Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
75
"Lục Hiểu, là cô hết lượt này tới lượt kia ra tay hãm hại Lục Hạ, cô không trách được tôi cũng đối xử với cô vô tình!"
"Lập tức đưa cô ấy vào trong cho tôi!" Tiêu Sở Bắc giao cô cho trợ lý Lâm. Trái tim của Lục Hiểu vỡ vụn cả khối.
Cô tuyệt vọng, bất lực.
"Trợ lý Lâm, anh buông tha cho tôi... tôi không muốn làm phẫu thuật... Tôi không muốn..."
Lục Hiểu khóc rất thê thảm, trợ lý Lâm cũng không đành lòng ra tay độc ác với một người phụ nữ đang có thai, nhưng mệnh lệnh là do Tiêu Sở Bắc hạ, cả toàn bệnh viện đều không ai dám nói chữ "Không".
Lục Hiểu tâm tình kích động, kháng cự đến cùng.
Cuối cùng, có nhiều người từ trong phòng phẫu thuật đi ra, cưỡng ép áp cô lên bàn phẫu thuật.
"Cô khép chân sát như vậy, làm sao làm phẫu thuật?"
Lục Hiểu liều chết khép chặt chân lại, bác sĩ phẫu thuật tức giận, quát to với cô.
Lục Hiểu khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, mờ nhạt.
Lắc đầu giãy giụa như điên: "Thả tôi ra, các người thả tôi ra, tôi không muốn giải phẫu, bọn đao phủ như mấy người, tôi không cho phép các người làm tổn thương đến con của tôi!"
Bác sĩ thấy Lục Hiểu tâm tình kích động, vốn là muốn cho làm phẫu thuật sanh non đau.
Nhưng trong trạng thái này không gây mê toàn thân cô ấy, e rằng sẽ không thể hoàn toàn làm phẫu thuật được.
Lục Hiểu trong tầm mắt mơ hồ, thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang cầm trên tay một kim tiêm đáng sợ, đang hướng đến chỗ cô, cô biết đó là cái gì, nếu như cô bị gây mê rồi, thì con của cô đúng thật sẽ bị bọn họ giết chết!
"Tôi không cho phép qua đây!"
Lục Hiểu đột nhiên cầm lấy một con dao giải phẫu trên bàn phẫu thuật, chợt nghe được tiếng thét thê thảm từ trong phòng phẫu thuật truyền.
Tiếng thét thê thảm ấy, đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, Tiêu Sở Bắc nghe thấy rất rõ.
Không hiểu vì sao, chỗ lồng ngực của anh lại đau cùn lên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai tình cảm vô tư nhỏ bé giữa anh và Lục Hiểu đã xuất hiện khe hở?
Chỉ là bởi vì cô ghen tị, lần lượt ra tay hãm hại Lục Hạ?
Hay cô không chỉ có ghen tị mà còn tham lam?
Hai gia trưởng bối thay họ đính hôn, chỉ cần Lục Hiểu bằng lòng gả vào Tiêu gia, là có thể đạt được 20% cổ phần của họ nhà Tiêu.
Vì vậy người đàn bà này luôn miệng nói thương anh, thật ra toàn bộ cùng đều là vì tiền.
"Tiêu tổng, điện thoại của ngài, Lục tiểu thư bên kia đã xảy ra tình hình ."
Trợ lý vẻ mặt hồi hộp đi đến, đưa điện thoại cho Tiêu Sở Bắc, anh vừa mới tiếp lấy điện thoại thì nhanh đám lông mày lại: "Ông nói cái gì? Sao lại có thể như vậy? !"
Điện thoại là bác sĩ mổ chính của Lục Hạ.
Hắn nói với Tiêu Sở Bắc, Lục Hạ bởi vì ngã xuống lầu, đại xuất huyết, dẫn đến bệnh biến chứng, chứng mù đột phát, chỉ có cấy ghép giác mạc mới có thể khôi phục lại thị lực.
"Ông nói là tiểu Hạ nếu như không có giác mạc, thì sẽ bị mù?"
"Đúng, hiện tại đã vì Lục tiểu thư tiến hành xếp hàng đăng ký cấy ghép giác mạc, chỉ là chu kỳ thời gian đợi rất là dài."
Bác sĩ nói đợi tới có được giác mạc, có thể là phải một năm, cũng có thể là phải cả đời.
Tiêu Sở Bắc làm sao có thể cho phép làm cho Lục Hạ cả đời làm kẻ đui? !
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông đột nhìn vào phía trong phòng phẫu thuật.
Trên bàn phẫu thuật, Lục Hiểu gắt gao nắm lấy dao giải phẫu, lưỡi dao đều khảm vào trong lòng bàn tay của cô, máu tươi thuận theo cánh tay trắng tuyết tinh ấy nhỏ giọt xuống.
Một đám nhân viên điều dưỡng sợ đến mức không dám đến gần cô, "Tiêu phu nhân, mau buông dao giải phẫu xuống, cho dù cô phản kháng, đứa bé này ngài Tiêu đã nói không thể giữ lại."
Lục Hiểu trong lòng chỉ còn tuyệt vọng.
Cô hiểu rất rõ, ở Tân Thành, lời nói của Tiêu Sở Bắc không có ai dám phản kháng.
Nhưng mà...
Sở Bắc, xin anh đừng đối xử với em và con anh tàn nhẫn như vậy...
Bên ngoài phòng phẫu thuật đột nhiên xao động lên, giống như là có người đã nghe được van khóc của Lục Hiểu, hắn xong vào, "Dừng tay! Phẫu thuật không làm nữa."
Giọng của Tiêu Sở Bắc? !
Lục Hiểu làm sao có thể ngờ tới anh thật sự xong vào cản trở cuộc phẫu thuật ngày.
Con dao giải phẫu nhuộm máu trong tay rơi xuống đất lạch cạch, "Sở Bắc, hãy cứu đứa con..."
Lục Hiểu uất ức khóc to lên tiếng, Tiêu Sở Bắc đi tới, đích thân ẫm cô từ trên bàn phẫu thuật xuống.
"Lục Hiểu, là cô hết lượt này tới lượt kia ra tay hãm hại Lục Hạ, cô không trách được tôi cũng đối xử với cô vô tình!"
"Lập tức đưa cô ấy vào trong cho tôi!" Tiêu Sở Bắc giao cô cho trợ lý Lâm. Trái tim của Lục Hiểu vỡ vụn cả khối.
Cô tuyệt vọng, bất lực.
"Trợ lý Lâm, anh buông tha cho tôi... tôi không muốn làm phẫu thuật... Tôi không muốn..."
Lục Hiểu khóc rất thê thảm, trợ lý Lâm cũng không đành lòng ra tay độc ác với một người phụ nữ đang có thai, nhưng mệnh lệnh là do Tiêu Sở Bắc hạ, cả toàn bệnh viện đều không ai dám nói chữ "Không".
Lục Hiểu tâm tình kích động, kháng cự đến cùng.
Cuối cùng, có nhiều người từ trong phòng phẫu thuật đi ra, cưỡng ép áp cô lên bàn phẫu thuật.
"Cô khép chân sát như vậy, làm sao làm phẫu thuật?"
Lục Hiểu liều chết khép chặt chân lại, bác sĩ phẫu thuật tức giận, quát to với cô.
Lục Hiểu khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, mờ nhạt.
Lắc đầu giãy giụa như điên: "Thả tôi ra, các người thả tôi ra, tôi không muốn giải phẫu, bọn đao phủ như mấy người, tôi không cho phép các người làm tổn thương đến con của tôi!"
Bác sĩ thấy Lục Hiểu tâm tình kích động, vốn là muốn cho làm phẫu thuật sanh non đau.
Nhưng trong trạng thái này không gây mê toàn thân cô ấy, e rằng sẽ không thể hoàn toàn làm phẫu thuật được.
Lục Hiểu trong tầm mắt mơ hồ, thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang cầm trên tay một kim tiêm đáng sợ, đang hướng đến chỗ cô, cô biết đó là cái gì, nếu như cô bị gây mê rồi, thì con của cô đúng thật sẽ bị bọn họ giết chết!
"Tôi không cho phép qua đây!"
Lục Hiểu đột nhiên cầm lấy một con dao giải phẫu trên bàn phẫu thuật, chợt nghe được tiếng thét thê thảm từ trong phòng phẫu thuật truyền.
Tiếng thét thê thảm ấy, đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, Tiêu Sở Bắc nghe thấy rất rõ.
Không hiểu vì sao, chỗ lồng ngực của anh lại đau cùn lên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai tình cảm vô tư nhỏ bé giữa anh và Lục Hiểu đã xuất hiện khe hở?
Chỉ là bởi vì cô ghen tị, lần lượt ra tay hãm hại Lục Hạ?
Hay cô không chỉ có ghen tị mà còn tham lam?
Hai gia trưởng bối thay họ đính hôn, chỉ cần Lục Hiểu bằng lòng gả vào Tiêu gia, là có thể đạt được 20% cổ phần của họ nhà Tiêu.
Vì vậy người đàn bà này luôn miệng nói thương anh, thật ra toàn bộ cùng đều là vì tiền.
"Tiêu tổng, điện thoại của ngài, Lục tiểu thư bên kia đã xảy ra tình hình ."
Trợ lý vẻ mặt hồi hộp đi đến, đưa điện thoại cho Tiêu Sở Bắc, anh vừa mới tiếp lấy điện thoại thì nhanh đám lông mày lại: "Ông nói cái gì? Sao lại có thể như vậy? !"
Điện thoại là bác sĩ mổ chính của Lục Hạ.
Hắn nói với Tiêu Sở Bắc, Lục Hạ bởi vì ngã xuống lầu, đại xuất huyết, dẫn đến bệnh biến chứng, chứng mù đột phát, chỉ có cấy ghép giác mạc mới có thể khôi phục lại thị lực.
"Ông nói là tiểu Hạ nếu như không có giác mạc, thì sẽ bị mù?"
"Đúng, hiện tại đã vì Lục tiểu thư tiến hành xếp hàng đăng ký cấy ghép giác mạc, chỉ là chu kỳ thời gian đợi rất là dài."
Bác sĩ nói đợi tới có được giác mạc, có thể là phải một năm, cũng có thể là phải cả đời.
Tiêu Sở Bắc làm sao có thể cho phép làm cho Lục Hạ cả đời làm kẻ đui? !
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông đột nhìn vào phía trong phòng phẫu thuật.
Trên bàn phẫu thuật, Lục Hiểu gắt gao nắm lấy dao giải phẫu, lưỡi dao đều khảm vào trong lòng bàn tay của cô, máu tươi thuận theo cánh tay trắng tuyết tinh ấy nhỏ giọt xuống.
Một đám nhân viên điều dưỡng sợ đến mức không dám đến gần cô, "Tiêu phu nhân, mau buông dao giải phẫu xuống, cho dù cô phản kháng, đứa bé này ngài Tiêu đã nói không thể giữ lại."
Lục Hiểu trong lòng chỉ còn tuyệt vọng.
Cô hiểu rất rõ, ở Tân Thành, lời nói của Tiêu Sở Bắc không có ai dám phản kháng.
Nhưng mà...
Sở Bắc, xin anh đừng đối xử với em và con anh tàn nhẫn như vậy...
Bên ngoài phòng phẫu thuật đột nhiên xao động lên, giống như là có người đã nghe được van khóc của Lục Hiểu, hắn xong vào, "Dừng tay! Phẫu thuật không làm nữa."
Giọng của Tiêu Sở Bắc? !
Lục Hiểu làm sao có thể ngờ tới anh thật sự xong vào cản trở cuộc phẫu thuật ngày.
Con dao giải phẫu nhuộm máu trong tay rơi xuống đất lạch cạch, "Sở Bắc, hãy cứu đứa con..."
Lục Hiểu uất ức khóc to lên tiếng, Tiêu Sở Bắc đi tới, đích thân ẫm cô từ trên bàn phẫu thuật xuống.
Bình luận facebook