• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-508

Chương 509: Đồ ăn bị đánh tráo




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81398.png

Xem ảnh 2
81398_2.png
Nếu lại bị bắt đi, vậy thì mặt mũi còn biết để đâu.



“Được rồi, tôi không vào. Các anh nhất định phải nhanh chóng điều tra ra manh mối!”



Minh Duệ Viễn hậm hực nói.



Cậu ta quay người rời đi, vừa mới đi đến phòng trà nước, đã nhìn thấy thùng rác bằng nhựa lớn màu đỏ bị đổ trên mặt đất.




“Chỉ mong không phải là mình nghĩ nhiều!”

Minh Duệ Viễn chán ghét xách cái túi, nhìn xung quanh hành lang, xác định không có ai chú ý tới bên này, lúc này cậu ta mới lặng lẽ rời đi.

Cậu ta cầm đồ đến thẳng chỗ Phó Cẩm Hành, sau đó Minh Duệ Viễn lập tức đi rửa tay hết3cả nửa tiếng, còn định lát nữa sẽ đi rửa xe.

“Cậu cầm cơm thừa tới cho tôi làm gì?”

Cách từ xa Phó Cẩm Hành đã ngửi thấy mùi cơm thừa, không nhịn được cau mày lại.

Vốn đã đầy bụng tức, Minh Duệ Viễn lập tức lửa giận, công ty thuê nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy, bình thường ăn bơ làm biếng thì cũng thôi, bây giờ ngay cả rác cũng không chịu thu dọn!

Cậu ta tức giận đi tới, định đạp một cái rồi mới nói.

Kết quả, Minh Duệ Viễn liếc thấy một phần cơm trưa đang ăn dở, nhìn có chút quen mắt.

Cậu ta đến gần một chút, rút ra hai tờ giấy, gạt nhẹ mấy2cái, phát hiện đó là phần cơm thừa của mình và Tào Cảnh Đồng lúc trưa.

“Ăn cơm xong mình đi luôn, Tào Cảnh Đồng nói anh ta buồn ngủ nên nằm trên xô pha ngủ...”

Minh Duệ Viễn ném khăn giấy đi, lẩm bẩm.

Ở cùng với Tào Cảnh Đồng nhiều ngày như vậy, Minh Duệ Viễn biết, từ trước đến giờ người này đều không có thói quen ngủ trưa, dù đêm hôm trước có tăng ca, thậm chí thức suốt đêm.

“Ăn xong là buồn ngủ...”

Minh Duệ Viễn lẩm bẩm.

Cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, cố nén cảm giác buồn nôn, gói tất cả hai phần cơm trưa còn thừa kia lại, lôi ra khỏi thùng rác.

Minh Duệ Viễn2chán ghét xách cái túi, nhìn xung quanh hành lang, xác định không có ai chú ý tới bên này, lúc này cậu ta mới lặng lẽ rời đi.



Cậu ta cầm đồ đến thẳng chỗ Phó Cẩm Hành, sau đó Minh Duệ Viễn lập tức đi rửa tay hết cả nửa tiếng, còn định lát nữa sẽ đi rửa xe.



“Cậu cầm cơm thừa tới cho tôi làm gì?”



Cách từ xa Phó Cẩm Hành đã ngửi thấy mùi cơm thừa, không nhịn được cau mày lại.



“Nhanh nhanh nhanh, tìm người xét nghiệm một chút, anh quen biết rộng. Tôi nghi hôm nay Tào Cảnh Đồng bị người ta bỏ thuốc trước, sau đó mới phóng hỏa, định hun chết anh ta!”



Nói xong,9Minh Duệ Viễn giống như phát điên vặn vòi nước rửa tay, chà xát hai cánh tay đến nỗi da đỏ hết lên, vẫn không chịu thôi.



Cậu ta vừa vào đã đi rửa tay, khiến Phó Cẩm Hành không hiểu ra sao.



Nghe Minh Duệ Viễn giải thích xong, lúc này hắn mới hiểu chân tướng sự việc.



“Bây giờ Cảnh Đồng thế nào rồi?”



Vì có liên quan đến an nguy của Tào Cảnh Đồng, thái độ Phó Cẩm Hành cũng lập tức trở nên nghiêm túc.



“Anh ta vẫn ổn, may mà anh ta vốn khá cảnh giác, nếu không thì không bị thiêu chết, cũng bị sặc chết rồi.”



Minh Duệ Viễn nhìn hai cánh tay đỏ ửng, nhíu mày, cuối cùng cũng4dừng lại.



“Đừng phí lời nữa, mau đi xét nghiệm hai phần đồ ăn này đi, tôi cảm thấy Tào Cảnh Đồng bị người bỏ thuốc, chẳng phải anh ta luôn không ngủ trưa sao?”



Cậu ta giục.



Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Cảnh Đồng đi theo tôi đã nhiều năm, sức khỏe của cậu ấy luôn rất tốt, cho dù hôm trước có thức suốt đem, ngày hôm sau chỉ cần nghỉ ngơi một chút là liền có thể tiếp tục làm việc rồi.”



Nói xong, hắn lấy điện thoại, gọi một cuộc, dặn dò bên kia mấy câu.



Không lâu sau, có người gõ cửa tiến vào, lấy cái túi Minh Duệ Viễn mang đến đi.



“Nếu cậu đã đến rồi, vậy thì cùng chờ kết quả đi, không quá lâu đâu, cùng lắm là nửa tiếng.”



Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ.



“Không cần anh nói, tôi cũng sẽ không đi! Ai biết bây giờ có người nào muốn đối phó với tôi hay không? Ít nhất thì chỗ anh cũng coi như an toàn, cho dù có người muốn giết tôi, có lẽ cũng không dám ra tay ở chỗ anh.”



Minh Duệ Viễn vừa nói, vừa ngồi xuống xô pha.



“Cậu nhớ lại cẩn thận xem, hai người cùng nhau ăn trưa, đều ăn những thứ giống nhau sao? Là từ đâu đưa tới, ai chịu trách nhiệm đặt cơm?”



Dù sao cũng rảnh, Phó Cẩm Hành định hỏi han thêm mấy chi tiết, tiện để phân tích tình huống.



Bị hắn hỏi như vậy, Minh Duệ Viễn lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc: “Là giống nhau.”



Suy nghĩ một lát, cậu ta lại tiếp tục nói: “Là tôi đặt đồ ăn bên ngoài, mấy ngày gần đây tôi luôn ăn cơm thịt bò ở nhà hàng này, tuy hơi đắt, nhưng mùi vị quả thật rất ngon. Hôm qua tôi rủ Tào Cảnh Đồng ăn thử, anh ta cũng thấy ngon, vì vậy hôm nay chúng tôi đã gọi hai suất. Có vấn đề gì sao?”



Nói đến phía sau, đến Minh Duệ Viễn cũng không chắc chắn lắm.



“Nếu chỉ gọi đồ bên ngoài thôi thì không có vấn đề gì, nhưng cậu có từng nghĩ, nếu cậu đặt đồ ở bên ngoài thì có thể sẽ được bảo mật thông tin, tuy nhiên nếu quả thật có người muốn kiểm tra họ tên, địa chỉ và điện thoại thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Cho nên...”



Phó Cẩm Hành xoay cây bút trên tay, giọng điệu chắc chắc: “Có khả năng lúc người kia phát hiện ra hai người gọi đồ ăn ở bên ngoài, hắn cũng đã xếp đặt xong cả rồi, chỉ chờ hai người chủ động phối hợp mà thôi.”



Nghe hắn phân tích như vậy, Minh Duệ Viễn cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.



“Không phải chứ? Chuyện này thật sự quá âm hiểm, từ việc đặt đồ ăn bên ngoài cho đến phóng hỏa, người bình thường căn bản sẽ không liên hệ hai chuyện này lại với nhau! Cho dù tôi và Tào Cảnh Đồng không chết, chỉ sợ cũng không nghĩ ra được nhiều như vậy, tôi đã hỏi rồi, dựa theo việc quản lý công việc hằng ngày, nếu lúc ấy tôi đến chậm nửa tiếng, rác thải ở phòng nước cũng sẽ bị người ta dọn đi!”



Nói xong, cậu ta lộ ra vẻ sợ hãi.



Chứng cứ quan trọng như vậy mà suýt nữa bị lơ là.



“Chính vì như vậy, nên người kia mới không đặc biệt giải quyết hai phần cơm thừa kia, có lẽ, chuyện này gọi là làm cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót.”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ, khẽ gật đầu.



“Anh nói xem, chuyện này là ai làm?”



Minh Duệ Viễn trừng mắt, căm giận hỏi.



“Vậy thì phải làm rõ trước, rốt cuộc Tào Cảnh Đồng là mục tiêu, hay cậu mới là mục tiêu.”



Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại.



“Cậu nghĩ kỹ lại xem, hôm nay còn xảy ra chuyện gì nữa không? Cẩn thận suy nghĩ một chút, đừng để sót bất cứ chi tiết nào.” Hắn nhắc nhở.



“Hình như là không còn gì nữa, tôi đến công ty rồi ở trong phòng làm việc của Tào Cảnh Đồng nghịch điện thoại, sau đó đi ăn cơm trưa, tôi đặt hai phần đồ ăn, sau khi đồ được mang đến, cô nhân viên lễ tân xinh đẹp đã mang lên giúp tôi, còn nói canh thịt bị đổ ra ngoài, bắn lên váy của cô ta, tôi đã đồng ý tặng cho cô ta một cái váy kiểu mới của Chanel để bồi thường, cô ta rất vui vẻ...”



Minh Duệ Viễn càng nói càng lạc đề, Phó Cẩm Hành nghe mà cau mày lại, nhưng cũng không cắt ngang.



Chờ cậu ta nói xong, Phó Cẩm Hành truy hỏi: “Hết rồi à?”



“À, anh nhắc tôi mới nhớ, tôi còn phải mua váy cho cô ta nữa!”



Minh Duệ Viễn không hổ là cao thủ tán gái, mới đến Thành Uy chưa đầy một tháng mà cậu ta đã trêu ghẹo hết tất cả các nhân viên nữ trong công ty rồi.



Có điều, cậu ta không hề thô tục hạ lưu, cộng thêm lại trẻ tuổi đẹp trai, còn thường xuyên mời mọi người uống cà phê, ăn bánh ngọt, những cô gái kia không chỉ không ghét Minh Duệ Viễn, mà đều rất thích cậu ta.



“Nói chuyện chính đi!”



Phó Cẩm Hành cau mày: “Không phải canh thịt bị đổ sao? Cậu có uống không?”



Bị hắn nói như vậy, Minh Duệ Viễn lập tức biến sắc: “Xong rồi! Tôi nhớ ra rồi!”



“Tôi chê cái hộp đựng canh bị bẩn, nên đã chủ động đưa phần canh bị đổ cho Tào Cảnh Đồng mà lấy phần không bị đổ! Canh thịt bị đổ một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mùi vị, vì vậy Tào Cảnh Đồng cũng không nói gì mà ăn luôn phần đồ ăn kia!”



Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, nên Minh Duệ Viễn cũng không để trong lòng.



Nếu không phải Phó Cẩm Hành cứ truy hỏi cậu ta, cậu ta đã sớm quên mất rồi.



“Chuyện này cũng không thể chứng minh phần bị đổ kia vốn là của cậu, chắc chắn hai phần vẫn có chỗ không giống nhau chứ.”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, lại nói thêm.



Không ngờ, giọng Minh Duệ Viễn đã mang theo chút nghẹn ngào: “Hai chúng tôi, một người thích ăn rau thơm, một người không thích ăn rau thơm, phần ăn bị đổ là phần có rau thơm, là của tôi...”



Đến đây thì cuối cùng cũng phá được án rồi.



Phó Cẩm Hành giơ tay day thái dương đau nhức, xem ra, sự lo lắng lúc trước của hắn không phải là thừa.



Tào Cảnh Đồng không phải là mục tiêu ban đầu, hoặc là nói cách khác, thật ra cậu ta đã chịu tội thay cho Minh Duệ Viễn.



“Vì vậy, người suýt nữa bị thiêu cháy kia vốn phải là tôi đúng không?” Đương nhiên Minh Duệ Viễn cũng đã nghĩ ra.



“Chắc là vậy, trước tiên chúng ta đừng nghĩ loạn lên nữa, chờ kết quả xét nghiệm đi, sắp có rồi.”



Phó Cẩm Hành đứng dậy, rót cho cậu ta một cốc nước, an ủi nói.



Đợi khoảng nửa tiếng, có người mang báo cáo xét nghiệm tới.



“Đúng là một phần cơm thừa trong đó có chứa thuốc Zolpidem, hàm lượng không nhỏ, phần còn lại thì không có.”



Phó Cẩm Hành nhìn qua một lần, nói kết luận với Minh Duệ Viễn.



“Cho tôi xem xem!”



Cậu ta giơ tay cầm lấy, sắc mặt u ám.



“Loại thuốc này có tác dụng gì?”



Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm vào tên thuốc, hỏi Phó Cẩm Hành.



“Có tác dụng an thần, dùng để điều trị chứng mất ngủ, cậu cứ coi như thuốc ngủ là được rồi.” Hắn bình tĩnh trả lời.



“Không ngờ đúng là bị bỏ thuốc thật! Đây là nhắm vào tôi!”



Minh Duệ Viễn siết chặt tờ giấy trong tay, hung dữ lớn tiếng gào lên.



“Bây giờ cậu có nghi ngờ đối tượng nào không?”



Phó Cẩm Hành quan sát cậu ta, hỏi thẳng.



Minh Duệ Viễn nghiến răng ken két, không mở miệng ngay.



Giờ phút này, thật ra cậu ta đang nghi ngờ một người.



Chỉ là, cậu ta không có chứng cứ.



Nhưng nếu đúng là người kia làm, cậu ta cũng không thể tìm thấy chứng cứ gì.



Cùng lúc đó, thư ký của Minh Đạt áy náy xin lỗi ông ta: “Tôi xin lỗi, Minh tổng, lần này tôi đã làm việc không tốt!”



Cơ thể Minh Đạt chìm sâu trên chiếc xô pha bằng da thật sẫm màu, nghe thư ký báo cáo xong, ông ta không nói một lời.



“Minh tổng, tôi sai rồi, nhưng tôi thật sự không biết tại sao lại thành Tào Cảnh Đồng ăn phần cơm kia!”



Thư ký liên tục xin lỗi, còn gập người chín mươi độ.



“Lúc cậu qua đó, bọn họ không nhìn ra cái gì chứ?”



Qua rất lâu, Minh Đạt mới trầm giọng hỏi.



“Không có không có, tuyệt đối không có! Tào Cảnh Đồng không có chuyện gì lớn, vì vậy nhìn cũng không sợ hãi lắm. Cậu Viễn còn nói, nhất định mời ngài chủ trì công bằng, điều tra rõ ràng chuyện này! Nhất định bọn họ không biết chân tướng sự việc, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời này rồi.”



Thư ký trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom