Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
44207
Vốn Thượng Quan Diệp nhìn thấy Vu Vinh Hoa đã rất chán ghét, bởi vì chuyện ám sát Vu Thức Vy cũng có sự góp mặt của nàng ta, nếu không phải nể mặt nàng ta là mẹ ruột của Chu Nhi, hắn đã sớm chém chết nàng. Bây giờ nghe nàng ta trào phúng, trong lòng hắn càng thêm chán ghét: “Liên quan gì tới ngươi?”
Vu Vinh Hoa hừ nhẹ trong lỗ mũi, khinh thường hừ nhẹ: “Thượng Quan Diệp, đừng quên ta vẫn là phi của ngươi, đương nhiên ta có quyền hỏi tới.”
Thấm Thuỷ công chúa nhíu mày bước tới, nhìn chằm chằm vào khăn che mặt của Vu Vinh Hoa, cười quỷ dị: “Vinh Hoa muội muội, ban ngày ban mặt, ngươi cũng không phải trộm cướp gì, sao phải đeo khăn che mặt?”
Dứt lời, Thấm Thuỷ công chúa liền nhân lúc Vu Vinh Hoa không chút phòng bị kéo khăn che mặt của nàng ta ra, để lộ ra khuôn mặt có một vết lõm to.
Khăn che mặt vừa rơi xuống đất, Thấm Thuỷ công chúa liền kinh hô: “Trời ạ…”
Khuôn mặt của Vu Vinh Hoa khiến Thấm Thuỷ công chúa sợ tới mức lùi về đằng sau, biểu cảm như gặp ma giữa ban ngày.
Thẩm Ly Hạ cũng nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một nụ cười thần bí, giả vờ sợ hãi nhào ngực Thượng Quan Diệp, kêu lên: “Trời ạ, vương gia, đây là ai chứ, xấu như thế này, tuyệt đối không phải trắc phi nương nương!”
Sắc mặt của Vu Vinh Hoa tái nhợt tới tột cùng, biến cố này khiến nàng ta luống cuống, may mà Chu Lâm Huyên phản ứng nhanh, nhặt khăn che mặt trên mặt đất đeo lên cho nàng ta, phẫn nộ nhìn Thấm Thuỷ công chúa: “Vương phi, sao ngươi lại vô lễ như thế?”
Rốt cuộc Vu Vinh Hoa cũng phản ứng lại, tức giận đến phát run, chạy tới trước mặt Thấm Thuỷ công chúa tát nàng một cái: “Tiện nhân, ngươi cố tình đúng không, ngươi đã biết từ trước rồi đúng không?”
Thấm Thuỷ công chúa bưng mặt, rơi lệ nhìn Thượng Quan Diệp, tủi thân nói: “Vương gia, ngươi nhìn nàng ấy xem…”
Cuối cùng Thượng Quan Diệp cũng lấy lại tinh thần sau khi nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng của Vu Vinh Hoa, hắn nổi giận nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi dám đánh Thấm Thuỷ…”
Vu Vinh Hoa bị quát như vậy thì trầm mặt xuống, quát lại một câu: “Sao ta lại không dám đánh tiện nhân này, nhất định ả ta đang cố tình để ta phải xấu mặt!”
“Xấu mặt?” Thượng Quan Diệp cười lạnh: “Vốn ngươi cũng đã xấu rồi, còn phải sợ sao? Đeo khăn che mặt thì sao chứ, không thay đổi được điều gì cả!”
Cái gì?
Đáy mắt Vu Vinh Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, không dám tin tưởng Thượng Quan Diệp lại nói ra lời nói ác độc như vậy để đối chọi với mình, nàng… Vốn nàng đã xấu rồi… ha ha ha… Vốn nàng đã xấu rồi…
“Bốp…”, Vu Vinh Hoa giáng cho Thượng Quan Diệp một cái tát, căm ghét nhìn hắn như nhìn kẻ thù, khuôn mặt dưới khăn che mặt đã biến dạng: “Thượng Quan Diệp, tên khốn nhà ngươi, ngươi dám nói ta xấu, ta hận ngươi.”
Chẳng biết những người ở xung quanh đã ập tới từ lúc nào, nhìn bọn họ bằng vẻ hứng thú. Có mấy người tinh mắt đã nhân ra Thượng Quan Diệp và Thấm Thuỷ công chúa, còn nữ tử đeo khăn che mặt ở đối diện thì không nhìn ra được là ai.
Thượng Quan Diệp liếc nhìn những người xung quanh, không muốn so đo với nàng ta trước mặt mọi người, khiến nàng ta càng thêm khó coi, vì vậy nói với Thấm Thuỷ công chúa và Thẩm Li Hạ: “Thấm Thuỷ, Hạo Tuyết, chúng ta đi thôi.”
Vu Vinh Hoa bị làm mất mặt, sao lại cam tâm bỏ qua bọn họ dễ dàng như vậy, nàng ta kéo tay Thượng Quan Diệp lại, không chịu bỏ qua nói: “Thượng Quan Diệp, sỉ nhục ta xong ngươi liền muốn đi sao?”
Càng nhìn Vu Vinh Hoa, Thượng Quan Diệp càng thấy chán ghét: “Vậy ngươi còn muốn thế nào?”
“Ta?” Vu Vinh Hoa nhìn Thấm Thuỷ công chúa và Hạo Tuyết bằng ánh mắt hung tợn: “Bảo hai người bọn họ quỳ xuống xin lỗi ta, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây.”
Thượng Quan Diệp hất tay Vu Vinh Hoa ra, nói tức giận: “Vu Vinh Hoa, ngươi càn quấy ít thôi, ai mà biết ngươi lại biến thành bộ dạng như ma như quỷ này, ngay cả bổn vương còn hoảng sợ, huống chi là các nàng ấy…”
Câu nói này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, khiến Vu Vinh Hoa xù lông ngay tức khắc, nàng ta bỗng nhiên nhảy lên giật mạnh lấy tóc Thượng Quan Diệp, gào thét: “Thượng Quan Diệp, ngươi dám tàn nhẫn với ta như thế, ta bảo ngươi tàn nhẫn với ta…”
Thấm Thuỷ công chúa và Thẩm Li Hạ liếc nhìn nhau, trong mắt là ý cười ăn ý, chung đụng với nhau một thời gian, giờ đây hai người đã rút hết sự dối trá lại, chân chính trở thành bạn của nhau, là minh hữu cùng chung hoạn nạn, hai người đều không yêu Thượng Quan Diệp, đều chỉ có một mục đích, đó là lật đổ hắn.
Vậy nên thấy Vu Vinh Hoa ra tay đánh người, hai người chỉ giả vờ can ngăn, hô lên với những người xung quanh: “Mọi người nhìn gì vậy? Còn không giúp đỡ chúng tôi tách bọn họ ra?”
Mọi người nghe vậy thì vội xông lên, kéo hai người ra, Chu Lâm Huyên không kịp bận tâm gì cả, chạy tới ngăn cản bọn họ, trong lúc đang kéo người, không biết là ai đạp vào bụng nàng ta.
“A…” Chu Lâm Huyên hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Mọi người đều dừng lại vì tiếng kêu thét của nàng ta, bao gồm Vu Vinh Hoa. Tất cả nhìn sang Chu Lâm Huyên, chỉ thấy Chu Lâm Huyên đang ôm lấy bụng, cắn răng kêu lên: “Đau quá… Con của ta…”
Nửa người dưới của nàng ta là một màu đỏ thẫm nhuộm đẫm chiếc váy xanh nhạt.
Thấm Thuỷ công chúa là người đầu tiên phản ứng lại, kêu lớn: “Trời ơi, tìm đại phu mau lên, nàng ta sẽ sảy thai mất.”
Thẩm Ly Hạ nhìn Thấm Thuỷ công chúa, thấy được sự mê mang nơi đáy mắt nàng, nhanh chóng hiểu ra chuyện này không phải do nàng sắp xếp, nếu như vậy thì có lẽ là bất cẩn nên bị ngã thật.
Vu Vinh Hoa sợ hãi nhào tới trước mặt Chu Lâm Huyên, nhìn thấy máu dưới thân nàng ta, không khỏi run lên: “Dì, phải làm gì đây, phải làm gì đây…”
Chu Lâm Huyên mang thai lần đầu, cũng không biết phải làm sao, nàng ta vừa đau vừa sốt ruột, khóc nói: “Mau đi tìm đại phu.”
Không biết ai đó hô lên trong đám đông: “Đưa nàng ấy vào phòng nhanh lên.”
Thượng Quan Diệp không chút nghĩ ngợi liền ngồi xổm xuống ôm Chu Lâm Huyên vào trong căn phòng ở gần đó, Thấm Thuỷ công chúa và Vu Vinh Hoa cũng vội vã đi theo.
Dưới bức tường không màu cách đó không xa, một giọng nói đắc ý vang lên: “Làm tốt lắm, số bạc này là của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, nếu nói ra ngoài, ngươi không chỉ không còn mạng để hưởng thụ số bạc này, còn chết thê thảm nữa.”
“Tiểu nhân biết rồi, nhất định tiểu nhân sẽ không nói chuyện này ra, tiều nhân liều mạng để kiếm số bạc này, đương nhiên sẽ không đi tìm chết.”
“Ừ, ngươi đi đi, tốt nhất là rời khỏi kinh thành, nếu không hoang phí, số bạc này đủ để ngươi sống cả đời.”
“Tạ ơn phu nhân.”
Sau khi người đó đi, một bóng người màu cam đi ra từ sau bức tường, đáy mắt mang theo ý cười khi thực hiện được mưu đồ, lẩm bẩm: “Chu Lâm Huyên, người cho rằng ta thần phục ngươi thật sao, hừ, muốn sinh con trai để phân chia tài sản với con trai ta, nằm mơ!”
Trong góc tối, một đôi mắt quan sát hết thảy những chuyện này, cuối cùng rời đi trong im lặng..
Bóng đêm ma mị, trong một căn phòng trang hoàng xa hoa, mọt giọng nói trong vắt như ngọc vang lên: “Ngươi nói Triệu Thị hại Chu Thị sảy thai rồi?”
Người đối diện cúi người: “Vâng, nô tỳ nghe thấy rõ ràng, trong lúc hỗn loạn, Triệu Thị tìm người đạp Chu Thị một cái dẫn tới sinh non, nhưng… đây chỉ là để che giấu một chuyện khác. Bởi vì dù hôm nay không xảy ra việc này, đứa con của Chu Thị cũng sẽ không giữ được, túi thơm mà ngày nào nàng ta cũng đeo kia đã bị Triệu Thị bỏ thêm xạ hương vào rồi.”
Giọng nói trong trẻo không vui không buồn lại cất lên: “Vốn nể tình nàng ta có thai mới tạm thời bỏ qua cho nàng ta, nay đứa trẻ đã không giữ được, vậy thì bắt cả nàng ta và Vu Vinh Hoa tới đi.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ còn muốn báo cho người một chuyện khác, hôm nay người của chúng ta lấy được một quyển sổ sách, thu chi hơn ba mươi vạn lượng bạc, lần này có thể khiến Vu Văn Thanh thân bại danh liệt một cách triệt để, rơi vào kết cục bị xét nhà chém đầu.”
“Ừ, đưa sổ sách tới tay tên đại lý tự thiếu khanh Lô đại nhân, kẻ mới nhận mười vạn lượng bạc của ta, bảo hắn vạch tội Vu Văn Thanh trên điện Kim Loan ngày mai, nếu hắn dám không làm thì chặt hai ngón tay của hắn. Ngoài ra, kêu hắn nghĩ cách bảo vệ chức quan của Vu Nhậm Hy, tóm lại là ngày đó ta đã lợi dụng hắn, lần này coi như ta trả nợ.”
“Vâng, tiểu thư, vậy lúc nào bắt Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa?”
“Ngay lúc Vu Văn Thanh dính tội, đồn ra bên ngoài là bọn họ sợ bị liên luỵ nên chạy trốn, đúng rồi, còn một chuyện nữa, đã tìm thấy La Thị chưa?”
“Bẩm tiểu thư, vẫn chưa, vào ngày mà tiểu thư mất tích, La Thị cũng đồng thời bị mất tích, chúng ta tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy.”
“Ta biết ngay bà ta không đơn giản như vậy mà…”
Hôm sau, trời vừa sáng, trên điện Kim Loan, các quan viên bẩm báo chuyện của mình như thường ngày, sau đó Lục An đứng lên phía trước, nói the thé: “Có bản khởi tấu, không bản bãi triều.”
Đại lý tự khanh Lư Minh Đạt đứng ra khỏi hàng, cất cao giọng: “Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo!”
Vốn Thượng Quan Diệp nhìn thấy Vu Vinh Hoa đã rất chán ghét, bởi vì chuyện ám sát Vu Thức Vy cũng có sự góp mặt của nàng ta, nếu không phải nể mặt nàng ta là mẹ ruột của Chu Nhi, hắn đã sớm chém chết nàng. Bây giờ nghe nàng ta trào phúng, trong lòng hắn càng thêm chán ghét: “Liên quan gì tới ngươi?”
Vu Vinh Hoa hừ nhẹ trong lỗ mũi, khinh thường hừ nhẹ: “Thượng Quan Diệp, đừng quên ta vẫn là phi của ngươi, đương nhiên ta có quyền hỏi tới.”
Thấm Thuỷ công chúa nhíu mày bước tới, nhìn chằm chằm vào khăn che mặt của Vu Vinh Hoa, cười quỷ dị: “Vinh Hoa muội muội, ban ngày ban mặt, ngươi cũng không phải trộm cướp gì, sao phải đeo khăn che mặt?”
Dứt lời, Thấm Thuỷ công chúa liền nhân lúc Vu Vinh Hoa không chút phòng bị kéo khăn che mặt của nàng ta ra, để lộ ra khuôn mặt có một vết lõm to.
Khăn che mặt vừa rơi xuống đất, Thấm Thuỷ công chúa liền kinh hô: “Trời ạ…”
Khuôn mặt của Vu Vinh Hoa khiến Thấm Thuỷ công chúa sợ tới mức lùi về đằng sau, biểu cảm như gặp ma giữa ban ngày.
Thẩm Ly Hạ cũng nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một nụ cười thần bí, giả vờ sợ hãi nhào ngực Thượng Quan Diệp, kêu lên: “Trời ạ, vương gia, đây là ai chứ, xấu như thế này, tuyệt đối không phải trắc phi nương nương!”
Sắc mặt của Vu Vinh Hoa tái nhợt tới tột cùng, biến cố này khiến nàng ta luống cuống, may mà Chu Lâm Huyên phản ứng nhanh, nhặt khăn che mặt trên mặt đất đeo lên cho nàng ta, phẫn nộ nhìn Thấm Thuỷ công chúa: “Vương phi, sao ngươi lại vô lễ như thế?”
Rốt cuộc Vu Vinh Hoa cũng phản ứng lại, tức giận đến phát run, chạy tới trước mặt Thấm Thuỷ công chúa tát nàng một cái: “Tiện nhân, ngươi cố tình đúng không, ngươi đã biết từ trước rồi đúng không?”
Thấm Thuỷ công chúa bưng mặt, rơi lệ nhìn Thượng Quan Diệp, tủi thân nói: “Vương gia, ngươi nhìn nàng ấy xem…”
Cuối cùng Thượng Quan Diệp cũng lấy lại tinh thần sau khi nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng của Vu Vinh Hoa, hắn nổi giận nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi dám đánh Thấm Thuỷ…”
Vu Vinh Hoa bị quát như vậy thì trầm mặt xuống, quát lại một câu: “Sao ta lại không dám đánh tiện nhân này, nhất định ả ta đang cố tình để ta phải xấu mặt!”
“Xấu mặt?” Thượng Quan Diệp cười lạnh: “Vốn ngươi cũng đã xấu rồi, còn phải sợ sao? Đeo khăn che mặt thì sao chứ, không thay đổi được điều gì cả!”
Cái gì?
Đáy mắt Vu Vinh Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, không dám tin tưởng Thượng Quan Diệp lại nói ra lời nói ác độc như vậy để đối chọi với mình, nàng… Vốn nàng đã xấu rồi… ha ha ha… Vốn nàng đã xấu rồi…
“Bốp…”, Vu Vinh Hoa giáng cho Thượng Quan Diệp một cái tát, căm ghét nhìn hắn như nhìn kẻ thù, khuôn mặt dưới khăn che mặt đã biến dạng: “Thượng Quan Diệp, tên khốn nhà ngươi, ngươi dám nói ta xấu, ta hận ngươi.”
Chẳng biết những người ở xung quanh đã ập tới từ lúc nào, nhìn bọn họ bằng vẻ hứng thú. Có mấy người tinh mắt đã nhân ra Thượng Quan Diệp và Thấm Thuỷ công chúa, còn nữ tử đeo khăn che mặt ở đối diện thì không nhìn ra được là ai.
Thượng Quan Diệp liếc nhìn những người xung quanh, không muốn so đo với nàng ta trước mặt mọi người, khiến nàng ta càng thêm khó coi, vì vậy nói với Thấm Thuỷ công chúa và Thẩm Li Hạ: “Thấm Thuỷ, Hạo Tuyết, chúng ta đi thôi.”
Vu Vinh Hoa bị làm mất mặt, sao lại cam tâm bỏ qua bọn họ dễ dàng như vậy, nàng ta kéo tay Thượng Quan Diệp lại, không chịu bỏ qua nói: “Thượng Quan Diệp, sỉ nhục ta xong ngươi liền muốn đi sao?”
Càng nhìn Vu Vinh Hoa, Thượng Quan Diệp càng thấy chán ghét: “Vậy ngươi còn muốn thế nào?”
“Ta?” Vu Vinh Hoa nhìn Thấm Thuỷ công chúa và Hạo Tuyết bằng ánh mắt hung tợn: “Bảo hai người bọn họ quỳ xuống xin lỗi ta, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây.”
Thượng Quan Diệp hất tay Vu Vinh Hoa ra, nói tức giận: “Vu Vinh Hoa, ngươi càn quấy ít thôi, ai mà biết ngươi lại biến thành bộ dạng như ma như quỷ này, ngay cả bổn vương còn hoảng sợ, huống chi là các nàng ấy…”
Câu nói này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, khiến Vu Vinh Hoa xù lông ngay tức khắc, nàng ta bỗng nhiên nhảy lên giật mạnh lấy tóc Thượng Quan Diệp, gào thét: “Thượng Quan Diệp, ngươi dám tàn nhẫn với ta như thế, ta bảo ngươi tàn nhẫn với ta…”
Thấm Thuỷ công chúa và Thẩm Li Hạ liếc nhìn nhau, trong mắt là ý cười ăn ý, chung đụng với nhau một thời gian, giờ đây hai người đã rút hết sự dối trá lại, chân chính trở thành bạn của nhau, là minh hữu cùng chung hoạn nạn, hai người đều không yêu Thượng Quan Diệp, đều chỉ có một mục đích, đó là lật đổ hắn.
Vậy nên thấy Vu Vinh Hoa ra tay đánh người, hai người chỉ giả vờ can ngăn, hô lên với những người xung quanh: “Mọi người nhìn gì vậy? Còn không giúp đỡ chúng tôi tách bọn họ ra?”
Mọi người nghe vậy thì vội xông lên, kéo hai người ra, Chu Lâm Huyên không kịp bận tâm gì cả, chạy tới ngăn cản bọn họ, trong lúc đang kéo người, không biết là ai đạp vào bụng nàng ta.
“A…” Chu Lâm Huyên hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Mọi người đều dừng lại vì tiếng kêu thét của nàng ta, bao gồm Vu Vinh Hoa. Tất cả nhìn sang Chu Lâm Huyên, chỉ thấy Chu Lâm Huyên đang ôm lấy bụng, cắn răng kêu lên: “Đau quá… Con của ta…”
Nửa người dưới của nàng ta là một màu đỏ thẫm nhuộm đẫm chiếc váy xanh nhạt.
Thấm Thuỷ công chúa là người đầu tiên phản ứng lại, kêu lớn: “Trời ơi, tìm đại phu mau lên, nàng ta sẽ sảy thai mất.”
Thẩm Ly Hạ nhìn Thấm Thuỷ công chúa, thấy được sự mê mang nơi đáy mắt nàng, nhanh chóng hiểu ra chuyện này không phải do nàng sắp xếp, nếu như vậy thì có lẽ là bất cẩn nên bị ngã thật.
Vu Vinh Hoa sợ hãi nhào tới trước mặt Chu Lâm Huyên, nhìn thấy máu dưới thân nàng ta, không khỏi run lên: “Dì, phải làm gì đây, phải làm gì đây…”
Chu Lâm Huyên mang thai lần đầu, cũng không biết phải làm sao, nàng ta vừa đau vừa sốt ruột, khóc nói: “Mau đi tìm đại phu.”
Không biết ai đó hô lên trong đám đông: “Đưa nàng ấy vào phòng nhanh lên.”
Thượng Quan Diệp không chút nghĩ ngợi liền ngồi xổm xuống ôm Chu Lâm Huyên vào trong căn phòng ở gần đó, Thấm Thuỷ công chúa và Vu Vinh Hoa cũng vội vã đi theo.
Dưới bức tường không màu cách đó không xa, một giọng nói đắc ý vang lên: “Làm tốt lắm, số bạc này là của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, nếu nói ra ngoài, ngươi không chỉ không còn mạng để hưởng thụ số bạc này, còn chết thê thảm nữa.”
“Tiểu nhân biết rồi, nhất định tiểu nhân sẽ không nói chuyện này ra, tiều nhân liều mạng để kiếm số bạc này, đương nhiên sẽ không đi tìm chết.”
“Ừ, ngươi đi đi, tốt nhất là rời khỏi kinh thành, nếu không hoang phí, số bạc này đủ để ngươi sống cả đời.”
“Tạ ơn phu nhân.”
Sau khi người đó đi, một bóng người màu cam đi ra từ sau bức tường, đáy mắt mang theo ý cười khi thực hiện được mưu đồ, lẩm bẩm: “Chu Lâm Huyên, người cho rằng ta thần phục ngươi thật sao, hừ, muốn sinh con trai để phân chia tài sản với con trai ta, nằm mơ!”
Trong góc tối, một đôi mắt quan sát hết thảy những chuyện này, cuối cùng rời đi trong im lặng..
Bóng đêm ma mị, trong một căn phòng trang hoàng xa hoa, mọt giọng nói trong vắt như ngọc vang lên: “Ngươi nói Triệu Thị hại Chu Thị sảy thai rồi?”
Người đối diện cúi người: “Vâng, nô tỳ nghe thấy rõ ràng, trong lúc hỗn loạn, Triệu Thị tìm người đạp Chu Thị một cái dẫn tới sinh non, nhưng… đây chỉ là để che giấu một chuyện khác. Bởi vì dù hôm nay không xảy ra việc này, đứa con của Chu Thị cũng sẽ không giữ được, túi thơm mà ngày nào nàng ta cũng đeo kia đã bị Triệu Thị bỏ thêm xạ hương vào rồi.”
Giọng nói trong trẻo không vui không buồn lại cất lên: “Vốn nể tình nàng ta có thai mới tạm thời bỏ qua cho nàng ta, nay đứa trẻ đã không giữ được, vậy thì bắt cả nàng ta và Vu Vinh Hoa tới đi.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ còn muốn báo cho người một chuyện khác, hôm nay người của chúng ta lấy được một quyển sổ sách, thu chi hơn ba mươi vạn lượng bạc, lần này có thể khiến Vu Văn Thanh thân bại danh liệt một cách triệt để, rơi vào kết cục bị xét nhà chém đầu.”
“Ừ, đưa sổ sách tới tay tên đại lý tự thiếu khanh Lô đại nhân, kẻ mới nhận mười vạn lượng bạc của ta, bảo hắn vạch tội Vu Văn Thanh trên điện Kim Loan ngày mai, nếu hắn dám không làm thì chặt hai ngón tay của hắn. Ngoài ra, kêu hắn nghĩ cách bảo vệ chức quan của Vu Nhậm Hy, tóm lại là ngày đó ta đã lợi dụng hắn, lần này coi như ta trả nợ.”
“Vâng, tiểu thư, vậy lúc nào bắt Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa?”
“Ngay lúc Vu Văn Thanh dính tội, đồn ra bên ngoài là bọn họ sợ bị liên luỵ nên chạy trốn, đúng rồi, còn một chuyện nữa, đã tìm thấy La Thị chưa?”
“Bẩm tiểu thư, vẫn chưa, vào ngày mà tiểu thư mất tích, La Thị cũng đồng thời bị mất tích, chúng ta tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy.”
“Ta biết ngay bà ta không đơn giản như vậy mà…”
Hôm sau, trời vừa sáng, trên điện Kim Loan, các quan viên bẩm báo chuyện của mình như thường ngày, sau đó Lục An đứng lên phía trước, nói the thé: “Có bản khởi tấu, không bản bãi triều.”
Đại lý tự khanh Lư Minh Đạt đứng ra khỏi hàng, cất cao giọng: “Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo!”
Bình luận facebook