Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
3118
Thời gian thấm thoát đã trôi qua rất nhanh, tết nguyên đán thoáng một cái đã qua, chẳng mấy chốc lại đến tết nguyên tiêu.
Trong một tháng trở lại gần đây, Đổng Lam Yên đã dần dần hồi phục tâm trạng.
Có lẽ bởi vì thân là người mẹ của một người phụ nữ tự khắc sẽ nảy sinh sự kiên cường, cô ấy giống như một gốc cây vững chắc của cây Mạch Môn vậy, mỗi ngày đều tích cực đối diện với cuộc sống, không còn oán trời trách người mà thương tiếc cho sự đánh mất nhau giữa cô ấy và Lục Quang Thành.
Điều mà cô ấy chỉ nghĩ đến trong lòng, đó chính là dưỡng tốt cái thai này, sau đó an toàn mà sinh nó ra, rồi nuôi nấng nó thành người.
Còn con đường sau này, người đã có gia đình con cháu, công việc lại bận rộn như Lục Quang Thành chắc chắn không thể nào chăm sóc cho cô ấy và bà Du cả đời được, đến khi anh ấy bỏ mặc hai người họ, thì cô ấy có thể bán chữ bán tranh, còn bà Du có thể may vá, hai người họ nương tựa lẫn nhau, cũng có thể miễn cưỡng kiếm sống qua ngày.
Chỉ là thỉnh thoảng cô ấy nhìn thấy tin tức và hình ảnh của Lục Quang Thành và Bạch Nhã Hân, hai người vợ chồng hoà hợp vô cùng đằm thắm trên bài báo, trái tim vẫn nhức nhói không nguôi.
Nhưng cô ấy biết rõ rằng, thời gian nhất định có thể giúp cô ấy, giúp cô ấy quên đi, và giúp cô ấy sống lại…
Cô ấy không còn là một mình nữa, cô ấy phải chịu trách nhiệm cho đứa con của mình…
Đổng Lam Yên đã một tháng không được bước ra cửa phòng nửa bước, nghe được tiếng đi lại và tiếng cười nói của những người bên ngoài sân, cùng với sự náo nhiệt của tiếng pháo hoa nổ lúc trầm lúc bỗng ấy, khiến cô ấy đột nhiên nhớ lại cái năm mà cô ấy vừa mới dọn đến Thành Uyển, Lục Quang Thành đã dẫn cô ấy đi dạo phố lồng đèn…
Cô ấy năn nỉ bà Du cùng cô ấy ra ngoài đi dạo phố lồng đèn, bà Du thấy xót cho cô ấy đã sống một cuộc sống như tù nhân vậy, nên đã cùng cô ấy đi cầu xin hai hộ vệ bảo vệ an toàn cho hai người để được ra ngoài.
Sau một phen phỉnh phờ và dỗ ngọt, cộng thêm lời hứa chỉ ra ngoài hít thở không khí sau đó sẽ nhanh chóng trở về, hơn nữa lại là buổi tối, xác suất bị người khác nhận được là rất thấp, nên hai hộ vệ đó đã đồng ý.
Đổng Lam Yên đội lên cái mũ dày và đeo khẩu trang vào, trên gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Bà Du nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô ấy như đứa trẻ vậy, trong lòng càng cảm thấy thương xót.
Một nhóm bốn người đã cùng nhau ra ngoài, hai hộ vệ không dám lơ là cảnh giác một chút nào mà đi theo sát cô ấy.
Có những chuyện trên đời, thường không thể tách rời với sự trùng hợp.
Trên những chòi canh Thành Uyển của chợ đèn hoa, trong đám người nhộn nhịp ấy, Lục Quang Thành cùng Bạch Nhã Hân đang đi dạo xung quanh, nhìn những cảnh tượng ấy, khiến anh ấy nhớ lại cảnh nhiều năm về trước, khi anh ấy vẫn còn là một chang trai thiếu niên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đổng Lam Yên vừa mới đến phương Bắc đối với mọi thứ đều nảy sinh tính tò mò, cùng đi dạo phố lồng đèn....
Nhoáng một cái đã 12 năm, mà dường như lại giống như mới ngày hôm qua vậy…
Bỗng nhiên, trong hàng nghìn hàng vạn cái đầu người đang di chuyển không ngừng đó, anh ấy lại bắt gặp được bóng dáng mà anh ấy ngày đêm mong nhớ ấy…
Mặc dù cô ấy và bà Du đã che lại rất kín đáo, nhưng anh ấy vẫn có thể trong phút chốc đã nhận ra cô ấy, bởi vì trong đôi mắt trong suốt của cô ấy, có mang một ánh hào quang rung động lòng người nhất thế giới, đối với anh ấy mà nói, là vô cùng khắc cốt ghi tâm…
Đầu tiên là anh ấy vui mừng ngạc nhiên, sau đó liền chuyển sang cuồng nộ.
Rõ ràng anh ấy đã hạ lệnh nghiêm ngặt, không có sự đồng ý của anh ấy, người bảo vệ cô ấy kiên quyết không được thả cô ấy ra ngoài...Nhưng hai thằng đần trước mắt đó lại để mặc cô ấy đi đi lại lại giữa đám đông ấy…
Ánh mắt lạnh như băng của anh ấy dường như có thể đâm chết hai thuộc hạ đó...
Người bên cạnh anh ấy Triệu Đình đã nhìn theo tầm nhìn của anh ấy, lập tức ngầm hiểu trong lòng.
“Ngũ gia và phu nhân cũng nên trở về phủ thôi, ở đây quá ồn ào, không khí lại không được tốt, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi của phu nhân.”
Triệu Đình vừa nói, vừa đứng chặn lại trước mặt Bạch Nhã Hân, để che lại tầm nhìn của cô ta.
Bạch Nhã Hân liếc anh ta một cái, sau khi cô ấy mang bầu càng trở nên hung hăng càn quấy, ngoài Lục Quang Thành ra, cô ta hoàn toàn chẳng xem ai ra gì cả.
“Tôi và Quang Thành ra đây đi dạo cho khuây khỏa, không đến lượt ngươi phải sắp xếp! Rốt cuộc ai là chủ nhân, ai là gia nô, ngươi hãy làm cho rõ!”
Triều Đình không hề nhúc nhích một chút nào cả, khiến cho Bạch Nhã Hân giận dữ, giương tay lên muốn đánh anh ta, thì bất thình lình cánh tay đã bị Lục Quang Thành nắm chặt lại.
“Quang Thành...đau quá...”cô ta giống như một con chó bị giẫm phải đuôi vậy, ánh mắt chứa đầy sự tủi thân mà nhìn vào Lục Quang Thành, nghẹn ngào nói khẽ.
Vẻ mặt Lục Quang Thành hờ hững, “Anh mệt rồi. Nếu em còn chưa đi đủ, thì kêu Triệu sĩ quan đi cùng em vậy.”
Anh ấy vừa nói xong liền quay người đi, Bạch Nhã Hân trợn mắt lên nhìn Triệu Đình một cái, sau đó liền đuổi theo , đung đưa cánh tay của anh ấy, “Đừng giận nữa mà, em biết sai rồi mà…”
Lục Quang Thành không thèm đáp trả lại, chỉ sải bước thật to đi về hướng xe của mình.
Trong lòng anh ấy buồn bực mà đếm ngược thời gian…
Còn khoảng một tháng nữa, mọi chuẩn bị đã được sắp xếp ổn thỏa, kế hoạch sẽ được tiến hành thuận lợi, anh ấy sẽ không cần phải ngày đêm ở cùng người phụ nữ khiến anh ấy chán ghét đến nỗi buồn nôn nữa.
Bạch Thụ Phong , cha của Bạch Nhã Hân với người Nhật đã có mười mấy năm giao hữu, gia tài của Bạch gia, có hơn một nữa là món tiền bất chính do người Nhật ngấm ngầm sau lưng cho họ, sau đó họ lại dùng số tiền mà mình kiếm được để nuôi lại người Nhật. Ngoài mặt Bạch Thụ Phong và đám người Nhật đó đã giữ một khoảng cách đúng mức, và hiện ra vẻ trang nghiêm của một thương gia yêu nước quang minh chính đại. Và khi anh ấy thăm dò được Tỉnh Điền Tấn Thôn tướng lĩnh cấp cao nhất đóng quân ở Giang Bắc có người em ruột Tỉnh Điền Hạnh Chi, lại là người có tình cảm tốt như anh em với Bạch Thụ Phong, sau đó anh ấy liền đi xin hỏi cưới Bạch gia mà không một chút do dự nào, vì anh ấy muốn tìm hiểu triệt để những chi tiết về Bạch gia.
Một mặt, đánh giặt trước tiên phải bắt vua giặt, anh ấy phải lợi dụng quan hệ của Bạch Thụ Phong để tìm cách khống chế Tỉnh Điền Tấn Thôn, ngăn cản những hành vi bẩn thỉu của người Nhật đang đóng quân ở Giang Bắc ngày càng hoành hành ấy, mặt khác, là vì anh ấy chưa hề từ bỏ mà đã nhiều năm liền điều tra ra được kết quả, cái chết của cha mẹ Đổng Lam Yên , không phải là một tai nạn, mà là có liên quan đến Bạch Thụ Phong...
Thời gian thấm thoát đã trôi qua rất nhanh, tết nguyên đán thoáng một cái đã qua, chẳng mấy chốc lại đến tết nguyên tiêu.
Trong một tháng trở lại gần đây, Đổng Lam Yên đã dần dần hồi phục tâm trạng.
Có lẽ bởi vì thân là người mẹ của một người phụ nữ tự khắc sẽ nảy sinh sự kiên cường, cô ấy giống như một gốc cây vững chắc của cây Mạch Môn vậy, mỗi ngày đều tích cực đối diện với cuộc sống, không còn oán trời trách người mà thương tiếc cho sự đánh mất nhau giữa cô ấy và Lục Quang Thành.
Điều mà cô ấy chỉ nghĩ đến trong lòng, đó chính là dưỡng tốt cái thai này, sau đó an toàn mà sinh nó ra, rồi nuôi nấng nó thành người.
Còn con đường sau này, người đã có gia đình con cháu, công việc lại bận rộn như Lục Quang Thành chắc chắn không thể nào chăm sóc cho cô ấy và bà Du cả đời được, đến khi anh ấy bỏ mặc hai người họ, thì cô ấy có thể bán chữ bán tranh, còn bà Du có thể may vá, hai người họ nương tựa lẫn nhau, cũng có thể miễn cưỡng kiếm sống qua ngày.
Chỉ là thỉnh thoảng cô ấy nhìn thấy tin tức và hình ảnh của Lục Quang Thành và Bạch Nhã Hân, hai người vợ chồng hoà hợp vô cùng đằm thắm trên bài báo, trái tim vẫn nhức nhói không nguôi.
Nhưng cô ấy biết rõ rằng, thời gian nhất định có thể giúp cô ấy, giúp cô ấy quên đi, và giúp cô ấy sống lại…
Cô ấy không còn là một mình nữa, cô ấy phải chịu trách nhiệm cho đứa con của mình…
Đổng Lam Yên đã một tháng không được bước ra cửa phòng nửa bước, nghe được tiếng đi lại và tiếng cười nói của những người bên ngoài sân, cùng với sự náo nhiệt của tiếng pháo hoa nổ lúc trầm lúc bỗng ấy, khiến cô ấy đột nhiên nhớ lại cái năm mà cô ấy vừa mới dọn đến Thành Uyển, Lục Quang Thành đã dẫn cô ấy đi dạo phố lồng đèn…
Cô ấy năn nỉ bà Du cùng cô ấy ra ngoài đi dạo phố lồng đèn, bà Du thấy xót cho cô ấy đã sống một cuộc sống như tù nhân vậy, nên đã cùng cô ấy đi cầu xin hai hộ vệ bảo vệ an toàn cho hai người để được ra ngoài.
Sau một phen phỉnh phờ và dỗ ngọt, cộng thêm lời hứa chỉ ra ngoài hít thở không khí sau đó sẽ nhanh chóng trở về, hơn nữa lại là buổi tối, xác suất bị người khác nhận được là rất thấp, nên hai hộ vệ đó đã đồng ý.
Đổng Lam Yên đội lên cái mũ dày và đeo khẩu trang vào, trên gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Bà Du nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô ấy như đứa trẻ vậy, trong lòng càng cảm thấy thương xót.
Một nhóm bốn người đã cùng nhau ra ngoài, hai hộ vệ không dám lơ là cảnh giác một chút nào mà đi theo sát cô ấy.
Có những chuyện trên đời, thường không thể tách rời với sự trùng hợp.
Trên những chòi canh Thành Uyển của chợ đèn hoa, trong đám người nhộn nhịp ấy, Lục Quang Thành cùng Bạch Nhã Hân đang đi dạo xung quanh, nhìn những cảnh tượng ấy, khiến anh ấy nhớ lại cảnh nhiều năm về trước, khi anh ấy vẫn còn là một chang trai thiếu niên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đổng Lam Yên vừa mới đến phương Bắc đối với mọi thứ đều nảy sinh tính tò mò, cùng đi dạo phố lồng đèn....
Nhoáng một cái đã 12 năm, mà dường như lại giống như mới ngày hôm qua vậy…
Bỗng nhiên, trong hàng nghìn hàng vạn cái đầu người đang di chuyển không ngừng đó, anh ấy lại bắt gặp được bóng dáng mà anh ấy ngày đêm mong nhớ ấy…
Mặc dù cô ấy và bà Du đã che lại rất kín đáo, nhưng anh ấy vẫn có thể trong phút chốc đã nhận ra cô ấy, bởi vì trong đôi mắt trong suốt của cô ấy, có mang một ánh hào quang rung động lòng người nhất thế giới, đối với anh ấy mà nói, là vô cùng khắc cốt ghi tâm…
Đầu tiên là anh ấy vui mừng ngạc nhiên, sau đó liền chuyển sang cuồng nộ.
Rõ ràng anh ấy đã hạ lệnh nghiêm ngặt, không có sự đồng ý của anh ấy, người bảo vệ cô ấy kiên quyết không được thả cô ấy ra ngoài...Nhưng hai thằng đần trước mắt đó lại để mặc cô ấy đi đi lại lại giữa đám đông ấy…
Ánh mắt lạnh như băng của anh ấy dường như có thể đâm chết hai thuộc hạ đó...
Người bên cạnh anh ấy Triệu Đình đã nhìn theo tầm nhìn của anh ấy, lập tức ngầm hiểu trong lòng.
“Ngũ gia và phu nhân cũng nên trở về phủ thôi, ở đây quá ồn ào, không khí lại không được tốt, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi của phu nhân.”
Triệu Đình vừa nói, vừa đứng chặn lại trước mặt Bạch Nhã Hân, để che lại tầm nhìn của cô ta.
Bạch Nhã Hân liếc anh ta một cái, sau khi cô ấy mang bầu càng trở nên hung hăng càn quấy, ngoài Lục Quang Thành ra, cô ta hoàn toàn chẳng xem ai ra gì cả.
“Tôi và Quang Thành ra đây đi dạo cho khuây khỏa, không đến lượt ngươi phải sắp xếp! Rốt cuộc ai là chủ nhân, ai là gia nô, ngươi hãy làm cho rõ!”
Triều Đình không hề nhúc nhích một chút nào cả, khiến cho Bạch Nhã Hân giận dữ, giương tay lên muốn đánh anh ta, thì bất thình lình cánh tay đã bị Lục Quang Thành nắm chặt lại.
“Quang Thành...đau quá...”cô ta giống như một con chó bị giẫm phải đuôi vậy, ánh mắt chứa đầy sự tủi thân mà nhìn vào Lục Quang Thành, nghẹn ngào nói khẽ.
Vẻ mặt Lục Quang Thành hờ hững, “Anh mệt rồi. Nếu em còn chưa đi đủ, thì kêu Triệu sĩ quan đi cùng em vậy.”
Anh ấy vừa nói xong liền quay người đi, Bạch Nhã Hân trợn mắt lên nhìn Triệu Đình một cái, sau đó liền đuổi theo , đung đưa cánh tay của anh ấy, “Đừng giận nữa mà, em biết sai rồi mà…”
Lục Quang Thành không thèm đáp trả lại, chỉ sải bước thật to đi về hướng xe của mình.
Trong lòng anh ấy buồn bực mà đếm ngược thời gian…
Còn khoảng một tháng nữa, mọi chuẩn bị đã được sắp xếp ổn thỏa, kế hoạch sẽ được tiến hành thuận lợi, anh ấy sẽ không cần phải ngày đêm ở cùng người phụ nữ khiến anh ấy chán ghét đến nỗi buồn nôn nữa.
Bạch Thụ Phong , cha của Bạch Nhã Hân với người Nhật đã có mười mấy năm giao hữu, gia tài của Bạch gia, có hơn một nữa là món tiền bất chính do người Nhật ngấm ngầm sau lưng cho họ, sau đó họ lại dùng số tiền mà mình kiếm được để nuôi lại người Nhật. Ngoài mặt Bạch Thụ Phong và đám người Nhật đó đã giữ một khoảng cách đúng mức, và hiện ra vẻ trang nghiêm của một thương gia yêu nước quang minh chính đại. Và khi anh ấy thăm dò được Tỉnh Điền Tấn Thôn tướng lĩnh cấp cao nhất đóng quân ở Giang Bắc có người em ruột Tỉnh Điền Hạnh Chi, lại là người có tình cảm tốt như anh em với Bạch Thụ Phong, sau đó anh ấy liền đi xin hỏi cưới Bạch gia mà không một chút do dự nào, vì anh ấy muốn tìm hiểu triệt để những chi tiết về Bạch gia.
Một mặt, đánh giặt trước tiên phải bắt vua giặt, anh ấy phải lợi dụng quan hệ của Bạch Thụ Phong để tìm cách khống chế Tỉnh Điền Tấn Thôn, ngăn cản những hành vi bẩn thỉu của người Nhật đang đóng quân ở Giang Bắc ngày càng hoành hành ấy, mặt khác, là vì anh ấy chưa hề từ bỏ mà đã nhiều năm liền điều tra ra được kết quả, cái chết của cha mẹ Đổng Lam Yên , không phải là một tai nạn, mà là có liên quan đến Bạch Thụ Phong...
Bình luận facebook