• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-480

Chương 481: Nghĩ thông suốt một số chuyện




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80698.png

Xem ảnh 2
80698_2.png
Bây giờ xem ra, chỉ có thể khiến mình cảm động thôi, còn lại mang đến toàn là phiền phức cho người khác.



Cô đột nhiên cảm thấy trước kia mình thật đáng ghét làm sao.



Dựa vào danh nghĩa tình yêu, làm mình rung động nhưng lại làm người khác chán ghét.



“Mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe không thế?”




Xem mắt? Lại nữa à?

“Con không đi, chủ nhật con phải đi công tác, không về kịp.”

Đoàn Phù Quang cúi đầu ăn cháo, không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

Cô vừa nói, vừa tính toán trong lòng, nghe nói hai ngày trước xảy ra vụ tai nạn xe rất khác thường ở đường cao tốc, gây ra ầm ĩ rất lớn, nhưng tin tức đều bị phong tỏa.

Nhưng mà, theo tin nhắn trên Wechat của một người bạn cũ làm việc trong đội giao thông, anh ta nói từng3thấy Phó Cẩm Hành xuất hiện tại hiện trường, còn ôm một người phụ nữ bị thương từ bên trong ra.

Hỏi hai lần vẫn không thấy con gái trả lời, bà Đoàn nóng nảy, dùng đũa gõ vào mu bàn tay Đoàn Phù Quang.

Cô giật mình, cái thìa rơi vào trong bát, Đoàn Phù Quang vội vàng vớt ra, đặt sang một bên.

“A? Mẹ nói cái gì?”

Nhận lấy cái thìa mới do người giúp việc đưa tới, lúc này Đoàn Phù Quang mới hỏi lại.

“Cuối tuần này mẹ hẹn bà Trương đánh bài uống trà chiều, bà ấy sẽ dẫn theo cả cháu mình, con đến gặp mặt xem sao.” Bà Đoàn dứt khoát nói.

Lúc Đoàn Phù Quang đọc được tin nhắn này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, người phụ nữ kia nhất định là Hà Tư Ca.

Không phải là cô gái kia thì còn2có thể là ai?

Nếu là những phụ nữ khác, đừng nói bị thương, cho dù có chết rồi thì với tính cách của Phó Cẩm Hành, cũng chưa chắc hắn sẽ nhìn một cái.

Càng đừng nói là ôm ra.

Hắn đâu tốt bụng như vậy.

Không phải là cô gái kia thì còn có thể là ai?



Nếu là những phụ nữ khác, đừng nói bị thương, cho dù có chết rồi thì với tính cách của Phó Cẩm Hành, cũng chưa chắc hắn sẽ nhìn một cái.



Càng đừng nói là ôm ra.



Hắn đâu tốt bụng như vậy.



“Con giả ngu với mẹ đúng không? Chuyện xem mắt quan trọng hay đi công tác quan trọng hơn??” Bà Đoàn đặt mạnh đôi đũa xuống, giận dữ hét lên.



“Mẹ, con không biết rốt cuộc mẹ còn cái gì chưa hài lòng nữa? Ngay cả ba con bây giờ cũng uống trà, trồng hoa, luyện thái cực2quyền rồi, sao mẹ vẫn mơ giấc mơ không thực tế như thế? Con đã rất cố gắng, cố gắng cho mẹ sống cuộc sống không thua kém bạn bè thân thích, hai năm rồi mới vừa trả hết nợ nần, mẹ cho con thở một chút, được không?”



Đoàn Phù Quang cũng hoàn toàn bùng nổ, cô đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn ăn, mắt đỏ lên.



Sinh ra trong một gia đình bên ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại rỗng tuếch như vậy, điều duy nhất cô có thể làm chính là nghiến răng gắng gượng mà chống đỡ.



Tuy Phó Cẩm Hành đã nói không cần trả lại khoản tiền kia, nhưng tháng nào cô cũng vẫn trả một khoản cố định, liên tục nhiều tháng như vậy cũng đã trả hết.



Hắn không gửi lại, có lẽ là đã hiểu suy nghĩ của cô, điều này làm Đoàn9Phù Quang nhẹ nhõm phần nào.



“À, con còn cảm thấy oan ức hả? Ba mẹ sinh con ra, nuôi con lớn, chẳng lẽ hy sinh một chút mà con cũng không làm được à?”



Bà Đoàn dường như cũng bị nói trúng tim đen, cất cao giọng, muốn lấn át sự lên án của con gái.



“Đúng, mẹ sinh con ra, nuôi dưỡng con, còn muốn ép con gả cho người có tiền, để mẹ làm một người mẹ vợ được hưởng phúc! Mẹ đừng trách con bất hiếu, là do mẹ ép con, con sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông lỗ mãng, để cho to bụng lên rồi gả cho người ta. Đến lúc đó đừng nói đến sính lễ, ngay cả đám cưới cũng không có đâu!”



Đến nước này rồi, không thể nào nuốt trôi được bữa sáng này nữa.



Đoàn Phù Quang cầm áo khoác, đi thẳng ra ngoài.



Bà4Đoàn ngồi một mình trong phòng ăn, tức giận đến mức mặt trắng bệch, người giúp việc trong nhà đến thở mạnh cũng không dám, sợ bị mắng.



Rời khỏi nhà họ Đoàn, tâm trạng Đoàn Phù Quang rất tệ, cô lái xe trên đường mấy vòng.



Lúc đang đợi đèn đỏ, điện thoại vang lên.



Cô theo bản năng nhét tai nghe vào tai, lúc này mới nhìn màn hình thông báo trên điện thoại.



Trong một lần tức giận, Đoàn Phù Quang đã xóa số của Tào Cảnh Đồng ra khỏi danh bạ.



Thế nhưng dãy số đó đã sớm được nhớ kỹ trong lòng rồi.



“Sao mãi mới nhấc máy thế?”



Bên kia truyền đến giọng nói của cậu ta, chắc là vừa tỉnh ngủ, vẫn chưa rời giường, mang theo chút lười biếng.



Và còn rất gợi cảm.



Đoàn Phù Quang không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cô nhớ dáng vẻ Tào Cảnh Đồng lúc ngủ, cảm giác giống như một con báo đực mới trưởng thành, tràn ngập năng lượng, lại mang theo chút dịu dàng.



“Tôi đang lái xe.”



Cô thấp giọng ho một tiếng, khiến mình trở lại bình thường.



“Tôi vừa dậy, lâu lắm rồi không ngủ dậy muộn như vậy, tối hôm qua mệt quá.”



Cậu ta cười thầm hai tiếng, có chút đắc ý.



“Anh... đáng ghét.”



Đoàn Phù Quang nghiến răng.



“Em đi sớm như vậy à?”



Biết rõ là cô đang xấu hổ, nhưng Tào Cảnh Đồng vẫn cố ý muốn trêu chọc.



“Liên quan gì đến anh. Tôi phải đến bệnh viện, cúp máy đây.”



Hai tai cô đỏ bừng, còn nói nữa, chỉ sợ không lái xe được.



“Đến bệnh viện? Em không khỏe ở đâu à?”



Tào Cảnh Đồng giật mình, ngồi bật dậy.



Cậu ta tưởng là thuốc còn sót lại làm cô khó chịu.



“Không phải, tôi đi thăm một người. Không nói nữa, tôi muốn tập trung lái xe.”



Đoàn Phù Quang không nói hai lời, cúp điện thoại.



“Phù...”



Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ gương mặt hơi nóng lên.



Xem ra, mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa.



Trốn lâu như vậy, vốn tưởng rằng đã sớm làm cho anh từ bỏ, không ngờ, hai người lại không cẩn thận ngủ với nhau rồi.



Lần này đúng là tự đào hố chôn mình mà!



Nghe cấp dưới báo cáo, nói Đoàn Phù Quang đang ở dưới chân bệnh viện, muốn đi lên, Phó Cẩm Hành lập tức có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò.



Hơn nữa, cô cũng nói rất rõ ràng, mình đến thăm Hà Tư Ca.



Hắn đã nói giữ kín mọi thông tin về vụ tai nạn xe, tại sao vẫn có người biết được?



Vì muốn làm rõ ý định của cô, Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, vẫn cho cô lên.



Đoàn Phù Quang nhanh chóng ôm một đóa hoa bách hợp, đi ra khỏi thang máy.



Phó Cẩm Hành đặc biệt chờ ở hành lang phòng bệnh, vừa thấy cô, hắn lập tức lên đón.



“Tôi nói trước nhé, tôi không có ác ý.”



Đoàn Phù Quang lập tức nói rõ mục đích mình đến đây, chỉ thiếu nước giơ hai tay lên đầu hàng.



“Sao cô lại biết?” Hắn nghiêm mặt hỏi.



“Một người bạn học cũ của tôi trong đội giao thông không cẩn thận nói ra. Anh yên tâm, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, hơn nữa anh ta cũng chỉ buột miệng nói ra trong nhóm chat mấy người chúng tôi thôi, có lẽ không truyền ra ngoài đâu.” Đoàn Phù Quang vội vàng giải thích.



“Đây cũng không phải là vấn đề chắc hay không chắc.”



Nhìn dáng vẻ Phó Cẩm Hành, chỉ sợ cái người vô tình để lộ tin kia sắp gặp xui xẻo rồi.



“Cái thời này muốn ém nhẹm tin tức thực ra cũng không dễ. Không phải tôi nói giúp cho bạn học cũ, mà xét tình hình lúc đó, nhiều người nhìn thấy như vậy, khó mà bảo đảm là không có ai nói ra.”



Cô vừa nói, vừa giơ bó hoa trong tay lên.



“Tôi đặt hoa xuống, thăm một lúc rồi đi, tuyệt đối không ảnh hưởng vợ anh nghỉ ngơi đâu.”



Nếu như Phó Cẩm Hành không phủ nhận, thì chẳng khác gì đã thừa nhận người bị thương là Tư Ca rồi.



“Tôi tưởng tình bạn chị em cây khế của cô đã hết hạn rồi, không ngờ cô lại là người đầu tiên tới thăm cô ấy.”



Hắn lắc đầu, trong giọng nói mang theo chút châm biếm.



Đoàn Phù Quang dừng bước lại, suy nghĩ một chút, cô mới mở miệng nói: “Chỉ là đã nghĩ thông một số chuyện, cảm thấy mình trước kia thật đáng ghét, vì muốn đạt được một số thứ vốn không thuộc về mình mà không ý thức được đã làm hại đến người khác.”



“Hử?”



Phó Cẩm Hành như mới nghe được một chuyện thú vị, hắn dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.



“Anh còn nhớ chuyện ở nhà Phó Cẩm Thiêm trước kia không?”



Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng Đoàn Phù Quang cảm thấy, mình vẫn cần phải nói thật tất cả.



Coi như là bù đắp sai lầm đã qua.



“Hình như chẳng phải là kỳ ức gì khiến người ta vui vẻ, vốn dĩ tôi đã xem nhẹ chuyện đó rồi, vậy mà cô lại chủ động nhắc tới, vậy tôi cũng chỉ có thể nói, chuyện đó thực sự rất khó mà quên được.”



Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, cố ý nghiền ngẫm từng chữ.



Đoàn Phù Quang cũng đứng lại, bình tĩnh mà chậm rãi mở miệng: “Tôi thừa nhận, chuyện đó là do tôi không quang minh chính đại, vì vậy trong lòng tôi luôn cảm thấy áy náy. Nhưng tôi hy vọng anh có thể biết người em trai kia của anh cũng chẳng phải là hạng tốt đẹp gì, nếu như anh đã có thể điều anh ta đi khỏi Phó Thị, vì sao không dứt khoát khiến anh ta hoàn toàn không còn khả năng trở mình nữa?”



Chuyện Phó Cẩm Thiêm bị điều sang Hằng Khoa, tuy không đến nỗi tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng không phải là bí mật.



Vì vậy, cho dù Đoàn Phù Quang có biết, cũng không phải chuyện lạ.



“Dù sao cậu ta cũng là em họ của tôi, cho dù tôi muốn làm như vậy thì những chú bác trong nhà cũng chưa chắc đã đồng ý. Nhà họ Phó mặc dù là gia tộc lớn, nhưng tình hình cũng không khác với gia đình cô lắm, ít con cháu, mà kẻ ra hồn thì càng thiếu.” Phó Cẩm Hành trầm ngâm, nghiêm túc trả lời.



“Ít nhất tôi cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng, cũng hiểu rõ bản lĩnh của mình được đến đâu, sẽ không đối nghịch với anh họ của tôi, thậm chí còn muốn đuổi người ta xuống đài.” Đoàn Phù Quang nói năng sắc bén.



“Có lúc, không phải là kẻ thù bên ngoài giáng cho anh những cú đánh liên tiếp nặng nề, mà lại là người bên cạnh từ từ rút củi dưới đáy nồi. Cho dù như thế nào, anh vẫn nên cẩn thận với Phó Cẩm Thiêm này.”



Phó Cẩm Hành là người thông minh, cô biết, mình không cần phải nói quá nhiều, hắn nhất định sẽ hiểu.



Chuyện ngày đó là do một tay anh ta sắp xếp.



Cho dù cô có vô sỉ thế nào, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, rất khó có thể tự nghĩ ra chuyện như thế.



Nếu không phải Phó Cẩm Thiêm thuyết phục cô nhiều lần, Đoàn Phù Quang cũng sẽ không động lòng.



“Được, tôi biết rồi. Cám ơn lời nhắc nhở của cô.”



Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói cám ơn.



Hắn chỉ căn phòng bệnh phía trước, “Đi thôi, có lẽ cô ấy đã tỉnh ngủ rồi.”



Nói xong, hắn tiếp tục dẫn đường.



Đoàn Phù Quang theo sau, đi vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Hà Tư Ca đang nằm trên giường bệnh.



Trên trán Hà Tư Ca vẫn quấn băng gạc, trên cổ và cánh tay cũng có những vết trầy xước nhỏ, nhưng không tính là nghiêm trọng, qua mấy ngày là ổn.



“Cô Đoàn tới thăm em.”



Phó Cẩm Hành mở miệng nói.



Chị Bình nhận lấy đóa hoa trên tay Đoàn Phù Quang, cầm đi cắm vào bình.



“Cảm ơn cô.”



Ở trong bệnh viện ngột ngạt mấy ngày, thấy có người đến, Hà Tư Ca rất vui.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom