Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
76
Lục Hiểu đựa vào lồng ngực khoan hậu của Tiêu Sở Bắc, nước mắt không ngừng đổ rầm rầm.
Tiêu Sở Bắc đã ẫm cô đi tới phòng bệnh, hơn nữa còn gọi bác sĩ tới cầm máu và băng bó cho tay của cô.
Anh đột nhiên dịu dàng đến nỗi Lục Hiểu không dám tin rằng, quả thực tựa như đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp mà cô không dám hy vọng quá xa vời.
Làm ơn, đừng nói cho cô biết, đây chỉ thật sự là một giấc mơ? !
"Lục Hiểu, tôi hỏi cô, cô có phải rất muốn sinh đứa con này ra không?" Tiêu Sở Bắc bỗng nhiên khuếch mở đôi môi lạnh nhạt.
Lục Hiểu không chút suy nghĩ liền gật đầu, ai biết được, cùng lúc, bên tai để lại một câu nói: "Vậy cô đưa giác mạc cho Lục Hạ, tôi sẽ cho cô sinh."
Anh nói... cái gì? !
Lục Hiểu đã bị dọa đến ngu mắt, hoài nghi lỗ tai của mình đều đã nghe được cái gì.
"Anh nói giác mạc gì? ! Lục Hạ cần gì giác mạc, cô ấy rõ ràng là có nhìn thấy được ——"
Đây lại là cái bẫy gì của Lục Hạ?
Lục Hiểu sợ hãi đến mức tay chân lạnh buốt, cô biết rằng Tiêu Sở Bắc không thể nào đối xử tốt với cô như vậy mà không có bất kì lý do nào.
"Cô còn dám nói, cũng là do cô đẩy tiểu Hạ xuống lầu, hại cô ấy đại xuất huyết dẫn đến bệnh biến chứng, hiện tại hai con mắt đều mù, nhìn không thấy rồi!"
"Cho nên anh muốn em đưa đôi mắt của em cho cô ấy? !"
"Đúng, đây đều là do cô nợ cô ấy hết."
"Không, em không có nợ cô ấy cái gì cả, là chính cô ấy tự hại bản thân cô ấy, tai nạn xe cộ cũng là như thế này, ngã xuống lầu cũng là như thế này!"
Lục Hiểu cực kỳ kích động.
Cô đã từng tưởng rằng, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh Tiêu Sở Bắc, sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tin tưởng cô, từ đầu tới đuôi cô đều là Lục Hạ âm mưu hãm hại.
Nhưng trong lòng Tiêu Sở Bắc chỉ có phẫn nộ đang bùng cháy.
"Lục Hiểu, cô thật sự là đến chết cũng không hối cải! Cô muốn nói thời đại học, cô không có âm thầm dụ dỗ Lục Hạ đến sân sau của trường, cô không có đẩy Lục Hạ trong lúc cô ấy không hề có chút phòng bị xuống hồ nước ư? ! Cô biết rõ là cô ấy không biết bơi, lúc đó, cô nghĩ rằng muốn làm cho cô ấy chết duối tại chỗ."
Tiêu Sở Bắc không dám tưởng tượng.
Nếu như ngày đó anh không có tình cờ đi qua, cứu Lục Hạ lên, như vậy Lục Hạ cũng sớm chết mất rồi.
Lục Hiểu trong lòng nguội lạnh tận xương tủy.
Cô đương nhiên là nhớ cái ngày đó, đó là lúc cuộc đời cô bắt đầu ác mộng.
Lục Hạ từ nhỏ đã khéo về giả trang đáng thương trước mặt ông nội và Sở Bắc.
Lục Hiểu nghĩ cho cô không có cha mẹ, mặc dù thân là em, cô lúc nào khiêm nhượng với người chị này.
Song Lục Hạ ngày càng táo tợn hơn, vậy mà nghĩ ra một tiết mục đuối nước như vậy, giá họa cho cô.
Cũng như ngày đó, cô ấy tự ngã xuống thang lầu, giống như trong lúc tại sân sau của trường học, là Lục Hạ níu lấy tay của cô trước, sau đó tự bản thân mình buông ra rơi xuống hồ nước.
Cô ấy đoán chắc rằng Tiêu Sở Bắc sẽ xuất hiện ở gần đây vào lúc đó, diễn xảo của cô thật sự quá tốt, lừa được Tiêu Sở Bắc, còn lừa được cả ông nội.
Ngay cả ông nổi đều không tin cô, bởi vì sự việc này, ông nội đã đưa quyền kế thừa chuyển giao cho Lục Hạ, còn đuổi cô ra khỏi nhà, cắt đứt toàn bộ nguồn kinh tế sống của cô.
"Em là người bị cô ấy hãm hại, Sở Bắc, anh muốn em nói bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối, đều là do lục hạ sắp đặt hãm hại em đấy, tại sao anh không tin em? Anh quên rồi sao, anh đã từng nói có anh bên cạnh, không ai có thể ăn hiếp em sao? anh đã quên, em là Hiểu Hiểu của anh a."
Hiểu Hiểu... ?
"Anh Sở Bắc, anh có thích Hiểu Hiểu không?"
"Anh Sở Bắc, anh nhất định phải đợi Hiểu Hiểu lớn lên, không được thích cô gái nào khác a."
Trong tâm trí của Tiêu Sở Bắc đều từng là giọng nói ngây thơ hồn nhiên của Lục Tiểu.
Chết tiệt, cái giọng nói ấy làm loạn cả lòng của anh.
Cái gì anh cũng đều nhớ, anh còn nhớ rõ bản thân mình vì cô mà đã đánh chạy bọn con trai ăn hiếp cô, nắm lấy tay nhỏ bé của cô và nói: "Có anh ở đây, không ai có thể ăn hiếp em."
"Đừng lấy những chuyện hồi nhỏ để mê hoặc tôi, Lục Hiểu, lời nói cô nói, tôi một chữ cũng không tin, nghe cho rõ! Tôi chỉ cho cô hai lựa chọn —— đưa giác mạc cho lục hạ, nếu không liền phá con nghiệt chủng này!"
Lục Hiểu đựa vào lồng ngực khoan hậu của Tiêu Sở Bắc, nước mắt không ngừng đổ rầm rầm.
Tiêu Sở Bắc đã ẫm cô đi tới phòng bệnh, hơn nữa còn gọi bác sĩ tới cầm máu và băng bó cho tay của cô.
Anh đột nhiên dịu dàng đến nỗi Lục Hiểu không dám tin rằng, quả thực tựa như đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp mà cô không dám hy vọng quá xa vời.
Làm ơn, đừng nói cho cô biết, đây chỉ thật sự là một giấc mơ? !
"Lục Hiểu, tôi hỏi cô, cô có phải rất muốn sinh đứa con này ra không?" Tiêu Sở Bắc bỗng nhiên khuếch mở đôi môi lạnh nhạt.
Lục Hiểu không chút suy nghĩ liền gật đầu, ai biết được, cùng lúc, bên tai để lại một câu nói: "Vậy cô đưa giác mạc cho Lục Hạ, tôi sẽ cho cô sinh."
Anh nói... cái gì? !
Lục Hiểu đã bị dọa đến ngu mắt, hoài nghi lỗ tai của mình đều đã nghe được cái gì.
"Anh nói giác mạc gì? ! Lục Hạ cần gì giác mạc, cô ấy rõ ràng là có nhìn thấy được ——"
Đây lại là cái bẫy gì của Lục Hạ?
Lục Hiểu sợ hãi đến mức tay chân lạnh buốt, cô biết rằng Tiêu Sở Bắc không thể nào đối xử tốt với cô như vậy mà không có bất kì lý do nào.
"Cô còn dám nói, cũng là do cô đẩy tiểu Hạ xuống lầu, hại cô ấy đại xuất huyết dẫn đến bệnh biến chứng, hiện tại hai con mắt đều mù, nhìn không thấy rồi!"
"Cho nên anh muốn em đưa đôi mắt của em cho cô ấy? !"
"Đúng, đây đều là do cô nợ cô ấy hết."
"Không, em không có nợ cô ấy cái gì cả, là chính cô ấy tự hại bản thân cô ấy, tai nạn xe cộ cũng là như thế này, ngã xuống lầu cũng là như thế này!"
Lục Hiểu cực kỳ kích động.
Cô đã từng tưởng rằng, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh Tiêu Sở Bắc, sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tin tưởng cô, từ đầu tới đuôi cô đều là Lục Hạ âm mưu hãm hại.
Nhưng trong lòng Tiêu Sở Bắc chỉ có phẫn nộ đang bùng cháy.
"Lục Hiểu, cô thật sự là đến chết cũng không hối cải! Cô muốn nói thời đại học, cô không có âm thầm dụ dỗ Lục Hạ đến sân sau của trường, cô không có đẩy Lục Hạ trong lúc cô ấy không hề có chút phòng bị xuống hồ nước ư? ! Cô biết rõ là cô ấy không biết bơi, lúc đó, cô nghĩ rằng muốn làm cho cô ấy chết duối tại chỗ."
Tiêu Sở Bắc không dám tưởng tượng.
Nếu như ngày đó anh không có tình cờ đi qua, cứu Lục Hạ lên, như vậy Lục Hạ cũng sớm chết mất rồi.
Lục Hiểu trong lòng nguội lạnh tận xương tủy.
Cô đương nhiên là nhớ cái ngày đó, đó là lúc cuộc đời cô bắt đầu ác mộng.
Lục Hạ từ nhỏ đã khéo về giả trang đáng thương trước mặt ông nội và Sở Bắc.
Lục Hiểu nghĩ cho cô không có cha mẹ, mặc dù thân là em, cô lúc nào khiêm nhượng với người chị này.
Song Lục Hạ ngày càng táo tợn hơn, vậy mà nghĩ ra một tiết mục đuối nước như vậy, giá họa cho cô.
Cũng như ngày đó, cô ấy tự ngã xuống thang lầu, giống như trong lúc tại sân sau của trường học, là Lục Hạ níu lấy tay của cô trước, sau đó tự bản thân mình buông ra rơi xuống hồ nước.
Cô ấy đoán chắc rằng Tiêu Sở Bắc sẽ xuất hiện ở gần đây vào lúc đó, diễn xảo của cô thật sự quá tốt, lừa được Tiêu Sở Bắc, còn lừa được cả ông nội.
Ngay cả ông nổi đều không tin cô, bởi vì sự việc này, ông nội đã đưa quyền kế thừa chuyển giao cho Lục Hạ, còn đuổi cô ra khỏi nhà, cắt đứt toàn bộ nguồn kinh tế sống của cô.
"Em là người bị cô ấy hãm hại, Sở Bắc, anh muốn em nói bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối, đều là do lục hạ sắp đặt hãm hại em đấy, tại sao anh không tin em? Anh quên rồi sao, anh đã từng nói có anh bên cạnh, không ai có thể ăn hiếp em sao? anh đã quên, em là Hiểu Hiểu của anh a."
Hiểu Hiểu... ?
"Anh Sở Bắc, anh có thích Hiểu Hiểu không?"
"Anh Sở Bắc, anh nhất định phải đợi Hiểu Hiểu lớn lên, không được thích cô gái nào khác a."
Trong tâm trí của Tiêu Sở Bắc đều từng là giọng nói ngây thơ hồn nhiên của Lục Tiểu.
Chết tiệt, cái giọng nói ấy làm loạn cả lòng của anh.
Cái gì anh cũng đều nhớ, anh còn nhớ rõ bản thân mình vì cô mà đã đánh chạy bọn con trai ăn hiếp cô, nắm lấy tay nhỏ bé của cô và nói: "Có anh ở đây, không ai có thể ăn hiếp em."
"Đừng lấy những chuyện hồi nhỏ để mê hoặc tôi, Lục Hiểu, lời nói cô nói, tôi một chữ cũng không tin, nghe cho rõ! Tôi chỉ cho cô hai lựa chọn —— đưa giác mạc cho lục hạ, nếu không liền phá con nghiệt chủng này!"
Bình luận facebook