• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-414

Chương 415: Chán sống rồi




77196.png

77196_2.png
“Biết tại sao tôi phải đưa cậu đi cùng không? Cậu ở lại Trung Hải, tôi càng cảm thấy không an toàn hơn, ai biết cậu có nhân lúc tôi không có ở đây mà giở trò gì nữa không?” Phó Cẩm Hành không chút lưu tình nói.



Một câu thôi đã làm sắc mặt Minh Duệ Viễn khó coi hơn vừa rồi



“Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi!” Cậu ta nghiến chặt răng, nhấn mạnh một lần cuối cùng với Phó Cẩm Hành



“Chúng ta về trước, nghiên cứu chuyện tiếp theo cần làm đã.” Mạnh Tri Ngư giơ tay kéo ống tay áo Phó Cẩm Hành, nhỏ giọng nhắc nhở, đối với cô mà nói, có phải Minh Duệ Viễn hạ độc hay không hình như đã không còn quan trọng như vậy3nữa rồi



Bây giờ chuyện quan trọng nhất là biết rõ những thứ thuốc dưỡng thai kỳ lạ kia có thành phần cụ thể là gì, trong đó có cái nào là gây bệnh, để bác sĩ nghĩ cách, cắt thuốc đúng bệnh,



Còn Minh Duệ Viễn...



Mạnh Tri Ngư hạ quyết định, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì cô cũng phải tính sổ với cậu ta.



Đến khi đó, có ơn báo ơn, có thù báo thù! Nghe vậy, Phó Cẩm Hành cũng gật đầu, cùng cô ngồi vào cái xe đỗ ở bên đường, dặn dò tài xế rời đi



Minh Duệ Viễn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi xa.



“Chết tiệt!”



Cậu ta tức giận chửi bậy, đạp mạnh vào cái thùng rác bên cạnh, phát tiết bất mãn trong lòng



Đến1lúc Minh Duệ Viễn trút hết lửa giận, cậu ta mới lên xe, bực bội về Tập đoàn Minh Thị.



Ai ngờ Minh Duệ Viễn vừa mới về đến phòng làm việc của mình, cũng chính là phòng làm việc trước kia của Minh Duệ Tư thì thấy Minh Đạt đã ngồi trên sô pha rồi.



Nhìn dáng vẻ ông ta thì dễ thấy có vẻ ông ta đợi đã lâu



Minh Duệ Viễn mở miệng: “Ba, sao ba lại đến đây?” Mặc dù đã biết thân phận thật của mình, nhưng dù sao từ lúc sinh ra đã đội cái danh là cậu hai nhà họ Minh, do vậy khi đứng trước mặt Minh Đạt, Minh Duệ Viễn vẫn coi ông ta là cha của mình.



Không chỉ như vậy, thật ra trong lòng cậu ta còn có chút9kính sợ Minh Đạt.



Cho nên, mỗi lần thấy Minh Đạt, Minh Duệ Viễn bình thường bướng bỉnh ngạo nghễ liền ngoan ngoãn lại, ít nhất không dám quá lỗ mãng.



“Cậu đi đâu? Không phải tôi đã nói cậu ở lại công ty, vừa để tránh đầu sóng ngọn gió, vừa học thêm chút bản lĩnh à, sao cậu lại không nghe lời như vậy?”



Minh Đạt vừa mở miệng đã đầy tức giận.



Đương nhiên Minh Duệ Viễn không thể nói với Minh Đạt những chuyện mình vừa làm, nếu như để Minh Đạt biết, còn không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.



“Con..



con cảm thấy quá bức bối nên đi ra ngoài một lúc...” Cậu ta nhỏ giọng giải thích.



“Cậu có cái gì mà bức bối? Công ty lớn như vậy còn không đủ cho cậu ở3à? Cậu tưởng đây là nơi nào, đây là Trung Hải! Tôi tốn bao công sức mới ém được mọi chuyện xuống, cậu còn xuất đầu lộ diện khắp nơi, còn định ngồi tù hay là bị bắn chết?”



Minh Đạt tức giận hỏi, cau chặt mày lại, dáng vẻ vô cùng không vừa lòng



Minh Duệ Tư và A Hải, đây chính là hai mạng người, vì giải quyết chuyện này, Minh Đạt thật sự hao tổn không ít sức lực



Hơn nữa còn là trên nền tảng Phó Cẩm Hành không nhúng tay vào.



Nếu như Phó Cẩm Hành không chịu bỏ qua, có lẽ Minh Duệ Viễn cũng không may mắn, vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy.



Trên thực tế, không phải là Phó Cẩm Hành mềm lòng



Chẳng qua là hắn không muốn3nợ ơn huệ mà thôi



Cho dù nói thế nào thì hôm xảy ra chuyện, mặc dù Minh Duệ Viễn bắt Hà Tư Ca đi, nhưng cũng gián tiếp bảo vệ cô và cái thai trong bụng cô.



Càng đừng nói là trong một năm sau đó, cậu ta rất chăm lo cho hai mẹ con cô



Dĩ nhiên, đó là lúc Phó Cẩm Hành không biết mắt Tỉnh Tỉnh xảy ra vấn đề.



Cho nên hắn mới tha cho Minh Duệ Viễn một con đường sống.



Hơn nữa, Phó Cẩm Hành cảm thấy mình cũng không có nghĩa vụ trả thù thay Minh Duệ Tư và A Hải.



“Con chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy?”



Bị Minh Đạt dạy dỗ một trận, Minh Duệ Viễn cũng tức giận.



Cậu ta ngồi xuống xô pha, thấy trước mặt có bình trà và ly trà, tự nhiên rót cho mình một cốc, ngửa cổ uống



Minh Đạt giận tím mặt, vung tay lên hất bay ly trà trong tay Minh Duệ Viễn



“Từ khi cậu được sinh ra đến bây giờ, ăn của tôi uống của tôi tiêu của tôi dùng của tôi, bây giờ cho là mình đủ lông đủ cánh rồi, lại dám nói chuyện với tôi như vậy à?” Ly trà rơi xuống đất, lặn mấy vòng, không vỡ nhưng lại xuất hiện mấy vết nứt rõ ràng, nước trà còn chưa uống xong cũng văng đầy đất, bắn lên giày của Minh Duệ Viễn



Cậu ta ngẩn ra.



Mặc dù đã sớm biết Minh Đạt có chút bất mãn với mình, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn không ngờ ở trong mắt ông ta, mình chỉ như một con sâu gạo



Cậu ta ngơ ngác nhìn về phía Minh Đạt đến nỗi quên cả mở miệng.



“Cậu nhìn tôi làm gì? Không phục phải không? Tôi nói cho cậu biết, so với Minh Duệ Tư, cậu còn kém xa! Nhớ năm đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái kia đã biết nó là một người có thể ra tay độc ác ngay cả đối với bản thân mình, cũng có thể ra tay độc ác với người khác, điểm này rất giống tôi! Cho nên tôi mới quyết định cứu nó!”



Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Minh Đạt phức tạp, giống như rơi vào vòng xoáy



Nếu như Minh Duệ Viễn không nhớ lầm, đây là lần đầu tiên ông ta nhắc tới chuyện năm đó.



Cậu ta không để ý chuyện gì khác, vội vàng lên tinh thần, hy vọng nghe được nhiều chuyện hơn.



“Còn cậu, nếu như không phải là nó khóc lóc cầu xin thì tôi đã chẳng cho phép nó sinh cậu ra! Một người phụ nữ có con thì chẳng khác nào có điểm yếu! Nó bảo đảm với tôi, sinh con ra là sẽ giao con cho giúp việc chăm sóc, mà nó cũng đóng giả làm đàn ông, hơn nữa gọi anh xưng em với cậu, tuyệt đối không để lộ thân thể của cậu.”



Vẻ mặt Minh Đạt như cười như không nhìn Minh Duệ Viễn, giống như đang ám chỉ rằng, thật ra cậu ta chỉ là một người căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này



“Sự thật chứng minh, quả nhiên nó không nên sinh cậu ra! Không có cậu, nó cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, uổng công tôi nuôi dưỡng nó hơn mười năm!” Nói đến đoạn kích động, gân xanh nổi đầy trên cổ Minh Đạt, ông ta cứ nghĩ đến kế hoạch báo thù của mình chưa hoàn thành mà lại hao binh tổn tướng nghiêm trọng là ông ta lại chỉ muốn tính sổ với Minh Duệ Viễn



Những hình như ông ta quên mất, người giao súng cho Minh Duệ Viễn chính là ông ta.



Con người luôn nghiêm khắc với người khác, nhưng lại dung túng và độ lượng với mình



Dùng tiêu chuẩn thánh nhân để yêu cầu và áp đặt lên người khác, dùng tiêu chuẩn tiện nhân yêu cầu mình



“Là ông muốn bọn họ chết! Không phải tôi! Là ông biết bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng, cho nên mượn tay tôi loại trừ bọn họ!” Minh Duệ Viễn cũng phản ứng lại, cậu ta đứng vụt lên khỏi xô pha, lao đến trước mặt Minh Đạt, mắt đối mắt, miệng đối miệng, trợn mắt nhìn ông ta



Đừng nghĩ Minh Duệ Viễn còn nhỏ mà tưởng rằng gầy yếu, cậu ta lớn nhanh hơn bạn cùng tuổi, đã cao gần bằng Minh Đạt rồi.



Minh Đạt cũng không ngờ tên nhóc này lại bật lại mình như vậy



Ông ta túm cổ áo Minh Duệ Viễn, hung dữ mở miệng nói: “Ranh con, tao thấy mày chán sống rồi! Có gan thì nói lại lần nữa xem!”



Đối mặt với sự sỉ nhục không chút khách sáo như vậy, Minh Duệ Viễn mở miệng, theo bản năng muốn mắng ông ta.



Minh Đạt giành trước một bước, cười gằn nói với cậu ta: “Mày nghĩ cho kỹ đi, nếu như mày đắc tội tao, cùng lắm tạo nói với mọi người rằng mày căn bản không phải là con trai tao, lại nói thân thế của mày với truyền thông! Đợi mày vào tù rồi, tao sẽ phải người đào mộ hai kẻ đó lên, ném vào cống nước, khiến chúng chết rồi cũng không được yên!”



Nói xong, Minh Đạt cười điên cuồng.



Yết hầu ở cổ họng ông ta trượt lên trượt xuống, gần trong gang tấc



Minh Duệ Viễn nhìn thấy, thật sự muốn vơ lấy cái gì cắm vào cổ họng Minh Đạt



Nhưng sự uy hiếp của Minh Đạt vẫn có tác dụng



Minh Duệ Viễn hiểu ông ta nói được là làm được



Nếu mình thật sự đắc tội ông ta, vậy những khả năng ông ta nói đều sẽ biến thành sự thật



Nghĩ tới đây, cậu ta lập tức cảm thấy bị thương



Minh Duệ Viễn lui về sau một bước, chỉ nghe thấy tiếng cậu ta quỳ xuống trước mặt Minh Đạt



Giây phút này, cảm xúc trong lòng Minh Duệ Viễn không có gì ngoài nhục nhã



Nhưng cậu ta không có lựa chọn nào khác



“Ha ha, không phải vừa rồi còn ngông cuồng lắm sao?” Minh Đạt tiến lên một bước, chậm rãi nhấc một chân lên, giống như vô tình giẫm lên mu bàn tay Minh Duệ Viễn



Ông ta tăng dần lực chân, thấy cuối cùng trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của Minh Duệ Viễn xuất hiện vẻ đau đớn, lúc này Minh Đạt mới hài lòng cười



Ông ta không rút ngay chân lại, ngược lại còn dí mạnh hơn



Đến lúc khóe mắt Minh Duệ Viễn giật giật, Minh Đạt mới kết thúc trừng phạt, nhấc chân lên.



“Ồ, hình như vừa rồi giẫm phải cái gì, nhưng mà không sao, chỉ là rác rưởi thôi.” Ông ta lẩm bẩm.



Minh Duệ Viễn lặng lẽ nhìn mu bàn tay đã trở nên sưng đỏ của mình, chỉ cúi đầu, không nói gì



“Cậu nói đúng, bọn chúng đúng là con cờ bỏ đi rồi, con cờ một khi không còn tác dụng thì không cần thiết phải tồn tại nữa



Nếu cậu đã hiểu đạo lý này rồi, vậy tôi cũng không cần phí lời nữa



Tôi giữ cậu lại không phải là mong cậu phụng dưỡng chăm sóc tôi lúc về già, tôi cần cậu đi đối phó với nhà họ Phó hiểu chưa?”



Minh Đạt lạnh lùng nhìn Minh Duệ Viễn quỳ dưới đất, đáy mắt ông ta không có chút ánh sáng nào, giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay như thế nào.



“Ông..



rốt cuộc ông có thâm thù đại hận gì với nhà họ Phỏ?”



Minh Duệ Viễn cố nhịn đau, cậu ta đã tò mò về vấn đề này lâu lắm rồi.



“Thì cướp vợ, thù giết con! Cậu nói như vậy đã đủ chưa?”.



Vừa nhắc tới những thứ này, Minh Đạt lại hận đến ngứa răng, chỉ muốn lập tức tóm lấy vợ chồng Phó Trí Uyên và Mai Lan, lập tức giết chết bọn họ.



Còn Phó Cẩm Hành - con trai bọn họ thì càng có nghĩa vụ trả nợ cho cha mẹ, đừng mơ được sống thoải mái!



“Ông..



ông còn có một người con?” Minh Duệ Viễn kinh ngạc hỏi.



Cậu ta luôn cho là Minh Đạt không có vợ con, xưa nay luôn là một người cô đơn, lại sợ bị người biết, cho nên mới giả tạo ra hai đứa con trai chính là Minh Duệ Tư và cậu ta.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom