• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-481

Chương 482: Anh phó rất yêu cô




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80699.png

Xem ảnh 2
80699_2.png
Nhất thời, cô có chút không thích ứng nổi mà đứng ngây ra tại chỗ.



Chị Bình lấy một cái ghế, mời Đoàn Phù Quang ngồi.



Cô chỉ đành cám ơn rồi ngồi xuống.



“Anh còn không đi đi?”




Thấy Phó Cẩm Hành vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Hà Tư Ca cau mày quắc mắt nhìn hắn, tức giận hỏi.

“Tư Ca...” Hắn bất đắc dĩ day trán.

Hai ngày này hắn đã nói hết những gì có thể giải thích ra không biết bao nhiêu lần rồi.

Cho dù là “Kẻ thứ ba Mạnh Tri Ngư” can dự vào hôn nhân của bọn họ cũng được, hay là nguyên nhân thật lần ly hôn đó cũng được, Phó Cẩm Hành tự nhận là mình không hề giấu giếm bất cứ điều gì, càng3không chau chuốt lựa chọn từng câu chữ, hoàn toàn nói thật.

Kết quả thì sao?

Cô nghe rồi, cũng không truy hỏi ai là Mạnh Tri Ngư, nhưng thái độ đối với hắn vẫn không lạnh không nóng, thậm chí thỉnh thoảng còn chế giễu mấy câu.

Còn nhớ lúc Phó Cẩm Hành nói với cô, cô chính là người phụ nữ bị coi là kẻ thứ ba đó, vẻ mặt Hà Tư Ca vẫn vô cùng dễ nhìn.

Hắn âm thầm hối hận, sớm biết thế đã chụp lại hoặc ghi âm lại thì tốt rồi.

Trong mấy chục năm sau này, có thể thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc cô.

Có điều hắn cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi.

“Đừng có gọi thân thiết như vậy, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Không2ngoài suy đoán, Hà Tư Ca lại bật lại.

“Anh Phó, hay là anh đi ra ngoài hút điếu thuốc đi, tôi ngồi một chút rồi đi ngay, sẽ không quá lâu đâu.”

Dưới sự giằng co, Đoàn Phù Quang chủ động nói, coi như giải vây.

Phó Cẩm Hành gật đầu, đi ra ngoài.

Không ngoài suy đoán, Hà Tư Ca lại bật lại.



“Anh Phó, hay là anh đi ra ngoài hút điếu thuốc đi, tôi ngồi một chút rồi đi ngay, sẽ không quá lâu đâu.”



Dưới sự giằng co, Đoàn Phù Quang chủ động nói, coi như giải vây.



Phó Cẩm Hành gật đầu, đi ra ngoài.



Hắn vừa đi, Hà Tư Ca buông lỏng hơn rất nhiều.



“Cô cũng thật là, tại sao phải cố ý chọc tức anh ấy?”



Quan sát một lúc, Đoàn Phù2Quang không nhịn được cười hỏi.



Đàn ông quả nhiên đều là sinh vật không giỏi quan sát, ngay cả phụ nữ tức thật hay giả vờ hờn dỗi cũng không nhìn ra, khiến người ta dở khóc dở cười.



“Ai bảo trước đó anh ấy yêu một tôi khác? Nhưng dù là tôi thì như thế cũng không được. Điều này chứng minh nếu như tôi thật sự không còn, chỉ cần có một người phụ nữ có khuôn mặt giống tôi như đúc, anh ấy sẽ có thể quên tôi!”



Hà Tư Ca ăn nói hùng hồn.



“A? Tôi... tôi nghe không hiểu lắm.”



Đoàn Phù Quang càng hoang mang hơn.



Vì vậy, Hà Tư Ca kể chuyện của mình với cô một lần, bình thản giống như đang kể chuyện của người khác.



Đoàn Phù9Quang càng nghe, miệng càng há hốc ra.



“Nói xong rồi, tóm lại chính là như vậy.”



Nói một hơi nửa ngày, Hà Tư Ca uống liền mấy ngụm nước.



“Còn có thể như vậy nữa hả? Vậy bác sĩ có nói với cô bây giờ trí nhớ của cô biến thành từng đoạn như vậy, trước không có, giữa cũng mất, sau này sẽ xuất hiện tình huống gì không?”



Năng lực lý giải của Đoàn Phù Quang quả nhiên rất được, quan hệ phức tạp như vậy cũng có thể dùng thời gian cực ngắn mà nhìn ra được.



Nếu như đổi thành người khác, có lẽ cho dù Hà Tư Ca nói khô cả họng, đối phương vẫn lơ mơ, đầu óc mơ hồ.



“Chưa nói, tôi cũng không muốn biết. Nếu thật sự4đến ngày đó, tôi cũng không ngăn cản được, cần gì phải biết trước, khiến mình lo lắng không yên chứ?” Hà Tư Ca nhún vai, dửng dưng nói.



Nhìn dáng vẻ cô thì dường như không mấy để tâm.



“Anh Phó rất yêu cô, điểm này không thể nghi ngờ. Tôi nghe nói anh ấy bế cô ra khỏi hiện trường, khi đó dư âm của vụ nổ vẫn còn, ngay cả cảnh sát cũng không dám tùy tiện đến gần, ấy vậy mà anh ấy không chút do dự lao đến bên cạnh cô.”



Đoàn Phù Quang nói chi tiết mình nghe được với Hà Tư Ca.



“Tôi... khi đó tôi hôn mê, cũng không nhớ những chuyện này.” Hà Tư Ca cắn môi, có chút ngượng ngùng nói.



“Vợ chồng với nhau, có làm nũng thế nào cũng không quá đáng, có lẽ cô cũng không biết nên đối mặt với anh ấy vào lúc này như thế nào, cho nên chỉ đành giả vờ rất tức giận đúng không? Có điều, hai người tan tan hợp hợp nhiều lần như vậy, thật sự rất không dễ dàng, càng phải quý trọng. Đây là suy nghĩ của người ngoài như tôi, cô đừng trách tôi nhiều lời là được rồi.”



Suy nghĩ một chút, Đoàn Phù Quang vẫn nói ra lời trong lòng mình.



Thẳng thắn đối mặt, nói thì đơn giản, nhưng làm thì không dễ dàng chút nào.



Ít nhất, Đoàn Phù Quang cô vẫn không làm được điểm này.



Nhưng bây giờ, cô nghĩ có lẽ có thể thử một chút.



Coi như là cố gắng một lần vì hạnh phúc của mình.



“Không đâu, tôi phải cám ơn cô, bởi vì chỉ có cô mới không kiêng kỵ gì nói ra suy nghĩ thật của tôi, thật ra tôi... không biết phải đối mặt với tình hình trước mắt thế nào...”



Hà Tư Ca có chút quẫn bách cúi đầu.



“Thế nào rồi cũng sẽ có cách, việc khẩn cấp trước mắt là dưỡng thương đã. Đầu cô đã vô cùng yếu rồi, nhất định phải bảo vệ tốt, đừng để bị thương nữa.” Đoàn Phù Quang nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên.



“Không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, nếu như cần tôi thì bảo anh Phó liên lạc với tôi, chỉ cần tôi ở Trung Hải, lúc nào gọi tôi cũng sẽ đến.” Cô chân thành nói.



Đoàn Phù Quang nghĩ, có lẽ đây là chuyện duy nhất bây giờ mình có thể bù đắp cho cô ấy.



May mà hồi đó cô không tạo ra sai lầm lớn.



“Được, tôi bảo chị Bình tiễn cô đi.”



Hà Tư Ca đưa mắt nhìn Đoàn Phù Quang rời đi.



Nghĩ đến lời cô ấy nói trước đó, Hà Tư Ca cũng không nhịn được rơi vào trầm tư.



Tiễn Đoàn Phù Quang đi, Phó Cẩm Hành lại trở lại.



Điều làm hắn bất ngờ là, lần này Hà Tư Ca lại không lạnh lùng với hắn như trước nữa.



Cô yên tĩnh dựa vào đầu giường, như có điều suy nghĩ.



Phó Cẩm Hành lại có chút không quen.



“Cô ấy nói gì với em vậy?”



Mặc dù hôm nay Đoàn Phù Quang biểu hiện rất đúng mực, còn rất khách sáo, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn không hoàn toàn tin tưởng cô gái này, sợ hôm nay đối hương đến là có mục đích khác.



“Cô ấy nói anh rất yêu em, bảo em đừng giận anh nữa. Em cảm thấy lời cô ấy nói cũng có lý, cho nên đang nghiêm túc suy nghĩ.” Hà Tư Ca nhấc mí mắt lên, lười biếng trả lời.



“Ồ?”



Phó Cẩm Hành thuận thế ngồi xuống cái ghế Đoàn Phù Quang vừa ngồi, mỉm cười nhìn cô: “Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn cô ấy, không chỉ nói giúp anh, còn có thể thuyết phục em à.”



“Anh phải cảm ơn trợ lý Tào chứ?”



Hà Tư Ca không chút lưu tình lườm hắn một cái.



“Sao em lại biết?”



Phó Cẩm Hành luôn không nói nhiều về chuyện của Tào Cảnh Đồng, một mặt là cần phải giữ bí mật, mặt khác cũng không muốn để cho cô biết quá nhiều.



“Đoán mò, nhìn phản ứng của anh, em đoán đúng rồi.”



Hà Tư Ca cười gian, còn cố ý nháy mắt với hắn.



Thật ra thì cũng không hoàn toàn là đoán mò.



Cô cảm thấy Đoàn Phù Quang rất không vui, nhất định là đang vướng mắc giữa ranh giới tình cảm và đạo đức.



Vừa yêu người đàn ông này, vừa khinh bỉ lời nói và việc làm của cậu ta.



“Đợi chuyện kết thúc rồi, anh sẽ đích thân giải thích với cô ấy, trả lại trong sạch cho Cảnh Đồng. Có điều anh nghĩ đến lúc đó, không cần anh nói, chắc cô ấy cũng có thể hiểu.” Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói.



“Làm hòa đâu có đơn giản như vậy, trợ lý Tào thận trọng từng bước, còn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Lần này là em, lần sau liệu có phải là sẽ đến lượt cậu ấy không?”



Nói đến chuyện chính, Hà Tư Ca cũng thu lại tâm trạng đùa giỡn, lo lắng hỏi.



“Anh sẽ nhắc nhở cậu ấy. Em có muốn đi thăm Tỉnh Tỉnh không, anh vừa đi thăm con rồi, con bé đang chơi với y tá.” Phó Cẩm Hành đúng lúc chuyển chủ đề.



Quả nhiên, vừa nhắc tới con gái, mắt Hà Tư Ca lập tức sáng lên: “Muốn! Dĩ nhiên muốn rồi! Em muốn nói với bác sĩ để hai mẹ con em ở cùng một phòng!”



Nghe thấy thế, Phó Cẩm Hành lập tức phản đối: “Không thể.”



“Tại sao? Em đã ổn rồi, huống hồ bệnh của mẹ con em cũng không có tính truyền nhiễm, em và Tỉnh Tỉnh ở bên nhau, ban đêm còn thuận tiện chăm sóc con bé...” Cô không hiểu hỏi.



“Anh nói không thể chính là không thể.”



Phó Cẩm Hành cũng phiền não.



Không phải hắn thật sự không muốn để mẹ con bọn họ ở bên nhau, chỉ là nghĩ đến Mộ Kính Nhất sẽ nhân cơ hội thường xuyên tiếp xúc với Hà Tư Ca, hắn lại cảm thấy tràn đầy phiền não.



Vì dù sao thì việc chữa trị của Tỉnh Tỉnh vẫn luôn do Mộ Kính Nhất phụ trách.



Con người hắn trước giờ đa nghi cẩn thận, nếu đã đồng ý chữa trị cho Tỉnh Tỉnh rồi thì tuyệt đối sẽ không để cho những người khác động vào, tránh cho xảy ra chuyện gì, không ai nói rõ được.



Cho nên, trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra, gần như cả ngày Mộ Kính Nhất đều ở trong phòng bệnh của Tỉnh Tỉnh.



Nếu để Hà Tư Ca và con bé ở cùng một phòng, thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà sao.



Hứng thú của người đàn ông đó với cô đã rõ như ban ngày rồi.



“Minh Đạt liên tục thất thủ hai lần, người có tính nhẫn nại thế nào có lẽ cũng sẽ không ngồi yên được, anh lo ông ta sẽ liều chết đánh một trận.”



Phó Cẩm Hành hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.



“Ý anh là ông ta vẫn sẽ tiếp tục ra tay?” Hà Tư Ca cũng ngẩn ra.



Cô vốn còn tưởng là gây ra động tĩnh lớn như vậy, đối phương sẽ ở ẩn một khoảng thời gian.



Bây giờ nghe Phó Cẩm Hành phân tích, cô lại cảm thấy rất có lý.



“Nếu như vậy thì cứ ở riêng đi, ngộ nhỡ có nguy hiểm thì sao?



Cô cũng nghĩ thông suốt, lẩm bẩm.



Nghe vậy, sắc mặt Phó Cẩm Hành hòa hoãn lại: “Ngoan, anh là vì muốn tốt cho mẹ con em.”



Hà Tư Ca không để ý tới hắn, cô cúi đầu chỉnh lại quần áo, nhảy xuống giường.



Hắn vội vàng đỡ lấy cô, dùng chóp mũi cọ vào trán cô, bất đắc dĩ nói: “Ngộ nhỡ trật khớp thì làm thế nào? Anh bế em đi.”



Cô bật cười: “Này, Tổng Giám đốc Phó, em đâu có yếu ớt như vậy?”



Xem ra mình vừa rơi xuống biển, vừa trúng độc, vừa mất tích, vừa mất trí nhớ, vừa bị nổ bay thật sự dọa hắn sinh tâm bệnh rồi.



“Haiz, chỉ là tìm một lý do ôm em thôi, em còn không chịu phối hợp.”



Chỉ thấy Phó Cẩm Hành đỏ mặt, có chút oán trách nói.



Hà Tư Ca ha ha cười lớn, không nói gì nữa, chỉ là dùng cánh tay vòng qua cổ hắn, đề phòng bị rơi xuống.



Hai người đi đến phòng bệnh của Tỉnh Tỉnh, đẩy cửa, phát hiện cô y tá mặt tròn đáng yêu trước đó không còn ở đây nữa, thay vào đó, là Mộ Kính Nhất đang chơi với Tỉnh Tỉnh.



Có lẽ là không ngờ đột nhiên có người tới, hắn cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo sơ mi, ống tay xắn lên rất cao, nhìn rất tùy ý.



Hắn đang vụng về dùng hai tay che mặt rồi lại rụt mạnh lại, để lộ mắt ra làm mặt quỷ chơi đùa với Tỉnh Tỉnh.



Tỉnh Tỉnh nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần hắn để lộ mắt ra, cô bé sẽ vô cùng phối hợp cười khanh khách.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom