra, không có cách nào chối đẩy



Sau khi vào thu, sức khỏe của Phó Trí Hán cũng ngày càng sa sút.



Mặc dù ông ta không đến nỗi nằm liệt giường giống như Mai Lan, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng, không thể làm việc vất vả, càng không thể lo nghĩ.



Vì vậy, Phó Cẩm Hành lại một lần nữa nhân cơ hội đoạt quyền hành của ông ta ở Phó Thị



Ở trong mắt mọi người, cặp chú cháu này đã đấu với nhau nhiều năm như vậy, lần này cũng không ngoại lệ.



Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc là qua một tháng nữa, Phó Trí Hán lại tự động xin từ chức, hơn nữa còn gọi luật sư đến nhà, phác thảo một phần di chúc.



Tin tức vừa tung ra, vô số người đều kinh ngạc rớt cả hàm



Trong đó, người thấp thỏm nhất chính là hai cha con Phó Trí Trạch và Phó Cẩm Thiêm.



Bọn họ rất rõ ràng, Phó Trí Hán không có con, đồng nghĩa với việc rất có thể ông ta sẽ để lại di sản của mình cho một người cháu nào đó, hoặc là con cháu nhà họ hàng, thường được gọi là nhận làm con thừa tự.



Phó Trí Trạch chỉ mới nhắc đến thôi, Ngụy Xảo Quân đã đập ngay đĩa lên bàn ăn.



Bà ta kêu khóc: “Phó Trí Trạch, ổng có còn là người không? Cẩm Thiêm là con trai ông, cũng là con trai tôi, chúng ta chỉ có một đứa con trai như vậy, tại sao có thể cho làm con thừa tự của chú ba? Tôi thấy ổng nhắm vào tiền của chú ấy thì đúng hơn, ngay cả chuyện đoạn tử tuyệt tôn này ông cũng làm được...”



Ngụy Xảo Quân vừa mắng vừa vớ được cái gì đập cái đó



Chị Vân giúp việc trong nhà hoảng sợ, vội vàng dọn dẹp đống đồ bừa bãi dưới đất



“Tôi thấy đầu bà chỉ để mọc tóc thối, thiếu hiểu biết, đúng là đàn bà! Chẳng lẽ tôi còn có thể hại con trai mình à? Đây là một cơ hội tốt...”



Phó Trí Trạch ở bên cạnh bên giải thích, có điều Ngụy Xảo Quân căn bản không nghe lọt tai



Bà ta chỉ biết là chồng bà ta bị ma quỷ ám ảnh rồi, lại định để Phó Cẩm Thiêm làm con thừa tự của Phó Trí Hán, đi làm con trai của người khác! “Ba, mẹ, ba mẹ đang làm gì thế?” Phó Cẩm Thiêm về nhà thì thấy ngay cảnh này



Anh ta đã sớm dọn ra ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến



Không ngờ Phó Cẩm Thiêm mới vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc điên cuồng của Ngụy Xảo Quân




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom