• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • chap-467

Chương 468: Ai cũng có số phận của riêng mình




80178.png

80178_2.png
Nghĩ tới đây, Mạnh Tri Ngư càng lo lắng hơn, cô khoát tay: “Dù sao anh cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa mắt, đừng giày vò tôi nữa.”



Mộ Kính Nhất đứng đối diện cô lập tức có chút tức giận: “Chỉ là kiểm tra độ nhạy cảm với ánh sáng thôi, chẳng lẽ tôi cũng không làm được à? Là cô nóng lòng muốn có ngay kết quả, cứ muốn nhìn cho rõ là cái gì, không chịu phối hợp với tôi!”



“Được rồi, anh đừng trách cô ấy nữa!”



Phó Cẩm Hành không nghe nổi nữa, đẩy cửa ra, đi vào.



Vừa thấy hắn đến, Mạnh Tri Ngư lập tức vui vẻ, cô dang hai tay ra, chờ Phó Cẩm Hành đến gần, nhào thẳng tới.



“Không sao, đừng sợ.”



Hắn dịu dàng nói, vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như là đang an ủi một cô3gái nhỏ đang cảm thấy tủi thân vậy.



“Cô đang tố cáo đấy à?”



Mộ Kính Nhất vứt dụng cụ trong tay xuống, phủi tay, liếc mắt hỏi.



Mạnh Tri Ngư quay sang làm mặt quỷ, còn lườm hắn một cái.



Có thể thấy nỗi oán giận của cô với Mộ Kính Nhất rất sâu.



“Rốt cuộc thế nào rồi, có thể cho Tỉnh Tỉnh uống thuốc này được không?”



Phó Cẩm Hành hỏi thẳng vào vấn đề.



“Với tôi mà nói, đương nhiên là bất cứ lúc nào cũng được, không phải là các người luôn lo lắng, nói muốn thử trước xem sao à? Bây giờ lại hỏi tôi có được không, này, Phó Cẩm Hành, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”



Mộ Kính Nhất híp mắt, cũng tức giận hỏi ngược lại.



Bị hắn hỏi như vậy, Phó Cẩm Hành lại nhất thời nghẹn họng.



Đúng là như vậy.



“Có cảm giác gì2không?” Hắn cúi đầu hỏi Mạnh Tri Ngư, thấy cô khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.



“Em có thể cảm nhận được ánh sáng, nhưng không nhìn rõ được, chỉ có một vòng sáng lay động trước mắt, em đành phải căng mắt ra nhìn, sau đó lại cảm thấy choáng váng...”



Cô vừa mới nói xong, Mộ Kính Nhất ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, đây không phải là chuyện mà dăm ba ngày là có thể thấy hiệu quả, cô lại không tin. Nếu như cô tiếp tục ép mình như vậy, cho dù có uống hết thuốc giải thì cũng chưa chắc mắt đã khỏi được!”



Sở dĩ cảm thấy choáng váng là bởi vì Mạnh Tri Ngư quá nóng vội, hai ngày nay cô cứ lén dùng mắt thử, cách thức tập luyện phục hồi1vội vàng này lại không có bất kỳ tác dụng nào.



“Anh ta nói cũng có lý, bây giờ em cần nhất chính là nghỉ ngơi, đừng nóng vội.”



Phó Cẩm Hành sờ lên gương mặt hơi lạnh của Mạnh Tri Ngư, lại nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.



Nếu như đến hắn cũng nói thế, Mạnh Tri Ngư chỉ đành gật đầu.



Trong lòng cô cũng biết, đây không phải là chuyện có thể cậy mạnh được.



Nếu mình lại tiếp tục cố chấp như vậy, rất có thể sẽ hoàn toàn phản tác dụng.



“Ha ha, sớm biết chỉ cần cậu đến nói là được thì vừa rồi tôi đã đỡ tốn nước bọt rồi.” Mộ Kính Nhất hờ hững nói.



“Tình hình của Tỉnh Tỉnh thế nào rồi?”



Chờ Mạnh Tri Ngư nằm xuống, Phó Cẩm Hành mới chủ động hỏi tình hình1của con gái.



Hai ngày nay hắn đều ở công ty xử lý công việc chồng chất, có một hạng mục quan trọng vừa mới khởi động, là người phụ trách, Phó Cẩm Hành thật sự không thể lo liệu chu đáo được cả hai bên.



“Không tốt lắm.”



Mộ Kính Nhất có sao nói vậy, cũng không giấu giếm: “Cơ thể con bé rất yếu, nguyên nhân là vì bẩm sinh đã không khỏe, lại chịu ảnh hưởng sau này, tôi khuyên hai người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”



Phó Cẩm Hành nhướng mày: “Chuẩn bị tâm lý cái gì?”



Mạnh Tri Ngư cũng như cá chép nhảy nước bật dậy khỏi giường, ngơ ngác nhìn hắn.



“Mấy ngày trước anh không nói như vậy! Đồ lừa đảo!”



Cô nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt tức giận.



“Đúng vậy, tôi chính là đồ lừa đảo, nếu như cô đã1không tin tôi, sao còn muốn dùng thuốc giải của tôi?”



Mộ Kính Nhất khoanh tay trước ngực, ung dung nói.



“Anh!” Mạnh Tri Ngư tức giận đến mức không nói nên lời.



“Nghe anh ta nói xong đã.”



Phó Cẩm Hành bình tĩnh hơn cô nhiều, hắn đặt tay lên vai cô, quay lại nhìn Mộ Kính Nhất: “Có phải tình hình của Tỉnh Tỉnh lại chuyển biến xấu rồi không?”



“Cậu dùng chữ ‘lại’ này, chứng tỏ trước khi tôi đến, con bé đã từng phát sinh tình huống bệnh tình xấu đi rồi, đúng không?”



Mộ Kính Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại.



Phó Cẩm Hành gật đầu: “Đúng, ngay cái đêm sau hôm tôi về nước, con bé bị mất nước do nôn mửa nghiêm trọng, mãi đến sáng mới cấp cứu được.”



Hắn sợ Mạnh Tri Ngư lo lắng, vì vậy luôn giấu cô, cũng không nói đến chuyện này.



“Vậy không phải nguy rồi sao? Trong nhiều trường hợp nôn mửa chính là dấu hiệu bệnh lý, không có bác sĩ nào bỏ qua việc bệnh nhân đột nhiên nôn mửa cả. Tôi còn tưởng kể từ lúc đó trong lòng cậu đã có dự liệu rồi, thì ra là tôi đã đánh giá cậu quá cao.”



Mộ Kính Nhất xem thường nói.



Thấy Phó Cẩm Hành im lặng, hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Ai cũng có số phận riêng của mình, nếu như đứa bé thật sự không thể tiếp tục kiên trì, hai người cũng không nên quá miễn cưỡng, có lẽ, đây là số phận của nó...”



“Anh nói thì đơn giản lắm. Lúc trước Mai Lan vứt bỏ anh, cũng là vì cảm thấy không cứu sống được anh nữa, dứt khoát từ bỏ, nhưng không phải bây giờ anh lại hận bà ấy đến tận xương tủy à?”



Mạnh Tri Ngư lạnh lùng hỏi.



Cô biết chuyện này là điều cấm kỵ đối với Mộ Kính Nhất, không thể tùy tiện nhắc đến.



Nhưng cô vẫn nói ra.



Quả nhiên, nghe xong lời này, sắc mặt của Mộ Kính Nhất vốn đang bình tĩnh lại lập tức trở nên vô cùng u ám, dường như sắp nổi điên.



“Cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu! Nếu như cô cứ phải lấy tôi ra để so sánh, vậy được thôi, nếu con gái của cô thực sự không thể qua khỏi, cô giữ lại giọng mà gào khóc đi!”



Hắn hung dữ nói.



“Tôi không cho phép anh nguyền rủa Tỉnh Tỉnh!”



Mạnh Tri Ngư khua tay loạn xạ giữa không trung, cô muốn lao xuống giường, tìm Mộ Kính Nhất tính sổ.



Vừa nghiêng người, Mạnh Tri Ngư đã mất thăng bằng, ngã lộn nhào xuống giường.



“Cẩn thận!”



Như cảm giác được gì đó, Phó Cẩm Hành vội vàng quay người lại, muốn ôm lấy cô.



Nhưng hắn vẫn chậm một bước, tiếng cơ thể rơi xuống đất truyền đến bên tai, ngay sau đó, Mạnh Tri Ngư khẽ kêu lên đầy đau đớn.



“Đau, đau quá… “



Cô dùng một tay che trán, từ từ ngẩng mặt lên.



Phó Cẩm Hành vội vàng ôm lấy cô, cười khổ nhìn trán Mạnh Tri Ngư đã sưng lên một cục.



“Đừng động vào, lát nữa anh xoa giúp em.”



Hắn bất đắc dĩ nói.



“Ngu xuẩn.” Một giọng nói truyền tới bên tai, vào lúc này vô cùng đáng giận.



“Câm miệng!” Mạnh Tri Ngư vừa chịu đựng đau đớn, vừa khẽ quát Mộ Kính Nhất.



“Yên tâm đi, có một người mẹ dũng cảm như cô, con gái cô nhất định sẽ sống rất tốt. Nó sẽ lớn lên bình an, trở thành một cô gái xinh đẹp, còn không biết tương lai sẽ vớ được người đàn ông xấu nào đâu.” Mộ Kính Nhất hậm hực nói.



“Rốt cuộc anh nắm chắc bao nhiêu phần?”



Sắp xếp cho Mạnh Tri Ngư xong, Phó Cẩm Hành đi đến trước mặt Mộ Kính Nhất, lại trầm giọng hỏi.



“Nếu như con gái của cậu cũng biết nghe lời chứ không như mẹ nó thì phần chắc chắn của tôi vẫn rất lớn. Nhưng mà, mặc dù tôi có nắm chắc được, nhưng sau này con bé cũng cần một khoảng thời gian rất dài để hồi phục thị lực, có thể là năm năm, hoặc là mười năm, chuyện này cũng không nói trước được.”



Sau khi trầm tư vài giây, Mộ Kính Nhất đưa ra một câu trả lời khách quan.



Phó Cẩm Hành thở dài một cái, chậm rãi nói: “May mà con bé là con gái tôi, chúng tôi còn có thể lo liệu được chi phí chữa trị cho nó, cho dù cần bao nhiêu thời gian đi nữa. Nhưng nếu như đổi lại là gia đình bình thường, thậm chí là con cái của gia đình nghèo khó, có lẽ sẽ không tốt số như vậy...”



Hắn bỗng nhiên đã hiểu ra vì sao lại có những người cả đời đi làm từ thiện, có lẽ không phải vì danh lợi, cũng không phải vì muốn đạt được sự bình yên trong tâm hồn, mà chỉ vì bọn họ bị cảm động lây thôi.



“Sao thế? Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như muốn đi thành lập một quỹ từ thiện nhỉ.”



Mộ Kính Nhất châm chọc hừ nhẹ một tiếng: “Lo cho tốt chuyện bây giờ của mình đi, không cần phải tốt bụng như vậy. Tôi đã nói rồi, ai cũng có số phận của riêng mình.”



Hoàn cảnh của hắn làm cho cách nghĩ của hắn cũng tiêu cực hơn so với người bình thường, Phó Cẩm Hành không muốn tranh luận gì cả, hắn quay người nhìn về phía Mạnh Tri Ngư, giọng nói tuy trầm thấp, nhưng lại vô cùng kiên quyết: “Tình hình của Tỉnh Tỉnh quả thực đang chuyển biến xấu, chúng ta không thể cứ chờ đợi mãi như vậy được.”



Cô hiểu, mặc dù mình thật sự bất chấp mọi giá, không sợ mù, cũng không sợ chết, nhưng Tỉnh Tỉnh không thể tiếp tục chờ đợi nữa, bất cứ lúc nào con bé cũng đang giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết.



Nó quá còn nhỏ, căn bản là không có khả năng chống cự.



“Ý anh là...” Mạnh Tri Ngư mấp máy môi, đã hiểu được ý của Phó Cẩm Hành.



Từ trước tới nay, đều là cô đang ngăn cản.



Ngoại trừ nỗi lo lắng đối với Mộ Kính Nhất ra, cô cũng đang e sợ kết quả kia, bởi vì e sợ nên mới theo bản năng muốn trì hoãn nó lại.



“Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa.”



Phó Cẩm Hành nắm tay cô, lại một lần nữa nhấn mạnh: “Cho dù có mạo hiểm thì cũng phải mạo hiểm thôi, vẫn tốt hơn so với việc tiếp tục trì hoãn.”



Cô đã hiểu, cũng gật đầu: “Được, em nghe anh.”



Mộ Kính Nhất ở bên cạnh liên tục cười nhạo: “Đúng là tình thâm, xem ra, hai người coi tôi như kẻ ngốc rồi, không phải lúc trước còn oán trách lẫn nhau sao?”



Hắn đã sớm nhìn thấu màn kịch giữa hai người bọn họ, chẳng qua là không vạch trần mà thôi.



Hôm nay hai người còn cố ý ân ân ái ái trước mắt hắn, đương nhiên Mộ Kính Nhất ngứa mắt, nên mở miệng giễu cợt.



“Mộ Kính Nhất, mặc dù anh có thể cứu Tỉnh Tỉnh, nhưng anh cũng đừng quá càn rỡ! Trong mấy ngày nay, tôi đã đối xử rất khách sáo với anh rồi, nếu như anh cứ được đà lấn tới...”



Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào Mộ Kính Nhất, giọng nói hung dữ mà lạnh lùng.



Nghe vậy, Mạnh Tri Ngư căng thẳng nắm một góc áo của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn: “Cẩm Hành...”



Cô đang khuyên hắn đừng kích động, Tỉnh Tỉnh vẫn chưa được uống thuốc giải, ít nhất phải dỗ ngọt Mộ Kính Nhất trước, để tránh hắn quẳng gánh giữa đường.



“Đường đường là Phó Cẩm Hành mà cũng có lúc uy hiếp người khác.”



Mộ Kính Nhất mím môi mỉm cười.



“Tốt nhất cậu nên làm rõ một chuyện...”



Nụ cười của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, đuôi mày khóe mắt đều sắc bén: “Tôi chưa bao giờ đến đây vì cậu, trước lúc chắc chắn con gái cậu không có vấn đề gì nữa, tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại, bớt nói nhiều đi!”



Nói xong, Mộ Kính Nhất quay đầu rời đi.



Một tiếng sau, Phó Cẩm Hành liên lạc với nhiều chuyên gia, chờ tất cả bọn họ đều đã có mặt, Mộ Kính Nhất mới chậm rãi đi vào phòng họp.



Một vị chuyên gia kín đáo phê bình việc hắn đến muộn: “Mong cậu tôn trọng thời gian của mọi người!”



“Ông lợi hại như vậy, sao lại không tôn trọng thời gian của bệnh nhân?”



Mộ Kính Nhất ném một xấp báo cáo kiểm tra sức khỏe ra, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên, khinh miệt mắng: “Một đám vô dụng!”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom