• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-364

Chương 365: Bỏ lỡ thời điểm phẫu thuật tốt nhất




73370.png
Dừng một chút, hắn lại nói: “Có lẽ ở trong mắt anh, tôi không bằng cả một con chó, không có tư cách nói chuyện ở đây



Con người tôi đúng là không phân biệt đạo đức đúng sai, người nào tốt với tôi, tôi sẽ dốc sức liều mạng vì họ.” Nói xong, A Hải nghiêng đầu nhìn Minh Duệ Tư



Tình ý trong mắt hắn đã không cần phải biểu đạt bằng lời



Là một kẻ thô kệch, A Hải không biết nói lời ngon ngọt.



Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là ở trước mặt Minh Duệ Tư, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật!



“Tôi đã nói rồi, những chuyện trước kia, tôi có thể bỏ qua



Về phần Minh Duệ Viễn, các người đừng xin tha cho cậu ta nữa, hôm qua cậu ta còn muốn ra tay với tôi, đến chết cũng không3hối cải!” Phó Cẩm Hành chỉ về hướng cửa, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Tôi cần nghỉ ngơi, không tiễn.”



Thấy sự tình không có cách nào cứu vãn, Minh Duệ Tư nghiến răng, dẫn người rời đi



“Hắn” không dám không đi, tự ý xông vào nhà dân là tội danh không nhỏ, huống hồ, đám người A Hải đều mang theo đồ cấm.



Ngộ nhỡ Phó Cẩm Hành gọi cảnh sát tới, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng



Chờ bọn họ rời đi rồi, Mạnh Tri Ngư mới thở phào một hơi, cả người như nhũn ra.



“Sợ à?”



Phó Cẩm Hành rót cho cô một cốc nước ấm.



“Anh không để ý à, trên người bọn họ có súng đấy! Ngay cả em cũng nhìn ra, em không tin anh không nhìn ra được!” Mạnh Tri Ngư nhỏ giọng hoảng sợ nói.



“Nơi này là Trung Hải, không ai0dám tùy tiện nổ súng



Yên tâm đi, bọn họ cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi, Phó Cẩm Hành anh không phải là người dễ bị dọa đâu.” Phó Cẩm Hành mỉm cười



Chỉ có điều, hắn cố ý trấn an tinh thần cô, chứ cũng không phải hoàn toàn không để ý.



“Vậy là tốt rồi, cũng không thể để loại người này hoành hành ngang ngược được!” Mạnh Tri Ngư đã thật sự tin tưởng lời hắn nói, bây giờ suy nghĩ của cô đơn giản hơn nhiều so với trước kia, không biết là bởi vì mất trí nhớ hay là bởi vì não bị tổn thương



Hôm sau, Phó Cẩm Hành đưa Mạnh Tri Ngư đến bệnh viện não nổi tiếng ở Trung Hải.



Viện trưởng đích thân tiếp đón, dẫn theo cả mấy chuyên gia đứng đầu cả nước cùng hội chẩn cho Mạnh5Tri Ngư.



Cô giống như con rối, được y tá đưa đi vô số chỗ, làm mấy chục lần kiểm tra lớn nhỏ



“Anh Phó, tình hình bây giờ của cô Phó..



không lạc quan lắm



Nếu như lúc trước tiến hành phẫu thuật, có lẽ sẽ không nghiêm trọng như bây giờ, hậu quả của việc kéo dài..



chính là đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất.” Lấy được kết quả sơ bộ, mấy chuyên gia đều xem qua rồi đưa ra kết luận thống nhất



“Lựa chọn phương pháp chữa bệnh truyền thống cũng là vì đứa bé trong bụng của cô ấy, để phụ nữ mang thai tiến hành phẫu thuật não, thật sự mạo hiểm quá lớn.” Về chuyện này, Phó Cẩm Hành cũng không trách Minh Duệ Viễn.



Hắn biết, chắc chắn là Minh Duệ Viễn bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định như vậy



“Đúng4vậy



Bây giờ chỉ là kết quả kiểm tra sơ bộ, kết quả cụ thể vẫn phải đợi, nói không chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển.” Viện trưởng nói.



Rời khỏi bệnh viện, Phó Cẩm Hành phát hiện trạng thái của Mạnh Tri Ngư không ổn lắm



“Em làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Hắn ân cần hỏi



Cô lắc đầu, hình như muốn nói gì, nhưng lại nhịn được.



“Em không tin anh à?”



Phó Cẩm Hành dịch tới gần, nhìn thẳng vào mắt cổ



Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Mạnh Tri Ngư hơi căng thẳng, nhưng cô không né tránh, mà lo lắng liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh rất muốn em trở lại như lúc trước không?”



Câu hỏi này..



đã làm khó Phó Cẩm Hành.



Hắn cau mày, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em không hy vọng có thể nhớ lại mọi9chuyện sao?”



Mạnh Tri Ngự im lặng cắn môi, không lên tiếng



Phản ứng của cô khiển Phó Cẩm Hành như hiểu được điều gì đó



“Anh muốn em khỏe mạnh, cho dù không nhớ lại tất cả, vậy cũng không sao, nhưng anh phải bảo đảm cơ thể của em không có vấn đề gì.” Nghe hắn nói như vậy, hai mắt Mạnh Tri Ngự sáng lên: “Thật không? Em rất khỏe, em không có bất cứ chỗ nào không thoải mái cả, vậy có thể không cần đến bệnh viện nữa chứ?”



Phó Cẩm Hành không nhịn được bật cười, giơ tay nhéo mũi cô, dở khóc dở cười nói: “Thì ra em sợ đi bệnh viện? Bao nhiêu tuổi rồi còn nhát gan như vậy.”



Bị hắn véo mũi, Mạnh Tri Ngư ồm ồm đáp: “Đúng vậy, em sợ đấy, chẳng lẽ không được sao?”



Thật ra, cô muốn nói là, nếu như về sau cô vẫn như thế này, chẳng lẽ không được sao?



Nhưng cô không dám hỏi.



Cô sợ Phó Cẩm Hành nói là không được.



Mấy ngày nay ở chung, Mạnh Tri Ngư đã hiểu rất nhiều chuyện



Ví dụ như, cô biết không nên chọc giận Phó Cẩm Hành, nếu mình đắc tội với hắn, nói không chừng sau này sẽ không được gặp lại Tỉnh Tỉnh nữa



Hoặc là, cô biết bây giờ mình phải ở lại bên cạnh Phó Cẩm Hành, nếu không, người nhà Minh Duệ Viễn chắc chắn sẽ không tha cho cô, đặc biệt là cái tên Minh Duệ Tư kia.



Cô bây giờ là một người nhỏ bé yếu ớt, không thể không dựa vào kẻ mạnh



Đạo lý này, Mạnh Tri Ngư không nói ra, nhưng cô có thể tự hiểu được và cũng chỉ có thể làm như vậy



Nếu Phó Cẩm Hành biết được suy nghĩ của cô bây giờ, chỉ sợ sẽ hộc máu



“Không nhớ được người khác không quan trọng, chỉ cần nhớ được anh và Tân Tân là đủ rồi



Đúng rồi, tối ngày kia Tân Tân sẽ về, anh còn chưa nói với con, muốn cho con một bất ngờ.” Phó Cẩm Hành giơ tay vén lọn tóc hơi rối ra sau tai Mạnh Tri Ngư, dịu dàng nhắc nhở



“Tân Tân sắp về rồi à?” Cô lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt tràn ngập chờ mong, lại hơi căng thẳng bất an



“Yên tâm, thằng bé chưa quên em đâu.” Phó Cẩm Hành nháy mắt với Mạnh Tri Ngư, giơ tay cài dây an toàn giúp cô, khởi động xe



Hai người đến một nhà hàng yên tĩnh, khách không nhiều lắm



Kết quả, bọn họ vừa ăn được nửa buổi, Phó Cẩm Hành đã nhận được điện thoại của Lạc Tuyết



“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ về.” Hắn trầm giọng nói, sắc mặt trở nên khó coi



Mạnh Tri Ngư ngồi ở đối diện tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Tưởng Thành Hủ tới công ty tìm anh, còn nói nhất định phải gặp được anh, nếu không sẽ không đi.” Phó Cẩm Hành hừ lạnh.



“Vậy để anh ta chờ đi, không cho ăn cơm cũng không cho uống nước, cũng không cho anh ta dùng nhà vệ sinh của công ty anh!”



Mạnh Tri Ngư dứt khoát nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm



Phó Cẩm Hành: “...” Y hay!



Ăn cơm trưa xong, Phó Cẩm Hành chuẩn bị đưa cô về nhà.



Ai ngờ, Mạnh Tri Ngư lại háo hức, chủ động đề nghị muốn đến công ty của hắn



“Em chắc chứ?” Phó Cẩm Hành vốn tưởng là bây giờ cô rất sợ người lạ, không muốn gặp người khác.



“Vâng, em chỉ muốn đi xem xem, sẽ không gây chuyện.” Mạnh Tri Ngư liên tục cam đoan



“Em là bà chủ, nếu như gây chuyện, cũng không có vấn đề gì cả.” Phó Cẩm Hành tươi cười, nắm tay cô, đi về bãi đỗ xe.



Hai người bọn họ vừa xuất hiện ở Phú Thị, lập tức tạo ra chấn động không nhỏ



Phải biết trong hơn một năm nay, ngay cả nhân viên vệ sinh ở Phó Thị cũng biết cố Phó mất tích, không rõ tung tích.



Chứ đừng nói đến những nhân viên khác, mọi người đều lén lút bàn tán



Hôm nay vừa thấy vợ chồng Phó Cẩm Hành cùng tới, mọi người đều kinh ngạc



Đối với sự kinh ngạc của bọn họ, Phó Cẩm Hành làm như vô tình thuận miệng nói: “Công lao của vợ tôi lại lớn hơn rồi, bây giờ gia đình lại có thêm một cô công chúa nhỏ.” Vậy là, chưa đến vài phút, toàn bộ công ty đều biết, Phó Cẩm Hành có con gái rồi.



Do đó, tất cả tin đồn trước đây đều tự tan biến..



Hóa ra, cô Phó không xuất đầu lộ diện, là vì phải đi dưỡng thai sinh con



Người giàu chú trọng nhiều thứ, có lẽ Phó Cẩm Hành sợ vợ con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hoặc gặp nguy hiểm, cho nên dứt khoát tránh khỏi tầm mắt công chúng, tạm thời lánh đi



Nhìn thấy Mạnh Tri Ngư, Lạc Tuyết không quá kinh ngạc, cô đã biết rõ chân tướng mọi chuyện, cũng biết tình trạng bây giờ của Mạnh Tri Ngư không tốt lắm



“Chị Phó, em là trợ lý của anh Phó, Lạc Tuyết.” Cô nhẹ nhàng nói, mang đến một tách trà atiso đỏ



Nói xong, Lạc Tuyết nhìn Phó Cẩm Hành, chỉ gian phòng tiếp khách ở bên cạnh.



“Anh Tường vẫn còn trong đó.” Cô thấp giọng nói



“Tôi biết rồi



Em ngồi xuống trước đi, anh đi xem sao.” Phó Cẩm Hành vừa nói xong, Mạnh Tri Ngư liền đứng lên, đuổi theo hắn



“Em cũng muốn đi.”



Cô đã sớm muốn biết rốt cuộc chồng Mạnh Gia Nhàn có lại lịch gì rồi, trước mắt có cơ hội tốt, làm sao có thể bỏ qua?



“Không được.” Phó Cẩm Hành không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.



“Em sẽ nghe lén.”



Năng lực đùa giỡn vô lại của Mạnh Tri Ngư đã cao siêu hơn trước kia nhiều.



“Đừng làm loạn.”



“Ai làm loạn?”



Cô đứng trước mặt Phó Cẩm Hành, còn giơ hai tay ra như trẻ con, chặn đường hắn



“Anh Phó” Lạc Tuyết ở bên cạnh khuyên nhủ, “Chi bằng để anh Tưởng hoàn toàn hết hy vọng đi, nếu không anh ta sẽ không chịu để yên đầu, có vẻ như anh ta đã nghe được tin tức gì rồi.” Mạnh Tri Ngư liên tục gật đầu: “Em cảm thấy trợ lý Lạc nói rất đúng!”



Thật ra, cô không hiểu Lạc Tuyết đang nói gì.



Phó Cẩm Hành bật cười: “Cái gì rất đúng, đồ ngốc này, không hiểu ý của cô ấy đúng không?” Đương nhiên Mạnh Tri Ngư sẽ không thừa nhận: “Ai nói, em hiểu!” Hắn nhướng mày, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Được, nghe hiểu thì tốt thôi, muốn khiến Tưởng Thành Hủ hết hy vọng, chúng ta phải thể hiện tình cảm mặn nồng, em thử hôn anh một cái xem sao?”



Lạc Tuyết nhịn cười, yên lặng rời khỏi phòng.



“Này, cô đừng đi.” Thấy Lạc Tuyết rời đi, Mạnh Tri Ngư gấp gáp giậm chân, mỗi lần cố ở một mình với Phó Cẩm Hành đều có cảm giác hồi hộp khó hiểu.



Mặc dù mấy ngày nay buổi tối bọn họ đều ngủ riêng, nhưng sau này phải làm sao đây? Đây là vấn đề rất thực tế! “Không dám à? Vậy em ngoan ngoãn chờ ở đây đi...” Phó Cẩm Hành cố ý đi tới cửa



“Ai nói em không dám...” Mạnh Tri Ngư lẩm bẩm một câu, hạ quyết định, chạy tới trước mặt hắn, giơ hai tay giữ lấy mặt Phó Cẩm Hành, dùng sức đụng một cái!



Môi hai người còn chưa chạm vào nhau, mũi đã va vào nhau rồi.



“Shhhh...”



Phó Cẩm Hành hít một hơi lạnh




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom