• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-440

Chương 441: Quét ra khỏi cửa




79557.png

79557_2.png
Còn những thành viên Hội đồng quản trị vừa rồi bị hắn gọi tên thì nhất thời ngây ngốc sững sờ, đến lúc bọn họ kịp phản ứng lại thì một tổ bảo vệ dưới tầng đã xuất hiện ở trước mặt.



“Các vị đều là các nhân vật lớn có công lao, vất vả cống hiến, vì vậy, tôi đặc biệt để cho bộ phận bảo vệ đích thân tiễn mọi người xuống dưới, mời.”



Phó Cẩm Hành đưa tay ra hiệu, các nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên, hai người một tổ, một trái một phải, nửa lôi nửa kéo, đưa những người kia rời khỏi phòng họp.



Chẳng mấy chỉ còn lại ba người: Phó Cẩm Hành, Phó Cẩm Thiêm và Lạc Tuyết.



“Trợ lý Lạc, nhờ cô đi đối phó bên truyền thông một chút.”



Phó Cẩm Hành bình tĩnh dặn dò: “Mặt khác, tôi sẽ không ra mặt,3cô chịu trách nhiệm đi công bố tin tức luôn.”



Lạc Tuyết lập tức đáp lời, quay người đi ra ngoài.



Trong phòng họp chỉ còn lại hai người Phó Cẩm Hành và Phó Cẩm Thiêm, có chút trống trải, nói chuyện dường như cũng có tiếng dội lại.



“Anh thắng rồi, anh lại thắng một lần nữa rồi, không phải sao?”



Việc đã đến nước này, Phó Cẩm Thiêm cảm thấy dựa vào chút sức tàn mà chống đỡ tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.



Anh ta kéo khóe miệng lên, cười lạnh một tiếng.



“Không, là cậu lại thua một lần nữa. Đây là hai chuyện khác nhau, tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ điểm này.”



Phó Cẩm Hành lập tức sửa lại.



Kiểu thắng lợi này không phải là điều hắn thích, càng không phải là điều hắn muốn đạt được.



“Có gì khác nhau sao?”



Không có ai khác ở đây, Phó2Cẩm Thiêm cũng không cần phải ngụy trang nữa, dứt khoát lộ rõ bộ mặt thật.



“Cậu thật sự cho rằng vị trí này dễ ngồi lên lắm sao? Nếu như cậu muốn thử thì cứ nói thẳng với anh, anh có thể để cậu trải nghiệm một chút!”



Phó Cẩm Hành không che giấu được sự thất vọng từ tận đáy lòng, lớn tiếng chất vấn.



Lần này rời khỏi Trung Hải, ngoại trừ muốn tìm kiếm chân tướng về việc Tỉnh Tỉnh bị trúng độc, hắn cũng muốn cho Phó Cẩm Thiêm một cơ hội.



Trước khi đi, Phó Cẩm Hành đã thầm nói với mình, nếu Phó Cẩm Thiêm không làm gì, vậy thì tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước đều được xóa bỏ.



Hắn không có anh chị em ruột, từ nhỏ đã rất hợp với Phó Cẩm Thiêm, tuy hai người chênh nhau vài tuổi, nhưng tình cảm1lại rất thân thiết.



Cho dù có phải Phó Cẩm Thiêm đã có suy nghĩ gì không nên có không, chỉ cần bây giờ anh ta có thể khắc chế được, Phó Cẩm Hành sẽ cho là anh ta nhất thời hồ đồ, không truy cứu nữa.



Nhưng anh ta vẫn làm như vậy…



Trời tạo nghiệp vẫn có thể sống, người tự tạo nghiệp thì không thể sống.



“Dựa vào cái gì mà từ nhỏ anh đã đè trên đầu tôi? Rõ ràng anh mới là con riêng! Sự hiện diện của anh đủ để khiến nhà họ Phó trở thành trò cười cho thiên hạ, anh còn có mặt mũi nào mà ở lại chỗ này?”



Phó Cẩm Thiêm cũng không nhịn được nữa, anh ta đã sớm muốn nói ra tất cả, không kiêng dè gì nữa.



“Thế nên cậu liền liên hợp với người ngoài, một lòng muốn phá hủy cả Phó1Thị sao?”



Điều Phó Cẩm Hành không thể dễ dàng tha thứ, thực ra chính là điểm này.



Trong ứng ngoài hợp, làm tay sai của Mộ Kính Nhất!



“Tôi không hiểu ý anh là gì! Tôi liên hiệp với người ngoài cái gì!”



Phó Cẩm Thiêm kiên quyết không chịu thừa nhận.



Anh ta chỉ nghĩ đến việc mình nhận được sự ủng hộ của mấy thành viên Hội đồng quản trị, không hề cho rằng mình đã bị người khác sai khiến, trở thành tay sai cho kẻ khác.



“Ha, xem ra cho tới bây giờ cậu vẫn không biết mình sắm vai gì trong cái vở kịch này rồi!”



Phó Cẩm Hành lấy điện thoại ra, tìm một tấm ảnh của Mộ Kính Nhất, ném lên bàn.



“Cậu có quen người đàn ông này không?”



Phó Cẩm Thiêm nghi hoặc nhìn hắn một cái, lúc này mới giơ tay ra cầm lấy điện thoại, cẩn thận1quan sát người đàn ông trên màn hình.



“Không biết, chưa từng gặp.”



Anh ta đặt điện thoại xuống, lắc đầu.



Câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng: “Anh biết ngay là cậu không biết hắn mà! Nhưng nhất cử nhất động của cậu đều nằm trong lòng bàn tay hắn! Không phải có mấy thành viên Hội đồng quản trị công khai ủng hộ cậu sao? Vậy cậu có từng nghĩ người đứng sau bọn họ là ai chưa!”



Nói trắng ra là Mộ Kính Nhất chỉ thả ra mấy binh tôm tướng tép để châm ngòi thổi gió chờ Phó Cẩm Thiêm không khống chế được, thành công nắm giữ quyền hành ở Phó Thị, cũng có nghĩa là Phó Thị sắp đi vào con đường diệt vong.



Tài đức không xứng với vị trí, thế nào cũng có tai ương, so với Phó Cẩm Hành thì năng lực của Phó Cẩm Thiêm có hạn, chỉ cần một chút không cẩn thận, cả tập đoàn sẽ bị liên lụy.



Cuối cùng anh ta cũng nghĩ đến mối quan hệ trong này, sắc mặt lập tức trắng bệch.



Nhưng anh ta vẫn không chịu thừa nhận: “Anh đừng ở đây bắn tiếng đe dọa nữa, tùy tiện đưa ra một tấm hình, bịa ra một thân phận là cho rằng có thể hù dọa được tôi à? Người này có thù oán gì với Phó Thị, vì sao hắn nhất định phải mượn tay tôi để diệt trừ Phó Thị...”



Muốn tìm một cái cớ, sao phải cố ý bịa ra một chuyện dọa người như vậy?



“Tin hay không tùy cậu. Nếu như lần này cậu không khiến anh quá thất vọng, anh sẽ chính thức tuyên bố nghỉ ngơi, trong thời gian anh nghỉ ngơi, sẽ do cậu chủ trì công việc hàng ngày của tập đoàn. Nhưng bây giờ...”



Phó Cẩm Hành không nói nữa, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.



Chỉ trách có người quá tham lam cũng quá gấp gáp, dăm bữa nửa tháng cũng không chờ nổi.



“Thắng làm vua thua làm giặc, đương nhiên bây giờ anh nói cái gì chẳng được!”



Phó Cẩm Thiêm siết chặt nắm đấm, quay mặt đi chỗ khác, cố kìm nén nỗi oán giận trong lòng.



Anh ta không hề cảm thấy hối hận, hay là áy náy.



Phó Cẩm Hành đã về rồi, đương nhiên nói cái gì chẳng được, thậm chí còn bày ra dáng vẻ rộng lượng.



“Anh đã cho cậu cơ hội không chỉ một lần, vì vậy anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự càn quấy của cậu nữa. Dọn dẹp đi, nghỉ ngơi trước mấy ngày, tuần sau sang bộ phận bán lẻ của Hằng Khoa báo cáo, anh sẽ sắp xếp một vị trí thích hợp cho cậu.”



Phó Cẩm Hành khoát tay, không muốn nói thêm gì nữa.



“Bộ phận bán lẻ của Hằng Khoa? Anh lại muốn tôi đến cửa hàng làm việc?”



Phó Cẩm Thiêm kinh ngạc mở to hai mắt, khó mà tin nổi.



Bây giờ hoàn cảnh kinh tế đình trệ, tất cả ngành hàng đều khó khăn, đặc biệt là khối bán lẻ, bị áp bức rất lớn.



Thương mại điện tử có một bước phát triển lớn, dẫn đến áp lực cạnh tranh của các cửa hàng bán lẻ tuyến dưới lập tức tăng mạnh.



Rất nhiều quản lý cửa hàng đều ép nhân viên phải đi tìm kiếm khách hàng, nghĩ thôi cũng đủ biết vất vả nhường nào.



“Có vấn đề gì không? Hằng Khoa cũng là một công ty con của Phó Thị, cậu là người ở bộ phận thị trường, gia tăng kinh nghiệm bán lẻ, đối với cậu chỉ có lợi mà không có hại. Hay là…”



Phó Cẩm Hành hơi nheo mắt lại, đổi chủ đề: “Cậu cũng muốn có đãi ngộ giống như bọn họ, nhận được thông báo nội bộ, sau đó hoàn toàn rời khỏi Phó Thị, ra ngoài tự lập?”



Nể mặt hai người vẫn là người một nhà, Phó Cẩm Hành không muốn công khai chuyện hôm nay ra ngoài, mặt khác, hắn cũng cân nhắc đến hình ảnh của Phó Thị.



Chỉ riêng chuyện ly hôn của mình, bên ngoài đã huyên náo lắm rồi, nếu lại thêm tin tức Phó Cẩm Thiêm bị đuổi đi, chỉ sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa.



“... Được, tôi đi.”



Phó Cẩm Thiêm nghiến răng, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.



Anh ta không thể rời khỏi Phó Thị như vậy được, nếu thật sự rời đi thì sẽ không còn gì nữa.



Không có Phó Thị làm chỗ dựa, không bao lâu sau, người khác sẽ biết anh ta vì đắc tội với Phó Cẩm Hành nên mới bị đuổi đi.



Những người kia vì nịnh bợ Phó Cẩm Hành, đương nhiên cũng sẽ không nể mặt anh ta thêm một lần nào nữa.



Muốn gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng thật sự quá khó khăn.



Phó Cẩm Thiêm nói xong, định rời đi.



“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”



Phó Cẩm Hành gọi anh ta lại.



“Vương Lệ Sa ở phòng Tổng Giám đốc có năng lực không tệ, cũng nhanh nhẹn thông minh, anh sợ cậu đến Hằng Khoa không có ai hữu dụng bên cạnh, nên sẽ điều cô ấy sang cho cậu.”



Hắn cong khóe miệng, nở một nụ cười bí hiểm.



Trong phòng Tổng Giám đốc có người làm tai mắt cho Phó Cẩm Thiêm, Phó Cẩm Hành đã sớm biết.



Một cái đinh cắm vào trong địa bàn của mình, phải nghĩ cách rút ra.



Nhưng lúc nào rút, rút như thế nào, thì phải nghiên cứu.



Dễ thấy Phó Cẩm Thiêm ngẩn ra, anh ta biết rõ Vương Lệ Sa hơn ai hết.



Người phụ nữ này đã ở trong phòng Tổng Giám đốc hơn một năm, dáng người xinh đẹp, tính cách hướng ngoại. Trong buổi tiệc cuối năm của công ty vào năm ngoái, hai người bọn họ mới tiến thêm một bước, có thể nói là rất hợp nhau.



Sở dĩ Vương Lệ Sa đồng ý làm như vậy, không phải vì tiền, mà là muốn làm người phụ nữ của Phó Cẩm Thiêm.



Nhưng Phó Cẩm Thiêm đã ở bên Bạch Hải Đường rồi, cô ta chỉ có thể làm một người tình không thể lộ mặt mà thôi.



Hơn nữa, lúc ở công ty, cho dù hai người có gặp nhau thì cũng không thể có bất cứ hành động nào vượt khuôn phép, chỉ có thể tỏ ra khách sáo với nhau.



“Anh biết hết rồi à?”



Phó Cẩm Thiêm âm thầm nghiến răng, anh ta vốn còn tưởng con bài Vương Lệ Sa này đã được che đậy cẩn thận rồi.



Dù sao, vai trò của cô ta trong phòng Tổng Giám đốc cũng không quá quan trọng, dựa vào lý lịch của cô ta, thật ra rất khó biết được một số tin tức quan trọng.



Cho dù Phó Cẩm Hành thật sự nghi ngờ, cũng chưa chắc có thể nghi ngờ đến cô ta.



“Anh chỉ biết cô Vương rất hữu dụng với cậu, có thể cùng cậu sang Hằng Khoa, anh nghĩ, chắc cô ấy không từ chối đâu.”



Phó Cẩm Hành cười, không vạch trần sự thật.



Có những việc, cho dù có nhìn thấu rồi không nhất thiết phải nói toạc ra, nhất là đối với kẻ thù.



“Anh thật lợi hại. Tôi thua dưới tay anh, không phải vì tôi không bằng anh, chỉ là tôi không thể ẩn nhẫn được như anh thôi.”



Phó Cẩm Thiêm rít một câu từ kẽ răng, quay người bỏ đi.



Xem ra, Phó Cẩm Hành đã sớm có chuẩn bị rồi, chiêng trống đều đủ cả, chỉ đợi anh ta lên sân khấu diễn.



Trong phòng họp yên tĩnh lại, chỉ còn có một mình Phó Cẩm Hành.



Giống như những gì hắn đã nói, hắn không có bất cứ cảm giác vui sướng vì chiến thắng nào.



Trong một đêm, hắn đã đồng thời mất đi cả vợ và em trai của mình.



Có cái gì đáng vui mừng đây?



Sau đây, còn có khiêu chiến nghiêm trọng hơn nữa đang chờ Phó Cẩm Hành.



Cho dù Tập đoàn Phó Thị đã chính thức đáp lại về tin đồn Phó Cẩm Hành ly hôn, nhưng trên mạng vẫn hỗn loạn, không ngừng suy đoán.



Trước đó hai người bọn họ không có bất cứ dấu hiệu tình cảm rạn nứt nào, vì vậy, đối với đại đa số cộng đồng mạng mà nói, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.



Mà nguyên nhân ly hôn thì càng có nhiều giả thuyết hơn.



Không ít người ăn no rỗi việc, chạy đến bình luận dưới tài khoản xã hội của đám nghệ sĩ Tiêu Tụng và Trương Tử Hân.



Có cộng đồng mạng còn phát hiện ra hơn nửa tháng rồi Trương Tử Hân không cập nhật bất cứ trạng thái nào trên trang cá nhân, văn phòng của cô ta cũng đang im hơi lặng tiếng.



***



Trong hầm rượu biệt thự.



“Nhìn thấy chưa, người đàn ông chị thương nhớ ngày đêm lại ly hôn rồi kìa!”



Tiêu Tụng cầm điện thoại lên, giơ ra trước mặt Trương Tử Hân.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom