Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
3122
Tại bệnh viện.
Bạch Nhã Hân đã tỉnh dậy và thừ người ra nhìn Lục Quang Thành, “Tại sao?”
Lục Quang Thành vẻ mặt hờ hững, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “anh sẽ trả thù cho em và đứa con.”
Giữa đôi chân mày tuấn tú của anh ấy, không hề có sự hoảng loạn sau khi giết người, càng không hề thấy sự phẫn nộ về sự mất đi cốt nhục và người vợ bị làm nhục của mình.
Quân phục trang nghiêm khôi ngô của anh ấy cùng với dáng vẻ cao to cường tráng ấy thật khiến người khác phải say đắm…
Nhưng đồng thời cũng tàn nhẫn đến nỗi khiến người khác phải giận sôi lên…
“Tất cả đều do anh sắp đặt, có đúng không! Có đúng như vậy không!” Bạch Nhã Hân bất thình lình thét lên như một người điên vậy, “vốn đã muốn đưa tôi về nhà, nhưng đột nhiên lại muốn cùng tôi đi thăm viếng bác Tỉnh Điền! Còn nước trà đó là do anh đã giở trò, có đúng không! Nếu không bác ấy tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện này với tôi! Và lúc tôi ra sức kêu cứu, tại sao anh lại không xuất hiện? Tại sao lại đợi đến khi tôi bị làm nhục đến tan tác tơi bời, đến khi đứa con chúng ta bị hại chết anh mới đến… tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao!”
Bạch Nhã Hân càng gào thét dữ dội càng điên cuồng hơn nữa, cô ta vùng dậy từ trên giường, quơ lấy một vật trên tay, liền ném vào Lục Quang Thành mà chẳng thèm ngó ngàn gì cả…
“Anh là ác quỷ Lục Quang Thành! Anh là một ác quỷ! Tại sao anh lại nhẫn tâm đến như vậy, đã huỷ hoại tôi, mà còn huỷ hoại cả đứa con của chúng ta! Bạch Nhã Hân tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh! Anh nói cho tôi nghe đi! Nếu như anh không nói rõ ràng với tôi, coi chừng tôi kêu cha tôi kiếm bác cả Tỉnh Điền bắn chết anh!”
Lục Quang Thành liền giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng gạt ra cái ly trà mà cô ta ném qua.
Đúng rồi, đây mới thật sự là đại tiểu thư của Bạch gia.
Lục Quang Thành nhếch môi lên và nói với giọng mỉa mai, “không làm ra vẻ hiền lành, dịu dàng, và không giả làm thục nữ với ta nữa sao? Muốn bắn chết ta à? Được thôi, ta sẽ đợi.”
Ngay cả nửa câu anh ấy cũng không muốn nói với cô ta, nên đã lập tức đi ra hướng cửa phòng và rời khỏi.
Nếu như không phải vì làm ra vẻ đau buồn trước mặt báo chí và xã hội xem, thì anh ấy làm sao có thể đứng trước giường mà canh giữ cô ta tỉnh lại được!
Người của anh ấy giờ đây đang bao vây thuộc địa của người Nhật, quân Nhật đóng đô ở Thành Uyển có lẽ cũng phái rất nhiều binh lính qua đó, hai bên quân đang ở thế giằng co. Anh ấy làm gì còn lòng dạ thảnh thơi mà đi đếm xỉa đến con điên này!
“Anh đứng lại đó cho tôi! Lục Quang Thành! Anh mau nói rõ ràng cho tôi!”
Bạch Nhã Hân như một người điên mà bổ nhào vào Lục Quang Thành, nhưng lại bị phản ứng nhanh chóng của anh ấy quay người lại và một chân đá văng cô ta ra cạnh tường một cách mạnh mẽ, vẻ mặt vô cùng đau đớn của cô ta, không hề khiến cho Lục Quang Thành cảm thấy thương xót một chút nào.
Anh ấy từ trên cao nhìn xuống cô ta một cách lạnh lùng, “tội ác mà cô đã làm, và tội ác mà cha và anh cô đã gây ra, đều phải gặp báo ứng. Và tin tốt là, báo ứng của mấy người rốt cuộc cũng đã đến rồi, và cuối cùng ta cũng không cần phải đối mặt với gương mặt đáng ghét của cô nữa.”
“Há, ha ha ha!” Bạch Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi, “ nhìn không ra Thiếu Soái lại là một người chính nghĩa như vậy? Nhưng không lẽ anh chưa gây ra tội ác nào sao? Chính tay anh đã giết hại đứa con của mình? Anh sẽ phải xuống địa ngục!”
Lục Quang Thành cười phá lên, “đứa con trong bụng cô, không phải là của ta. Người phụ nữ kinh tởm như cô, ta, từ trước đến giờ cũng chưa hề đụng qua.”
Bạch Nhã Hân từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua anh ấy cười, nhưng vì nụ cười lần này, mà cô ta trở nên ngơ ngác thất thần…
Và lời nói của anh ấy càng khiến cho cô ta đớ người ra, và sau đó liên tục ra sức lắc đầu, “không thể nào… anh nói bậy! Anh nói láo!”
Trong ánh mắt Lục Quang Thành chứa đầy sự căm hận, “cô nhất định không quên người mà 10 năm trước đã bị anh cô làm nhục, là người hầu mới vào Bạch gia làm chưa được nửa năm, Triệu Hồng phải không? Bị một mình anh ta làm nhục thì thôi đi, anh ta còn kiếm thêm mười mấy công tử phóng đãng đến cưỡng hiếp cô ta như một đồ chơi vậy! Và cuối cùng, cô ấy chết như thế nào? Cô ấy là bị cô và chị dâu cô bị đánh đến chết đó! Ta không thể nào tưởng tượng ra nỗi, lúc ấy cô mới mười mấy tuổi đầu, mà trái tim sao lại độc ác đến như vậy!”
Sắc mặt Bạch Nhã Hân có đôi chút tái nhợt…
“Và người đã làm cho cô đau đớn đến tột cùng, đồng thời khiến cô có thai, đó chính là em trai của Triệu Hồng. Đây có được gọi là báo ứng không?”
Sắc mặt Bạch Nhã Hân từ tái nhợt chuyển sang tím xanh, gần như sắp phát điên lên vậy…
Cô ta không ngờ rằng, người mà những lần khiến cho cô ta đau như muốn chết đi vậy thậm chí vết thương hở vẫn chưa kịp lành thì lại tiếp tục bị làm đau, lại không phải là Lục Quang Thành, mà là một người khác! Hoá ra từ ngày cô ta gả cho anh ấy, thì đã rơi vào bẫy mà anh ấy đã dày công dựng sẵn!
“Lục Quang Thành, tôi phải giết chết anh!”
Cô ta như phát điên lên vậy mà bò lên, nhưng lại bị Lục Quang Thành một lần nữa đá văng ra.
Anh ấy không muốn đếm xỉa đến cô ta nữa, liền sải bước thật to đi ra, đột nhiên phía sau lưng lại phát ra tiếng cười to nhưng lại xen lẫn tiếng gào khóc thảm thiết.
“Ha ha, hay là, tôi cũng kể cho anh nghe một câu chuyện thú vị nhé! Đứa nghiệt chủng của con tiện nhân Đổng Lam Yên mà năm xưa đã bị anh tiêu diệt đó, vốn không phải là của Phùng Nguyên!”
Cả người Lục Quang Thành đơ ra, từ từ xoay người lại, chỉ nhìn thấy Bạch Nhã Hân cười một cách điên cuồng.
“Đó là vì tôi đã lấy tính mạng cả nhà bác sĩ Từ ra uy hiếp ông ấy, mới khiến cho ông ấy nói dối rằng cái thai nhi đó chưa đủ một tháng! Sao nào, chính tay giết chết con của mình, lại còn dùng gậy đánh chết người phụ nữ ngu dại kia đã mang thai cho anh, có phải rất vui phải không? Thiếu Soái đại nhân tôn quý của tôi?”
“Bạch, Nhã, Hân.”
Đôi mắt Lục Quang Thành trong chốc lát tối sầm lại.
“Sao nào? Giận rồi sao? Ha ha! Tức giận thì đến đây kiếm tôi báo thù này? Tôi cho anh mượn cái gan anh cũng không dám!” Bạch Nhã Hân từ từ bò dậy, gương mặt dữ tợn mà chỉ vào anh ấy, “tôi sẽ nói cho báo chí, nói cho người Nhật biết, Lục Quang Thành ngươi đã rắp tâm mưu sát bác Tỉnh Điền, còn đỗ tội lên ông ấy! Anh hãy đợi chết đi! Thủ lĩnh của quân phiệt Đông Bắc đã bị người Nhật tiêu diệt rồi! Người kế tiếp sẽ bị tiêu diệt sẽ là anh! Là anh!”
Lục Quang Thành từ từ cất bước, từng bước từng bước tiến lại gần Bạch Nhã Hân.
Sắc mặt đằng đằng sát khí của anh ấy khiến cho Bạch Nhã Hân lập tức tái tím mặt mày.
Cô ta từng bước từng bước lui về sau, lui đến sát tường không còn đường để thoát, bỗng nhiên hướng ra cửa gào thét lên, “ cứu mạng…”
Nhưng chữ mạng vẫn chưa kịp thốt lên, thì cô ta đã bị Lục Quang Thành bóp chặt cổ, cả người giống như một con gà bị anh ấy xách lên vậy, hướng theo cửa sổ và đẩy thẳng xuống dưới...
Tại bệnh viện.
Bạch Nhã Hân đã tỉnh dậy và thừ người ra nhìn Lục Quang Thành, “Tại sao?”
Lục Quang Thành vẻ mặt hờ hững, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “anh sẽ trả thù cho em và đứa con.”
Giữa đôi chân mày tuấn tú của anh ấy, không hề có sự hoảng loạn sau khi giết người, càng không hề thấy sự phẫn nộ về sự mất đi cốt nhục và người vợ bị làm nhục của mình.
Quân phục trang nghiêm khôi ngô của anh ấy cùng với dáng vẻ cao to cường tráng ấy thật khiến người khác phải say đắm…
Nhưng đồng thời cũng tàn nhẫn đến nỗi khiến người khác phải giận sôi lên…
“Tất cả đều do anh sắp đặt, có đúng không! Có đúng như vậy không!” Bạch Nhã Hân bất thình lình thét lên như một người điên vậy, “vốn đã muốn đưa tôi về nhà, nhưng đột nhiên lại muốn cùng tôi đi thăm viếng bác Tỉnh Điền! Còn nước trà đó là do anh đã giở trò, có đúng không! Nếu không bác ấy tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện này với tôi! Và lúc tôi ra sức kêu cứu, tại sao anh lại không xuất hiện? Tại sao lại đợi đến khi tôi bị làm nhục đến tan tác tơi bời, đến khi đứa con chúng ta bị hại chết anh mới đến… tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao!”
Bạch Nhã Hân càng gào thét dữ dội càng điên cuồng hơn nữa, cô ta vùng dậy từ trên giường, quơ lấy một vật trên tay, liền ném vào Lục Quang Thành mà chẳng thèm ngó ngàn gì cả…
“Anh là ác quỷ Lục Quang Thành! Anh là một ác quỷ! Tại sao anh lại nhẫn tâm đến như vậy, đã huỷ hoại tôi, mà còn huỷ hoại cả đứa con của chúng ta! Bạch Nhã Hân tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh! Anh nói cho tôi nghe đi! Nếu như anh không nói rõ ràng với tôi, coi chừng tôi kêu cha tôi kiếm bác cả Tỉnh Điền bắn chết anh!”
Lục Quang Thành liền giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng gạt ra cái ly trà mà cô ta ném qua.
Đúng rồi, đây mới thật sự là đại tiểu thư của Bạch gia.
Lục Quang Thành nhếch môi lên và nói với giọng mỉa mai, “không làm ra vẻ hiền lành, dịu dàng, và không giả làm thục nữ với ta nữa sao? Muốn bắn chết ta à? Được thôi, ta sẽ đợi.”
Ngay cả nửa câu anh ấy cũng không muốn nói với cô ta, nên đã lập tức đi ra hướng cửa phòng và rời khỏi.
Nếu như không phải vì làm ra vẻ đau buồn trước mặt báo chí và xã hội xem, thì anh ấy làm sao có thể đứng trước giường mà canh giữ cô ta tỉnh lại được!
Người của anh ấy giờ đây đang bao vây thuộc địa của người Nhật, quân Nhật đóng đô ở Thành Uyển có lẽ cũng phái rất nhiều binh lính qua đó, hai bên quân đang ở thế giằng co. Anh ấy làm gì còn lòng dạ thảnh thơi mà đi đếm xỉa đến con điên này!
“Anh đứng lại đó cho tôi! Lục Quang Thành! Anh mau nói rõ ràng cho tôi!”
Bạch Nhã Hân như một người điên mà bổ nhào vào Lục Quang Thành, nhưng lại bị phản ứng nhanh chóng của anh ấy quay người lại và một chân đá văng cô ta ra cạnh tường một cách mạnh mẽ, vẻ mặt vô cùng đau đớn của cô ta, không hề khiến cho Lục Quang Thành cảm thấy thương xót một chút nào.
Anh ấy từ trên cao nhìn xuống cô ta một cách lạnh lùng, “tội ác mà cô đã làm, và tội ác mà cha và anh cô đã gây ra, đều phải gặp báo ứng. Và tin tốt là, báo ứng của mấy người rốt cuộc cũng đã đến rồi, và cuối cùng ta cũng không cần phải đối mặt với gương mặt đáng ghét của cô nữa.”
“Há, ha ha ha!” Bạch Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi, “ nhìn không ra Thiếu Soái lại là một người chính nghĩa như vậy? Nhưng không lẽ anh chưa gây ra tội ác nào sao? Chính tay anh đã giết hại đứa con của mình? Anh sẽ phải xuống địa ngục!”
Lục Quang Thành cười phá lên, “đứa con trong bụng cô, không phải là của ta. Người phụ nữ kinh tởm như cô, ta, từ trước đến giờ cũng chưa hề đụng qua.”
Bạch Nhã Hân từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua anh ấy cười, nhưng vì nụ cười lần này, mà cô ta trở nên ngơ ngác thất thần…
Và lời nói của anh ấy càng khiến cho cô ta đớ người ra, và sau đó liên tục ra sức lắc đầu, “không thể nào… anh nói bậy! Anh nói láo!”
Trong ánh mắt Lục Quang Thành chứa đầy sự căm hận, “cô nhất định không quên người mà 10 năm trước đã bị anh cô làm nhục, là người hầu mới vào Bạch gia làm chưa được nửa năm, Triệu Hồng phải không? Bị một mình anh ta làm nhục thì thôi đi, anh ta còn kiếm thêm mười mấy công tử phóng đãng đến cưỡng hiếp cô ta như một đồ chơi vậy! Và cuối cùng, cô ấy chết như thế nào? Cô ấy là bị cô và chị dâu cô bị đánh đến chết đó! Ta không thể nào tưởng tượng ra nỗi, lúc ấy cô mới mười mấy tuổi đầu, mà trái tim sao lại độc ác đến như vậy!”
Sắc mặt Bạch Nhã Hân có đôi chút tái nhợt…
“Và người đã làm cho cô đau đớn đến tột cùng, đồng thời khiến cô có thai, đó chính là em trai của Triệu Hồng. Đây có được gọi là báo ứng không?”
Sắc mặt Bạch Nhã Hân từ tái nhợt chuyển sang tím xanh, gần như sắp phát điên lên vậy…
Cô ta không ngờ rằng, người mà những lần khiến cho cô ta đau như muốn chết đi vậy thậm chí vết thương hở vẫn chưa kịp lành thì lại tiếp tục bị làm đau, lại không phải là Lục Quang Thành, mà là một người khác! Hoá ra từ ngày cô ta gả cho anh ấy, thì đã rơi vào bẫy mà anh ấy đã dày công dựng sẵn!
“Lục Quang Thành, tôi phải giết chết anh!”
Cô ta như phát điên lên vậy mà bò lên, nhưng lại bị Lục Quang Thành một lần nữa đá văng ra.
Anh ấy không muốn đếm xỉa đến cô ta nữa, liền sải bước thật to đi ra, đột nhiên phía sau lưng lại phát ra tiếng cười to nhưng lại xen lẫn tiếng gào khóc thảm thiết.
“Ha ha, hay là, tôi cũng kể cho anh nghe một câu chuyện thú vị nhé! Đứa nghiệt chủng của con tiện nhân Đổng Lam Yên mà năm xưa đã bị anh tiêu diệt đó, vốn không phải là của Phùng Nguyên!”
Cả người Lục Quang Thành đơ ra, từ từ xoay người lại, chỉ nhìn thấy Bạch Nhã Hân cười một cách điên cuồng.
“Đó là vì tôi đã lấy tính mạng cả nhà bác sĩ Từ ra uy hiếp ông ấy, mới khiến cho ông ấy nói dối rằng cái thai nhi đó chưa đủ một tháng! Sao nào, chính tay giết chết con của mình, lại còn dùng gậy đánh chết người phụ nữ ngu dại kia đã mang thai cho anh, có phải rất vui phải không? Thiếu Soái đại nhân tôn quý của tôi?”
“Bạch, Nhã, Hân.”
Đôi mắt Lục Quang Thành trong chốc lát tối sầm lại.
“Sao nào? Giận rồi sao? Ha ha! Tức giận thì đến đây kiếm tôi báo thù này? Tôi cho anh mượn cái gan anh cũng không dám!” Bạch Nhã Hân từ từ bò dậy, gương mặt dữ tợn mà chỉ vào anh ấy, “tôi sẽ nói cho báo chí, nói cho người Nhật biết, Lục Quang Thành ngươi đã rắp tâm mưu sát bác Tỉnh Điền, còn đỗ tội lên ông ấy! Anh hãy đợi chết đi! Thủ lĩnh của quân phiệt Đông Bắc đã bị người Nhật tiêu diệt rồi! Người kế tiếp sẽ bị tiêu diệt sẽ là anh! Là anh!”
Lục Quang Thành từ từ cất bước, từng bước từng bước tiến lại gần Bạch Nhã Hân.
Sắc mặt đằng đằng sát khí của anh ấy khiến cho Bạch Nhã Hân lập tức tái tím mặt mày.
Cô ta từng bước từng bước lui về sau, lui đến sát tường không còn đường để thoát, bỗng nhiên hướng ra cửa gào thét lên, “ cứu mạng…”
Nhưng chữ mạng vẫn chưa kịp thốt lên, thì cô ta đã bị Lục Quang Thành bóp chặt cổ, cả người giống như một con gà bị anh ấy xách lên vậy, hướng theo cửa sổ và đẩy thẳng xuống dưới...
Bình luận facebook