• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-339

Chương 340: Mục đích của mọi người đều giống nhau




72303.png
“Cậu nói..



là thật sao?”



Hà Nguyên Chính khó khăn phun ra một câu, sau khi nói xong, sắc mặt ông ta đã xám ngoét đến mức kinh khủng nhất, đôi môi cũng không khống chế được đang không ngừng run rẩy



Hình như ông ta rất muốn để mình không nhếch nhác như vậy, mấy lần cố gắng muốn điều chỉnh, nhưng lại không làm được.



“Dĩ nhiên, tôi không cần phải lừa ông, dù sao ông cũng đã như vậy rồi.”



Phó Cẩm Hành công khóe miệng lên, giọng rất bình tĩnh.



Hà Nguyên Chính tức giận đập bàn, thấp giọng gầm lên: “Người đâu! Tôi muốn gặp luật sư..



tôi muốn gặp luật sư của tôi.” Nhìn ý ông ta, có lẽ là muốn gọi luật sư3đến sửa lại nội dung di chúc



Có điều, chuyện đến nước này, Phó Cẩm Hành đã đích thân đứng ở chỗ này, chỉ cần hắn không lên tiếng, không ai dám tùy tiện đi vào, càng đừng nói là đi tìm luật sư.



Người chăm sóc cũng không ngốc, hoàn toàn nhìn rõ tình thế



Cho nên, mặc cho Hà Nguyên Chính gọi thể nào, nửa ngày trôi qua, vẫn không có ai đi vào



Ông ta liền hiểu



“Phó Cẩm Hành, cậu cố ý...” Hà Nguyên Chính tốn quá nhiều sức lực, dễ thấy tình trạng không bằng vừa rồi



“Vợ chồng là một, Tư Ca không có ở đây, thế nào tôi cũng phải làm giúp cô ấy một số chuyện mới được



Đáng tiếc Đỗ Uyển0Thu chết quá dễ dàng, nếu không, người tiếp theo nên là bà ta.” Phó Cẩm Hành không hề thấy hành động của mình quá đáng gì



So với hai người bọn họ, hắn vẻ vang hơn nhiều.



“Cậu..



cậu..



con tiện nhân đó lừa tôi..



còn sinh một con tiểu tiện nhân..



muốn có được gia sản của nhà họ Hà chúng tôi.” Hà Nguyên Chính không thở nổi, dường như sắp chết ngạt đến nơi rồi.



Phó Cẩm Hành đi qua vỗ lưng ông ta.



Hà Nguyên Chính muốn tránh cũng không có sức



“Đừng tức giận



Còn gia sản của nhà họ Hà các người, nói thật, bị ông phá hoại nhiều năm như vậy, còn gia sản gì chứ? Ngay cả Đại viện nhà họ Hà và mấy cửa5hàng hải sản khô kia cũng là một tay Tư Ca vực dậy, không có chút công lao nào của ông cả.” Phó Cẩm Hành ẩn lấy vai ông ta, khiến Hà Nguyên Chính không nhúc nhích được, chỉ có thể giống như một con chim cút, bị hắn giữ trong tay.



“Ông nên biết, tôi coi thường chút tiền đó, nhưng tôi cũng sẽ không để cho ông tùy tiện sửa lại di chúc.”



Nói xong, hắn buông tay ra.



Hà Nguyên Chính phủ phục trên chăn, há miệng thở hổn hển, giống như một con cá lên bờ quá lâu, sắp chết rồi



“Các người..



hai người các người..



không bằng súc sinh...”



Ông ta mắng lớn, khó khăn lắm mới tìm được không cho nước mắt trào4ra



“Cha vợ thân mến, ông vĩnh viễn là cha vợ của tôi, yên tâm đi, tôi biết trước giờ ông thích sĩ diện, tôi nhất định sẽ làm lễ an táng cho ông thật nở mày nở mặt



Có điều, xét theo mọi phương diện, mọi tình hình, ông và mẹ vợ tôi không cần chốn chung nữa, tôi sẽ bố trí cho ông và Đỗ Uyển Thu ở cạnh nhau, ông thấy thế nào?”



Phó Cẩm Hành căn bản là cố ý.



Hà Nguyên Chính có ngày hôm nay đều là một tay Đỗ Uyển Thu tạo thành.



Bây giờ mạng ông ta không còn bao lâu nữa, Phó Cẩm Hành còn muốn chôn Hà Nguyên Chính cùng với Đỗ Uyển Thu, đối với ông ta9mà nói, đúng là còn khó chịu hơn cả chết



“Cậu..



cậu dám...” Hà Nguyên Chính trợn to mắt, vô cùng kinh hãi



“Là bà ta hại tôi, nếu như cậu dám chôn tôi cạnh bà ta, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu...”



Ông ta tức giận giơ một tay lên, nhưng chỉ có thể giơ đến giữa không trung là mệt mỏi hạ xuống



“Lúc đầu ông vì ở bên Đỗ Uyển Thu mà ầm ĩ xôn xao dư luận, sau khi chết chôn cạnh nhau cũng là chuyện đương nhiên



Huống hồ ông đã chết rồi còn có thể quản người khác làm gì à?” Phó Cẩm Hành chỉnh sửa lại quần áo, nghênh ngang rời đi



Sau lưng truyền đến tiếng chửi bới yếu ớt của Hà Nguyên Chính, hắn đứng lại, nghe một lúc rồi mới lắc đầu, mỉm cười rời đi



Vừa đi đến chỗ rẽ, Phó Cẩm Hành đã nhìn thấy Tưởng Thành Hủ.



Hai người đàn ông vừa nhìn thấy đối phương, đều không hẹn mà cùng dừng bước lại, nhìn nhau ở khoảng cách mười mấy bước



Rất dễ thấy, nếu như không phải là vì một mục đích rõ ràng, Tưởng Thành Hủ tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.



Phó Cẩm Hành đã lấy được câu trả lời về chuyện này từ chỗ Hà Nguyên Chính.



Sau lưng đã không còn âm thanh gì nữa, chắc hẳn Hà Nguyên Chính không còn sức mà hồ nữa rồi.



Trong hành lang vô cùng yên tĩnh.



“Sao anh Tưởng lại đến đây? Thật là không ngờ.” Phó Cẩm Hành cong khóe miệng lên, chất vấn trước



Hắn biết, Tưởng Thành Hủ nhất định có chuẩn bị mà đến.



“Phó Cẩm Hành, bớt vòng vo đi, chúng ta nói thẳng ra với nhau thì hơn



Lý do anh đến đây chính là lý do tôi đến, mục đích của chúng ta đều giống nhau!”



Nói xong, Tưởng Thành Hủ lộ vẻ phòng bị, giọng nói lạnh như băng



Phó Cẩm Hành thì không để tâm cười: “Nói như vậy thì không đúng rồi, người nằm trong đó là ba vợ tôi, tôi là con rể, đến đây thăm là đạo lý hiển nhiên



Anh Tưởng sao có thể giống tôi được? May mà nơi này không có người ngoài, nếu không, há chẳng phải là gây ra trò cười rồi à!”



“Ba vợ! Ha! Anh nói mà không biết ngại à!” Tưởng Thành Hủ như nghe được câu chuyện cười gì, lập tức châm biếm lại: “Phó Cẩm Hành, đừng tưởng là tôi không biết, Hà Tư Ca đã mất tích gần một năm rồi



Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy, tôi vừa mới nghi ngờ thân phận của cô ấy, cô ấy đã biến mất!” Ý của anh chính là Phó Cẩm Hành cố ý giấu cô đi.



Hơn nửa năm nay, Tưởng Thành Hủ luôn chuyên tâm làm một chuyện, đó chính là điều tra chuyện năm đó.



Anh bắt đầu điều tra từ chuyện bà Mạnh thuê người giết người, theo tất cả những manh mối hữu ích, tìm hiểu nguồn gốc, thật sự lấy được không ít tin tức.



Cuối cùng, tất cả mũi nhọn đều hướng về thân thể của Hà Tư Ca.



Người liên quan trong đó, còn có ba người Mạnh Cường, Mạnh Nhị và Mạnh Gia Nhàn



Mặc dù Tưởng Thành Hủ không dám tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt làm anh không thể không to gan suy đoán một chuyện mà người bình thường khó có thể tin nổi.



“Có một số người là vậy đấy, tự cho là biết chân tướng của mọi việc, thật ra chỉ là thầy bói xem voi.” Phó Cẩm Hành làm ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.



Hẳn không muốn tiếp tục ở đây tốn hơi thừa lời với Tưởng Thành Hủ, một mặt là chậm trễ thời gian, mặt khác cũng là lo lắng đối phương phát hiện được điều gì



Nghe giọng Tưởng Thành Hủ, đúng là anh ta đã tra ra được gì đó



“Tại sao trước khi chết Mạnh Sưởng lại đặc biệt muốn gặp Tư Ca? Còn nữa, tại sao bà Mạnh mạo hiểm lớn như vậy cũng muốn giết cô ấy? Nếu như tôi nhớ không lầm, đã rất nhiều năm hai nhà bọn họ không có qua lại rồi, sao bà ta phải trừ khử một người chỉ là họ hàng xa!” Tưởng Thành Hủ tiến lên hai bước, chủ động chặn đường Phó Cẩm Hành, hùng hổ dọa người hỏi



Phó Cẩm Hành khẽ hếch cằm lên, giọng nói khó chịu: “Rốt cuộc anh có ý gì?”



“Hà Tư Ca có phải là con riêng của Mạnh Nương không?” Tưởng Thành Hủ cũng nhìn thẳng vào mặt hắn, không chút nhượng bộ



“Anh nhắc lại một lần nữa xem?”



Phó Cẩm Hành bật cười



“Nếu không thì sao? Tại sao ông ấy nhất định phải gặp cô ấy, còn để lại một phần di sản cho cô ấy! Sở dĩ bà Mạnh sai người đóng tay động chân trên xe của cô ấy cũng là muốn giữ địa vị của mình và Mạnh Gia Nhân! Mạnh Sưởng giao con gái riêng cho Mạnh Nhị nuôi dưỡng, cho nên Hà Nguyên chính mới có thể chẳng quan tâm ngó ngàng gì đến bọn họ...”



Tưởng Thành Hủ cho rằng suy luận của mình là tuyệt đối chính xác, cho nên giọng càng chắc chắn hơn.



“Anh Tương thật thông minh.” Phó Cẩm Hành không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười một tiếng.



“Anh!” Ý chế giễu trong giọng nói của hắn quá rõ ràng, kẻ ngốc mới nghe không hiểu



Chẳng lẽ mình thật sự đoán sai rồi à? Tưởng Thành Hủ không khỏi lẩm bẩm trong lòng



Anh ta cân nhắc chuyện này rất lâu, đáng tiếc luôn không tìm được Hà Tư Ca, nếu không, chỉ cần đích thân tìm cách chứng thực với cô, cô sẽ không thể giấu mình.



“Nếu như Tư Ca thật sự bị anh giấu đi thì anh quá đáng quá rồi!”



Đáng tiếc, đã mấy tháng liền, Tưởng Thành Hủ căn bản không biết tung tích của Hà Tư Ca



“Cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, tại sao tôi phải giấu cô ấy? Tưởng Thành Hủ, anh không cảm thấy anh quá xen vào việc của người khác à?” Kìm nén lâu như vậy, lửa giận của Phó Cẩm Hành cũng bốc lên.



Đúng lúc bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, một giọng nữ bất ngờ vang lên: “Nơi này là viện điều dưỡng, hai người ầm ĩ như vậy không sợ bị người đuổi ra ngoài à?” Chỉ thấy Mạnh Gia Nhàn bề một bó hoa bách hợp, đi ra từ đầu kia hành lang.



Vừa nhìn thấy cô ta, Tưởng Thành Hủ lập tức giận tím mặt: “Mạnh Gia Nhàn, cô lại theo dõi tôi, cô có biết xấu hổ không hả?” Nghe giọng anh ta chắc đã từng xảy ra chuyện tương tự



Mạnh Gia Nhàn đến gần hơn, dùng giọng điệu hời hợt trả lời: “Ai biết anh có đi gặp con tiểu tiện nhân đó nữa không? Tôi là người bị hại, đương nhiên muốn bắt gian bắt cả đôi, như vậy mới có thể có chứng cứ!” Lời này thành công làm Tưởng Thành Hủ biến sắc



“Anh đừng tức giận, tôi cũng không ngại mất mặt, nhưng anh dù sao cũng mới được bình chọn là doanh nhân ưu tú, đừng để ba anh mừng hụt.”



Mạnh Gia Nhàn chặn họng anh.



Dễ thấy cô ta cũng không phải là người chịu lép vế.



Từ khi Tưởng Thành Hủ ngoại tình, mặc dù Mạnh Gia Nhàn không nói đến chuyện ly hôn, nhưng cũng dùng mọi cách gây khó dễ cho anh ta.



Cô ta chiếm cứ vị trí đỉnh cao đạo đức, ngay cả người nhà họ Tưởng cũng không tiện nói gì, dù sao cũng đuối lý.



Cộng thêm Mạnh Cường đã qua đời rồi, ba mẹ Tưởng Thành Hủ lo người ta ở sau lưng nói cả nhà bọn họ bắt nạt cô con dâu không còn cha mẹ, chỉ đành mặc cho Mạnh Gia Nhân gây rối.



“Cô dù gì cũng là thiên kim tiểu thư, mở miệng là tiện nhân này tiện nhân kia, cô xứng với thân phận của mình à?” Tưởng Thành Hủ thấp giọng trách mắng.



Anh ta luôn nghi ngờ là Phó Cẩm Hành giở trò trong chuyện này.



Nhưng chuyện của mình và người phụ nữ kia cũng thật sự không trách được người khác.



May mà Lương Vũ Thư là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, Tưởng Thành Hủ lén mua cho cô ta một căn chung cư chưa đến một trăm mét vuông, đứng tên cô ta, thỉnh thoảng tặng ít quà là đỡ phải lo.



“Tôi đây không có hứng với chuyện nhà hai người, tôi đi trước.” Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười, sải bước rời đi



Hắn biết, Mạnh Gia Nhàn xuất hiện thì Tưởng Thành Hủ đừng hòng dễ dàng thoát thân.



Vì vậy, Phó Cẩm Hành không về thẳng nhà mà bảo tài xế đưa hắn đến một chung cư.



Hắn ấn chuông cửa, một người phụ nữ vội vàng chạy ra mở cửa



Vừa thấy người đến lại là Phó Cẩm Hành, cô ta có chút giật mình: “Anh..



anh Phó..



sao anh lại đến đây...”



Phó Cẩm Hành gật đầu: “Yên tâm đi, tối nay Tưởng Thành Hủ nhất định không tới được.”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom