• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-438

Chương 439: Các bên hành động




79555.png

79555_2.png
Mộ Kính Nhất cười.



Lúc Mạnh Tri Ngư đi từ trong phòng vệ sinh ra, hai người bọn họ không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, kết thúc chủ đề trước đó.



Cho dù thế nào, có những lời chỉ có thể nói giữa đàn ông với nhau.



Mạnh Tri Ngư âm thầm tính toán thời gian, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, qua khoảng nửa tiếng nữa, Phó Cẩm Hành sẽ có thể đến sân bay rồi.



Máy bay tư nhân đã đợi sẵn, mười mấy tiếng sau, sẽ thuận lợi hạ cánh xuống Trung Hải.



Nghĩ tới đây, Mạnh Tri Ngư lập tức thở phào một hơi.



Cô cầm tờ chứng nhận ly hôn đặt trên xô pha lên, nhìn lướt qua, tên đăng ký ở3trên đó là “Hà Tư Ca”.



Cũng đúng, trước kia bọn họ kết hôn, đương nhiên đã dùng thân phận này.



Mạnh Tri Ngư nhìn ba chữ có chút xa lạ đó, ra sức gập nó lại, nhét vào trong túi xách, không bao giờ muốn xem lại lần thứ hai.



“Trước lúc tôi nghĩ ra cách xử lý cô như thế nào, cô hãy ngoan ngoãn đợi ở đây đi. Tôi sẽ phái người đưa đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho cô, tốt nhất là cô đừng có ủ mưu gì nữa, cho dù là vì đứa con gái mù đáng thương kia của cô.”



Trước khi đi, Mộ Kính Nhất lạnh lùng nhắc nhở.



Câu nói sau cùng làm Mạnh Tri Ngư tức giận đến phát run,2sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.



Đứa con gái mù?



Tại sao Tỉnh Tỉnh lại ra nông nỗi này, chẳng lẽ không phải là do một tay hắn gây ra sao?



“Chị không sao chứ?”



Chờ Mộ Kính Nhất đi rồi, Minh Duệ Viễn mới dè dặt hỏi.



Mạnh Tri Ngư hoàn hồn lại, liếc cậu ta một cái, khẽ gật đầu: “Không sao.”



Qua khoảng một tiếng sau, có người đến, mang theo một đống đồ, đều là những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.



Hành lý Mạnh Tri Ngư để trong khách sạn cũng được Mộ Kính Nhất sai người mang tới đây, bên trong có áo quần để cô tắm rửa, cũng bớt được không ít phiền phức.



“Phòng của cô ở bên cạnh.”



Người chuyển đồ đến thuận tiện1nói với Mạnh Tri Ngư, cô đi qua xem, phát hiện đó là một gian phòng nghỉ khác tạm thời được đổi thành phòng ngủ, ngoại trừ xô pha và bàn trà ra thì còn có một cái giường lớn, một cái bàn trang điểm, phòng vệ sinh và ban công cũng đều vô cùng sạch sẽ.



“Anh Mộ bảo nếu cô có yêu cầu gì khác, đều có thể nói.”



Mạnh Tri Ngư nhếch mép, mỉa mai trả lời: “Đối với một tù nhân mà nói, điều kiện như vậy đã tốt quá rồi, tôi còn có thể có yêu cầu gì nữa? Yêu cầu duy nhất chính là hy vọng hắn sẽ không biến thái lắp camera ẩn trong phòng này, để lại cho tôi1một chút riêng tư và tôn nghiêm. Ha ha.”



Người kia lúng túng nhìn cô, không biết có nên thuật lại toàn bộ những lời này với Mộ Kính Nhất không.



“Đây chính là câu trả lời của tôi, còn anh muốn báo cáo như thế nào thì là chuyện của anh.”



Mạnh Tri Ngư không để ý đến anh ta nữa, cầm lấy va ly hành lý của mình, đi thẳng vào.



Dù sao ở chỗ này cũng không khác gì đang ngồi tù, không bằng cố ý biểu hiện vui vẻ một chút, khiến tên cặn bã kia tức chết.



Tên thuộc hạ nhanh chóng báo cáo lại với Mộ Kính Nhất.



Lúc anh ta run rẩy thuật lại những gì Mạnh Tri Ngư đã nói, vốn tưởng rằng1Mộ Kính Nhất sẽ giận cá chém thớt, không ngờ hắn lại bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, hỏi: “Cô ta thật sự nói như vậy à?”



“Vâng... vâng ạ.”



“Camera ẩn... ha ha, tôi không vô vị đến nỗi đi theo dõi sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ của một người phụ nữ chứ.”



Mộ Kính Nhất nửa đùa nửa thật nói.



Tên thuộc hạ sợ hãi nhìn nụ cười trên mặt hắn, không dám nói nhiều thêm một chữ nào.



“Cô ta còn nói gì nữa không?”



Mộ Kính Nhất thấy thú vị, tiếp tục hỏi.



“Cô ta nói, tôi báo cáo lại với anh như thế nào là chuyện của tôi, dù sao những lời vừa rồi chính là câu trả lời của cô ra. Sau đó.... sau đó cô ta không quan tâm đến tôi nữa, cầm hành lý đi vào trong, thu dọn đồ đạc.”



Tên đàn em thuật lại y nguyên, không dám thêm mắm thêm muối, lại không dám nói thiếu một chữ.



“Cố ý tỏ ra bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sắp bốc lửa rồi. Ha ha, phụ nữ đều là đám diễn viên nghĩ một đằng làm một nẻo, diễn xuất thật tệ...”



Mộ Kính Nhất phất phất tay, ý bảo tên thuộc hạ có thể rời đi.



Hắn cũng giống như Mạnh Tri Ngư, đều đang tính toán thời gian Phó Cẩm Hành hạ cánh.



Nhưng bọn họ có một điểm không giống nhau, một người xuất phát từ sự quan tâm, một người thì lại đang nghĩ cách để ép đối phương vào đường cùng.



Ngay lúc Phó Cẩm Hành sắp hạ cánh, một tin tức giật gân được truyền ra…



Vợ chồng Phó Cẩm Hành đã lén hoàn thành thỏa thuận ly hôn, cũng đã hoàn tất các thủ tục có liên quan, còn về việc phân chia tài sản và quyền nuôi dưỡng con cái thì tạm thời vẫn giữ bí mật.



Thái độ của người tung tin vô cùng kiên quyết, hơn nữa cũng là người có uy tín, không hề nói bóng nói gió hay che giấu gì.



Mặc dù cộng đồng mạng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng nếu là tin đồn nhảm thì đương sự sẽ nhanh chóng có tin tức bác bỏ ngay, cho nên mọi người vẫn cảm thấy có mấy phần đáng tin.



Lại có người nhận được tin tức, nói hôm nay Phó Cẩm Hành sẽ trở về Trung Hải, vì vậy rất nhiều phóng viên đã chạy tới sân bay, nhưng lại tốn công vô ích.



Phó Cẩm Hành đã có chuẩn bị trước, vừa xuống máy bay đã đi qua lối dành cho khách VIP, lập tức rời đi.



Hắn không lãng phí thời gian, lập tức trở về Phó Thị.



Lúc Phó Cẩm Hành xuất hiện ở Phó Thị, Phó Cẩm Thiêm đang dùng thân phận hiện tại để triệu tập người khẩn cấp, tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị lần thứ ba trong vòng mấy ngày.



Bầu không khí trong phòng họp vô cùng mặt nề, sắc mặt mọi người đều khó coi, đặc biệt là những người luôn trung thành và tận tâm với Phó Cẩm Hành thì càng giống như bị nghẹn ở cổ họng, không nhả ra cũng không nuốt vào được.



“Phó Cẩm Thiêm! Đừng tưởng chúng tôi không biết cậu đang có ý gì!”



Một thành viên Hội đồng quản trị rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vỗ mạnh lên bàn một cái, lạnh lùng quát.



Phó Cẩm Thiêm cũng không cuống lên, chỉ khẽ mỉm cười.



Trong tình huống này, không cần anh ta đích thân giải thích cái gì, đã có người chủ động giải vây: “Trương tổng, anh nói gì vậy? Chẳng lẽ không phải là Giám đốc Phó đang suy nghĩ cho toàn cục sao? Phó tổng đột nhiên không chút dặn dò, vì việc riêng mà chạy ra nước ngoài... căn bản là không để ý đến an nguy của cả tập đoàn…”



Người nói chính là Triệu tổng, bình thường không thấy ông ta ủng hộ Phó Cẩm Thiêm như vậy, nhưng đến bây giờ chỉ được chọn một trong hai, ông ta đành phải đứng về phía Phó Cẩm Thiêm.



Quan hệ giữa ông ta và Phó Cẩm Hành đã như nước với lửa, không có bất cứ cơ hội cứu vãn nào.



Nếu như bây giờ còn không thay đổi cục diện, Triệu tổng hiểu rõ hơn ai khác, đợi Phó Cẩm Hành về, người đầu tiên hắn muốn trừ khử chính là mình!



Vì vậy, ông ta phải bắt lấy cơ hội này!



“Cái gì gọi là không để ý đến an nguy của tập đoàn, Phó Thị có thể có ngày hôm nay, chẳng lẽ không phải nhờ vào công lao của Phó tổng à?”



Lại có một thành viên hội đồng quản trị khác đứng dậy.



Những nhân vật gió chiều nào xoay chiều ấy thì lại không biết làm thế nào, dù sao thì quả thật Phó Cẩm Hành đã rời khỏi Trung Hải vài ngày rồi.



Liên hệ với tin đồn lúc trước nghe được, mọi người đều suy đoán, bởi vì chuyện của con gái nên Phó Cẩm Hành mới ra nước ngoài, tâm tư của hắn đã hoàn toàn không đặt ở Phó Thị nữa, không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc của Phó Thị.



Phó Cẩm Thiêm cũng lấy lý do này để triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị một lần nữa, nhằm thông qua phương thức bỏ phiếu để bãi miễn Phó Cẩm Hành.



Quy định này được đưa ra để tránh việc một vài cá nhân độc tài muốn chiếm quyền, nhưng trước giờ không ai ngờ là thật sự sẽ có người dùng đến nó.



“Các vị, tôi vì công ty mới suy nghĩ đưa ra quyết định này. Về công về tư, tôi đều rất rõ ràng, tôi thừa nhận tôi đang chịu áp lực rất lớn, nhưng so sánh với lợi ích của Phó Thị thì chuyện đó có là gì?”



Phó Cẩm Thiêm đứng lên, thái độ kính cẩn, giọng điệu chân thành.



Đợi anh ta nói xong, đám người Trương tổng chỉ đành ngậm miệng lại.



Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở Phó Thị hết lần này đến lần khác, tới tham gia cái gọi là cuộc họp Hội đồng quản trị này cũng là vì Phó Cẩm Thiêm mà thôi.



Cho dù tất cả mọi người đều hiểu rõ dã tâm của anh ta, nhưng cũng không cách nào từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở chỗ này, như ngồi trên đống lửa.



“Nếu như là trường hợp đặc biệt, thời gian có hạn, vậy chúng ta chính thức biểu quyết đi. Tôi xin nói rõ trước, tôi chỉ tạm thời đảm nhiệm chức vụ Tổng Giám đốc trong thời gian Phó tổng không từ mà biệt thôi, không hề có ý chiếm đoạt chức vụ của ai, mong các vị không cần suy đoán lung tung, tránh làm lòng người dao động.”



Nói xong, Phó Cẩm Thiêm giơ một tay lên, nói: “Ai đồng ý để tôi làm Tổng Giám đốc tạm thời, xin biểu quyết.”



Quả nhiên, Triệu tổng là người đầu tiên giơ tay lên, còn giơ rất cao.



“Cho dù Phó Cẩm Hành có lý do lớn thế nào đi nữa, cậu ta cũng không thể mặc kệ công ty như vậy! Bây giờ không ai có thể liên lạc với cậu ta, điện thoại thì không gọi được, cũng không biết đang ở nơi nào, cậu ta không nói một tiếng đã xuất cảnh, ai mà biết được có phải đã ôm tiền bỏ trốn, muốn dẫn vợ con ra nước ngoài hay không?”



Triệu tổng lớn tiếng nói, muốn kích động bầu không khí.



Hai thành viên Hội đồng quản trị khác luôn có quan hệ thân thiết với Phó Cẩm Thiêm, bây giờ cũng không chút do dự giơ tay lên.



Cho dù đã có bốn người đồng ý, nhưng hiển nhiên vẫn chỉ là số ít.



Những thành viên Hội đồng quản trị do Trương tổng dẫn đầu đều tỏ thái độ khá kiên định, những người do dự chưa quyết định khác, giờ phút này cũng đều đang âm thầm quan sát người khác, không ai muốn làm người tiên phong.



Nhưng Phó Cẩm Thiêm cũng không lo lắng quá nhiều.



Tất cả chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần Phó Cẩm Hành không xuất hiện, vậy thì dù cho bọn họ có không tình nguyện, cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực trước mắt thôi.



Một tập đoàn làm sao có thể không có người dẫn đầu?



Vì vậy, tất cả chỉ là chuyện sớm hay muộn.



“Trương tổng, anh trung thành và tận tâm như vậy, người ta ở nước ngoài cũng đâu có để ý đến, việc gì phải như thế? Nói trắng ra, Phó Thị là công ty của người nhà họ Phó, chúng ta chỉ cùng phát tài thôi…”



Triệu tổng ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, tiếp tục xúi giục.



Lời của ông ta quả nhiên có hiệu quả nhất định, chỉ thấy một thành viên Hội đồng quản trị vừa rồi còn do dự đã muốn giơ tay lên.



Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng sắc bén bỗng nhiên vang lên từ cửa phòng họp: “Lẽ nào các vị đã quên mất, Tổng Giám đốc có quyền phủ quyết, sẽ khiến cho cái gọi là biểu quyết của thành viên Hội đồng quản trị không có giá trị gì sao?”



Mọi người giật mình, tất cả đều nhìn sang.



Phó Cẩm Hành đã thay bộ âu phục mới tinh tươm do Lạc Tuyết mang đến, mặc dù nhìn qua có chút mỏi mệt, nhưng cũng không đến nỗi nhếch nhác.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom