Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
710
Lục Hiểu bắt đầu sợ.
Mắt của cô nhìn không thấy, căn bản không phòng bị được Lục Hạ, và cô ấy lòng dạ độc ác, nói được ra liền nhất định sẽ làm được.
Lục Hiểu suốt nhiều đêm qua đều nằm cùng một cơn ác mộng ——
Cô mơ thấy mình đứng ở đầu bậc thang, bị Lục Hạ từ phía sau đẩy mạnh xuống dưới, cô té vào vũng máu, mắt nhìn huyết dịch đỏ thẫm từ giữa hai chân của mình chảy xuôi xuống.
Cô bất lực kêu ré lấy, van xin khổ sở.
Nhưng không có ai đến cứu cô...
Cho đến khi thên thể cô dần dần trở nên lạnh lẽo, đồng tử hoán tán, mãi không tỉnh lại được nữa, cũng không có ai tới cứu cô...
"Đừng!" Buổi sáng, Lục Hiểu giật mình réo lên, thêm lần nữa từ cùng một cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy.
Khắp người mồ hôi lạnh, thấm ướt váy ngủ của cô, ngoài cửa đi qua một tiếng bước chân, tim của Lục Hiểu thoáng cái nhấc tới cuống họng.
Là Lục Hạ sao? !
Cô ấy cuối cùng cũng đến hại cô và đứa con rồi sao? !
Không được, cô không thể ở thêm trong căn nhà này nữa...
——
Lục Hiểu mò mẫm lấy điện thoại ra, không biết gọi điện thoại tới cho ai.
Ngày hôm nay Tiêu Sở Bắc dẫn cùng Lục Hạ ra cửa, chờ đến lúc họ trở về, toàn bộ đèn trong phòng khách đều tối, Tiêu Sở Bắc theo tiềm thức của mình hô lên một tiếng"Lục Hiểu."
Không ai đáp lại anh, anh cảm thấy bất thường, anh chạy lên lầu, đẩy cửa ra đi vào phòng của Lục Hiểu.
"Lục Hiểu, cô trốn trong phòng làm cái gì? !"
Hắn đang hô xoạt, bỗng phát hiện trong phòng cũng không có người.
Cô ấy... không thấy rồi... ? !
"Lục Hiểu, con mẹ nó cô đã trốn đi chỗ nào rồi?"
Sau khi Tiêu Sở Bắc lục soát tất cả các căn phòng trong biệt thự vẫn không trông thấy được bóng dáng của Lục Hiểu, người đàn ông này đột nhiên bộc phát lên.
Anh giống như điên lên vậy, hốc mắt đỏ bừng.
Ngay cả bản thân mình cũng không biết mình bị gì.
Từ nhỏ đến lớn Lục Hiểu chưa bao giờ xa anh qua một ngày, lòng của anh giải thích không rõ từng cơn nóng nảy khó chịu...
"Sở Bắc, cô ấy đi rồi, thì cho cô ấy đi đi, đây chẳng phải là cuộc sống mà chúng ta muốn có sao?"
Lục Hạ từ phía sau thoáng cái ôm lấy anh.
Thật sự là sáng hôm nay cô ấy đã nhìn thấy Lục Hiểu đang lén lén lút lút chỉnh đổn hành lý ở trong phòng, vì thế cố ý lừa Tiêu Sở Bắc dẫn cô ấy ra ngoài giải sầu.
Tiêu Sở Bắc an định lại.
Đúng vậy, đây không phải là kết quả mà anh rất muốn sao?
Anh chán ghét Lục Hiểu, từ lâu đã không muốn nhìn thấy bản mặt kia của cô rồi, không phải sao?
"Tiểu Hạ, cô nói rất đúng, cuối cùng cô ấy cũng đã biết điều mà rời khỏi đây, không ai có thể quấy rối cuộc sống của chúng ta nữa, và cũng không có ai có thể tổn thương em nữa."
Anh quay người cuối đầu xuống hôn lên trán của Lục Hạ cái trán.
Nhưng chỗ ngực lại như bị một thứ gì đó đục ra một lỗ trống, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...
——
Khoảng thời gian ba tháng, đủ khiến cho Lục Hiểu thích nghi với cuộc sống của một kẻ đui.
Từ sau khi chạy trốn khỏi biệt thự của Tiêu Sở Bắc.
Cô thuê một nhà trọ gian nhỏ ở ngoại ô, nhà trọ ở lầu hai, dựa vào cây quải trượng cô đã có thể thuần thục mà lên xuống lầu, trông nom cuộc sống hằng ngày của mình chẳng có vấn đề gì.
Vào buổi chiều, cô thích đi đến vườn hoa nhỏ của bên đường đối diện, phơi nắng phơi nắng, bụng của nàng đã rất lớn rồi, tính tính toán toán thời gian, còn hai tháng nữa là đến ngày dự sinh của cô rồi.
Chỉ cần nghĩ đến đứa con có thể bình an vô sự mà sinh ra, đây chính là tất cả sức mạnh ủng hộ cô tiếp tục sống.
Cô trở về lại căn phòng, bật ti vi lên.
Trên TV vừa lúc đang chiếu một tin tức giải trí: "Nhân vật lớn ở Tân Thành Tiêu Sở Bắc, hôm nay cùng với bạn gái tình đầu Lục Hạ yêu nhau nhiều năm, naychính thức thành hôn."
Hôn lễ của Tiêu Sở Bắc náo động cả Tân Thành.
Lục Hiểu cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng âm thanh xôn xao trên TV đủ khiến cô có thể tưởng tượng ra một khuôn cảnh long trọng.
Yêu nhau nhiều năm...
Còn là mối tình đầu?
A, vậy mối tình đầu trước đó thì lại bị coi thành tình cảm gì? !
Lục Hiểu cười một tiếng cho qua, tắt đi TV, dường như mọi thứ về người đàn ông ấy đều không còn liên quan tới cô nữa...
Lục Hiểu bắt đầu sợ.
Mắt của cô nhìn không thấy, căn bản không phòng bị được Lục Hạ, và cô ấy lòng dạ độc ác, nói được ra liền nhất định sẽ làm được.
Lục Hiểu suốt nhiều đêm qua đều nằm cùng một cơn ác mộng ——
Cô mơ thấy mình đứng ở đầu bậc thang, bị Lục Hạ từ phía sau đẩy mạnh xuống dưới, cô té vào vũng máu, mắt nhìn huyết dịch đỏ thẫm từ giữa hai chân của mình chảy xuôi xuống.
Cô bất lực kêu ré lấy, van xin khổ sở.
Nhưng không có ai đến cứu cô...
Cho đến khi thên thể cô dần dần trở nên lạnh lẽo, đồng tử hoán tán, mãi không tỉnh lại được nữa, cũng không có ai tới cứu cô...
"Đừng!" Buổi sáng, Lục Hiểu giật mình réo lên, thêm lần nữa từ cùng một cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy.
Khắp người mồ hôi lạnh, thấm ướt váy ngủ của cô, ngoài cửa đi qua một tiếng bước chân, tim của Lục Hiểu thoáng cái nhấc tới cuống họng.
Là Lục Hạ sao? !
Cô ấy cuối cùng cũng đến hại cô và đứa con rồi sao? !
Không được, cô không thể ở thêm trong căn nhà này nữa...
——
Lục Hiểu mò mẫm lấy điện thoại ra, không biết gọi điện thoại tới cho ai.
Ngày hôm nay Tiêu Sở Bắc dẫn cùng Lục Hạ ra cửa, chờ đến lúc họ trở về, toàn bộ đèn trong phòng khách đều tối, Tiêu Sở Bắc theo tiềm thức của mình hô lên một tiếng"Lục Hiểu."
Không ai đáp lại anh, anh cảm thấy bất thường, anh chạy lên lầu, đẩy cửa ra đi vào phòng của Lục Hiểu.
"Lục Hiểu, cô trốn trong phòng làm cái gì? !"
Hắn đang hô xoạt, bỗng phát hiện trong phòng cũng không có người.
Cô ấy... không thấy rồi... ? !
"Lục Hiểu, con mẹ nó cô đã trốn đi chỗ nào rồi?"
Sau khi Tiêu Sở Bắc lục soát tất cả các căn phòng trong biệt thự vẫn không trông thấy được bóng dáng của Lục Hiểu, người đàn ông này đột nhiên bộc phát lên.
Anh giống như điên lên vậy, hốc mắt đỏ bừng.
Ngay cả bản thân mình cũng không biết mình bị gì.
Từ nhỏ đến lớn Lục Hiểu chưa bao giờ xa anh qua một ngày, lòng của anh giải thích không rõ từng cơn nóng nảy khó chịu...
"Sở Bắc, cô ấy đi rồi, thì cho cô ấy đi đi, đây chẳng phải là cuộc sống mà chúng ta muốn có sao?"
Lục Hạ từ phía sau thoáng cái ôm lấy anh.
Thật sự là sáng hôm nay cô ấy đã nhìn thấy Lục Hiểu đang lén lén lút lút chỉnh đổn hành lý ở trong phòng, vì thế cố ý lừa Tiêu Sở Bắc dẫn cô ấy ra ngoài giải sầu.
Tiêu Sở Bắc an định lại.
Đúng vậy, đây không phải là kết quả mà anh rất muốn sao?
Anh chán ghét Lục Hiểu, từ lâu đã không muốn nhìn thấy bản mặt kia của cô rồi, không phải sao?
"Tiểu Hạ, cô nói rất đúng, cuối cùng cô ấy cũng đã biết điều mà rời khỏi đây, không ai có thể quấy rối cuộc sống của chúng ta nữa, và cũng không có ai có thể tổn thương em nữa."
Anh quay người cuối đầu xuống hôn lên trán của Lục Hạ cái trán.
Nhưng chỗ ngực lại như bị một thứ gì đó đục ra một lỗ trống, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...
——
Khoảng thời gian ba tháng, đủ khiến cho Lục Hiểu thích nghi với cuộc sống của một kẻ đui.
Từ sau khi chạy trốn khỏi biệt thự của Tiêu Sở Bắc.
Cô thuê một nhà trọ gian nhỏ ở ngoại ô, nhà trọ ở lầu hai, dựa vào cây quải trượng cô đã có thể thuần thục mà lên xuống lầu, trông nom cuộc sống hằng ngày của mình chẳng có vấn đề gì.
Vào buổi chiều, cô thích đi đến vườn hoa nhỏ của bên đường đối diện, phơi nắng phơi nắng, bụng của nàng đã rất lớn rồi, tính tính toán toán thời gian, còn hai tháng nữa là đến ngày dự sinh của cô rồi.
Chỉ cần nghĩ đến đứa con có thể bình an vô sự mà sinh ra, đây chính là tất cả sức mạnh ủng hộ cô tiếp tục sống.
Cô trở về lại căn phòng, bật ti vi lên.
Trên TV vừa lúc đang chiếu một tin tức giải trí: "Nhân vật lớn ở Tân Thành Tiêu Sở Bắc, hôm nay cùng với bạn gái tình đầu Lục Hạ yêu nhau nhiều năm, naychính thức thành hôn."
Hôn lễ của Tiêu Sở Bắc náo động cả Tân Thành.
Lục Hiểu cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng âm thanh xôn xao trên TV đủ khiến cô có thể tưởng tượng ra một khuôn cảnh long trọng.
Yêu nhau nhiều năm...
Còn là mối tình đầu?
A, vậy mối tình đầu trước đó thì lại bị coi thành tình cảm gì? !
Lục Hiểu cười một tiếng cho qua, tắt đi TV, dường như mọi thứ về người đàn ông ấy đều không còn liên quan tới cô nữa...
Bình luận facebook