Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
712
Lục Hiểu ăn xong cơm trưa, xách bao vải lên liền chuẩn bị đến bệnh viện làm sản kiểm.
Mở cửa, có người đứng trước cửa nhà của cô, "Hiểu Hiểu, chúng ta đã lâu không gặp."
Lục Hiểu vừa nghe thấy giọng nói đó, cả người lập tức lui vào trong phòng, "Lục Hạ, nơi này không hoan nghênh cô!"
Lục Hiểu nhanh nhạy đóng cửa lại, Lục Hạ dùng sức đẩy một phát liền xông vào được.
Lục Hiểu cảm thấy hỏng bét thấu rồi, người phụ này nhất định là lai giả bất thiện, "Lục Hạ, tôi không muốn gặp cô, mời cô lập tức rồi khỏi!"
Một cái cảnh cáo của kẻ lui là không có bất kỳ năng lực uy hiếp nào cả.
Ánh mắt hung hiểm của Lục Hạ lọt lên cái bụng to mà Lục Hiểu đang ưỡn cao, coi bộ, cô mau sắp sinh.
"Hiểu Hiểu, chúng ta lâu như vậy không gặp, tôi thật là có nhiều chuyện muốn nói với cô."
Cô ấy điên rồi sao?
Từ lúc cô ấy trong trường đổ oan cô đẩy cô ấy xuống hồ nước, các cô đã không có bất kỳ liên lạc với nhau.
"Chuyện của cô, tôi một chữ cũng không muốn nghe."
"Nhưng tôi nhất định phải nói cho cô biết —— tôi đã có thai."
Lục Hạ đi tới trước mặt Lục Hiểu, một phát túm lấy tay cô sờ lên bụng của cô ấy, "Cô sờ thử xem, đây thật là cốt nhục của Sở Bắc đấy."
Người đàn bà điên! Cô ấy đặc biệt chạy tới nơi này để khoe khoang với cô ư?"Mời cô đi, đời sống của cô cùng tôi không có quan hệ."
Lục Hiểu kéo cửa ra, mặc dù cô nhìn không thấy, một đôi mắt cũng hung dữ trừng mắt dữ tợn hướng về phía âm thanh truyền đến.
"Có một chuyện tôi vẫn chưa làm xong, sao có thể đi?"
Giọng nói của Lục Hạ hung hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
"Cô muốn làm việc gì?"
Lục Hiểu do tiềm thức mà nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cần gặp được người phụ nữ này, liền tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.
Lục Hạ tiến gần đến trước mặt Lục Hiểu, tại sao cô đã bị mù rồi, vẫn còn xinh đẹp như vậy?"Cô nói tôi muôn làm cái gì à?"
Lục Hiểu cảm giác được Lục Hạ từng bước một tới gần cô.
Cô không tự chủ lui về phía sau, lui một bước lại một bước.
Lục Hạ từng bước một ép Lục Hiểu ra cửa bên ngoài, hướng về phía thang lầu vừa lui thêm nữa, "Lục Hạ, thứ cô muốn đều đã đạt được rồi, đừng có lại đến làm tổn thương tôi và đứa con nữa."
Lục Hiểu cảm giác được dưới lòng bàn chân mình, nếu tiếp tục bước tiếp nữa, thì sẽ bị ngã từ thang lầu xuống.
Cô cũng không phải ngu ngốc. Song Lục Hạ đã đi đến đây là không có ý định muốn buông tha cho cô.
Ai bảo cô không may mắn, không cho Tiêu Sở Bắc tìm thấy cô trước, sáng nay cô ấy lái xe đi qua như vậy thì nhìn thấy cô đang chống cây quải trưởng từ vườn hoa nhỏ băng qua đường.
"Hiểu Hiểu, tôi lúc trước có phải đã hỏi qua cô? Nếu tôi đẩy người cô từ thang lầu xuống, có thể nào một mất hai mạng không?"
Cô ấy hỏi cô, giọng nói yên ổn đến mức như một câu nói rất là bình thường.
Nhưng Lục Hiểu lại bị hoảng sợ đến mức toàn thân đã nổi hết cả da gà rồi.
Cô dường như có thể trông thấy Lục Hạ mặt lộ vẻ hung ác, nhưng cô lại bị ép đến chỗ huyền nhai tiễu bích, đã không còn đường có thể trốn.
"Ông nội, tài sản, Tiêu Sở Bắc, những thứ thuộc về tôi , cô đều cướp đoạt đi hết rồi, tôi và đứa con không uy hiếp được cô, cô đừng tiếp tục làm những chuyện ngu xuẩn hại người bất lợi của mình đi."
Lục Hiểu phải cường thế lên.
Cô biết rõ đối với Lục Hạ, người đàn bà không có tâm này mà nói, khổ sở van xin là chẳng thấm vào đâu cả.
Quả nhiên, Lục Hạ nở nụ cười rồi, cô ấy phát hiện cô ấy vô cùng thích nhìn thấy biểu cảm sắp chết cận kề của Lục Hiểu, "Thế nhưng là cô đã quên, cô không có cùng Sở Bắc ký tên ly hôn, cô không phải còn nói trừ phi cô chết, bằng không thì đời này tôi đều chỉ có thể là tiểu tam sao?"
"Đưa thư ly hôn cho tôi, tôi bây giờ có thể ký tên cho cô."
Lục Hiểu theo bản năng lựa chọn bảo vệ bụng.
So với hôn nhân của Tiêu Sở Bắc, cô chỉ muốn bảo vệ tốt đứa con chưa chào đời này.
Lục Hạ lắc đầu: "Đã chậm rồi, lúc tôi nhắc nhở cô đừng có mà hối hận, cô đã đi làm gì thế? ! Hiện tại Sở Bắc đều đã có con của tôi rồi, cô nói anh ấy còn muốn đứa con của cô để làm cái gì? !"
Dứt lời, tay của Lục Hạ không chút lưu tỉnh mà thò tới, cô ấy hung dữ đẩy hướng về phía bờ vai của Lục Hiểu, chợt nghe tiếng kêu to thê thảm của người phụ nữ trong hành lang: "Đừng!"
Lục Hiểu gắt gao níu lấy lan can của thang lầu mới không có bị ngã xuống, lại không nghĩ tới Lục Hạ lại một cước đáp lên, đá vào bụng của cô ——
Lục Hiểu ăn xong cơm trưa, xách bao vải lên liền chuẩn bị đến bệnh viện làm sản kiểm.
Mở cửa, có người đứng trước cửa nhà của cô, "Hiểu Hiểu, chúng ta đã lâu không gặp."
Lục Hiểu vừa nghe thấy giọng nói đó, cả người lập tức lui vào trong phòng, "Lục Hạ, nơi này không hoan nghênh cô!"
Lục Hiểu nhanh nhạy đóng cửa lại, Lục Hạ dùng sức đẩy một phát liền xông vào được.
Lục Hiểu cảm thấy hỏng bét thấu rồi, người phụ này nhất định là lai giả bất thiện, "Lục Hạ, tôi không muốn gặp cô, mời cô lập tức rồi khỏi!"
Một cái cảnh cáo của kẻ lui là không có bất kỳ năng lực uy hiếp nào cả.
Ánh mắt hung hiểm của Lục Hạ lọt lên cái bụng to mà Lục Hiểu đang ưỡn cao, coi bộ, cô mau sắp sinh.
"Hiểu Hiểu, chúng ta lâu như vậy không gặp, tôi thật là có nhiều chuyện muốn nói với cô."
Cô ấy điên rồi sao?
Từ lúc cô ấy trong trường đổ oan cô đẩy cô ấy xuống hồ nước, các cô đã không có bất kỳ liên lạc với nhau.
"Chuyện của cô, tôi một chữ cũng không muốn nghe."
"Nhưng tôi nhất định phải nói cho cô biết —— tôi đã có thai."
Lục Hạ đi tới trước mặt Lục Hiểu, một phát túm lấy tay cô sờ lên bụng của cô ấy, "Cô sờ thử xem, đây thật là cốt nhục của Sở Bắc đấy."
Người đàn bà điên! Cô ấy đặc biệt chạy tới nơi này để khoe khoang với cô ư?"Mời cô đi, đời sống của cô cùng tôi không có quan hệ."
Lục Hiểu kéo cửa ra, mặc dù cô nhìn không thấy, một đôi mắt cũng hung dữ trừng mắt dữ tợn hướng về phía âm thanh truyền đến.
"Có một chuyện tôi vẫn chưa làm xong, sao có thể đi?"
Giọng nói của Lục Hạ hung hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
"Cô muốn làm việc gì?"
Lục Hiểu do tiềm thức mà nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cần gặp được người phụ nữ này, liền tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.
Lục Hạ tiến gần đến trước mặt Lục Hiểu, tại sao cô đã bị mù rồi, vẫn còn xinh đẹp như vậy?"Cô nói tôi muôn làm cái gì à?"
Lục Hiểu cảm giác được Lục Hạ từng bước một tới gần cô.
Cô không tự chủ lui về phía sau, lui một bước lại một bước.
Lục Hạ từng bước một ép Lục Hiểu ra cửa bên ngoài, hướng về phía thang lầu vừa lui thêm nữa, "Lục Hạ, thứ cô muốn đều đã đạt được rồi, đừng có lại đến làm tổn thương tôi và đứa con nữa."
Lục Hiểu cảm giác được dưới lòng bàn chân mình, nếu tiếp tục bước tiếp nữa, thì sẽ bị ngã từ thang lầu xuống.
Cô cũng không phải ngu ngốc. Song Lục Hạ đã đi đến đây là không có ý định muốn buông tha cho cô.
Ai bảo cô không may mắn, không cho Tiêu Sở Bắc tìm thấy cô trước, sáng nay cô ấy lái xe đi qua như vậy thì nhìn thấy cô đang chống cây quải trưởng từ vườn hoa nhỏ băng qua đường.
"Hiểu Hiểu, tôi lúc trước có phải đã hỏi qua cô? Nếu tôi đẩy người cô từ thang lầu xuống, có thể nào một mất hai mạng không?"
Cô ấy hỏi cô, giọng nói yên ổn đến mức như một câu nói rất là bình thường.
Nhưng Lục Hiểu lại bị hoảng sợ đến mức toàn thân đã nổi hết cả da gà rồi.
Cô dường như có thể trông thấy Lục Hạ mặt lộ vẻ hung ác, nhưng cô lại bị ép đến chỗ huyền nhai tiễu bích, đã không còn đường có thể trốn.
"Ông nội, tài sản, Tiêu Sở Bắc, những thứ thuộc về tôi , cô đều cướp đoạt đi hết rồi, tôi và đứa con không uy hiếp được cô, cô đừng tiếp tục làm những chuyện ngu xuẩn hại người bất lợi của mình đi."
Lục Hiểu phải cường thế lên.
Cô biết rõ đối với Lục Hạ, người đàn bà không có tâm này mà nói, khổ sở van xin là chẳng thấm vào đâu cả.
Quả nhiên, Lục Hạ nở nụ cười rồi, cô ấy phát hiện cô ấy vô cùng thích nhìn thấy biểu cảm sắp chết cận kề của Lục Hiểu, "Thế nhưng là cô đã quên, cô không có cùng Sở Bắc ký tên ly hôn, cô không phải còn nói trừ phi cô chết, bằng không thì đời này tôi đều chỉ có thể là tiểu tam sao?"
"Đưa thư ly hôn cho tôi, tôi bây giờ có thể ký tên cho cô."
Lục Hiểu theo bản năng lựa chọn bảo vệ bụng.
So với hôn nhân của Tiêu Sở Bắc, cô chỉ muốn bảo vệ tốt đứa con chưa chào đời này.
Lục Hạ lắc đầu: "Đã chậm rồi, lúc tôi nhắc nhở cô đừng có mà hối hận, cô đã đi làm gì thế? ! Hiện tại Sở Bắc đều đã có con của tôi rồi, cô nói anh ấy còn muốn đứa con của cô để làm cái gì? !"
Dứt lời, tay của Lục Hạ không chút lưu tỉnh mà thò tới, cô ấy hung dữ đẩy hướng về phía bờ vai của Lục Hiểu, chợt nghe tiếng kêu to thê thảm của người phụ nữ trong hành lang: "Đừng!"
Lục Hiểu gắt gao níu lấy lan can của thang lầu mới không có bị ngã xuống, lại không nghĩ tới Lục Hạ lại một cước đáp lên, đá vào bụng của cô ——
Bình luận facebook