• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-462

Chương 463: Ai cũng đang mạo hiểm




80173.png

80173_2.png
Minh Duệ Viễn vừa nói, vừa quan sát xung quanh, nhìn thấy bên cạnh có một đĩa nho mới rửa, lập tức ăn hết quả này đến quả khác



Nho chua ngọt, cậu ta cảm thấy ngon, thỉnh thoảng còn híp mắt lại đầy hưởng thụ.



Mặc dù Minh Duệ Viễn cố gắng khiến mình trông trẻ con vô hại, nhưng Phó Cẩm Hành rất rõ đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi.



Lòng dạ cậu ta quá sâu, dĩ nhiên không thích hợp làm kẻ địch, nhưng cũng càng không thích hợp làm đồng minh.



Ngay từ đầu, thứ Minh Duệ Viễn muốn chính là Tập đoàn Minh Thị, bây giờ có thêm Mộ Kính Nhất, cậu ta chủ động lấy lòng chẳng qua là vì muốn mượn sức3Phó Cẩm Hành để diệt trừ Mộ Kính Nhất, ngồi đó ngư ông đắc lợi thôi.



Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười: “Cậu nói đúng, đối mặt không bằng tạm thời trốn tránh, tránh cho chuyện mình nghĩ và thực tế không giống nhau. Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, cung coi như đến lúc thử thách kỹ năng diễn xuất của cậu rồi.”



Minh Duệ Viễn lại nhét hai quả nho vào trong miệng, lúc này mới lúng búng nói: “Không thành vấn đề!”



Có lẽ hắn nói đúng, tâm tư của Mộ Kính Nhất đối với Minh Đạt phức tạp hơn so với Mai Lan, vừa oán hận vì bị vứt bỏ, đồng thời còn mong đợi trách nhiệm2từ người cha.



“Vậy cậu thì sao?”



Phó Cẩm Hành đưa khăn giấy cho cậu ta, làm như lơ đãng hỏi.



Về Trung Hải đã hai ngày rồi, nhưng theo hắn biết, Minh Duệ Viễn vẫn không dám về Minh Thị, luôn ở trong khách sạn mà Mộ Kính Nhất sắp xếp cho cậu ta.



“Tôi... tôi lén chạy ra ngoài, cứ tránh hai ngày trước đã.”



Quả nhiên, vừa nghe thấy vấn đề này, vẻ mặt Minh Duệ Viễn thoáng qua chút lúng túng.



Cậu ta không muốn để cho người khác cảm thấy mình sợ Minh Đạt, nhưng sự thật chính là như vậy, biện giải hay nguỵ trang đều không có bất cứ tác dụng gì cả.



“Bây giờ nhất định Minh Đạt rất tức giận, cho là cậu lâm1trận phản chiến, lại biến thành đồng bọn với chúng tôi.”



Mạnh Tri Ngư suy nghĩ một chút, khẽ cười.



Hồi đó cô tùy tiện đi tìm Minh Duệ Viễn đối chất, nhưng cũng không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện khó dự liệu như vậy.



Nhất là còn làm hại Minh Duệ Viễn trúng một phát súng, không chết nhưng cũng bị thương không nhẹ.



“Đúng rồi, cậu có thể dùng cơ thể thương tích này đi tìm Minh Đạt, vết đạn không phải là giả, còn chém gió như thế nào thì vốn là sở trường của cậu, tùy cậu phát huy.”



Trong đầu Mạnh Tri Ngư lóe lên, cười đề nghị.



“Chị chỉ biết mang tôi ra làm trò đùa thôi...”



Minh Duệ Viễn lau miệng, không ăn1nữa, có chút không vui lẩm bẩm một câu.



“Tôi đây không phải là trêu cậu sao...”



Cô mím môi.



“Tôi đi thăm Tỉnh Tỉnh, tranh thủ con bé vẫn chưa biết chọc tức tôi!”



Cậu ta tức giận thật, đứng lên rời đi, Mạnh Tri Ngư gọi hai tiếng mà Minh Duệ Viễn cũng không phản ứng, đi rất nhanh.



“Đùa hơi quá rồi.” Cô hậm hực nói.



Phó Cẩm Hành vuốt mu bàn tay cô, cười hơi khó hiểu: “Chỉ là nổi tính trẻ con thôi, chút là sẽ quên ngay thôi.”



Hắn không nói với Mạnh Tri Ngư, lúc cô nói ra lời đó, Minh Duệ Viễn đã lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, chỉ là nhanh chóng đè xuống.



Có lẽ cậu ta cũng cảm thấy cách này không tệ,1mặc dù mạo hiểm, nhưng có thể thử một lần.



Dù sao với tính cách của Minh Đạt, ông ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.



Nhưng chỉ cần có thể lừa được, cho dù là một khoảng thời gian thì cũng đáng để thử.



Cho nên, nếu Phó Cẩm Hành không đoán sai, Minh Duệ Viễn đi vội như vậy là muốn đi tìm Minh Đạt để nói rõ chuyện xảy ra gần đây.



Còn cậu ta có nói thân phận của Mộ Kính Nhất ra hay không...



Phó Cẩm Hành khẽ cong khóe miệng lên, nếu dã tâm của Minh Duệ Viễn không chỉ có như vậy, cậu ta tuyệt đối sẽ không thúc đẩy Minh Đạt và Mộ Kính Nhất nhận nhau.



Ngược lại, cậu ta còn phải liều mạng phá hoại.



Đang suy nghĩ, tiếng Mạnh Tri Ngư truyền đến tai Phó Cẩm Hành: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa, em định bảo Mộ Kính Nhất giao thuốc giải cho em. Dù sao bây giờ Tỉnh Tỉnh vẫn bị thương, cần thêm mấy ngày, vừa vặn để em thử xem sao...”



Cơ thể hắn chấn động, bàn tay nắm tay cô không tự chủ được siết chặt lại.



“Đừng...”



Phó Cẩm Hành buột miệng nói ra, ngắt lời cô.



Biết hắn lo lắng cho mình, Mạnh Tri Ngư cười: “Anh đừng sợ, Mộ Kính Nhất sẽ không để em chết đâu, cùng lắm cũng chỉ như bây giờ thôi.”



Đúng là hắn từng nói, có lúc chết là một sự giải thoát.



Cho nên, có hắn ở đây, cô muốn chết cũng không chết được.



Cô vừa nói như vậy, sắc mặt Phó Cẩm Hành càng thêm khó coi.



Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy, nhưng cho dù nhìn thấy, cô cũng sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định.



Cô tiếp tục nói: “Chỉ có mắt em khỏi, em mới dám để Tỉnh Tỉnh uống thuốc giải của anh ta. Mặc dù anh không nói thật với em, nhưng em cũng biết những chuyên gia kia không có tác dụng gì, chuyện này cũng không trách bọn họ được, đây không phải là bệnh, là độc.”



Không phải là Phó Cẩm Hành cố ý giấu giếm tình hình của Tỉnh Tỉnh là có thể giấu được.



“Anh đừng thở dài nữa.”



Đã qua nhiều ngày như vậy, hình như Mạnh Tri Ngư đã sớm thích ứng với bóng tối từ ngày đến đêm này rồi, huống hồ cô đã quay lại bên cạnh người đàn ông cô yêu.



“Em không dùng được điện thoại, anh đọc tin tức cho em nghe đi, coi như giải sầu.”



Mạnh Tri Ngư cạy ngón tay Phó Cẩm Hành, bắt đầu làm nũng.



Hắn cười, lấy điện thoại, mở tin tức ra, hắng giọng đọc.



Nghe được hai câu, cô trừng mắt: “Này, anh đọc tin tức kinh tế tài chính làm gì? Em đâu có quan tâm những thứ này! Chuyện đất nước cũng đừng đọc, em nghe không hiểu! Mau mở trang giải trí ra xem có tin tức hấp dẫn gì không đi!”



Phó Cẩm Hành thở dài: “Không cầu tiến.”



Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mở trang giải trí ra, không ngờ lại thấy tên của Tiêu Tụng và Trương Tử Hân chiếm trọn trang đầu.



Cũng khó trách, hai người bọn họ là minh tinh nổi nhất trong khoảng thời gian này.



Phó Cẩm Hành không muốn đọc, hắn đọc lướt qua một lượt, nói giản lược cho cô: “Tiêu Tụng đã qua thời gian cấm diễn, một tuần trước cậu ta đã khôi phục công việc, rất được chào đón, còn trở thành người đại diện toàn cầu của một nhãn hiệu xa xỉ.



Mạnh Tri Ngư nghiêm túc nghe, gật đầu: “Ồ, biết ngay là công ty cậu ta không nỡ bỏ cái cây rụng tiền này mà, nghỉ diễn cũng chỉ là vì tránh đầu sóng ngọn gió thôi.”



Đợi một lúc không thấy hắn nói gì nữa, cô giục: “Vậy Trương Tử Hân thì sao?”



Phó Cẩm Hành biết cô ghét người phụ nữ kia thế nào, cho nên mới đặc biệt bỏ qua, không nhắc đến Trương Tử Hân, tránh để Mạnh Tri Ngư biết rồi lại tức giận.



Cô cười hì hì: “Lại lửa rừng cháy mãi không hết, gió xuân thổi bùng lên đúng không? Trương Tử Hân trời sinh làm cái nghề này, bởi vì cô ta không biết xấu hổ, không có lòng xấu hổ, cho nên thích hợp nhất với giới giải trí.”



Thấy cô đã đoán được, Phó Cẩm Hành cũng không giấu giếm nữa, lại nói tóm tắt mấy câu.



Hóa ra, từ khi Trương Tử Hân đổi người quản lý, cô ta giống như lột xác, sự nghiệp lại càng thuận buồm xuôi gió.



Có người nói cô ta nuôi thứ gì không sạch sẽ, đăng bài lên trên mạng, nói như thật, cũng không biết là thật hay là bịa chuyện, có đủ loại bình luận bên dưới.



“Anh còn lâu mới tin, những thứ đó chỉ để thu hút người xem thôi.”



Vì muốn Mạnh Tri Ngư vui vẻ, Phó Cẩm Hành trước giờ không tin những thứ này thuận miệng nói mấy câu.



Sau khi nghe xong, cô cũng lắc đầu.



“Có điều có người giúp cô ta, đây là sự thật không cần tranh cãi.”



Phó Cẩm Hành để điện thoại xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái, “Đến giờ ăn cơm rồi, anh đi lấy đồ ăn.”



Bây giờ hắn không để ý tới đám người Tiêu Tụng và Trương Tử Hân, chỉ cần bọn họ không gây ra ầm ĩ gì nữa, Phó Cẩm Hành tạm thời cũng không muốn chặn con đường tiền tài của người khác.



Dường như đoán được Mạnh Tri Ngư đã quyết định phải nhanh chóng uống thuốc giải, sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Mộ Kính Nhất đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng bệnh của cô.



Thấy Phó Cẩm Hành, hắn có chút ngạc nhiên: “Không ngờ Tổng Giám đốc Phó bận rộn lại không đến công ty.”



Mộ Kính Nhất vừa nói vừa thò đầu nhìn vào trong phòng bệnh.



Phó Cẩm Hành thuận tay đóng cửa phòng lại, hắn chỉ kịp nhìn thấy bên trong là một chiếc giường nhỏ, chăn bên trên vẫn còn ngổn ngang.



“Có bận thế nào cũng phải ăn cơm ngủ nghỉ.”



Phó Cẩm Hành ứng phó qua loa với hắn: “Còn anh, không mệt à?”



Quầng thâm ở mắt Mộ Kính Nhất đã rõ ràng đến nỗi không giấu được nữa, không cần hỏi cũng biết, sợ là mấy ngày nay hắn căn bản chưa hề ngủ.



“Chênh lệch múi giờ nên không dễ ngủ.”



Mộ Kính Nhất tuyệt đối không thể nào thừa nhận rốt cuộc vì cái gì mà mình mới không ăn không ngủ.



Nhất là còn ở trước mặt Phó Cẩm Hành.



“Ồ.”



Phó Cẩm Hành cũng không vạch trần, chỉ khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện.



“Có điều, bên cạnh cái giường nhỏ đó của cậu chắc vẫn còn chỗ để kê thêm một cái giường nhỏ nữa chứ?”



Mộ Kính Nhất xoa cằm, vẻ mặt xấu xa hỏi.



Quả nhiên, Phó Cẩm Hành lập tức cảnh giác: “Anh đủ rồi đấy!”



Cho dù tên này có khó dây thế nào, nhưng nếu như hắn tiếp tục suồng sã, Phó Cẩm Hành cũng không ngại đấu một trận với hắn vào lúc này!



“Cậu nghĩ đi đâu thế? Cậu tưởng hôm nay cho cô ấy uống thuốc giải, ngày mai sẽ khỏi à? Bác sĩ ở đây đều là đám ăn hại, trông cậy vào bọn họ, còn không bằng đi đặt gậy cho người mù còn hơn!” Mộ Kính Nhất lạnh lùng nói.



“Tôi có thể bố trí cho anh ở bên cạnh...”



Phó Cẩm Hành hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nói.



“Cậu có tư cách ở đây mặc cả với tôi à?”



Mộ Kính Nhất móc một cái lọ thuốc nhỏ ra khỏi túi, hắn giơ tay lên đến ngang tầm mắt đối phương, vẻ mặt như cười như không hỏi.



Nửa tiếng sau, bên cạnh cái giường tạm thời của Phó Cẩm Hành lại có thêm một cái giường tạm thời nữa.



Mạnh Tri Ngư cũng bị đánh thức, biết Mộ Kính Nhất tới, cô vuốt lại tóc, thở phào nhẹ nhõm.



“Đưa thuốc cho tôi đi.”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom