• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-413

Chương 414: Thương con chắc chắn sẽ là cha




77195.png

77195_2.png
Dựa theo phán quyết ban đầu, Tiểu Hào chỉ ngồi tù sáu, bảy năm, nếu biểu hiện tốt thì nói không chừng còn có thể ra trước thời hạn nửa năm, một năm.



Đến lúc đó, hắn vẫn có thể hầu hạ bên cạnh cha mình, làm tròn đạo hiếu



Nhưng nếu Minh Duệ Viễn thật sự giở thủ đoạn, tùy tiện tìm lý do gì để hắn tiếp tục ở tù tám năm mười năm cũng không phải là chuyện không thể



Trong tù chính là một xã hội thu nhỏ, nhân viên phức tạp, cấp bậc rõ ràng, ngộ nhỡ trở thành kẻ thù chung trong mắt mọi người thì sẽ không dễ sống



Những suy nghĩ này xoay chuyển trong đầu Tiểu Hào, nhưng cũng chỉ mất hai ba giây mà thôi.



Hẳn biết, Minh Duệ Viễn không phải đang dọa mình, càng3không phải là nói đùa



“Tôi..



tôi nhớ không rõ lắm, nhưng tôi có thể viết địa chỉ mua thuốc cho cô



Có điều nơi đó là chợ đen, hai người sẽ không tra được bất cứ lịch sử giao dịch nào đâu, không có người quen dẫn hai người đi, ngay cả ông chủ cũng không gặp được.”



Tiểu Hào hạ quyết định, hắn nghiến răng nói sự thật



“Vậy ý anh là gì, còn muốn tôi đưa anh ra ngoài sau đó bảo anh dẫn đường à?” Nghe hắn nói xong, Minh Duệ Viễn cười gần một tiếng, tức giận hỏi ngược lại



Tiểu Hào bị hỏi đến cứng họng, không lên tiếng.



Hắn quay lại nhìn hai quản giáo, xin bọn họ giấy bút



Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó gật đầu, người còn lại đi lấy đồ.



Dù sao thân phận của1Minh Duệ Viễn cũng đặc biệt, lại chào hỏi cấp trên rồi, bình thường đã như vậy thì quy định cũng không trói buộc được bọn họ, chỉ cần đừng quá mức là được.



Tiểu Hào vẫn đeo còng tay, hạ bút viết một hàng địa chỉ lên giấy.



Sau khi viết xong, Minh Duệ Viễn nhận lấy, nhìn qua



Mặc dù lấy được địa chỉ rồi, nhưng cậu ta cũng hiểu những lời Tiểu Hào vừa nói là sự thật.



Trước kia luôn là hắn đi mua những thứ thuốc đó, tự dưng xuất hiện một người lạ, đối phương nhất định sẽ cảnh giác, thậm chí là từ chối mua bán.



Cho nên, cách tốt nhất bây giờ là để Tiểu Hào tiếp tục đi mua, giảm sự phòng bị của người bán.



Chỉ có điều, Minh Duệ Viễn vẫn thấy khó chịu trong lòng



Cậu9ta vẫn nhớ hồi đó mình bị Tiểu Hào bán đứng, lại bị Phó Cẩm Hành dán mắt vào, ngồi suốt đêm trong đồn cảnh sát.



Cùng lúc đó, Tiểu Hào cũng đang đánh cược



Hắn ở trong tù cũng không quá hiểu tình hình bên ngoài



Có điều, từ lời nói cùng với thái độ của hai người này, chắc là Tỉnh Tỉnh xảy ra vấn đề gì rồi, bọn họ mới nghi ngờ chỗ thuốc bổ được mua từ chợ đen đó về



Chỉ cần bọn họ một lòng muốn cứu đứa bé kia, mình sẽ có một con đường sống!



Tiểu Hào đang tính toán trong lòng, Minh Duệ Viễn lại mở miệng: “Đừng tưởng là tôi không đoán được chút tâm tư của anh, anh tưởng là không có anh thì tôi sẽ không tra được cái gì à?” Lời cậu ta3đã chặt đứt đường lui của Tiểu Hào, không chút lưu tình



Vẻ mặt Tiểu Hào cứng đờ



Thấy vậy, Minh Duệ Viễn thầm thoải mái trong lòng



Cậu ta thừa nhận, ban đầu đúng là Tiểu Hào đã giúp mình không ít việc



Nhưng sự phản bội sau đó cũng là điều khiến Minh Duệ Viễn kiên quyết sẽ không tha thứ cho hắn



Lòng trả thù của cậu ta luôn rất mạnh, cho dù đối với ai, một lần bất trung thì tuyệt đối không cần



Cho nên, Tiểu Hào chỉ tính theo ý mình hoàn toàn sai rồi



Thu lại tờ giấy kia, Minh Duệ Viễn đứng dậy trước



Cậu ta nhìn Tiểu Hào từ trên cao xuống, giọng lạnh lùng: “Còn anh, anh cứ ở đây tiếp nhận cải tạo đi



Tôi nghĩ, từ nay về sau chắc sẽ không còn ai khác đến thăm anh3nữa đâu.” Đối với Minh Duệ Viễn mà nói, cậu ta cho rằng mình đã hết tình hết nghĩa rồi.



Nếu cậu ta thật sự không nhớ tình xưa, loại người như Tiểu Hào đã sớm chết một trăm lần cũng không đủ



Dĩ nhiên, bệnh của Tỉnh Tỉnh tạm thời vẫn chưa tra rõ, cậu ta vẫn phải giữ lại mạng của Tiểu Hào, đây cũng là một nguyên nhân khác



Thấy Minh Duệ Viễn đã đi ra ngoài rồi, Mạnh Tri Ngư lại nhìn Tiểu Hào đang ủ rũ một cái, cũng đứng lên.



Cô biết, có lẽ trên tay Tiểu Hào vẫn còn con át chủ bài



Nhưng chỉ cần cô hoặc là Minh Duệ Viễn không thỏa mãn yêu cầu của đối phương thì hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra.



Còn kỳ kèo thêm cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả.



Hai người vừa mới đi ra khỏi nhà giam đã nhìn thấy có thêm một chiếc xe đậu ở cổng



Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành bước từ trên xe xuống.



Thấy hắn tới, Mạnh Tri Ngư có chút không được tự nhiên đón hắn



“Anh biết em ở đây à?” Biết rõ là một câu hỏi ngu xuẩn, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn hỏi, nghe chính miệng hắn trả lời



Phó Cẩm Hành khàn giọng nói: “Tỉnh Tỉnh đã xảy ra chuyện rồi, anh không thể để em cũng xảy ra chuyện, yên tâm, anh chỉ sắp xếp người đi theo em, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến em



Em xem, trước kia em cũng không phát hiện ra đúng không?” Đến lúc này rồi mà hắn vẫn nghĩ cho cô như vậy, còn đang giải thích động cơ của mình, sợ cô hiểu lầm



Mạnh Tri Ngư đau đớn trong lòng, cố lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, em không có ý trách anh, chỉ là em thật sự không muốn nghe những phương án điều trị kia nữa, em muốn tìm cách cứu Tỉnh Tỉnh...”



Cho dù nói cô cuống quá tìm loạn bác sĩ cũng được, nếu hắn đã thảo luận với các bác sĩ chuyên gia, vậy cô sẽ nghĩ cách khác, cho dù là đường ngang ngõ tắt thì cũng tốt hơn là không làm gì cả



“Bến Tiểu Hào có manh mối gì không?” Phó Cẩm Hành híp mắt nhìn về phía Minh Duệ Viễn, rất rõ ràng không phải hắn hỏi Mạnh Tri Ngư, mà là cậu ta



Minh Duệ Viễn vốn định trả lời một câu “liên quan gì đến anh”, nhưng cậu ta nghĩ lại, chuyện này đúng là có liên quan tới Phó Cẩm Hành, cho nên cậu ta chỉ có thể nuốt lại lời định nói.



Có điều, nói thật với Phó Cẩm Hành vẫn làm Minh Duệ Viễn không vui.



Cậu ta hậm hực nói: “Phải ra nước ngoài một chuyến, đi điều tra thành phần và nguồn gốc cụ thể của những thứ thuốc kia.” Nói xong, Minh Duệ Viễn giơ tờ giấy trong tay lên, huơ trước mặt Phó Cẩm Hành



Nhìn vẻ mặt cậu ta hình như không định giao tờ giấy cho Phó Cẩm Hành



Vốn tưởng là Phó Cẩm Hành sẽ cầu xin mình giao đầu mối ra, ai ngờ đối phương chỉ cười nhạt một tiếng: “Minh Duệ Viễn, không phải cậu sẽ cho là cậu lấy được tờ giấy này rồi thì sẽ khiến tôi cúi đầu chứ?” Minh Duệ Viễn ngẩn ra.



Đồ Tiểu Hào có thể cho cậu, chẳng lẽ lại không thể cho tôi à? Huống hồ đều là một món đồ, nếu đã cho cậu rồi, vậy chứng minh nó không đáng giá nữa, nhưng nếu như còn có thể lấy được một phần lợi ích từ chỗ tôi nữa, cậu cảm thấy hắn sẽ nói không với tôi sao?” Phó Cẩm Hành dửng dưng hỏi.



Sắc mặt Minh Duệ Viễn càng thêm khó coi



Nếu như là người khác, nói không chừng còn có chút khí phách, nhưng Tiểu Hào tuyệt đối không có cái khí phách này.



Phó Cẩm Hành đã nhìn quá rõ thể cuộc rồi



Tất cả chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa, lại không tốn bao nhiêu thời gian



Điều này càng khiến Minh Duệ Viễn bo bo giữ cho mình thêm nực cười



Do dự mấy giây, cậu ta căm hận vo tờ giấy lại, ném xuống chân Phó Cẩm Hành



Cho dù đến mức này rồi, Minh Duệ Viễn vẫn không quên nhân cơ hội sỉ nhục Phó Cẩm Hành một phen.



Cậu ta muốn tận mắt nhìn người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại này cúi người xuống trước mặt mình, cái cảm giác ấy thật sự là quá sung sướng! Không ngờ Phó Cẩm Hành chỉ nhếch mép lên: “Cậu lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, có câu này tôi muốn tặng cậu, mặc dù rất có thể cậu nghe không hiểu



Vô tình chưa chắc đã thật sự là hào kiệt, nhưng thương con chắc chắn sẽ là cha.”



Chậm rãi nói xong, hắn cúi người xuống, nhặt tờ giấy đã bị và thành viên đó lên



Phó Cẩm Hành đoán không sai, Minh Duệ Viễn lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, thơ từ học được có hạn, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy câu thơ này



Có điều, ý đại khái trên mặt chữ thì cậu ta vẫn hiểu.



“Hừ, anh tính là người cha tốt gì chứ!”



Minh Duệ Viễn châm chọc: “Đừng tưởng là tôi không biết, lúc hai đứa con của anh ra đời, anh đều không ở bên cạnh! Người đàn ông giống như anh còn có tác dụng gì?”



Nói đến đây, cậu ta thậm chí có cảm giác tự hào



Lúc Tỉnh Tỉnh ra đời, mình luôn đợi ở trong hành lang, liên tiếp mấy tiếng cũng không rời đi dù chỉ một phút! So sánh ra, mình còn đạt tiêu chuẩn hơn người cha ruột Phó Cẩm Hành này, còn chăm sóc Tỉnh Tỉnh nhiều hơn! Tình hình trước mắt nguy hiểm, thời gian cấp bách, Phó Cẩm Hành không có tâm trạng đấu võ mồm với Minh Duệ Viễn



Hắn mở tờ giấy bị vò nhăn nhúm ra, thấy rõ chữ bên trên



“Chỗ này..



nếu như anh nhớ không làm thì vàng thau lẫn lộn, đủ loại thể lực rắc rối, không cẩn thận sẽ dễ tạo thành cục diện mất cân bằng.” Phó Cẩm Hành thở dài một hơi, vẻ mặt lo lắng



Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, ngộ nhỡ bọn họ không tra được cái gì, có lẽ còn tốt.



Một khi thật sự tra được cái gì, thể nào cũng đắc tội một số người, phá vỡ trạng thái cân bằng nơi đó.



Nếu vậy thì phức tạp rồi...



“Ha ha, đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ những thứ này? Tỉnh Tỉnh có người cha như anh đúng là bất hạnh!” Minh Duệ Viễn châm chọc.



Phó Cẩm Hành lạnh lùng nhìn qua, cái lườm sắc lẹm làm cậu ta không cầm nổi lòng đành ngậm miệng lại.



“Vậy làm thế nào đây?” Mạnh Tri Ngư nhỏ giọng hỏi.



“Anh sẽ đích thân đi, em ở lại bệnh viện...”



Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, cô đã phản đối: “Em hiểu ý anh, anh đi tìm kiếm manh mối, muốn em ở lại bên cạnh Tỉnh Tỉnh, đây là biện pháp tốt, em thừa nhận



Nhưng anh có nghĩ em vẫn luôn uống những thứ thuốc kia, nếu như em và Tỉnh Tỉnh đều không còn nữa, cho dù anh tìm được những thứ thuốc kia, làm sao mà kiểm chứng được? Chẳng lẽ đợi anh đưa số thuốc đó về Trung Hải sao? Đi đi lại lại còn không biết phải lãng phí bao nhiêu ngày nữa!”



Cách giải thích của cô cũng không phải hoàn toàn không có lý



Nhất thời, Phó Cẩm Hành có chút bể tắc



Đúng lúc này, Minh Duệ Viễn đột nhiên mở miệng: “Hai người đi đi, tôi ở lại chăm sóc Tỉnh Tỉnh.” Mạnh Tri Ngư sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Cậu?!” Theo cô thấy, Minh Duệ Viễn không tiếp tục hại Tỉnh Tỉnh là đã phải cám ơn trời đất lắm rồi



“Tôi nói rồi, chuyện của Tỉnh Tỉnh không phải tôi làm, tại sao chị không tin tôi?”



Minh Duệ Viễn giận đến đỏ mặt, chỉ muốn móc tim mình ra cho Mạnh Tri Ngư nhìn xem, chứng minh mình trong sạch.



“Cậu từ bỏ ý định đi, tôi sẽ không để cho cậu đến gần con gái tôi.” Phó Cẩm Hành mấp máy đôi môi mỏng, bác bỏ ý tưởng của Minh Duệ Viễn,



Sau đó, hắn lại tiếp tục nói: “Nhưng cậu cũng đừng mơ rũ được trách nhiệm, cậu đi cùng tôi.”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom