• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 38 (4 Viewers)

  • Chương 209

44209
Chu Lâm Huyên cũng sững sờ nhìn vào bóng người đứng ở một bên của chậu than.
Góc độ của nàng ta khác với Vu Vinh Hoa, ánh lửa rọi vào khiến màu sắc như đan xen giữa hai màu đen trắng mờ ảo, như ranh giới giữa thiên đường và địa ngục. Trong sự mông lung ấy, nữ tử mặc đồ đen đứng chắp tay đó từ từ xoay người lại.
Ánh sáng chiếu vào dung mạo tuyệt thế ấy, hiện rõ từng chút từng chút một, mi như sương khói, mắt phượng như đầm nước lạnh, dưới chiếc mũi ngọc tinh xảo là đôi môi anh đào khẽ nhếch, tạo thành một nụ cười tà mị mà nguy hiểm. Tóc đen rủ xuống như dải ngân hà trên chín tầng mây, tung bay sau lưng nàng. Nàng cứ thế bước tới từng bước một, như tiên tử bay ra từ thiên đường, khí chất phi phàm, nhưng cũng như tu la thoát ra từ địa ngục, không còn vẻ ngoài trần thế nữa, đẫm máu trở lại!
“Vu… Thức… Vy…” Chu Lâm Huyên chỉ cảm thấy bản thân như ngừng thở, trong khoảnh khắc ấy, nàng ta quên hết tất cả, chỉ còn lại thiếu nữ áo đen trước mắt, đẹp tới mức khiến người ta ngạt thở, cũng nguy hiểm đến ngạt thở.
Nàng trở lại rồi!
Đã hơn hai tháng, cuối cùng nàng cũng trở lại!
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, nàng trở lại, đương nhiên sẽ khiến bản thân mình sống không bằng chết…
Vu Thức Vy bước nhanh tới trước mặt Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ mang theo ý cười thản nhiên như ngày thường. Nàng nói hờ hững, giọng nói không nhẹ không nặng, không nóng không lạnh: “Vu Vinh Hoa, Chu Lâm Huyên, đã lâu không gặp.”
Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên đồng thời run lên, cảm giác sợ hãi từ sâu tận linh hồn càng thêm mạnh mẽ sau khi nghe được tiếng nói hư vô mờ mịt của nàng, bởi vì bọn họ đều từng chứng kiến tận mắt sự tàn nhẫn của Vu Thức Vy, đó không phải người bình thường có thể tưởng tượng được!
“Vu… Vu Thức Vy, ngươi bắt chúng ta tới đây làm gì?” Vu Vinh Hoa đè nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi ra tiếng mà hàm răng cũng đã phát run.
Vu Thức Vy cười trầm: “Ha ha… Ha ha…”
Âm thanh lạnh lẽo của nàng mang theo một sự âm trầm quỷ dị, len lỏi trong mật thất như tiếng vọng trong sơn cốc, sau đó không ngừng quanh quẩn, đâm vào mãng nhĩ của Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên, khiến tâm trạng vốn đã sợ hãi lại càng thêm tuyệt vọng vô bờ.
Một hồi lâu sau, Vu Thức Vy ngừng cười, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp vào khăn che mặt của Vu Vinh Hoa rồi kéo nó xuống, nói khẽ: “Chẳng phải các ngươi đã đoán được sao? Bắt các ngươi tới, đương nhiên là để các ngươi hưởng thụ cảm giác đẹp đẽ khi sống không bằng chết.”
Trong lòng Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên hoàn toàn tuyệt vọng, biết đại kiếp đã tới, từ ngày mà Vu Thức Vy chạy trốn, kì thực bọn họ đã nghĩ tới ngày hôm nay…
Vu Vinh Hoa vẫn không cam lòng, cắn răng nói: “Vu Thức Vy, dựa vào đâu chứ, nếu không có ngươi, ta mới là thiên chi kiêu nữ được vạn người ngưỡng nhìn! Nếu không có ngươi, sao ta lại phải gả cho tên Thượng Quan Diệp rác rưởi đó! Nếu không có ngươi, sao Đường gia lại bị chém đầu cả nhà! Nếu không có ngươi, sao mẫu thân của ta lại chết thảm trong ngục! Tất cả là do ngươi, tất cả là do ngươi!”
“Vu Thức Vy, ngươi nợ ta nhiều như vậy, vì sao mỗi lần ta đều thua ngươi, một kẻ vô tình tàn nhẫn như ngươi, sao ông trời không mở to mắt ra đánh chết ngươi đi!”
Sau khi nghe xong, đôi mắt sâu thẳm của Vu Thức Vy hiện lên vẻ trào phúng: “Ngươi yên tâm, trước khi ngươi chết, ông trời sẽ không đánh chết ta.”
Chu Lâm Huyên ở một bên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vu Thức Vy, mỗi lời nàng nói ra vô cùng tuỳ ý, nàng ta không khỏi hét lên: “Vu Thức Vy, ngươi đừng có kiêu ngạo, ta nói cho ngươi biết, Chu gia sẽ không tha cho ngươi, Tĩnh vương cũng sẽ không tha cho ngươi, cho dù ngươi giết chết ta, ta có hoá thành quỷ cũng sẽ tới tìm ngươi.”
Vu Thức Vy bước nhẹ nhàng tới trước mặt Chu Lâm Huyên, giữ lấy cái cằm của nàng ta, nàng nói chuyện, hơi thở như lan: “Chu Lâm Huyên, có vẻ như ngươi đã quên hôm đó, dưới lưỡi kiễm của đám sát thủ mà ngươi phái tới, ta đã chạy trốn khỏi cái chết như thế nào! Ngươi đã quên bộ dáng chật vật của ta khi chạy, trên người cắm một thanh kiếm, sau lưng cắm một mũi tên sao? Ngươi có tư cách gì nhắc tới hận thù với ta? Vốn dĩ trong danh sách đen của ta không có ngươi, ta chỉ giết những người nợ máu với ta, nhưng ngươi lại cứ muốn tìm chết, ngươi nói xem oán ai được?”
“Chu gia muốn đối phó với ta thì cứ tới đi, cũng lắm thì ta giết cả toàn bộ Chu gia là được. Tĩnh vương muốn tìm ta thì cứ tới, ta có thể đưa hắn xuống địa ngục làm một đôi quỷ uyên ương với ngươi, chẳng phải ngươi thích hắn sao? Hắn cũng thích ngươi nữa, ta tác thành cho các ngươi, thế nào?
Chu Lâm Huyên nghe vậy thì run rẩy, bắt đầu giãy giụa kịch liệt: “Vu Thức Vy, ngươi dám, ngươi dám động tới Tĩnh vương, ta liều mạng với ngươi, ta sẽ đồng quy vô tận với ngươi!”
Vu Thức Vy buông cằm nàng ta ra, giang hai tay mình ra: “Ta đang ở đây, ngươi mau tới đồng quy vu tận với ta đi.”
“Ngươi… Vu Thức Vy, ta hận ngươi, ta muốn ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, ta muốn nghiền xương ngươi thành tro…”
Sau khi nghe nàng ta nói vậy, Vu Thức Vy bỗng nghiêm túc nói: “Kiểu chết mà ngươi nói cũng không tồi, uống máu ăn thịt!”
Dứt lời, nàng búng ngón tay: “Người đâu, mang đồ tới.”
Cái gì?
Đồ gì?
Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa cùng giật mình, nàng muốn làm gì?
Rất nhanh, có hai ám vệ đi tới, tay cầm một giá sắt hình chữ nhật, trên giá sắt là những cái khay dài, như những máng cho súc vật ăn, chỉ có điều đây là phiên bản nhỏ. Cái khay đó được giá sát đỡ lấy, trên đó có những thanh sắt nhọn.
Sau khi bày biện xong giá sắt, hai ám vệ đổ chậu than hừng hực vào trong khay đó.
Lúc này lại có hai ám vệ tới, hắn đặt một chiếc ghế mây khắc hoa cách giá đó không xa. Vu Thức Vy bước tới, thong thả ngồi xuống.
Đầu ngón tay thon dài của nàng chỉ vào Chu Lâm Huyên: “Nóc thịt của nàng ta ra, nướng chín đút cho nàng ta ăn.”
Câu nói hời hợt này rơi vào trong tai Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa chẳng khác nào như một tiếng sấm, nàng… nói cái gì?
Nóc thịt ra nướng chín rồi ăn?
Chu Lâm Huyên run lên, hoảng sợ gào lên: “Vu Thức Vy, đồ biến thái, đồ táng tận lương tâm, đồ mất hết nhân tính, có bản lĩnh ngươi cho ta chết thống khoái.”
Vu Thức Vy như nghe được một câu chuyện tiếu lâm rất buồn cười, nàng cười khẽ, hỏi ngược lại: “Ngươi hại ta nằm trên giường bệnh suốt một tháng, hôn mê sốt cao nửa tháng, mấy lần suýt thì chết đi, đấu tranh để giành lấy sự sống. Tại sao ta phải cho ngươi chết thống khoái? Ám vệ, ra tay đi.”
Khuôn mặt của ám vệ không chút biểu cảm, hắn tới trước mặt Chu Lâm Huyên, nhét một miếng vải trắng vào miệng nàng ta, sau đó vén ống tay áo của nàng ta lên, để lộ làn da trắng như tuyết ra.
Con dao găm băng lãnh không chút chần chờ liền đâm xuống…
“A…a…” Chu Lâm Huyên gào thét điên cuồng, như một con thú bị nhốt, muốn chạy mà không chạy thoát được. Cảm giác đau đớn này khiến nàng ta phát phát cuồng, nỗi sợ hãi khiến nàng ta nổi điên, nàng ta muốn đập đầu chết đi, nhưng lại không làm được!
Mùi máu nồng nặc bay tới, khiến nàng ta thống khổ hơn cả bị nhốt dưới mười tám tầng địa ngục, khiến nàng ta không nhịn được phải nôn ra.
Buồn nôn, sợ hãi, kinh hoàng… Cảm xúc ngổn ngang, khiến Chu Lâm Huyên điên lên, không ngừng gào khóc: “Ư ư ư… ư ư ư…”
Lúc này nàng ta chỉ muốn quỳ trước mặt Vu Thức Vy, van xin nàng cho nàng ta được chết thống khoái, thật sự, nàng ta không dám oán nữa, không dám hận nữa, chỉ muốn van xin được chết thống khoái…
“A… a…” Vu Vinh Hoa nhìn cảnh tượng đáng sợ này, không kìm được hét lên, ám vệ lại nhanh tay chặn miệng nàng ta, khiến tiếng thét của nàng ta bị ngăn lại trong cổ họng, chỉ có thể ư ư ư ra.
Một lát sau ám vệ nói: “Tiểu thư, xong rồi.”
Ánh mắt của Vu Thức Vy tàn nhẫn mà tuyệt tình: “Mang qua cho nàng ta, không ăn thì đâm thêm mấy đao nữa.”
Ám vệ cầm thịt đã nướng chín mang tới trước mặt Chu Lâm Huyên, lấy miếng vải trong miệng nàng ta ra, sau đó nhét một vốc vào: “Ăn đi…”
“Oẹ… oẹ..” Chu Lâm Huyên nôn ra liên tục, nôn hết ra mới thất thểu cầu xin với Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, ta van ngươi, van ngươi cho ta chết thống khoái đi.”
Vu Thức Vy hất cằm lên, lãnh huyết vô cùng, giọng nói còn sắc bén hơn dao găm, tàn độc tới cực điểm: “Chu Lâm Huyên, đừng van ta, ăn hết đi, có lẽ ta sẽ để ngươi chết dễ chịu hơn chút.”
Chu Lâm Huyên cầu xin như một con chó hoang: “Vu Thức Vy, ta không dám nữa, ta biết sai rồi, ta thực sự đã biết sai rồi, ngươi giết ta đi, van ngươi chém chết ta đi, ta thực sự không ăn được, van ngươi, cho ta được chết thống khoái…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764
Truyện không tên số 35
  • Đang cập nhật..
Chương 149

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom