Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
44208
Hoàng đế trầm giọng nói: “Ái khanh có chuyện gì?”
Lư Minh Đạt lấy bản tấu trong ngực ra, nhìn liếc sang Vu Văn Thanh còn đang đứng rất thản nhiên, không có chút chuẩn bị gì cả, hắn cao giọng nói: “Khởi bẩm thánh thượng, vi thần muốn vạch tội đương kim thái sư Vu đại nhân Vu Văn Thanh, ông ta tham ô nhận hối lộ. Chỉ trong nửa năm, kỳ môn sinh hộ bộ thượng thư, trung thư thị lang, nội các thị độc học sĩ, và cửu môn đề đốc đã tặng cho ông ta ba mươi vạn lượng bạc, đến giờ số bạc đó vẫn nằm trong ngân khố ở phủ thái sư.”
Câu nói gây ra sự chấn động!
Văn võ bá quan cả triều xôn xao không ngừng.
Hộ bộ thượng thư, trung thư thị lang, nội các thị độc học sĩ và cửu môn đề đốc cùng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc mà bối rối nhìn sang Lư Minh Đạt, Vu Văn Thanh lại lập tức hét lên: “Lô đại nhân, ngươi ngậm máu phun người!”
Lư Minh Đạt cười trào phúng: “Có phải ngậm máu phun người hay không, chờ lát nữa tự nhiên sẽ rõ.”
Dứt lời, hắn bước lên trước mấy bước, lại lấy một quyển sổ trong ngực ra, nói: “Hoàng thượng, đây là sổ sách ghi chép chi tiết của thái sư và các vị đại nhân, mỗi một khoản tiền đều nằm trong này, không sót một khoản nào.”
Ngay khi quyển sổ vừa được lấy ra, Vu Văn Thanh và đám người hộ bộ thượng thư đều ngây người, vừa liếc nhìn Vu Văn Thanh liền nhận ra quyển sổ đó, hôm qua hắn vừa cho nó vào hộc bí mật trong thư phòng, sao lại ở trong tay của đại lí tự thiếu khanh? Sao có thể như thế?
Lục An dâng quyển sổ lên trước mặt hoàng đế, hoàng đế xem xong liền nổi cơn lôi đình, ném quyển sổ lên mặt đất, phẫn nộ quát: “Vu Văn Thanh, tự ngươi xem đi!”
Sắc mặt Vu Văn Thanh trắng bệch, chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh giội vào đầu, cả người tê rần. Đó là sổ sách của hắn, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra, hắn biết rõ hơn bất luận kẻ nào trong quyển sách đó viết những gì, còn cần xem sao?
Hoàng đế nhìn dáng vẻ của hắn, quát nói: “Ngươi có muốn biện giải điều gì không?”
Trong thời khắc quan trọng này mà Vu Văn Thanh lại không lên tiếng, hộ bộ thượng thư vội vàng chắp tay: “Hoàng thượng, thứ đó nhất định là giả, chúng thần chưa từng tặng bạc gì cho thái sư cả.”
Nội các thị độc học sĩ cũng vội kêu lên: “Đúng vậy, hoàng thượng, chúng thần tuyệt đối chưa từng làm chuyện đó.”
Lư Minh Đạt vuốt chòm râu, nói bằng giọng điệu coi thường: “Có phải hay không, chỉ cần hoàng thượng phái người điều tra ngân khố dưới hầm ở phủ thái sư là biết ngay. Mọi người đều biết, bổng lộc một tháng của thái sư là hai trăm lượng bạc, một năm mới là hai ngàn lượng, ông ta giữ chức vị này mới mười lăm năm, cho dù không ăn không uống thì cũng chỉ tích cóp được hơn ba vạn lượng, nếu trong ngân khố vượt quá ba vạn lượng…”
Câu tiếp theo không cần hắn phải nói, bách quan đều biết là gì.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, khoát tay: “Lục An, ngươi đi lo vụ này.”
Lục An lĩnh chỉ, dẫn thị vệ vội vàng rời đi.
Văn võ bá quan đều chờ trong điện.
Khoảng nửa canh giờ sau, ngự tiền thị vệ khiêng mấy rương lớn đặt trên điện Kim Loan.
Lục An nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, tra được ba trăm vạn lượng bạc trong ngân khố của phủ thái sư…”
“Ba trăm vạn lượng?”
Hoàng đế không khỏi cất cao giọng, văn võ bá quan cả điện cũng sôi trào.
“Ba trăm vạn lượng, bổng lộc một tháng hai trăm lượng, bằng đấy năm, lại có thể gom góp được ba trăm vạn lượng…”
“Ai mà ngờ Vu Văn Thanh trông thì thì thanh liêm, nhưng tất cả lại chỉ là giả vờ.”
Những lời nói đổ thêm dầu vào lửa như thác nước bao phủ lấy Vu Văn Thanh và đám người hộ bộ thượng thư.
Thượng Quan Diệp đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Vu Văn Thanh, đáy mắt lộ vẻ khoái trá, lão già đáng chết, còn phái cả sát thủ ám sát con gái ruột của mình, đáng đời!
“Xin hỏi phụ hoàng, phải phán hắn tội gì?” Thượng Quan Diệp chắp tay hỏi.
Thái tử đứng đối diện không biết Vu Văn Thanh phái thị vệ giết Vu Thức Vy, chỉ cảm thấy hắn là phụ thân của Vu Thức Vy, không đành lòng liền lên tiếng cầu xin giùm: “Phụ hoàng, hãy nể tình thái sư làm quan nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, xử lí nhẹ một chút.”
Lúc này Lư Minh Đạt cũng nói: “Hoàng thượng, dù rằng phạt Vu Văn Thanh là đúng tội, nhưng thân là phó biên của hàn lâm hiên, Vu nhị công tử luôn chăm chỉ tận lực, mong hoàng thượng đừng làm liên luỵ tới Vu nhị công tử.”
Vu Văn Thanh rất bất ngờ khi trong thời khắc cuối cùng này Lư Minh Đạt lại nói đỡ cho Vu Nhậm Hi. Hắn ngã nhào quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Hoàng thượng, lão thần nhận tội tham ô, chỉ cầu hoàng thượng tha cho người nhà của thần, bọn họ không biết gì cả.”
Đám người hộ bộ thượng thư cũng biết giờ phút này không tới lượt bọn họ biện giải, bọn họ đã thua, thua thảm hại, họ nhắm mắt lại, quỳ xuống nói một cách hối hận: “Hoàng thượng, chúng thần chết không đáng tiếc, chỉ cầu hoàng thượng tha cho người nhà của chúng thần… Hoàng thượng…”
Sắc mặt hoàng thượng âm trầm khó đoán, một hồi lâu sau mới đứng lên nói: “Cách chức, xét nhà thái sư, hộ bộ thượng thư, trung thư thị lang, nội các thị độc học sĩ, cửu môn đề đốc. Lập tức nhốt vào thiên lao, trưa hai hôm sau xử trảm! Bãi triều…”
Tin tức nhanh chóng lan khắp kinh thành, dân chúng hoan hô vui vẻ khi hoàng thượng trị tội mấy tham quan.
Nhưng lúc này, trong phủ thái sư lại như có mây đen bao phủ, Triệu Thị như bị sét đánh, hoảng hốt ngã trên mặt đất, không thể tin được: “Tại sao lại như vậy? Sao đột nhiên lại như vậy?”
Bà ta vừa giết chết được con của tiện nhân Chu Lâm Huyên kia, tiếp theo là muốn giết chết ả, sau đó đi lên làm phu nhân, nhưng sao Vu Văn Thanh đột nhiên lại thất thế?
Không… bà ta không thể chấp nhận chuyện như thế này, tuyệt không thể chấp nhận được!
“Nghênh Hương, đi xem Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa đang làm gì?”
Nghênh Hương nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau thì vội vã trở lại, hoảng hốt kêu lên: “Hỏng rồi di nương, Vu Thức Vy và Chu Lâm Huyên chạy trốn rồi…”
“Chạy trốn rồi?”
Cung Trường Xuân, Như Mộng trở về từ bên ngoài, bẩm báo: “Nương nương, người của chúng ta tới phủ thái sư định đón Tư Nhu công chúa, nhưng người của phủ thái sư lại nói… nói Tư Nhu công chúa và Chu Lâm Huyên sợ bị liên luỵ, sau khi nghe được tiếng gió liền chạy trốn.”
Sắc mặt hoàng hậu trầm xuống: “Hoa Nhi đã không còn là người của phủ thái sư nữa, nàng chạy làm cái gì? Chuyện này có chút kì lạ, ngươi phái người đi tìm xem.”
“Vâng, nương nương.”
Phủ nhiếp chính vương.
Thượng Quan Cửu U mặc cẩm bào màu đen, mái tóc như gấm thả tự do, cầm bút viết chữ ở trong viện.
Khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng của hắn không có chút nhiệt độ nào, cả người toát ra khí thế dời sông lấp bể. Hắn cầm bút chặt chẽ, đầu bút như mây, chữ viết ra cũng giống như con người của hắn vậy, cuồng ngạo không bị ràng buộc, lạnh lẽo vô tình.
A Mông trèo tường vào: “Chủ tử, Vu Văn Thanh bị vạch tội trên triều đình, đã bị phán xét nhà chém đầu.”
Bàn tay của Thượng Quan Cửu U khựng lại, hắn không ngẩng đầu lên: “Bổn vương chỉ muốn biết đã tìm được Vu Thức Vy chưa.”
Sự sống chết của những người khác, liên quan gì tới hắn?
Nữ nhân đáng chết này, mai danh ẩn tích đã hơn hai tháng rồi, sống hay chết hắn còn không biết!
Nữ nhân thối, nếu nàng không chết, tại sao hắn điều tra thế nào cũng không điều tra ra được nàng đang ở đâu?
Nếu nàng chết… Không… Nàng sẽ không chết, không có sự đồng ý của Thượng Quan Cửu U hắn, nàng không thể chết được, cũng sẽ không chết!
“Tiếp tục tìm cho ta, nhất định phải tìm ra nàng…”
Trong căn mật thất tối đen, không khí của sự tử vong không ngừng phiêu đãng.
“Rầm…” Hai chậu than ở giữa mật thất đột nhiên được đốt lên, chiếu sáng cả gian mật thất.
Trong mật thất, đủ loại dụng cụ hành hình loé sáng, trên giá chữ thập ở giữa trói hai nữ nhân, bọn họ đều mặc quần áo hoa lệ.
Một giọng nói như quỷ mị vang lên âm trầm: “Hắt tỉnh…”
“Soạt” một tiếng, hai chậu nước lạnh được giội lên hai người trên giá chữ thập, bọn họ tỉnh lại trong nháy mắt, hét lên “a…”
Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên lắc đầu để vung nước đi, một lúc lâu sau mới nhìn rõ tình cảnh trước mắt, thấy mình bị trói lên giá trong gian mật thất kín mít, trong lòng hai người đều vô cùng khủng hoảng.
Nhất là Vu Vinh Hoa, sao cảnh tượng này quen thuộc đến thế! Nàng ta đã từng ở nơi này, trên cái giá đó, nàng ta trơ mắt mà nhìn Đường Sùng Diễn bị giết chết.
Nàng ta cảm thấy khó thở, ngực phập phồng mãnh liệt, Vu Thức Vy… là Vu Thức Vy, nhất định là ả.
Trong khi di chuyển ánh mắt, Vu Vinh Hoa thấy được một bóng dáng yểu điệu đứng chắp tay quay lưng lại với bọn họ, con ngươi nàng ta co rụt lại, bóng lưng đó… Đúng là Vu Thức Vy!
Vu Thức Vy mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, gần như hoà vào bóng đêm, nhưng không vì thế mà người khác lại xem nhẹ sát khí mạnh mẽ tản ra trên người nàng, như tu la đẫm máu trở lại, lần này, nàng sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết…
“Vu Thức Vy, là ngươi đúng không?” Mở miệng nói ra, Vu Vinh Hoa mới phát hiện giọng nói của mình run rẩy, bối rối tới mức nào. Cảm giác sợ hãi phát ra từ trong xương đang không ngừng lan toả kia, nàng ta muốn khống chế cũng không khống chế được.
Nàng ta lại sợ hãi Vu Thức Vy tới mức này!
Hoàng đế trầm giọng nói: “Ái khanh có chuyện gì?”
Lư Minh Đạt lấy bản tấu trong ngực ra, nhìn liếc sang Vu Văn Thanh còn đang đứng rất thản nhiên, không có chút chuẩn bị gì cả, hắn cao giọng nói: “Khởi bẩm thánh thượng, vi thần muốn vạch tội đương kim thái sư Vu đại nhân Vu Văn Thanh, ông ta tham ô nhận hối lộ. Chỉ trong nửa năm, kỳ môn sinh hộ bộ thượng thư, trung thư thị lang, nội các thị độc học sĩ, và cửu môn đề đốc đã tặng cho ông ta ba mươi vạn lượng bạc, đến giờ số bạc đó vẫn nằm trong ngân khố ở phủ thái sư.”
Câu nói gây ra sự chấn động!
Văn võ bá quan cả triều xôn xao không ngừng.
Hộ bộ thượng thư, trung thư thị lang, nội các thị độc học sĩ và cửu môn đề đốc cùng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc mà bối rối nhìn sang Lư Minh Đạt, Vu Văn Thanh lại lập tức hét lên: “Lô đại nhân, ngươi ngậm máu phun người!”
Lư Minh Đạt cười trào phúng: “Có phải ngậm máu phun người hay không, chờ lát nữa tự nhiên sẽ rõ.”
Dứt lời, hắn bước lên trước mấy bước, lại lấy một quyển sổ trong ngực ra, nói: “Hoàng thượng, đây là sổ sách ghi chép chi tiết của thái sư và các vị đại nhân, mỗi một khoản tiền đều nằm trong này, không sót một khoản nào.”
Ngay khi quyển sổ vừa được lấy ra, Vu Văn Thanh và đám người hộ bộ thượng thư đều ngây người, vừa liếc nhìn Vu Văn Thanh liền nhận ra quyển sổ đó, hôm qua hắn vừa cho nó vào hộc bí mật trong thư phòng, sao lại ở trong tay của đại lí tự thiếu khanh? Sao có thể như thế?
Lục An dâng quyển sổ lên trước mặt hoàng đế, hoàng đế xem xong liền nổi cơn lôi đình, ném quyển sổ lên mặt đất, phẫn nộ quát: “Vu Văn Thanh, tự ngươi xem đi!”
Sắc mặt Vu Văn Thanh trắng bệch, chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh giội vào đầu, cả người tê rần. Đó là sổ sách của hắn, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra, hắn biết rõ hơn bất luận kẻ nào trong quyển sách đó viết những gì, còn cần xem sao?
Hoàng đế nhìn dáng vẻ của hắn, quát nói: “Ngươi có muốn biện giải điều gì không?”
Trong thời khắc quan trọng này mà Vu Văn Thanh lại không lên tiếng, hộ bộ thượng thư vội vàng chắp tay: “Hoàng thượng, thứ đó nhất định là giả, chúng thần chưa từng tặng bạc gì cho thái sư cả.”
Nội các thị độc học sĩ cũng vội kêu lên: “Đúng vậy, hoàng thượng, chúng thần tuyệt đối chưa từng làm chuyện đó.”
Lư Minh Đạt vuốt chòm râu, nói bằng giọng điệu coi thường: “Có phải hay không, chỉ cần hoàng thượng phái người điều tra ngân khố dưới hầm ở phủ thái sư là biết ngay. Mọi người đều biết, bổng lộc một tháng của thái sư là hai trăm lượng bạc, một năm mới là hai ngàn lượng, ông ta giữ chức vị này mới mười lăm năm, cho dù không ăn không uống thì cũng chỉ tích cóp được hơn ba vạn lượng, nếu trong ngân khố vượt quá ba vạn lượng…”
Câu tiếp theo không cần hắn phải nói, bách quan đều biết là gì.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, khoát tay: “Lục An, ngươi đi lo vụ này.”
Lục An lĩnh chỉ, dẫn thị vệ vội vàng rời đi.
Văn võ bá quan đều chờ trong điện.
Khoảng nửa canh giờ sau, ngự tiền thị vệ khiêng mấy rương lớn đặt trên điện Kim Loan.
Lục An nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, tra được ba trăm vạn lượng bạc trong ngân khố của phủ thái sư…”
“Ba trăm vạn lượng?”
Hoàng đế không khỏi cất cao giọng, văn võ bá quan cả điện cũng sôi trào.
“Ba trăm vạn lượng, bổng lộc một tháng hai trăm lượng, bằng đấy năm, lại có thể gom góp được ba trăm vạn lượng…”
“Ai mà ngờ Vu Văn Thanh trông thì thì thanh liêm, nhưng tất cả lại chỉ là giả vờ.”
Những lời nói đổ thêm dầu vào lửa như thác nước bao phủ lấy Vu Văn Thanh và đám người hộ bộ thượng thư.
Thượng Quan Diệp đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Vu Văn Thanh, đáy mắt lộ vẻ khoái trá, lão già đáng chết, còn phái cả sát thủ ám sát con gái ruột của mình, đáng đời!
“Xin hỏi phụ hoàng, phải phán hắn tội gì?” Thượng Quan Diệp chắp tay hỏi.
Thái tử đứng đối diện không biết Vu Văn Thanh phái thị vệ giết Vu Thức Vy, chỉ cảm thấy hắn là phụ thân của Vu Thức Vy, không đành lòng liền lên tiếng cầu xin giùm: “Phụ hoàng, hãy nể tình thái sư làm quan nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, xử lí nhẹ một chút.”
Lúc này Lư Minh Đạt cũng nói: “Hoàng thượng, dù rằng phạt Vu Văn Thanh là đúng tội, nhưng thân là phó biên của hàn lâm hiên, Vu nhị công tử luôn chăm chỉ tận lực, mong hoàng thượng đừng làm liên luỵ tới Vu nhị công tử.”
Vu Văn Thanh rất bất ngờ khi trong thời khắc cuối cùng này Lư Minh Đạt lại nói đỡ cho Vu Nhậm Hi. Hắn ngã nhào quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Hoàng thượng, lão thần nhận tội tham ô, chỉ cầu hoàng thượng tha cho người nhà của thần, bọn họ không biết gì cả.”
Đám người hộ bộ thượng thư cũng biết giờ phút này không tới lượt bọn họ biện giải, bọn họ đã thua, thua thảm hại, họ nhắm mắt lại, quỳ xuống nói một cách hối hận: “Hoàng thượng, chúng thần chết không đáng tiếc, chỉ cầu hoàng thượng tha cho người nhà của chúng thần… Hoàng thượng…”
Sắc mặt hoàng thượng âm trầm khó đoán, một hồi lâu sau mới đứng lên nói: “Cách chức, xét nhà thái sư, hộ bộ thượng thư, trung thư thị lang, nội các thị độc học sĩ, cửu môn đề đốc. Lập tức nhốt vào thiên lao, trưa hai hôm sau xử trảm! Bãi triều…”
Tin tức nhanh chóng lan khắp kinh thành, dân chúng hoan hô vui vẻ khi hoàng thượng trị tội mấy tham quan.
Nhưng lúc này, trong phủ thái sư lại như có mây đen bao phủ, Triệu Thị như bị sét đánh, hoảng hốt ngã trên mặt đất, không thể tin được: “Tại sao lại như vậy? Sao đột nhiên lại như vậy?”
Bà ta vừa giết chết được con của tiện nhân Chu Lâm Huyên kia, tiếp theo là muốn giết chết ả, sau đó đi lên làm phu nhân, nhưng sao Vu Văn Thanh đột nhiên lại thất thế?
Không… bà ta không thể chấp nhận chuyện như thế này, tuyệt không thể chấp nhận được!
“Nghênh Hương, đi xem Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa đang làm gì?”
Nghênh Hương nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau thì vội vã trở lại, hoảng hốt kêu lên: “Hỏng rồi di nương, Vu Thức Vy và Chu Lâm Huyên chạy trốn rồi…”
“Chạy trốn rồi?”
Cung Trường Xuân, Như Mộng trở về từ bên ngoài, bẩm báo: “Nương nương, người của chúng ta tới phủ thái sư định đón Tư Nhu công chúa, nhưng người của phủ thái sư lại nói… nói Tư Nhu công chúa và Chu Lâm Huyên sợ bị liên luỵ, sau khi nghe được tiếng gió liền chạy trốn.”
Sắc mặt hoàng hậu trầm xuống: “Hoa Nhi đã không còn là người của phủ thái sư nữa, nàng chạy làm cái gì? Chuyện này có chút kì lạ, ngươi phái người đi tìm xem.”
“Vâng, nương nương.”
Phủ nhiếp chính vương.
Thượng Quan Cửu U mặc cẩm bào màu đen, mái tóc như gấm thả tự do, cầm bút viết chữ ở trong viện.
Khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng của hắn không có chút nhiệt độ nào, cả người toát ra khí thế dời sông lấp bể. Hắn cầm bút chặt chẽ, đầu bút như mây, chữ viết ra cũng giống như con người của hắn vậy, cuồng ngạo không bị ràng buộc, lạnh lẽo vô tình.
A Mông trèo tường vào: “Chủ tử, Vu Văn Thanh bị vạch tội trên triều đình, đã bị phán xét nhà chém đầu.”
Bàn tay của Thượng Quan Cửu U khựng lại, hắn không ngẩng đầu lên: “Bổn vương chỉ muốn biết đã tìm được Vu Thức Vy chưa.”
Sự sống chết của những người khác, liên quan gì tới hắn?
Nữ nhân đáng chết này, mai danh ẩn tích đã hơn hai tháng rồi, sống hay chết hắn còn không biết!
Nữ nhân thối, nếu nàng không chết, tại sao hắn điều tra thế nào cũng không điều tra ra được nàng đang ở đâu?
Nếu nàng chết… Không… Nàng sẽ không chết, không có sự đồng ý của Thượng Quan Cửu U hắn, nàng không thể chết được, cũng sẽ không chết!
“Tiếp tục tìm cho ta, nhất định phải tìm ra nàng…”
Trong căn mật thất tối đen, không khí của sự tử vong không ngừng phiêu đãng.
“Rầm…” Hai chậu than ở giữa mật thất đột nhiên được đốt lên, chiếu sáng cả gian mật thất.
Trong mật thất, đủ loại dụng cụ hành hình loé sáng, trên giá chữ thập ở giữa trói hai nữ nhân, bọn họ đều mặc quần áo hoa lệ.
Một giọng nói như quỷ mị vang lên âm trầm: “Hắt tỉnh…”
“Soạt” một tiếng, hai chậu nước lạnh được giội lên hai người trên giá chữ thập, bọn họ tỉnh lại trong nháy mắt, hét lên “a…”
Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên lắc đầu để vung nước đi, một lúc lâu sau mới nhìn rõ tình cảnh trước mắt, thấy mình bị trói lên giá trong gian mật thất kín mít, trong lòng hai người đều vô cùng khủng hoảng.
Nhất là Vu Vinh Hoa, sao cảnh tượng này quen thuộc đến thế! Nàng ta đã từng ở nơi này, trên cái giá đó, nàng ta trơ mắt mà nhìn Đường Sùng Diễn bị giết chết.
Nàng ta cảm thấy khó thở, ngực phập phồng mãnh liệt, Vu Thức Vy… là Vu Thức Vy, nhất định là ả.
Trong khi di chuyển ánh mắt, Vu Vinh Hoa thấy được một bóng dáng yểu điệu đứng chắp tay quay lưng lại với bọn họ, con ngươi nàng ta co rụt lại, bóng lưng đó… Đúng là Vu Thức Vy!
Vu Thức Vy mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, gần như hoà vào bóng đêm, nhưng không vì thế mà người khác lại xem nhẹ sát khí mạnh mẽ tản ra trên người nàng, như tu la đẫm máu trở lại, lần này, nàng sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết…
“Vu Thức Vy, là ngươi đúng không?” Mở miệng nói ra, Vu Vinh Hoa mới phát hiện giọng nói của mình run rẩy, bối rối tới mức nào. Cảm giác sợ hãi phát ra từ trong xương đang không ngừng lan toả kia, nàng ta muốn khống chế cũng không khống chế được.
Nàng ta lại sợ hãi Vu Thức Vy tới mức này!
Bình luận facebook