Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
77
Anh làm sao có thể chỉ cho cô hai lựa chọn? !
Anh có biết anh muốn em cho cho Lục Hạ là cặp mắt của em không, cặp mắt của em a! !
"Em đưa cặp mắt cho Lục Hạ, vậy em thì phải làm sao?"
"Em mù rồi, sẽ không còn nhìn thấy được nữa thì sẽ làm sao?"
Tiêu Sở Bắc bóp vào cổ của Lục Hiểu, một khuôn mặt lạnh lùng hà khắc lắp đầy một đôi mắt đen đầy u oán, "Giống như người độc phụ như cô, nên sống trong bóng tối cả đời!"
"Tiêu Sở Bắc, anh không có tâm."
Trong đáy mắt của Lục Hiểu luồn ra nồng nặc hận ý, "Tôi hận cô!" trong lòng của Tiêu Sở Bắc gợn sóng vạn trượng.
Người cô gái từ nhỏ đã theo sau đít anh, gọi anh từng tiếng anh Sở Bắc ấy, rốt cuộc lại nói hận anh? !
Những năm đến nay, bất kỳ châm chọc khiêu khích của anh, bất kể anh lúc nào, nơi nào xé quần áo của cô, làm nhục cô, cô đều ngấm ngầm chịu đựng, chưa từng nói ra từ này với anh...
"Nên, hận thì sao? Cái đêm tôi cưới cô, tôi đã nói với cô rồi, cô khiến tiểu Hạ đau khổ bấy nhiêu, tôi sẽ khiến cô phải trả lại gấp trăm lần."
Đúng, anh cưới cô không phải bởi vì yêu cô, mà là vì giam cầm "Tội phạm".
Thuận tiện cho anh bất lúc nào, nơi nào để hành hạ cô, làm nhục cô.
Lục Hiểu trong lòng nguội lạnh đến mức nước mắt đều đã đông lại, anh càng ép cô, cô càng không đồng ý, "Em không sai, bất kể cô ấy đau khổ đến mức nào, đều là chính cô ấy tạo nên, em không có đẩy cô ấy xuống lầu, tai nạn xe cộ cũng là chính cô ấy một tay sắp đặt."
"Cô nói là cô ấy tự biên tự diễn, lái xe đụng chết bản thân mình?"
"Đúng! Là cô ấy đáng đời, cô ấy chính là tội hữu ứng đắc!"
"Lục Hiểu, cô thật đáng chết!"
Bốp một tiếng, trên gương mặt Lục Hiểu nhận được một cái tát lạnh nhạt, cô chưa bao giờ trừng mắt Tiêu Sở Bắc mà căm hờn như thế này.
"Anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không đưa cặp mắt cho Lục Hạ, cho dù tôi mù rồi, tôi cũng sẽ không đưa giác mạc cho cô ấy!"
Lục Hiểu chịu đựng tới cực điểm.
Bao nhiêu năm nay chịu đựng những uất ức, toàn bộ được bộc phát ra, nhưng cô đã quên, chỉ cần là vì Lục Hạ, Tiêu Sở Bắc có thể đối xử với cô vô tình tàn khốc bấy nhiêu.
"Tốt, cô không đồng ý."
Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận đến nỗi muốn đem cô mài thành mảnh vụn, "Lập tức đưa cô ấy trở về bàn sanh non!"
Anh nói cái gì? !
Trợ lý Lâm tiến tới gần, theo phía sau là ba bốn người đàn ông áo khoác trắng.
Lục Hiểu sợ tới mức cuộn mình thành một nắm, tay bên cạnh cuối cùng cũng không thế túm được con dao giải phẫu nào để uy hiếp bọn họ nữa.
"Khốn nạn, cầm thú! ! Các người không được qua đây, đừng đụng tôi!"
Cái tay bị thương của Lục Hiểu đẩy ngã cái tủ thấp bên giường, trong lòng bàn tay đau đến nỗi cô không thể nén lại được.
"Phu nhân, xin lỗi rồi..." thật sự là trợ lý Lâm cũng vu tâm bất nhẫn.
Nhưng lại có ai có thể cãi lại mệnh lệnh của Tiêu Sở Bắc?
Lục Hiểu làm sao có thể chống đỡ được mấy người đàn ông này? !
Hai ba lần là cô đã bị ấn trên giường bệnh, cô dốc sức liều mạng dùng cả chân lẫn tay đá đạp lung tung, vì thế, bọn họ dùng băng dính vây lấy tay chân của cô.
Cô hoàn toàn tựa như con cá trên cái thớt gỗ, mặc người ức hiếp. Trong lòng Lục Hiểu hiểu rất rõ, một khi cô ấy bị đưa về bàn sanh non, đứa con trong bụng của cô sẽ chết đi một cách vô tội...
"Đừng! ! Tiêu Sở Bắc... đừng... em đồng ý với anh... em đồng ý với anh đưa cặp mắt cho Lục Hạ, em cho cô ấy! !"
Thân giường vừa mới bắt đầu di động, Lục Hiểu liền kinh hãi lại vừa tuyệt vọng kêu to lên.
Nước mắt bị gió hong khô trên khuôn mặt bừa bộn của cô.
Một lát sau, Tiêu Sở Bắc một tay chọc vào túi, lấy ra một phần hiệp nghị ném vào trên người của cô, "Ký nó đi."
Đó là thư đồng ý kêu cô phải đồng ý đưa giác mạc cấy ghép cho Lục Hạ.
Lục Hiểu cầm lấy ngòi bút chết lặng đi, giống như cái búp bê vải bị rút khô cả linh hồn, từng nét một ký vào tên của mình...
Anh làm sao có thể chỉ cho cô hai lựa chọn? !
Anh có biết anh muốn em cho cho Lục Hạ là cặp mắt của em không, cặp mắt của em a! !
"Em đưa cặp mắt cho Lục Hạ, vậy em thì phải làm sao?"
"Em mù rồi, sẽ không còn nhìn thấy được nữa thì sẽ làm sao?"
Tiêu Sở Bắc bóp vào cổ của Lục Hiểu, một khuôn mặt lạnh lùng hà khắc lắp đầy một đôi mắt đen đầy u oán, "Giống như người độc phụ như cô, nên sống trong bóng tối cả đời!"
"Tiêu Sở Bắc, anh không có tâm."
Trong đáy mắt của Lục Hiểu luồn ra nồng nặc hận ý, "Tôi hận cô!" trong lòng của Tiêu Sở Bắc gợn sóng vạn trượng.
Người cô gái từ nhỏ đã theo sau đít anh, gọi anh từng tiếng anh Sở Bắc ấy, rốt cuộc lại nói hận anh? !
Những năm đến nay, bất kỳ châm chọc khiêu khích của anh, bất kể anh lúc nào, nơi nào xé quần áo của cô, làm nhục cô, cô đều ngấm ngầm chịu đựng, chưa từng nói ra từ này với anh...
"Nên, hận thì sao? Cái đêm tôi cưới cô, tôi đã nói với cô rồi, cô khiến tiểu Hạ đau khổ bấy nhiêu, tôi sẽ khiến cô phải trả lại gấp trăm lần."
Đúng, anh cưới cô không phải bởi vì yêu cô, mà là vì giam cầm "Tội phạm".
Thuận tiện cho anh bất lúc nào, nơi nào để hành hạ cô, làm nhục cô.
Lục Hiểu trong lòng nguội lạnh đến mức nước mắt đều đã đông lại, anh càng ép cô, cô càng không đồng ý, "Em không sai, bất kể cô ấy đau khổ đến mức nào, đều là chính cô ấy tạo nên, em không có đẩy cô ấy xuống lầu, tai nạn xe cộ cũng là chính cô ấy một tay sắp đặt."
"Cô nói là cô ấy tự biên tự diễn, lái xe đụng chết bản thân mình?"
"Đúng! Là cô ấy đáng đời, cô ấy chính là tội hữu ứng đắc!"
"Lục Hiểu, cô thật đáng chết!"
Bốp một tiếng, trên gương mặt Lục Hiểu nhận được một cái tát lạnh nhạt, cô chưa bao giờ trừng mắt Tiêu Sở Bắc mà căm hờn như thế này.
"Anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không đưa cặp mắt cho Lục Hạ, cho dù tôi mù rồi, tôi cũng sẽ không đưa giác mạc cho cô ấy!"
Lục Hiểu chịu đựng tới cực điểm.
Bao nhiêu năm nay chịu đựng những uất ức, toàn bộ được bộc phát ra, nhưng cô đã quên, chỉ cần là vì Lục Hạ, Tiêu Sở Bắc có thể đối xử với cô vô tình tàn khốc bấy nhiêu.
"Tốt, cô không đồng ý."
Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận đến nỗi muốn đem cô mài thành mảnh vụn, "Lập tức đưa cô ấy trở về bàn sanh non!"
Anh nói cái gì? !
Trợ lý Lâm tiến tới gần, theo phía sau là ba bốn người đàn ông áo khoác trắng.
Lục Hiểu sợ tới mức cuộn mình thành một nắm, tay bên cạnh cuối cùng cũng không thế túm được con dao giải phẫu nào để uy hiếp bọn họ nữa.
"Khốn nạn, cầm thú! ! Các người không được qua đây, đừng đụng tôi!"
Cái tay bị thương của Lục Hiểu đẩy ngã cái tủ thấp bên giường, trong lòng bàn tay đau đến nỗi cô không thể nén lại được.
"Phu nhân, xin lỗi rồi..." thật sự là trợ lý Lâm cũng vu tâm bất nhẫn.
Nhưng lại có ai có thể cãi lại mệnh lệnh của Tiêu Sở Bắc?
Lục Hiểu làm sao có thể chống đỡ được mấy người đàn ông này? !
Hai ba lần là cô đã bị ấn trên giường bệnh, cô dốc sức liều mạng dùng cả chân lẫn tay đá đạp lung tung, vì thế, bọn họ dùng băng dính vây lấy tay chân của cô.
Cô hoàn toàn tựa như con cá trên cái thớt gỗ, mặc người ức hiếp. Trong lòng Lục Hiểu hiểu rất rõ, một khi cô ấy bị đưa về bàn sanh non, đứa con trong bụng của cô sẽ chết đi một cách vô tội...
"Đừng! ! Tiêu Sở Bắc... đừng... em đồng ý với anh... em đồng ý với anh đưa cặp mắt cho Lục Hạ, em cho cô ấy! !"
Thân giường vừa mới bắt đầu di động, Lục Hiểu liền kinh hãi lại vừa tuyệt vọng kêu to lên.
Nước mắt bị gió hong khô trên khuôn mặt bừa bộn của cô.
Một lát sau, Tiêu Sở Bắc một tay chọc vào túi, lấy ra một phần hiệp nghị ném vào trên người của cô, "Ký nó đi."
Đó là thư đồng ý kêu cô phải đồng ý đưa giác mạc cấy ghép cho Lục Hạ.
Lục Hiểu cầm lấy ngòi bút chết lặng đi, giống như cái búp bê vải bị rút khô cả linh hồn, từng nét một ký vào tên của mình...
Bình luận facebook