Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
3120
Trong phút chốc, người đàn ông đó đã thô lỗ đè lên Đổng Lam Yên, phần bụng không chịu nổi gánh nặng, nên cô ấy cố sức mà đẩy ông ta ra, “buông tôi ra! Tôi không phải là Giang Uyển Tâm!”
Nhưng người đàn ông ấy như bị điên lên vậy, cô ấy hoàn toàn đẩy không ra, nhìn thấy ông ta đang xé áo mình ra, cô ấy liền đưa đầu lên di chuyển đến sát tai ông ta rồi cắn thật mạnh vào…
“A”
Người đàn ông ấy gào thét lên một tiếng, sau đó vung tay lên liền cho một bạt tai vào Đổng Lam Yên.
Ông ta bịt cái tai lại, sau đó nhìn thấy máu trên tay mình, trong ánh mắt chứa đầy sự hung hãn.
“Con điếm kia! Ta đương nhiên biết cô không phải là Uyển Tâm của ta rồi! Nhưng cô là người mà ta tìm kiếm mấy năm nay có nét giống Uyển Tâm nhất, không chỉ gương mặt giống, mà ngay cả giọng nói cũng giống y hệt! Vì vậy, ta chịu chơi cô, thì là vinh hạnh của cô rồi! Từ hôm nay trở đi, cô sẽ đổi tên thành Giang Uyển Tâm! Cho đến khi nào ta chơi chán cô rồi, thì ta sẽ đưa ngươi đi làm quân kỹ cho đế quốc của ta!”o
Đổng Lam Yên đã nhân cơ hội bò nhanh đến góc tường và nhanh chóng cầm lấy bình trà trên bàn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng đập vào đầu ông ta…
Gương mặt dữ tợn và những lời nói đáng sợ của ông ta, khiến cho Đổng Lam Yên vô cùng sợ hãi, đến nỗi suýt chút nữa đã gọi tên Lục Quang Thành ra…
Nếu như người đàn ông này biết cô ấy là người phụ nữ của Lục Quang Thành, chắc có lẽ ông ta sẽ không dám suồng sã với cô ấy nữa?
Nhưng, ông ta cũng sẽ nhất định đi xác minh lại.
Nếu như Lục Quang Thành bỏ mặc sự sống chết của cô ấy không lo, thì cô ấy nói rồi cũng sẽ như không nói, trái lại còn bị người đàn ông đó hành hạ thậm tệ hơn.
Còn nếu như Lục Quang Thằng bằng lòng cứu cô ấy, e rằng cũng sẽ gây nên những tranh chấp không cần thiết, dù gì ông ta cũng là người Nhật, trong tình thế hết sức căng thẳng này, mà đá chọi đá với họ, nhất định sẽ gây bất lợi cho Lục Quang Thành…
Cho dù anh ấy đã từ bỏ cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không nỡ khiến cho anh ấy vì mình mà lâm vào hoàn cảnh hóc búa như vậy…
Đổng Lam Yên đã nhanh chóng đưa ra quyết định, tay run rẩy mà cầm chắc bình trà, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để tự vận…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa được truyền đến, đã ngăn cản bước chân đang tiến lại gần của ông ta.
Người bên ngoài cửa tuy rằng nói tiếng Nhật, nhưng khi cô ấy nghe được tiếng phát âm của ba từ Lục Quang Thành, trong phút chốc nước mắt cô ấy đã tuôn trào…
Anh ấy đã đến sao…
Anh ấy biết được cô ấy đã bị nhốt ở đây, nên mới đến đây sao…
Người đàn ông đó trợn mắt nhìn cô ấy một cách hung tợn, rồi nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài cửa, sau đó ngoài cửa rất nhanh có một nam gia nô bước vào để trông giữ cô ấy.
Đổng Lam Yên nhanh chóng gom lấy mọi thứ có thể phòng thân trong căn phòng đó mà ôm trước người mình, sau đó tựa vào góc tường, nhìn những hình ảnh của mẹ tràn ngập căn phòng ấy, trong tâm trạng phức tạp vừa sợ vừa đau buồn ấy, nước mắt cô ấy tràn lan cả mặt và run rẩy không thôi.
Cô ấy không biết rằng, ngay tại vị trí của cô ấy ở lầu dưới, Lục Quang Thành sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, đang bị con buồi Bạch Nhã Hân khoác chặt tay theo sát, sau đó chào hỏi người đàn ông người Nhật kia.
“Thiếu Soái tiên sinh đại giá quan lâm, thật sự khiến cho tôi rất ngạc nhiên.”
“Tỉnh Điền tiên sinh là bác của Nhã Hân, chúng tôi đến đây thăm hỏi sức khoẻ ngài, cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.” Lục Quang Thành điềm tỉnh nói, Bạch Nhã Hân mỉm cười hạnh phúc, “Bác đừng có trách anh Thành, anh ấy quả thực rất bận, bình thường ngay cả thời gian bên con cũng rất ít.”
Tỉnh Điền Hạnh Chị cười lên, sau đó hai người ngồi xuống.
Lục Quang Thành đem những lễ vật trên tay đặt lên bàn, Bạch Nhã Hân liền mở một hộp trong số đó ra, sau đó đôi tay đưa đến trước mặt Tỉnh Điền Hạnh Chi, “hôm nay là ngày lễ Tết nguyên tiêu truyền thống của nước chúng con, tập tục của ngày này là gia đình đoàn viên, cùng nhau uống trà ngắm đèn lồng, con đặc biệt đem trà hoa quế quý báu nhất đến đây, mời Bác uống và đánh giá xem, so với trà phương Bắc, nó có đặc sắc gì khác không. Tối nay vợ chồng chúng con sẽ cùng bác uống trà thoả thích!”
Tỉnh Điền Hạnh Chi gật đầu cười, không hề nghĩ ngợi gì cả mà đưa hai người đó đến một phòng trà với không gian tao nhã chuyên dùng để thưởng thức trà hương, Bạch Nhã Hân dùng những dụng cụ trà đạo một cách thành thạo, và trà đã được nhanh chóng pha xong.
Hương thơm trà hoa quế thấm xuyên vào bên trong cơ thể, khiến cho toàn thân thoải mái nhẹ nhàng, mùi thơm của trà hoa còn pha lẫn một loại cỏ thơm mà không biết nói như thế nào, Tỉnh Điền Hạnh Chi liên tục gật đầu, sau đó còn liên tiếp uống thêm hai ly, khen không ngớt lời.
Ba người vừa uống trà vừa nói chuyện được vài câu, thì Lục Quang Thành đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh, nên đã rời khỏi phòng trà.
Anh ấy nhìn vào nữ gia nô đang quỳ trước cửa để đợi lệnh, nhẹ nhàng mỉm cười, “phiền cô chỉ tôi nhà vệ sinh ở đâu có được không?”
Nụ cười và ánh mắt lắp lánh của Lục Quang Thành khiến cho trái tim của nữ gia nô đó nóng bừng lên, cả gương mặt đỏ cả lên, sau đó cô ta khom lưng gật đầu liên tục, và đưa tay ra hiệu mời Lục Quang Thành.
Tỉnh Điền Hạnh Chi là một thương gia, nơi ở lại là nơi thuộc địa người Nhật cực kỳ an toàn, vì vậy với căn nhà to như vậy mà chỉ có vài gia nô hết sức bình thường kia, thì đối với bản lĩnh phi thường của Lục Quang Thành mà nói, thì dễ như trở bàn tay.
Với tốc độ nhanh như tia chớp của anh ấy đã nhanh chóng đánh ngất từng người gia nô một, sau đó giấu những người đó vào những nơi khác nhau. Trong số đó, bao gồm cả nam nô gia người đang trông giữ Đổng Lam Yên…
Trong giây phút cửa được kéo ra, Đổng Lam Yên phản xạ theo bản năng mà đưa “vũ khí” trong tay lên để tự vệ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ngày đêm mong nhớ ấy đứng trước cửa, sự căng thẳng trên gương mặt cô ấy trong phút chốc trở nên suy sụp, nước mắt lập tức tuôn trào như mưa…
Bất thình lình, cô ấy đứng dậy và chạy tới, không màng đến gì cả mà lao vào trong lòng Lục Quang Thành, ôm chặt vào cổ anh ấy, và hôn lên môi anh ấy…
Mặc kệ anh ấy có muốn cô ấy không, mặc kệ anh ấy có yêu cô ấy không…
Cô ấy chỉ biết rằng, vừa rồi khi cô ấy nghĩ mình không thể sống qua nỗi sự giày vò trong đêm nay, thì anh ấy chính là sự bận tâm duy nhất trên đời này mà cô ấy khó mà vứt bỏ được…
Cô ấy thậm chí còn cầu xin ông trời, trước lúc cô ấy chết, có thể gặp lại anh ấy một lần, cho dù chỉ là nhìn xa xa một lần, chỉ một lần thôi, cũng đủ để khiến cô ấy đội ơn đội nghĩa…
Trong phút chốc, người đàn ông đó đã thô lỗ đè lên Đổng Lam Yên, phần bụng không chịu nổi gánh nặng, nên cô ấy cố sức mà đẩy ông ta ra, “buông tôi ra! Tôi không phải là Giang Uyển Tâm!”
Nhưng người đàn ông ấy như bị điên lên vậy, cô ấy hoàn toàn đẩy không ra, nhìn thấy ông ta đang xé áo mình ra, cô ấy liền đưa đầu lên di chuyển đến sát tai ông ta rồi cắn thật mạnh vào…
“A”
Người đàn ông ấy gào thét lên một tiếng, sau đó vung tay lên liền cho một bạt tai vào Đổng Lam Yên.
Ông ta bịt cái tai lại, sau đó nhìn thấy máu trên tay mình, trong ánh mắt chứa đầy sự hung hãn.
“Con điếm kia! Ta đương nhiên biết cô không phải là Uyển Tâm của ta rồi! Nhưng cô là người mà ta tìm kiếm mấy năm nay có nét giống Uyển Tâm nhất, không chỉ gương mặt giống, mà ngay cả giọng nói cũng giống y hệt! Vì vậy, ta chịu chơi cô, thì là vinh hạnh của cô rồi! Từ hôm nay trở đi, cô sẽ đổi tên thành Giang Uyển Tâm! Cho đến khi nào ta chơi chán cô rồi, thì ta sẽ đưa ngươi đi làm quân kỹ cho đế quốc của ta!”o
Đổng Lam Yên đã nhân cơ hội bò nhanh đến góc tường và nhanh chóng cầm lấy bình trà trên bàn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng đập vào đầu ông ta…
Gương mặt dữ tợn và những lời nói đáng sợ của ông ta, khiến cho Đổng Lam Yên vô cùng sợ hãi, đến nỗi suýt chút nữa đã gọi tên Lục Quang Thành ra…
Nếu như người đàn ông này biết cô ấy là người phụ nữ của Lục Quang Thành, chắc có lẽ ông ta sẽ không dám suồng sã với cô ấy nữa?
Nhưng, ông ta cũng sẽ nhất định đi xác minh lại.
Nếu như Lục Quang Thành bỏ mặc sự sống chết của cô ấy không lo, thì cô ấy nói rồi cũng sẽ như không nói, trái lại còn bị người đàn ông đó hành hạ thậm tệ hơn.
Còn nếu như Lục Quang Thằng bằng lòng cứu cô ấy, e rằng cũng sẽ gây nên những tranh chấp không cần thiết, dù gì ông ta cũng là người Nhật, trong tình thế hết sức căng thẳng này, mà đá chọi đá với họ, nhất định sẽ gây bất lợi cho Lục Quang Thành…
Cho dù anh ấy đã từ bỏ cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không nỡ khiến cho anh ấy vì mình mà lâm vào hoàn cảnh hóc búa như vậy…
Đổng Lam Yên đã nhanh chóng đưa ra quyết định, tay run rẩy mà cầm chắc bình trà, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để tự vận…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa được truyền đến, đã ngăn cản bước chân đang tiến lại gần của ông ta.
Người bên ngoài cửa tuy rằng nói tiếng Nhật, nhưng khi cô ấy nghe được tiếng phát âm của ba từ Lục Quang Thành, trong phút chốc nước mắt cô ấy đã tuôn trào…
Anh ấy đã đến sao…
Anh ấy biết được cô ấy đã bị nhốt ở đây, nên mới đến đây sao…
Người đàn ông đó trợn mắt nhìn cô ấy một cách hung tợn, rồi nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài cửa, sau đó ngoài cửa rất nhanh có một nam gia nô bước vào để trông giữ cô ấy.
Đổng Lam Yên nhanh chóng gom lấy mọi thứ có thể phòng thân trong căn phòng đó mà ôm trước người mình, sau đó tựa vào góc tường, nhìn những hình ảnh của mẹ tràn ngập căn phòng ấy, trong tâm trạng phức tạp vừa sợ vừa đau buồn ấy, nước mắt cô ấy tràn lan cả mặt và run rẩy không thôi.
Cô ấy không biết rằng, ngay tại vị trí của cô ấy ở lầu dưới, Lục Quang Thành sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, đang bị con buồi Bạch Nhã Hân khoác chặt tay theo sát, sau đó chào hỏi người đàn ông người Nhật kia.
“Thiếu Soái tiên sinh đại giá quan lâm, thật sự khiến cho tôi rất ngạc nhiên.”
“Tỉnh Điền tiên sinh là bác của Nhã Hân, chúng tôi đến đây thăm hỏi sức khoẻ ngài, cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.” Lục Quang Thành điềm tỉnh nói, Bạch Nhã Hân mỉm cười hạnh phúc, “Bác đừng có trách anh Thành, anh ấy quả thực rất bận, bình thường ngay cả thời gian bên con cũng rất ít.”
Tỉnh Điền Hạnh Chị cười lên, sau đó hai người ngồi xuống.
Lục Quang Thành đem những lễ vật trên tay đặt lên bàn, Bạch Nhã Hân liền mở một hộp trong số đó ra, sau đó đôi tay đưa đến trước mặt Tỉnh Điền Hạnh Chi, “hôm nay là ngày lễ Tết nguyên tiêu truyền thống của nước chúng con, tập tục của ngày này là gia đình đoàn viên, cùng nhau uống trà ngắm đèn lồng, con đặc biệt đem trà hoa quế quý báu nhất đến đây, mời Bác uống và đánh giá xem, so với trà phương Bắc, nó có đặc sắc gì khác không. Tối nay vợ chồng chúng con sẽ cùng bác uống trà thoả thích!”
Tỉnh Điền Hạnh Chi gật đầu cười, không hề nghĩ ngợi gì cả mà đưa hai người đó đến một phòng trà với không gian tao nhã chuyên dùng để thưởng thức trà hương, Bạch Nhã Hân dùng những dụng cụ trà đạo một cách thành thạo, và trà đã được nhanh chóng pha xong.
Hương thơm trà hoa quế thấm xuyên vào bên trong cơ thể, khiến cho toàn thân thoải mái nhẹ nhàng, mùi thơm của trà hoa còn pha lẫn một loại cỏ thơm mà không biết nói như thế nào, Tỉnh Điền Hạnh Chi liên tục gật đầu, sau đó còn liên tiếp uống thêm hai ly, khen không ngớt lời.
Ba người vừa uống trà vừa nói chuyện được vài câu, thì Lục Quang Thành đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh, nên đã rời khỏi phòng trà.
Anh ấy nhìn vào nữ gia nô đang quỳ trước cửa để đợi lệnh, nhẹ nhàng mỉm cười, “phiền cô chỉ tôi nhà vệ sinh ở đâu có được không?”
Nụ cười và ánh mắt lắp lánh của Lục Quang Thành khiến cho trái tim của nữ gia nô đó nóng bừng lên, cả gương mặt đỏ cả lên, sau đó cô ta khom lưng gật đầu liên tục, và đưa tay ra hiệu mời Lục Quang Thành.
Tỉnh Điền Hạnh Chi là một thương gia, nơi ở lại là nơi thuộc địa người Nhật cực kỳ an toàn, vì vậy với căn nhà to như vậy mà chỉ có vài gia nô hết sức bình thường kia, thì đối với bản lĩnh phi thường của Lục Quang Thành mà nói, thì dễ như trở bàn tay.
Với tốc độ nhanh như tia chớp của anh ấy đã nhanh chóng đánh ngất từng người gia nô một, sau đó giấu những người đó vào những nơi khác nhau. Trong số đó, bao gồm cả nam nô gia người đang trông giữ Đổng Lam Yên…
Trong giây phút cửa được kéo ra, Đổng Lam Yên phản xạ theo bản năng mà đưa “vũ khí” trong tay lên để tự vệ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ngày đêm mong nhớ ấy đứng trước cửa, sự căng thẳng trên gương mặt cô ấy trong phút chốc trở nên suy sụp, nước mắt lập tức tuôn trào như mưa…
Bất thình lình, cô ấy đứng dậy và chạy tới, không màng đến gì cả mà lao vào trong lòng Lục Quang Thành, ôm chặt vào cổ anh ấy, và hôn lên môi anh ấy…
Mặc kệ anh ấy có muốn cô ấy không, mặc kệ anh ấy có yêu cô ấy không…
Cô ấy chỉ biết rằng, vừa rồi khi cô ấy nghĩ mình không thể sống qua nỗi sự giày vò trong đêm nay, thì anh ấy chính là sự bận tâm duy nhất trên đời này mà cô ấy khó mà vứt bỏ được…
Cô ấy thậm chí còn cầu xin ông trời, trước lúc cô ấy chết, có thể gặp lại anh ấy một lần, cho dù chỉ là nhìn xa xa một lần, chỉ một lần thôi, cũng đủ để khiến cô ấy đội ơn đội nghĩa…
Bình luận facebook