• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-344

Chương 345: Tranh chấp nội bộ




72968.png
Nhưng hiện tại, đứa bé đã ra đời, còn rất khỏe mạnh bình an, cuối cùng cô có thể không tiếp tục làm một người mù nữa rồi.



“Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà...” Minh Duệ Viễn khẽ ho một tiếng, nháy mắt với cô, tiếp tục đào hố, dẫn dụ cô nhảy vào trong.



“Chị nghĩ thử xem, vì sao Mạnh Gia Nhàn lại hận chị như vậy? Cha cô ta đã chết rồi, cho dù chỉ là con riêng, cô ta cũng không đến nỗi phải lấy mạng chị đúng không?”



Mạnh Tri Ngư ngập ngừng nói: “Cậu nói vậy..



là có ý gì?”



Cô đã mơ hồ hiểu được cái gì đó.



Chuyện có thể làm cho phụ nữ trở mặt thành thù, đơn giản cũng là vì đàn ông mà thôi.



“Quan hệ giữa cô ta với chồng không được tốt lắm,3nghe nói sau khi kết hôn không bao lâu, người đàn ông kia lại có tình nhân bên ngoài, đây không phải là ngang nhiên tát vào mặt cô ta sao?” Minh Duệ Viễn bĩu môi, bộ dạng như chuyện đương nhiên



“Chẳng lẽ, Tỉnh Tỉnh là...”



Mạnh Tri Ngư không tự chủ được rùng mình.



Cô mới vừa biết mình là một đứa con riêng, không thể ngờ được, bi kịch như vậy còn có thể xảy ra với con gái mình!



Đây chính là giẫm lên vết xe đổ sao?



“Minh Duệ, cậu đừng ở đây nói linh tinh nữa!” Ổn định lại tinh thần, cô kiên quyết không tin.



“Tôi nói linh tinh? Được tôi, tôi sẽ sai người đi liên lạc với người nhà họ Mạnh, xem xem đến lúc đó có phải tôi nói linh tinh không?”



Minh Duệ Viễn làm ra vẻ0muốn cầm điện thoại lên, nổi giận đùng đùng nói.



“Dừng tay!”



Mạnh Tri Ngự thật không ngờ cậu ta lại to gan đến vậy.



“Cậu đừng cho là tôi sợ cậu rồi, cậu trốn ra nước ngoài, rõ ràng trong nước cậu cũng có kẻ thù!” Cô bình tĩnh lại, không sợ hãi như vậy nữa



Minh Duệ Viễn không nhịn được hừ lạnh trong lòng, người phụ nữ này dù cho đầu óc bị tổn hại, nhưng vẫn không tính là quá ngu xuẩn, lúc trước mình đã đánh giá thấp cổ rồi



“Có câu nói như thế này, bây giờ mọi người là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây thừng, thay vì tiêu diệt lẫn nhau, không bằng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì đi!”



Cậu ta hậm hực nhìn cô một cái.



Mạnh Tri Ngư im lặng không nói5gì



Một lát sau, cô bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như lời của cậu đều là sự thật, vậy được, tôi muốn về nhà họ Mạnh!”



Cô vừa nói như vậy, Minh Duệ Viễn lập tức kinh hãi, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh!



Cái gì?! Quay về nhà họ Mạnh?! Đầu óc của cô quả nhiên hỏng hẳn rồi! Vốn dĩ, cậu ta tạo ra một loại những lời nói dối như vậy, chính là muốn làm cho Hà Tư Ca quên đi thân phận thật sự của cô.



Chỉ có làm cho cô tin rằng cô là Mạnh Tri Ngư, không phải Hà Tư Ca, như vậy mới không có quan hệ gì với Phó Cẩm Hành



Một người không tìm thấy, một người không nhớ ra, qua vài năm nữa, nói không chừng Phó Cẩm Hành sẽ từ bỏ việc tìm kiếm4tung tích của cô



Nếu như hắn không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo, sẽ kết hôn sinh con với người phụ nữ khác, chẳng phải là càng không thể vãn hồi rồi sao! Chờ đến lúc đó, Minh Duệ Viễn cũng đạt được mục đích rồi.



Nhưng cô lại tin tưởng mình chính là Mạnh Tri Ngư, cũng tin tưởng lời nói dối của Minh Duệ Viễn! “Chị bị điên à? Người ta đang nghĩ xem đối phó với chị thế nào, chị lại còn muốn chủ động dâng lên tận cửa?



Minh Duệ Viễn tức giận hét lên



“Người cần sợ phải là tôi, cậu sợ cái gì? Trừ phi cậu còn có bí mật gì đó không thể cho ai biết, cho nên mới chột dạ.” Nhìn phản ứng của cậu ta, Mạnh Tri Ngư lại cười.



Cô thừa nhận, mình hoàn9toàn không biết cái gì cả, người khác nói gì, cũng chỉ có thể nghe trước đã.



Còn là thật hay giả, vẫn phải đi làm rõ.



“Tôi..



tôi có cái gì mà chột dạ!” Minh Duệ Viễn ấp úng, theo bản năng lặp lại.



“Tốt nhất là như vậy.” Mạnh Tri Ngư nhìn cậu ta một cái, quay người đi đến phòng của con gái, đi thăm Tỉnh Tỉnh



Cô bé đã tỉnh ngủ rồi, bảo mẫu đang cho nó uống sữa



“Cô Mạnh, cô đến rồi à?” Bảo mẫu nhỏ giọng chào hỏi cô, giống như sợ làm đứa bé hoảng sợ



“Vâng, chị vất vả rồi, để tôi làm cho.” Mạnh Tri Ngư rửa tay, nhận lấy bình sữa, thuần thục cho con uống sữa



Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn vì được ăn của cô bé, cô nhịn không được cười nói: “Ngoan quá, Tân Tân thật ngoan.” Bảo mẫu đứng ở một bên tò mò nói: “Không phải tên ở nhà là Tỉnh Tỉnh sao?” Mạnh Tri Ngư lập tức hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn chị ta: “Đúng vậy, vừa rồi tôi gọi là gì thế?” Bị cô hỏi như vậy, bảo mẫu cũng hoảng, cho là mình không cẩn thận nói lời gì đó không nên nói



Phải biết rằng, mấy người bọn họ đều lén lút nói, cậu Minh kia tuy rằng trả tiền hào phóng, nhưng tính tình lại không được tốt lắm, phải hầu hạ cẩn thận, nhất định không nên chọc đến cậu ta, còn có cái người tên Tiểu Hào kia nữa, cũng không phải là loại lương thiện gì



“Có thể là..



là tôi đã nghe lầm rồi! Tôi đi giặt chỗ quần áo đứa bé mới thay ra trước đã.” Bảo mẫu cúi đầu, vội vàng rời đi



Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Tri Ngư bế Tỉnh Tỉnh



Cô cũng bối rối, vì sao lúc nãy trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện hai chữ Tân Tân



Nghe cũng giống như là một cái tên ở nhà của trẻ con



Hơn nữa, cô gần như buột miệng liền bật ra cái tên đó



Uống xong một bình sữa, Tỉnh Tỉnh thỏa mãn ợ một cái, há cái miệng nhỏ ra, nắm chặt hai tay lại, hình như lại buồn ngủ rồi



Mạnh Tri Ngư đặt cô bé lên giường, nhỏ giọng ngâm nga, nhẹ nhàng đắp cái chăn nhỏ lên người Tỉnh Tỉnh



Mới vài phút thôi, con bé lại ngủ rồi



Mạnh Tri Ngư ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhanh chóng đứng lên, đóng cửa phòng lại.



Sau đó, cô quan sát xung quanh một chút, bắt đầu lục lọi



Trong lúc cô mang thai, Tiểu Hào giấu đi tất cả những giấy tờ báo cáo kiểm tra, không cho bất cứ ai xem.



Vì vậy, Mạnh Tri Ngư luôn nghi ngờ những tờ đơn kiểm tra kia có khả năng chứa đựng bí mật gì đó.



Cô tìm mấy tháng vẫn không thu hoạch được gì



Mỗi lần tới thăm Tỉnh Tỉnh, cô đều thừa cơ tìm kiếm một phen



Cái tủ năm ngăn đựng ít đồ linh tinh của Tỉnh Tỉnh đặt ở góc phòng, Mạnh Tri Ngư đã tìm qua một lần rồi, nhưng cô luôn có cảm giác mình đã bỏ lỡ cái gì đó.



Nghĩ tới đây, cô kéo ngăn kéo phía dưới cùng ra, thò tay vào, sờ soạng một lần



Ngoại trừ một chồng yếm trẻ em màu sắc rực rỡ ra, bên trong không còn cái gì nữa.



Cô không tin chỉ có những thứ này, vì vậy đưa tay tiếp tục thăm dò



Sờ đến một túi tài liệu, vẻ mặt Mạnh Tri Ngư khẽ thay đổi!



Cô dùng sức kéo nó ra, phát hiện trực giác của mình quả nhiên là chính xác.



Không kịp nhìn nhiều, Mạnh Tri Ngư nhét nó vào trong túi xách của mình, sau đó đẩy ngăn kéo vào, khôi phục tất cả về như cũ.



Cô vừa làm xong tất cả, cửa phòng đã bị người đẩy từ bên ngoài ra.



“Suỵt!”



Mạnh Tri Ngư giáng đòn phủ đầu, làm ra động tác đừng lên tiếng



“Con bé mới vừa ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc, đóng cửa lại đi.”



Cô hạ thấp giọng giục



Minh Duệ Viễn hơi ngẩn ra, cũng thuận theo đóng cửa phòng lại



Cậu ta đi đến bên cạnh chiếc giường trẻ em, cúi người nhìn, chỉ thấy Tỉnh Tỉnh ngủ rất say, khóe miệng còn vương nước miếng, vô cùng thơ ngây đáng yêu.



Mạnh Tri Ngư thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn hành vi vừa rồi của mình không bị ai phát hiện



“Tôi về trước đây.” Cô sốt ruột muốn xem thứ bên trong túi tài liệu, chỉ muốn lập tức trở về chỗ ở của mình



“Người làm mẹ như chị cũng quá nhẫn tâm rồi đó, vừa đến đã muốn đi.” Minh Duệ Viễn có chút không vui, cau mày lại.



Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, trong cuộc đời cậu ta đã không có hình bóng của mẹ, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Minh Duệ Viễn khát vọng tình thương của mẹ hơn ai hết.



Vì vậy, cậu ta không có cảm giác đối với những người con gái cùng tuổi, ngược lại càng thích những người phụ nữ lớn tuổi hơn



“Nếu cậu trả Tỉnh Tỉnh lại cho tôi, tôi có thể ở bên nó cả ngày



Tất cả chuyện này đều do cậu quyết định, cậu không cần phải khích ngược lại tôi.” Vứt lại hai câu, Mạnh Tri Ngư cầm lấy túi xách, rời khỏi nơi đó.



Nhìn bóng lưng cô, Minh Duệ Viễn không lên tiếng



Cậu ta mơ hồ cảm thấy, rõ ràng mình muốn đào hố cô, nhưng kết quả hình như là đã tự đào cho mình một cái hổ cực lớn.



Cảm giác này...



Thật sự rất không tốt.



Minh Duệ Viễn vừa đi ra khỏi phòng trẻ em, Tiểu Hào ngồi ở trên sô pha lập tức đứng dậy



“Cậu hai, tôi cảm thấy những lời câu nói lúc nãy, rất dễ bị phản tác dụng.” Không chờ Tiểu Hào nói xong, Minh Duệ Viễn đã giận dữ: “Anh là cái thá gì, có tư cách gì để giáo huấn tôi? Hơn nữa, ai cho phép anh nghe trộm chúng tôi nói chuyện?” Cậu ta đạp vào bàn trà, chất lượng bàn trà cũng không tệ, chỉ lắc lư vài cái chứ không vỡ nứt ra, nhưng đồ vật bày ở phía trên đều rơi hết xuống đất.



Minh Duệ Viễn vốn đã cực kỳ tức giận, bây giờ hoàn toàn là giận cá chém thớt, trút giận lên người khác



Tự dưng bị mắng một trận, sắc mặt Tiểu Hào có chút khó coi, hắn muốn giải thích: “Cậu hai, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu...” Còn chưa dứt lời, Minh Duệ Viễn nghe thấy hắn nói, càng thêm bực tức.



“Tốt cho tôi? Tôi thấy anh là vì người ba còn chút hơi tàn của mình thì đúng hơn! Chỉ riêng tiền chữa bệnh mỗi ngày đã hết mấy chục nghìn tệ, nếu như anh không đi theo tôi thì đi đâu mà kiếm ra nhiều tiền như vậy?” Cậu ta mở miệng châm chọc, không chút lưu tình



Khóe mắt Tiểu Hào giật giật, yết hầu chuyển động lên xuống, hắn khàn giọng nói: “Thì ra cậu biết hết rồi!” Sở dĩ hắn tận tâm tận lực bày mưu tính kế giúp Minh Duệ Viễn, cũng là vì lợi ích mà thôi.



Số tiền mà Minh Duệ Tư cho hắn căn bản không thể đủ để ba hắn tiếp tục điều trị.



Mà không thể điều trị, thì sẽ phải về nhà chờ chết.



Tiểu Hào cũng là một đứa con từ nhỏ đã không có mẹ, hai cha con nương tựa lẫn nhau mà sống, cực kỳ khó khăn vất vả



Về sau, hắn đi theo làm đàn em cho Minh Duệ Tư, cuộc sống mới coi như khá hơn.



Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cha Tiểu Hào bị xe tông trọng thương, đối phương bỏ trốn mất tăm, trong tình huống không có chút manh mối não, hắn thậm chí không biết người gây ra tai nạn là ai



Chi phí tiêu dùng nhiều như nước chảy, ép hắn tới mức không thở nổi.



Vừa lúc đó, Minh Duệ Viễn tìm tới hắn, Tiểu Hào biết rõ, mình chỉ có thể nắm lấy cơ hội này.



“Tôi biết anh là một người con hiếu thảo



Vả lại, những số tiền kia cũng không phải là của tôi, tôi không ngại cho anh cầm đi cứu ba mình



Nhưng mà, nếu anh cho rằng có thể điều khiển người khác theo ý mình, tôi khuyên anh vẫn nên nhanh chóng bỏ suy nghĩ này đi!” Minh Duệ Viễn tuy trẻ tuổi, nhưng thực sự không ngu ngốc



Nhất là trong khoảng thời gian gần đây, cậu ta đã nhìn rõ một số tâm tư của Tiểu Hào, dần dần đề phòng.



Giống như bị nói trúng tim đen, sắc mặt Tiểu Hào trắng bệch



Động tác cứng nhắc, hắn nuốt nước bọt, khàn giọng nói: “Cậu hai, xin cậu tha thứ cho tôi một lần!”



“Mau dọn dẹp đi.” Minh Duệ Viễn hừ lạnh một tiếng, chỉ bàn trà



Chờ cậu ta quay người rời đi, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, đáy mắt Tiểu Hào lóe lên một tia hung ác.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom