• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-482

Chương 483: Tế bái




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80700.png

Xem ảnh 2
80700_2.png
“Hiệu quả cũng không tệ lắm, ở khoảng cách gần con bé đã có phản ứng rất rõ ràng với vật di chuyển.”



Hắn lại bổ sung một câu, coi như giải thích cho câu nói trước đó.



“Tỉnh Tỉnh đã có thể nhìn thấy rồi à?”



Hà Tư Ca không rảnh mà cười nhạo hắn, nhanh nhẹn tụt xuống khỏi người Phó Cẩm Hành, lao đến bên cạnh Mộ Kính Nhất, cúi người xem Tỉnh Tỉnh.




Mộ Kính Nhất lại hắt một chậu nước lạnh.

Tuy nói như vậy, nhưng Hà Tư Ca vẫn tự động bỏ qua thông tin không tốt kia.

“Cậu đến đúng lúc lắm, tôi vốn cũng định đi tìm hai người.”

Mộ Kính Nhất thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Phó Cẩm Hành, lạnh nhạt nói: “Tôi phải về rồi, tôi sẽ để lại một phần thuốc, sau này sẽ sai người định kỳ đưa3tới. Có gì cần, có thể tiến hành chữa trị trực tuyến, căn cứ vào tình hình trước mắt, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Hai người giật mình: “Trở về?”

Hình như con bé cảm nhận được mùi quen thuộc, lập tức vung hai tay, chủ động đòi ôm.

Mấy ngày nay hình như con bé béo hơn một chút, trên mu bàn tay cuối cùng cũng xuất hiện mấy núm thịt rồi.

Hà Tư Ca bế Tỉnh Tỉnh, hôn rồi dụi lên má con bé.

May mà mình mạng lớn, nếu không sẽ không còn được gặp lại con gái đáng yêu ngoan ngoãn nữa rồi, nghĩ lại mà sợ.

“Không lạc quan như vậy, vẫn phải tiếp tục chữa trị, hơn nữa cũng có khả tái diễn. Nhưng đối với con bé mà nói, bây giờ rốt cuộc thế giới không chỉ còn bóng tối nữa rồi.”

“Tôi2chỉ đồng ý chữa mắt cho con bé, không đồng ý định cư ở đây đúng không?”

Mộ Kính Nhất nhướng mày, lớn tiếng hỏi ngược lại.

Cái này thì không sai.

“Nhưng mà... nhưng mà bây giờ vừa mới bắt đầu, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra... anh lại không ở đây, người khác căn bản không rõ tiến độ chữa trị của con bé...”

Bởi vì căng thẳng, Hà Tư Ca nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Mộ Kính Nhất nhướng mày, lớn tiếng hỏi ngược lại.



Cái này thì không sai.



“Nhưng mà... nhưng mà bây giờ vừa mới bắt đầu, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra... anh lại không ở đây, người khác căn bản không rõ tiến độ chữa trị của con bé...”



Bởi vì căng thẳng, Hà Tư Ca nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.



Sau khi tỉnh lại, cô căn bản không nhớ rốt cuộc2người đàn ông này là ai.



Mặc dù Phó Cẩm Hành nói một tràng, nhưng cô chỉ nhớ hai chuyện...



Thứ nhất, hắn chính là con trai của Minh Đạt.



Thứ hai, hắn có thể hạ độc, cũng có thể giải độc.



So sánh ra, chuyện hai sự quan trọng hơn chuyện thứ nhất, ít nhất ở trước mắt chính là như vậy, bởi vì bây giờ hắn là hy vọng duy nhất của Tỉnh Tỉnh.



“Vậy làm thế nào? Cô sẽ đồng ý để tôi đưa con bé ra nước ngoài à?”



Mộ Kính Nhất híp mắt lại, cười như không cười hỏi.



“Đừng có mơ!”



Hà Tư Ca vội vàng ôm chặt con gái trong lòng, lùi về phía sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.



Chuyện khác đều có thể thương lượng, riêng chuyện này tuyệt đối không thể!



“Vậy không phải là xong rồi sao? Tôi lại không ký khế ước9bán thân, tại sao không thể rời đi?”



Nhìn ra vẻ phòng bị trong mắt cô, tâm trạng Mộ Kính Nhất lập tức trở nên rất khó chịu, hắn dứt khoát lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Nếu anh đã quyết định, vậy tôi cũng không có gì để nói nữa. Chỉ hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa của mình, đừng bỏ dở việc chữa trị của Tỉnh Tỉnh, bây giờ cuối cùng con bé cũng có hy vọng bình phục rồi, chúng tôi đều không muốn xôi hỏng bỏng không.”



Phó Cẩm Hành cân nhắc, chỉ một lát sau, hắn tiến lên một bước, nói với Mộ Kính Nhất.



“Được.”



Mộ Kính Nhất ngược lại đồng ý rất sảng khoái.



Có điều, nhìn vẻ mặt hắn, hình như không có ý đi ngay.



“Còn có việc gì nữa à?” Phó Cẩm Hành hỏi.



“... Hết rồi.” Mộ Kính Nhất dừng lại một4chút, phun ra hai chữ.



Nhưng nhìn dáng vẻ hắn rõ ràng không phải là không có chuyện gì.



Suy nghĩ một chút, Phó Cẩm Hành hiểu ra: “Thế này đi, tôi đi sắp xếp một chút, trước khi đi anh cứ chơi ở Trung Hải mấy ngày, coi như nghỉ phép...”



Mặc dù lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, nhưng hắn lại có gốc rễ ở đây, hiếm khi về một chuyến, Phó Cẩm Hành cảm thấy, có lẽ Mộ Kính Nhất cũng muốn đi xung quanh, chỉ là khó mở miệng mà thôi.



“Nghỉ phép? Không cần, tôi rất ghét nơi này.” Mộ Kính Nhất không chút nghĩ ngợi từ chối.



Tới Trung Hải nhiều ngày như vậy, trừ khách sạn và bệnh viện ra, hắn chưa từng đi đến nơi nào khác, cũng không có hứng.



“Bây giờ anh nói như vậy, đợi anh nhìn thấy nhiều danh lam thắng cảnh di tích cổ rồi, có thể sẽ không cảm thấy như vậy nữa, rất nhiều người nước ngoài còn đặc biệt đến đây đấy.”



Hà Tư Ca không nhịn được ở bên cạnh phản bác.



“Hừ.”



Mộ Kính Nhất quay đi chỗ khác, dáng vẻ lười nói nhiều.



“Qua hai ngày nữa, tôi định đi thăm mẹ tôi, anh có muốn đi cùng không?”



Im lặng một lúc lâu, Phó Cẩm Hành lại mở miệng hỏi.



Lần này, Mộ Kính Nhất không từ chối ngay.



Hà Tư Ca đặt Tỉnh Tỉnh xuống, nhét một món đồ chơi nhỏ vào trong tay con bé, để con bé tự chơi.



Trong nháy mắt, Hà Tư Ca lập tức hiểu ra.



Hóa ra, Mộ Kính Nhất cũng có ý nghĩ này, chỉ là không chịu chủ động nói ra thôi.



“Không đi.”



Hắn quay người đi, dáng vẻ rất vội, có vẻ như chạy trốn, nhìn bóng lưng có thể thấy tâm trạng có chút rối bời.



Hà Tư Ca không phản ứng kịp, ngẩn ra hồi lâu, cô mới chỉ chỉ cửa phòng: “Anh ta đi à?”



“Ừm. Anh ta nhất định sẽ đi.”



Phó Cẩm Hành gật đầu, hơn nữa trực tiếp giải đáp nghi vấn trong lòng cô.



“Tại sao? Anh ta đã nói không đi rồi, sao anh lại khẳng định nhất định anh ta sẽ đi?” Cô càng tò mò hơn.



“Không đồng ý ngay thường có nghĩa là từ chối, nhưng mở miệng từ chối không có nghĩa là từ chối thật.” Phó Cẩm Hành cười với cô, trong nụ cười tràn đầy vẻ khó hiểu.



Không hổ là đầu óc bị tổn thương, nhất thời, Hà Tư Ca cảm thấy có lẽ đầu óc mình không đủ dùng rồi, ngay cả lời người khác nói cô cũng bắt đầu nghe không hiểu.



Sự thật chứng minh, Phó Cẩm Hành nói trúng phóc...



Sáng sớm hai ngày sau, hắn định đến nghĩa trang Vĩnh Hằng, trước đó đi qua khách sạn của Mộ Kính Nhất.



Phó Cẩm Hành ngồi ở trong xe, gọi điện thoại cho Mộ Kính Nhất: “Tôi biết anh ở khách sạn, tôi đang ở dưới tầng, nếu như anh muốn đi dâng cho bà ấy một nén nhang thì xuống đây.”



Bên kia không trả lời.



Hắn tiếp tục nói: “Nghĩa trang Vĩnh Hằng cách thành phố rất xa, đi đi về về phải mất mấy tiếng, tôi không thể ở đây đợi anh mãi được, anh có mười lăm phút.”



Nói xong, Phó Cẩm Hành trực tiếp cúp điện thoại.



Sở dĩ hắn làm như vậy, không phải là nể mặt Mộ Kính Nhất hoặc là Minh Đạt.



Hắn cảm thấy, có lẽ Mai Lan cũng muốn gặp đứa con trai này.



Lúc bà ta còn sống, mình không phải là một đứa con hiếu thuận, vậy thì sau khi bà ta chết đi, mình nên giúp bà ta thỏa mãn tâm nguyện này mới đúng.



Không tới mười lăm phút, Mộ Kính Nhất đã xuống.



Hình như hắn vừa dậy, tóc còn hơi ướt, ăn mặc rất tùy ý, chắc là vội vàng quá cho nên hắn tùy ý lấy hai món đồ trong tủ quần áo ra mặc tamj.



“Vẫn còn năm phút.” Phó Cẩm Hành mỉm cười.



“Im miệng, lái xe.”



Dễ thấy Mộ Kính Nhất lười nói chuyện với hắn, vẻ mặt có chút nhếch nhác.



Trên đường đi, quả nhiên bọn họ không nói gì với nhau.



Phó Cẩm Hành cầm máy tính bảng, dặn dò Lạc Tuyết một số công việc, sau đó lại xem tin tức buổi sáng.



Hắn đã ăn sáng rồi, bên cạnh còn có một cốc cà phê, nhìn vẻ mặt rất hồng hào.



Ngược lại là Mộ Kính Nhất thì hình như tối hôm qua ngủ không ngon, hai hốc mắt đen sì, suốt đường đi đều nhắm mắt nghỉ ngơi.



Chờ xe dừng lại, hắn mới mở mắt ra.



Đây là nghĩa trang Vĩnh Hằng ở vùng ngoại thành Trung Hải, tang lễ của Mai Lan được cử hành rất long trọng, Phó Cẩm Hành chọn một miếng đất có phong thuỷ tốt cho bà ta.



Phó Trí Uyên đã sớm nói sau khi chết mình sẽ không chôn cùng bà ta, cho nên, trong mộ của Mai Lan chỉ có một mình bà ta.



Phó Cẩm Hành cầm hai bó hoa tươi đi ở phía trước, Mộ Kính Nhất đi theo sau.



“Nơi này cấm đốt tiền giấy, cho nên chỉ mang theo hoa tươi.”



Đi một hồi, Phó Cẩm Hành chủ động mở miệng.



Mộ Kính Nhất giễu cợt: “Cho dù cho phép, cậu tưởng tôi sẽ quỳ ở đó đốt tiền vàng cho bà ta à?” Nghĩ thôi đã cảm thấy đó là chuyện không thể nào.



Hai người một trước một sau đi tới trước mộ của Mai Lan, mộ của bà ta cao lớn trang nghiêm, dùng toàn vật liệu thượng hạng để xây.



Ở giữa là ảnh của Mai Lan, tấm ảnh lúc bà ta ba mươi mấy tuổi, bà ta cười rất đoan trang với ống kính.



Khi đó, Phó Thị vừa mới tiến vào trạng thái cực kỳ hưng thịnh, bà ta không chỉ sinh ra người thừa kế, mình cũng nắm được đủ loại quyền hành trong Phó Thị, có thể nói là cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn.



Nói đó là thời điểm nở mày nở mặt nhất của Mai Lan cũng không quá.



“Mẹ, con đưa một người đến thăm mẹ, chắc mẹ sẽ rất vui.”



Phó Cẩm Hành đặt một bó hoa xuống trước mộ rồi đưa bó còn lại cho Mộ Kính Nhất.



Do dự một chút, Mộ Kính Nhất vẫn đưa tay nhận lấy.



Hắn ôm bó hoa kia, nhìn bức ảnh trên mộ, không chớp mắt.



“Bà ấy rất đẹp.”



Nhìn chằm chằm một lúc, Mộ Kính Nhất mới khàn giọng mở miệng.



“Nhờ có gen di truyền của bà ấy, hai chúng ta đều không tệ.” Phó Cẩm Hành cười khổ một tiếng.



“Nếu bà ấy biết anh tới, nhất định rất vui. Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, sở dĩ bà ấy mắc bệnh đó nguyên nhân chủ yếu là vì tâm bệnh. Có lẽ ở trong lòng bà ấy, luôn không bỏ được anh...”



Không đợi hắn nói xong, Mộ Kính Nhất đã cúi người đặt hoa tươi xuống.



“Tôi tới không phải là vì nghe cậu nói những lời này. Huống hồ cậu cũng không có tư cách nói những lời này với tôi. Cậu tưởng là tôi sẽ vì dăm ba lời vớ vẩn của cậu mà thay đổi suy nghĩ à?” Hắn cười lạnh hỏi ngược lại.



Bầu không khí dường như lại trở nên căng thẳng, Phó Cẩm Hành ngậm miệng lại, chỉ đứng ở trước mộ, không biết đang suy nghĩ gì.



Vùng ngoại thành gió lớn, quần áo trên người hai người bị gió thổi vù vù.



“Đi thôi.” Không còn sớm nữa, Phó Cẩm Hành bước đi.



“Cậu về trước đi, tôi ở đây một lúc nữa.” Không ngờ, Mộ Kính Nhất lại nói như vậy.



“Vậy được, tôi đợi anh trong xe. Chỗ này không gọi được xe.” Phó Cẩm Hành gật đầu, đi trước.



Hắn ở trong xe gọi video với Hà Tư Ca một lúc, khoảng hai mươi phút sau, Phó Cẩm Hành mới vừa cúp điện thoại, Mộ Kính Nhất đã đi ra.



Nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, không biết có phải là chịu gió lâu không mà trông hơi tái.



“Anh vẫn ổn chứ?”



Phó Cẩm Hành tiện tay cầm lấy cái cốc giữ nhiệt đưa cho Mộ Kính Nhất, bên trong có trà nóng.



Hắn nhận lấy, tay hơi run, rót cho mình một cốc trà, uống một ngụm.



“Tôi nghe thấy giọng bà ấy, bà ấy nói với tôi, bảo tôi phải ngoan, chăm sóc em trai.”



Khóe mắt Mộ Kính Nhất giật giật, dùng giọng nói như gặp quỷ, vẻ mặt cũng vô cùng quái dị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom