Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
711
Tối nay là một đêm vui vẻ nhất trong cuộc đời của Lục Hạ.
Trên bữa tiệc long trọng, tất cả mọi người đều chúc phúc cho cô, cô vui mừng đến mức không ngừng nâng ly.
Đã đợi bao nhiêu năm rồi?
Cô tỉ mỉ bố trí từng cái cục, cuối cùng đã có kết quả, cô đã trở thành vợ của Tiêu Sở Bắc, là một Tiêu phu nhân quang minh chính đại.
Lục Hạ đã uống rất nhiều rượu.
Buổi tối quay về căn phòng tân hôn ở khách sạn, khuôn mặt cô đã cười suốt cả đêm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô trông nhìn bản thân mình trong gương, tiện tay cầm lên chiếc đèn đầu giường mà ném qua đó.
Mảnh vỡ vẩy ra đầy sàn. Cô ngã lên chiếc giường ngủ màu đỏ chót, gắt gao níu lấy đệm giường.
Chết tiệt!
Trong cái ngày quan trọng nhất mà cô cả đời mới có một lần này, vậy mà trưởng bối của hai gia đều không có ai đến dự tiệc.
Khi ông nội biết cô đã lấy đi giác mạc của Lục Hiểu liền giận tím cả mặt, trực tiếp thu hồi quyền kế thừa của cô.
Cha mẹ của Tiêu Sở Bắc cũng không biết từ đâu biết được tin Lục Hiểu có thai, la mắng cô là hồ ly tinh, kẻ thứ ba, mặc dù Tiêu Sở Bắc khư khư cố chấp cùng cô cử hành hôn lễ, bọn Tiêu gia cũng không thừa nhận con dâu này.
"Tại sao? Tại sao? ! Lục Hiểu! ! Lục Hiểu, đều là Hạ Hiểu! !"
Những người này chỉ biết có Lục Hiểu, từ nhỏ đến lớn, trưởng bối của hai gia đề ưa thích Lục Hiểu, từng người một đều nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.
Lục Hạ ghen ghét Lục Hiểu, từ ngày bắt đầu bước vào Lục gia, cô liền ghen ghét muốn chết.
Dựa vào cái gì chỉ có Lục Hiểu cao cao tại thượng, được tất cả mọi người coi như công chúa yêu thương, còn cô lại chỉ có thể như một nữ tỳ, cúi đầu đi theo phía sau của cô ấy...
"Lục Hiểu, cô đã biến mất rồi, tại sao lại còn muốn tới gây trở ngại trong đời sống của tôi? !"
Lục Hạ thật hối hận, lúc đầu không nên để Lục Hiểu chạy trốn như vậy, chỉ có người chết mới không tới gây trở ngại cho cô...
Tại thời điểm này, giọng nói của Tiêu Sở Bắc từ trong phòng khách truyền đến ——
"Vẫn còn chưa có tin tức của cô ấy sao?"
Anh ấy đang tìm ai? !
Lục Hạ bước tới cánh cửa phía sau, không dám tin nỗi, Tiêu Sở Bắc vẫn còn đang tìm kiếm Lục Hiểu.
Anh ấy không phải đối với cô ấy chán ghét tột cùng sao?
Tại sao vẫn còn đang tìm cô ấy? Anh ấy không buông được cô ấy xuống sao? !
Trong lòng Lục Hạ luôn rất rõ, Tiêu Sở Bắc thích Lục Hiểu nhiều đến mức nào, trước khi cô bị ông nội đón về Lục gia, hai người ấy từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, nếu không phải cô lần lượt thiết lập cạm bẫy, ly gián tình cảm của họ, Tiêu Sở Bắc vĩnh viễn cũng không tiếp nhận cô...
"Tại lân cận Truân Môn nhìn thấy qua cô ấy?
Khẩn trương điều tra cho tôi, tra được rồi, lập tức cấp địa chỉ cho tôi."
Truân Môn?
Ba tháng nay, Lục Hiểu đều trốn ở Truân Môn sao? !
Lục Hạ trốn ở phía sau cánh cửa, Tiêu Sở Bắc đẩy cửa đi vào, không trông thấy cô, anh ấy buồn nản mà kéo cà- vạt ra, tối nay là ngày đại hỉ của họ, thế nhưng trên cái khuôn mặt anh tuấn ấy không có chút nào biểu lộ niềm vui vẻ đối với tân hôn.
Tiêu Sở Bắc rất nhanh thay đi áo khoác của hôn lễ.
Anh ấy lấy tay cầm lên chìa khóa xe, đã trễ thế này anh ấy còn muốn đi đâu vậy? Đi tìm Lục Hiểu trong đêm tân hôn của họ sao? !
Lục Hạ mắt nhìn Tiêu Sở Bắc rời khỏi khách sạn.
Một trái tim bất định thiêu cháy, nếu để cho anh ấy tìm được Lục Hiểu, nếu để cho Lục Hiểu đẻ ra đưa con kia, vậy cái Tiêu phu nhân mà cô hao tổn tâm cơ có được,có phải lại chắp tay nhường trả lại không? !
Tối nay là một đêm vui vẻ nhất trong cuộc đời của Lục Hạ.
Trên bữa tiệc long trọng, tất cả mọi người đều chúc phúc cho cô, cô vui mừng đến mức không ngừng nâng ly.
Đã đợi bao nhiêu năm rồi?
Cô tỉ mỉ bố trí từng cái cục, cuối cùng đã có kết quả, cô đã trở thành vợ của Tiêu Sở Bắc, là một Tiêu phu nhân quang minh chính đại.
Lục Hạ đã uống rất nhiều rượu.
Buổi tối quay về căn phòng tân hôn ở khách sạn, khuôn mặt cô đã cười suốt cả đêm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô trông nhìn bản thân mình trong gương, tiện tay cầm lên chiếc đèn đầu giường mà ném qua đó.
Mảnh vỡ vẩy ra đầy sàn. Cô ngã lên chiếc giường ngủ màu đỏ chót, gắt gao níu lấy đệm giường.
Chết tiệt!
Trong cái ngày quan trọng nhất mà cô cả đời mới có một lần này, vậy mà trưởng bối của hai gia đều không có ai đến dự tiệc.
Khi ông nội biết cô đã lấy đi giác mạc của Lục Hiểu liền giận tím cả mặt, trực tiếp thu hồi quyền kế thừa của cô.
Cha mẹ của Tiêu Sở Bắc cũng không biết từ đâu biết được tin Lục Hiểu có thai, la mắng cô là hồ ly tinh, kẻ thứ ba, mặc dù Tiêu Sở Bắc khư khư cố chấp cùng cô cử hành hôn lễ, bọn Tiêu gia cũng không thừa nhận con dâu này.
"Tại sao? Tại sao? ! Lục Hiểu! ! Lục Hiểu, đều là Hạ Hiểu! !"
Những người này chỉ biết có Lục Hiểu, từ nhỏ đến lớn, trưởng bối của hai gia đề ưa thích Lục Hiểu, từng người một đều nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.
Lục Hạ ghen ghét Lục Hiểu, từ ngày bắt đầu bước vào Lục gia, cô liền ghen ghét muốn chết.
Dựa vào cái gì chỉ có Lục Hiểu cao cao tại thượng, được tất cả mọi người coi như công chúa yêu thương, còn cô lại chỉ có thể như một nữ tỳ, cúi đầu đi theo phía sau của cô ấy...
"Lục Hiểu, cô đã biến mất rồi, tại sao lại còn muốn tới gây trở ngại trong đời sống của tôi? !"
Lục Hạ thật hối hận, lúc đầu không nên để Lục Hiểu chạy trốn như vậy, chỉ có người chết mới không tới gây trở ngại cho cô...
Tại thời điểm này, giọng nói của Tiêu Sở Bắc từ trong phòng khách truyền đến ——
"Vẫn còn chưa có tin tức của cô ấy sao?"
Anh ấy đang tìm ai? !
Lục Hạ bước tới cánh cửa phía sau, không dám tin nỗi, Tiêu Sở Bắc vẫn còn đang tìm kiếm Lục Hiểu.
Anh ấy không phải đối với cô ấy chán ghét tột cùng sao?
Tại sao vẫn còn đang tìm cô ấy? Anh ấy không buông được cô ấy xuống sao? !
Trong lòng Lục Hạ luôn rất rõ, Tiêu Sở Bắc thích Lục Hiểu nhiều đến mức nào, trước khi cô bị ông nội đón về Lục gia, hai người ấy từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, nếu không phải cô lần lượt thiết lập cạm bẫy, ly gián tình cảm của họ, Tiêu Sở Bắc vĩnh viễn cũng không tiếp nhận cô...
"Tại lân cận Truân Môn nhìn thấy qua cô ấy?
Khẩn trương điều tra cho tôi, tra được rồi, lập tức cấp địa chỉ cho tôi."
Truân Môn?
Ba tháng nay, Lục Hiểu đều trốn ở Truân Môn sao? !
Lục Hạ trốn ở phía sau cánh cửa, Tiêu Sở Bắc đẩy cửa đi vào, không trông thấy cô, anh ấy buồn nản mà kéo cà- vạt ra, tối nay là ngày đại hỉ của họ, thế nhưng trên cái khuôn mặt anh tuấn ấy không có chút nào biểu lộ niềm vui vẻ đối với tân hôn.
Tiêu Sở Bắc rất nhanh thay đi áo khoác của hôn lễ.
Anh ấy lấy tay cầm lên chìa khóa xe, đã trễ thế này anh ấy còn muốn đi đâu vậy? Đi tìm Lục Hiểu trong đêm tân hôn của họ sao? !
Lục Hạ mắt nhìn Tiêu Sở Bắc rời khỏi khách sạn.
Một trái tim bất định thiêu cháy, nếu để cho anh ấy tìm được Lục Hiểu, nếu để cho Lục Hiểu đẻ ra đưa con kia, vậy cái Tiêu phu nhân mà cô hao tổn tâm cơ có được,có phải lại chắp tay nhường trả lại không? !
Bình luận facebook