• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • chap-439

Chương 440: Lật mặt




79556.png

79556_2.png
Giờ khắc này, sự xuất hiện Phó Cẩm Hành quả thực quá nằm ngoài dự liệu của mọi người.



Triệu tổng còn chưa kịp thu lại vẻ tươi cười đắc ý, vẻ mặt lập tức trở nên cứng ngắc, há hốc miệng, cả buổi cũng quên khép lại.



“Không thể không nói, tinh thần tự biên tự diễn của các người thật khiến tôi vô cùng bội phục.”



Phó Cẩm Hành sải bước, thần thái ung dung tiến về phía bàn họp, lúc đưa tay nhấc chân vẫn toát ra vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo như thường ngày.



Lúc này, đám người Trương tổng mới hoàn hồn lại, nhao nhao đứng dậy, chủ động chào hỏi hắn.



“Xin lỗi mọi người, khiến mọi người phải lo lắng cho tôi3rồi. Mấy ngày nay tôi phải xử lý một chút chuyện riêng, vì vậy không tới công ty, sau này sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý...”



Còn chưa dứt lời, tiếng thông báo đã vang lên khắp nơi, chắc là điện thoại của mấy người đã nhận được tin tức gửi tới, gần như là cùng một lúc.



Chủ nhân của những chiếc điện thoại không hẹn mà cùng cầm máy lên, theo bản năng mở ra xem.



Đến lúc bọn họ nhìn rõ những chữ trên màn hình, tất cả đều hít một hơi lạnh, sau đó mang vẻ mặt khác nhau nhìn về phía Phó Cẩm Hành.



Điện thoại trong túi quần Phó Cẩm Hành vẫn là cái mua ở nước ngoài, chưa tải2bất cứ ứng dụng xã hội nào, cũng chưa lắp SIM điện thoại trong nước, cho nên tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức.



Trương tổng do dự hỏi: “Cậu... cậu ly hôn rồi à?!”



Thì ra cái tin tức được gửi đến vừa rồi chính là chuyện Phó Cẩm Hành ly hôn.



Mức độ quan tâm của dư luận dành cho hắn bây giờ không hề thấp hơn các nghệ sĩ trong ngành giải trí, thậm chí còn được săn đón hơn nhiều tiểu thịt tươi mới hot, nhất cử nhất động đều bị chú ý.



Huống hồ trước đó không lâu, hai vợ chồng bọn họ đã nhiều lần lên trang nhất của nhiều tờ báo, đã sớm có một lượng người quan tâm nhất định rồi.



Tin1tức ly hôn vừa được tung ra, có người vận dụng hết mọi khả năng suy đoán, lôi chuyện của Tiêu Tụng ra lại, liên hệ này nọ.



Nhất thời, có người đưa tin, có người bác bỏ tin đồn, có người suy đoán, có người thì lại phát biểu về tình cảm nam nữ và hôn nhân trên các phương tiện đại chúng, vô cùng náo nhiệt.



Sau mười phút, cuối cùng một trang mạng xã hội nổi tiếng trong nước do được truy cập và truyền tải dữ liệu quá nhiều đến nỗi ngừng vận hành.



Nhân viên kỹ thuật đang sửa chữa khẩn cấp, vô số cộng đồng mạng đang trông mong, hy vọng người trong cuộc có thể xuất hiện, hoặc chứng minh là đúng,1hoặc phủ nhận, ít nhất phải có một câu trả lời rõ ràng.



“Nếu như mọi người đều biết rồi, tôi cũng không cần nói lại nữa. Đúng vậy, tôi và vợ tôi, à, phải gọi là vợ trước mới đúng, sau khi thương lượng kỹ càng, đã chính thức ly hôn. Còn về chi tiết cụ thể, vì đây là việc riêng tư, cho nên tạm thời không có gì để nói.”



Phó Cẩm Hành bình tĩnh trả lời.



Hắn quét mắt một lượt, thấy những người kia hoặc là kinh ngạc, hoặc là âm thầm vui mừng, không nhịn được cười lạnh trong lòng.



Trương tổng hơi khựng lại, có chút lo lắng nói: “Mặc dù là chuyện riêng của cậu, nhưng nhất định cũng sẽ ảnh hưởng1đến hình ảnh của cả công ty, thậm chí ngay cả giá cổ phiếu cũng sẽ bị tác động…”



Ông ta không nói quá, quan hệ giữa Phó Cẩm Hành và Phó Thị đã không còn đơn thuần là quan hệ giữa pháp nhân và xí nghiệp, mà là một chỉnh thể được gắn bó với nhau bằng lợi ích, hai bên có thể ảnh hưởng lẫn nhau, một bên vinh quang thì bên kia cũng thơm lây, một bên tổn hại thì bên kia cũng mất mát.



Mặc dù ly hôn chỉ là quyết định của cá nhân, hơn nữa, cũng chỉ là chuyện bình thường trong xã hội, nhưng nếu như đặt ở địa vị của Phó Cẩm Hành thì sẽ không đơn giản như vậy nữa.



Tình trạng cá nhân của hắn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định và thái độ hợp tác của người đầu tư.



Đây cũng là lý do vì sao những nhà kinh doanh nổi tiếng phải nỗ lực xây dựng hình ảnh một người thành công, gia đình hạnh phúc, thích làm từ thiện, tất cả đều là vì yêu cầu thương mại mà thôi.



“Từ bao giờ mà Phó Cẩm Hành tôi phải dựa vào phụ nữ để làm giàu thế? Tôi nói rồi, đây là việc riêng, nếu có người còn cố tình không phân biệt công tư rạch ròi thì đừng trách tôi không nể tình, làm việc theo quy củ.”



Giọng điệu của Phó Cẩm Hành rõ ràng đã trở nên nghiêm túc hơn so với trước, nói xong câu cuối cùng hắn cũng quét mắt nhìn một vòng, dừng lại ở Phó Cẩm Thiêm.



“Giám đốc Phó.”



Hắn chậm rãi mở miệng, không có chút do dự nào, “Cậu là người mới gia nhập Hội đồng quản trị, trẻ tuổi nhất, kinh nghiệm cũng ít nhất, cho dù là triệu tập cuộc họp khẩn cấp cũng không tới lượt cậu chủ trì. Anh có thể hiểu cậu suy nghĩ cho đại cục của công ty, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, huống hồ trong tập đoàn có nhiều người đang nhìn như vậy, cậu cảm thấy anh phải làm thế nào?”



Những người khác đều không lên tiếng, đến Triệu tổng lúc trước nhảy nhót vui mừng nhất cũng lặng lẽ lùi về trong góc, giống như sợ bị Phó Cẩm Hành trông thấy.



“Em cho rằng công ty luôn luôn không kiềm chế người tài giỏi, chỉ cần là tốt cho công ty, cho dù kinh nghiệm thế nào, trẻ tuổi hay không đều có thể đóng góp sức lực.”



Phó Cẩm Thiêm đã lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ lúc nãy, điềm tĩnh ứng đối.



Phó Cẩm Hành đột nhiên xuất hiện quả thật đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của anh ta.



Nhưng nếu dễ dàng từ bỏ như vậy, anh ta cũng thật sự cảm thấy không cam lòng!



“Câu này rất đúng, chỉ cần ra sức cống hiến vì công ty ở vị trí của mình đã là một chuyện đáng khẳng định rồi. Nhưng quan trọng không phải là ra sức cống hiến, mà là vị trí.”



Phó Cẩm Hành vừa nói vừa đi qua đó, đặt tay sau lưng ghế Phó Cẩm Thiêm.



Cái ghế này không đơn giản chỉ là một cái ghế ngồi.



Trong vòng mười năm qua, đây là vị trí của Phó Cẩm Hành.



Cho dù hắn không có mặt ở công ty thì vị trí này đều là chỗ cố định chỉ dành riêng cho hắn.



Đây không phải là quy định gì, mà là một sự thật tất cả mọi người đều công nhận.



Nhưng hôm nay, Phó Cẩm Thiêm đã ngồi lên đó, còn có ý đồ lợi dụng quyền lực của Hội đồng quản trị để leo lên vị trí Tổng Giám đốc.



Đã đến lúc này rồi, cho dù có là người ngu cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Phó Cẩm Hành.



Hắn đến gần Phó Cẩm Thiêm, tất cả những người bên cạnh đều không tự chủ được mà lui về phía sau, chừa lại cho bọn họ một khoảng không gian riêng.



“Em tự nhận là không thẹn với lương tâm, nếu như anh cảm thấy cách làm của em trái với quy định của công ty, có thể dựa vào các điều lệ có liên quan để cách chức hoặc đuổi em đi...”



Phó Cẩm Thiêm hếch cằm lên, không có bất cứ ý định cúi đầu nhận sai nào.



Anh ta biết rõ, bây giờ mình đã đâm lao thì phải theo lao, nhận thua thảm hại không bằng nghiến răng đọ sức đến cùng.



“Anh lại không nghĩ như vậy!”



Phó Cẩm Hành quát lớn một tiếng, hắn cầm cái ghế kia, nhấc lên cao, giơ nó lên giữa không trung rồi ném mạnh vào khoảng tường trống!



Hành động này dọa tất cả mọi người ở đây sợ hãi há hốc miệng, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cái ghế kia nện vào tường, nặng nề rơi xuống.



Trên sàn nhà thậm chí đã xuất hiện một vết lõm sâu.



Nếu như nó không ném vào vách tường, mà là ném về phía ai đó thì...



Mọi người đều không dám nghĩ nữa.



Đến Phó Cẩm Thiêm cũng xanh mặt, mãi mà không nói nên lời.



“Đồ vật nếu đã hỏng, đương nhiên vứt bỏ là đơn giản nhất, nhưng trước đó, nó vẫn còn có giá trị nhất định. Ví dụ như để trút giận. Ý của tôi như vậy vẫn chưa rõ ràng sao?”



Phó Cẩm Hành thỏa mãn nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn phủi tay, cuối cùng mỉm cười.



Đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười sau khi vào phòng họp.



Giờ phút này, không ai dám lên tiếng.



“Được rồi, nếu như đã nói xong chuyện riêng của tôi, vậy chúng ta cùng nói chuyện công việc đi thôi.”



Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ vào Triệu tổng phía đối diện, không biết ông ta đã co lại vào trong góc từ lúc nào.



“Triệu tổng, bất động sản Khang Mỹ tặng ông mấy căn nhà, mấy cô tình nhân của ông ở đó có thoải mái không? Bà Triệu vì ông mà khổ cực nửa đời người rồi, bây giờ vẫn còn ở trong căn nhà cũ hơn mười năm trước, không nỡ sửa chữa lại, là một người chồng, ông không cảm thấy áy náy sao?”



Phó Cẩm Hành cười lạnh nói.



Triệu tổng như một con gà bị người ta giẫm vào cổ, cổ họng phát ra những tiếng khò khè, sắc mặt đỏ tía.



Ông ta tưởng là không ai biết chuyện này, bởi vì ông ta đã giấu giếm không chê vào đâu được rồi, đến vợ ông ta cũng chẳng hay biết gì.



“Trên đường về nước, tôi đã chỉnh sửa xong các chứng cứ có liên quan, tính toán thời gian, có lẽ bây giờ cũng đã được gửi vào trong hệ thống rồi, mọi người có thể dành chút thời gian đọc xem.”



Phó Cẩm Hành quay lại nhìn Lạc Tuyết, cô lập tức gật đầu.



“Lưu tổng, vật liệu xây dựng do công ty của ông cung cấp không đạt chất lượng, việc này đã làm cho hạng mục của Phó Thị tổn thất hai tỉ rưỡi, đã có chứng từ giám định rồi, lát nữa sẽ có luật sư được ủy thác liên lạc với mấy người. Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, mặc dù chúng ta đã hợp tác hơn hai mươi năm, nhưng liên quan đến pháp luật, sợ là vẫn phải thẩm vấn.”



Phó Cẩm Hành di chuyển ngón tay, lại chỉ vào một thành viên Hội đồng quản trị khác.



Mà ông ta cũng là một trong những người vừa rồi giơ tay ủng hộ Phó Cẩm Thiêm.



Đã có lần một ắt sẽ có lần hai, có lần hai thì có lần bốn, nhìn Phó Cẩm Hành như không quan tâm gì, nhưng đã nắm được thóp của nhiều người.



Vừa vặn, tất cả bọn họ đều là người ủng hộ Phó Cẩm Thiêm.



Bầu không khí trong phòng họp đã căng thẳng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, cho dù là người bị gọi tên hay không bị điểm tên, ai nấy đều cảm thấy hoảng sợ trước nay chưa từng có.



“Tôi có thể chịu trách nhiệm với từng câu từng chữ mình vừa nói, để tránh xảy ra phiền phức không cần thiết, tôi đã nhờ trợ lý Lạc gửi những tài liệu này lên, bất cứ ai muốn chất vấn gì thì đều có thể báo cáo giấu tên thông qua hệ thống nội bộ của công ty.”



Dừng lại một chút, Phó Cẩm Hành mỉm cười, lại bổ sung thêm: “Vậy thì, với tư cách là Tổng Giám đốc của Phó Thị, tôi tuyên bố, những thành viên hội đồng quản trị vừa rồi được gọi tên, mời tạm thời trao trả các quyền lực có liên quan, nếu như có dị nghị gì...”



Hắn cười, trong nụ cười lộ ra sự tàn ác: “Vậy thì cố mà chịu đựng đi, chịu đựng đến ngày tôi chết.”



Ầm…



Nghe đến đó, hai chân Triệu tổng mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.



Lúc ông ta ngã xuống, một tay không cẩn thận quét vào cái ghế bên cạnh.



Cái ghế đập thẳng lên người ông ta, nhưng hình như ông ta không cảm thấy đau đớn, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng và sợ hãi.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom