• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-342

Chương 343: Tính toán sai lầm




72966.png
Ngộ nhỡ ông ta sống thêm mười năm hai mươi năm nữa, tiền gửi ngân hàng càng ngày càng ít đi, thậm chí nếu lấy tiền đó đi mua nhà hoặc đầu tư, không chừng đến cuối cùng cũng chẳng còn dư lại đồng nào



Bởi vậy, làm cháu trai không có tương lai gì cả, nhất định phải làm con trai mới được! “Anh hai, vừa hay hôm nay anh cũng có mặt ở đây, em sẽ gọi điện cho anh cả.” Nói xong, Phó Trí Hán cầm lấy điện thoại, bấm số di động của Phó Trí Uyên



Điện thoại vừa được kết nói, ông ta đã mở loa ngoài, để cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.



“Anh cả, em có một chuyện muốn thương lượng với anh.” Ngay sau đó, Phó Trí Hán lại đề xuất3muốn nhận Phó Cẩm Hành làm con thừa tự.



Trong điện thoại, Phó Trí Uyên cười lạnh: “Chuyện này còn cần phải bàn bạc với tôi à? Chú cứ thương lượng với Mai Lan đi, anh với bà ta đã ly hôn rồi, chú cứ tự đi mà hỏi! Nếu bà ta không phản đối, thì tôi còn có thể có ý kiến gì nữa?” Ý nói rằng Phó Cẩm Hành căn bản không phải là con trai ruột của ông ta, ông ta không quan tâm



Nói xong mấy câu đó, Phó Trí Uyên không nói thêm gì mà cúp máy luôn.



Những người khác không biết được sự tình bên trong, cũng không rõ những vụ lùm xùm bí mật của nhà họ Phó, cho nên nghe rồi vẫn mù mờ



Không ngờ, Phó Trí Uyên lại đồng ý?!



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại không dám nói thêm điều gì.



Phó0Trí Trạch thì cuống lên, liên tục giậm chân: “Chú ba, chú nghĩ kiểu gì thế hả, sao có thể để cho Cẩm Hành làm con thừa tự của chủ được? Nó là con trai trưởng, cháu đích tôn, từ nhỏ đã là người thừa kế của nhà họ Phó chúng ta! Anh cả cũng thật là hồ đồ, vậy mà anh ấy lại đồng ý với chú, chẳng phải là loạn hết rồi à?” Ông ta chỉ muốn chui ngay vào trong điện thoại tranh cãi với Phó Trí Uyên mấy câu, khiến đối phương thu hồi quyết định.



“Em đây không phải là nghe theo đề nghị của anh sao? Anh hai, em còn phải cảm ơn anh, giúp em suy nghĩ được một phương án xử lý vẹn toàn cho cả đôi bên như vậy



Vốn dĩ, anh cả đã ly hôn với chị dâu rồi, trong công ty5có người đang đặt điều nói bậy, bây giờ em nhận Cẩm Hành làm con trai của mình, sau này cũng có người chăm sóc lo ma chay cho em...”



Phó Trí Hán giơ tay xoa cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm, chậm rãi nói



“Chú! Chú đúng là không biết tốt xấu!” Phó Trí Trạch không nhịn được mở miệng mắng chửi.



“Anh hai, anh nói cái gì thế? Vừa rồi luật sư đã đọc rõ ràng, em đã để lại một nửa tiền trong tài khoản ngân hàng cho Cẩm Thiêm, người làm chú như em, như vậy cũng coi là hào phóng rồi!”



Phó Trí Hán trợn tròn mắt, không giận mà vẫn phát uy



Thái độ của ông ta trở nên cương quyết, Phó Trí Trạch cảm thấy sợ hãi



Phó Trí Trạch và Phó Trí Uyên đều hơi sợ người em trai này.



Mặc dù ông ta nhỏ nhất, nhưng qua nhiều năm4như vậy, ở trong gia tộc Phó Trí Hán luôn nói một là một nói hai là hai, nếu không Mai Lan cũng sẽ không chủ động tìm tới ông ta.



Sự thật chứng minh, đàn bà một khi đã tuyệt tình, kẻ không buông bỏ được lại chính là đàn ông



Phó Trí Hán và Mai Lan, hai người chính là minh chứng sống



Vừa nghĩ tới người phụ nữ bây giờ đang sống dở chết dở nằm ở trên giường kia, Phó Trí Hán liền cảm thấy áy náy



Ông ta biết, Mai Lan đã như vậy rồi thì điều duy nhất mình có thể làm chính là đối xử tốt với con trai của bọn họ một chút, khiến bà ta yên tâm



Vì vậy, cuối cùng ông ta quyết định, chấp nhận buông bỏ, không tiếp tục đấu với Phó Cẩm Hành nữa



Đương nhiên, trong chuyện này cũng một phần nguyên9nhân là do Phó Trí Hán đã không đấu lại được nữa rồi.



Ông ta đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, hơn nữa Tập đoàn Minh Thị lại ngày một bành trướng, từng bước áp sát, chẳng may Phó Thị thật sự không chống đỡ nổi nữa, Phó Trí Hán tuyệt đối không muốn cuộc đời mình lại có một kết cục thất bại như vậy.



Đây cũng là tư tâm riêng của ông ta.



Chú ba, vậy cháu xin cám ơn chú.”



Phó Cẩm Thiêm cả buổi không nói gì, bỗng nhiên lại mở miệng, cúi đầu với Phó Trí Hán rồi quay người định rời đi



Nghe vậy, Phó Trí Hán phất tay, hai người luật sư lập tức rời đi.



Sau khi bọn họ đi rồi, trong phòng khách lớn không còn người ngoài nữa, Phó Trí Hán mới nói thẳng: “Em nghĩ, chắc cha con anh đã sớm biết rồi, vậy em cũng không giấu nữa



Em để lại gia tài mình phấn đấu hơn nửa đời người cho con trai ruột của em, có vấn đề gì không?” Chuyện này, cha con Phó Trí Trạch và Phó Cẩm Thiêm đã sớm biết, cũng luôn âm thầm sắp xếp, nghĩ cách hạ bệ Phó Cẩm Hành



Bây giờ lại bị Phó Trí Hán vạch trần ra như thế, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời như thế nào



Nói có hay không đều không thỏa đáng.



Nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng Phó Trí Trạch cũng mở miệng: “Chú ba, chú làm thế này thật là không ra cái thể thống gì cả! Cho dù giữa anh cả và chị dâu có vấn đề gì đi nữa, chú cũng không thể thừa dịp mà xen vào..” “Không ra cái thể thống gì thì em cũng làm rồi, anh có thể làm gì em?”



Dù sao cũng đã vạch trần hết rồi, thái độ dứt khoát của Phó Trí Hán càng trở nên cứng rắn hơn, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lạnh tanh.



“Em cũng không giấu anh, sở dĩ em lập ra di chúc này là muốn mọi người trong nhà đều có tiền tiêu, hy vọng mọi người cầm tiền rồi thì có thể biết rõ lúc nào nên ngậm miệng



Mặt khác, cho dù anh phanh phui chuyện này ra thì cũng chẳng có lợi ích gì, anh hiểu chứ?” Phó Trí Hán nói xong, nhếch môi lên.



Phó Cẩm Thiêm vẫn luôn im lặng, trong lòng lại nhịn không được mà cảm thán, gừng càng già càng cay, lão hồ ly này thực sự khó đối phó



Nếu như không phải ông ta chuẩn bị chính thức lui về sau, chỉ riêng đối phó với Phó Trí Hán thôi chắc chắn đã phải trả cái giá không nhỏ rồi



Tinh lực bị phân tán, còn chẳng đấu lại được người trong nhà, càng đừng nói gì đến Tập đoàn Minh Thị



“Chú ba, chú làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, còn có mặt mũi mà nói tôi à! Tôi không tin, đám chú bác vẫn còn khỏe mạnh đó, nếu như bọn họ biết được.”



Khuôn mặt già nua của Phó Trí Trạch trắng rồi lại đỏ, không hít thở nổi, suýt nữa nghẹt thở



Thấy thế, Phó Cẩm Thiêm vội vàng đưa tay ra, vuốt lưng giúp ông ta



“Ba, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hôm nay cậu Ba nhà họ Phó liên thủ với Phó Cẩm Hành, hiển nhiên cho con bọn họ không đấu lại được.



Nếu đã như vậy, có ở lại chỗ này thêm nữa thì cũng chỉ làm trò cười mà thôi.



Phó Cẩm Thiêm kéo Phó Trí Trạch đi rồi, Phó Trí Hán mới ổn định lại tinh thần, bể tách trà lên, thổi rồi mới uống một ngụm.



“Chú không sợ bọn họ thật sự chó cùng rứt giậu à?” Phó Cẩm Hành hừ nhẹ một tiếng



“Con trai biết ẩn nhẫn, nhưng người làm cha thì lại là một kẻ ngu xuẩn.”



Phó Trí Hán cười thoải mái, tiếp tục thưởng thức trà.



“Cháu phải cẩn thận với Cẩm Thiêm, nó hiểu cái gì gọi là giấu tài, là một viên ngọc thô có thể mài sáng, mạnh hơn cha nó rất nhiều.” Suy nghĩ một chút, ông ta lại nhắc nhở



“Thương nhớ chị dâu của mình thì coi là người tài gì chứ?”



Phó Cẩm Hành lạnh lùng nói.



Một câu của hắn mắng cả Phó Cẩm Thiêm, cũng mắng luôn Phó Trí Hán, một mũi tên trúng hai đích.



Quả nhiên, nghe xong câu này, sắc mặt Phó Trí Hán có chút vặn vẹo.



Ông ta vốn định phản bác lại, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng



Một lát sau, Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ, hờ hững nói: “Cháu phải về công ty đây, chú nghỉ ngơi đi, sau này chú cũng không cần quan tâm đến công việc của công ty nữa.”



Phó Trí Hán cười: “Cháu thật là, giả bộ một chút thôi cũng lười đến thế à!”



Dù sao ông ta vẫn chưa chết, cho dù di chúc đã lập xong rồi, nhưng muốn lấy được tài sản, thì cũng phải chờ.



“Cháu và chú đã biết rõ lòng dạ của nhau, đời này chúng ta không có khả năng làm cha hiền con thảo, việc gì cháu phải làm bộ làm tịch?”



Vứt lại một câu, Phó Cẩm Hành liền rời đi.



Thực ra, từ lúc cha con Phó Trí Trạch vừa vào nhà, hắn đã biết hai người bọn họ đang tính toán điều gì rồi.



Con người, ai chẳng tham lam, nhưng lòng tham cũng phải có chừng mực mới được



Ra khỏi cửa lớn nhà Phó Trí Hán, Phó Cẩm Hành ngửa đầu nhìn bầu trời.



Con gái của hắn và Tư Ca cũng sắp được một trăm ngày rồi nhỉ?



Với tư cách làm chồng, làm cha, lúc Tân Tân chào đời, hắn không có ở bên cô, đến cả khi con gái nhỏ được sinh ra, hắn vẫn không có mặt, mỗi lần nghĩ đến những điều này, trái tim Phó Cẩm Hành lại như bị dao cứa



Cả đời này, hắn không có cảm giác mình mắc nợ ai



Duy chỉ có đối mặt với Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành thấy vô cùng có lỗi



Là hắn đã khiến cho cô phải chịu quá nhiều đau khổ.



Phó Cẩm Hành chưa về nhà ngay, mà đi đến Đại viện nhà họ Hà một chuyến.



Cái thương hiệu này bây giờ do Đới Lập Bân cùng Triệu Tuyết Lệ phụ trách, trừ nhà hàng tư nhân ra, cũng mới mở thêm hơn mười cửa hàng hải sản khô, kinh doanh tương đối tốt



Triệu Tuyết Lệ từng đề nghị mua thêm một căn tổ hợp viện khoảng hai ba trăm triệu tệ, phát triển Đại viện nhà họ Hà trở thành một thương hiệu lớn, mở một chuỗi dây chuyền.



Nhưng Phó Cẩm Hành không đồng ý.



Không phải hắn tiếc tiền, mà là muốn tôn trọng quyết định của Hà Tư Ca.



“Anh Phó, con phố phía trước quá nhỏ, tôi dừng xe ở đây nhé.”



Hắn đang suy nghĩ, tài xế Tiểu Triệu đã dừng xe lại ở bên đường.



“Không sao, tôi tự mình đi qua cũng được, cậu chờ tôi hai mươi phút.” Phó Cẩm Hành vừa gật đầu, vừa mở cửa xe ra



Mỗi lần tới đây, hắn đều phải đi bộ một đoạn, đã sớm quen rồi.



Phó Cẩm Hành vừa rẽ vào con phố nhỏ, đã nhìn thấy một người phụ nữ đi qua đầu con hẻm cách đó khoảng ba mươi mét, cô mặc một váy kẻ ca rô thắt eo đen trắng, đội mũ nồi cùng màu, bước đi rất vội vàng.



Bóng hình này..



Hắn kinh ngạc, cơ thể như đã ý thức từ trước, cất bước chạy theo.



“Tu Ca!”



Phó Cẩm Hành lớn tiếng gọi, hắn vừa chạy được vài bước, mấy đứa trẻ bốn năm tuổi bỗng nhiên chạy ra từ trong ngõ, chắc bọn trẻ ở gần đây, đang đuổi theo một quả bóng da không còn mới dưới chân



Vì tránh đám nhỏ, Phó Cẩm Hành không thể không giảm tốc độ



Chờ hắn đuổi tới đầu hẻm, chỉ còn nhìn thấy xe cộ đi lại trên đường lớn, đâu còn thấy bóng dáng xinh đẹp yểu điệu kia nữa



“Không, mình không nhìn lầm.” Phó Cẩm Hành vô thức dụi mắt, lẩm bẩm



Nhưng hắn cũng nghi ngờ, lẽ nào bản thân xuất hiện ảo giác ư? Quá giống..



Hắn đứng ở ven đường, vẻ mặt mơ hồ, đứng im một lúc lâu, giống như một pho tượng



“Cô Mạnh, tôi hy vọng cô sẽ không nói một tiếng nào mà đã chạy đi mất như thế nữa, đây là lần cuối cùng.” Tiểu Hào lạnh lùng nói với người phụ nữ ngồi phía sau



Nói xong, hắn nhận chân ga, tăng tốc xe.



“Tôi chỉ muốn đi mua chút đồ thôi, anh không cần phải trồng tôi như kẻ trộm!”



Mạnh Tri Ngư thật sự rất tức giận, không nhịn được mở miệng cãi lại



Cô siết hai tay thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch.



“Xin lỗi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc.”



Tiểu Hào tuy khách sáo, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, không thể thương lượng.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom