Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
44220
Thời gian trôi nhanh như cát qua kẽ tay. Trong lúc không để ý, ngày mai đã là trung thu, cũng là ngày đại hôn của Thượng Quan Cửu U.
Trong nửa tháng nay, Thượng Quan Cửu U như lật tung kinh thành, nhiều lần tra xét Vân Hương lầu nhưng vẫn không tìm thấy Vu Thức Vy. Nữ nhân đáng chết này, cứ như bốc hơi giữa chốn nhân gian vậy, chẳng hề có chút tung tích nào.
Rất nhiều lần khi Thượng Quan Cửu U trở về vương phủ liền gạt hết những món đồ trên bàn, nghiến răng nghiến lợi hét: “A Mông! Bảo ngươi đi giết Hàn Giang Nguyệt, sao đến giờ còn chưa có tin tức?”
A Mông nhanh chóng bước đến, khó xử nói: “Bẩm chủ tử, người chúng ta phái đi giết Hàn Giang Nguyệt căn bản còn chưa thấy được bóng của hắn thì đã bị giết rồi, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì? Nói luôn một lần cho bổn vương đi được không?” Thượng Quan Cửu U sẵng giọng.
A Mông mấp máy khóe môi, rõ ràng là Thượng Quan Cửu U ngắt lời hắn mà.
“Hơn nữa chúng thuộc hạ phát hiện còn có một thế lực khác đang bảo vệ Hàn Giang Nguyệt. Thế lực ấy rất thần bí, người của chúng ta truy tìm tung tích của nhóm người này đến Mạc Bắc thì liền không thấy nữa.”
“Ý ngươi muốn nói là người Mạc Bắc đang giúp Hàn Giang Nguyệt?” Sắc mặt Thượng Quan Cửu U càng trở nên âm trầm.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ cũng không dám chắc có phải người Mạc Bắc đang giúp Hàn Giang Nguyệt không, nhưng chuyện có thể khẳng định là Hàn Giang Nguyệt không hề đơn giản như hắn thể hiện bên ngoài.”
“Nói thừa!” Cái này còn cần phải nói sao? Nếu Hàn Giang Nguyệt mà đơn giản như thế thì sao tuổi tác xấp xỉ hắn mà lại có quyền thế ngập trời thế này? Bản thân trả giá thế nào, không ai rõ hơn bản thân hắn.
“Báo! Vương gia! Tìm thấy rồi!” Một ám vệ xuất hiện từ khoảng không, kích động bẩm báo.
Mắt Thượng Quan Cửu U sáng lên, gấp gáp hỏi: “Tìm thấy Vu Thức Vy rồi?”
Ám vệ đáp: “Không phải.”
“Không có thì báo cái gì, cút ra ngoài!”
Nói rồi Thượng Quan Cửu U nhấc chân lên định đá ám vệ một cước thì bị lời của ám vệ làm dừng động tác: “Tìm thấy tỳ nữ của Vu Thức Vy rồi.”
Lúc chân của Thượng Quan Cửu U sắp chạm đến mặt của ám vệ thì dừng lại. Trong mắt Thượng Quan Cửu U hiện lên tơ máu, cười gian tà: “Đi bắt tỳ nữ của nàng ấy đến đây. Sau đó nói với Lưu ma ma của Vân Hương Lầu, nếu ngày mai Vu Thức Vy dám không đến, ta sẽ giết tỳ nữ của nàng ấy! Còn nữa, gửi thư cho Việt vương, bảo hắn đốt kho lương thực đi, tặng cho Hàn Giang Nguyệt một rắc rối lớn!”
Hắn không giết được y, chẳng lẽ còn không gây khó dễ y được không?
Vu Thức Vy, chẳng phải nàng rất yêu hắn ta sao? Vậy ta sẽ giết hắn, để nàng mãi mãi đừng mơ đến chuyện ở bên hắn!
Lúc gần tối, Vu Thức Vy vừa kết thúc một đợt “trị liệu” nữa cho Vu Vinh Hoa xong rồi ra khỏi Trường Xuân cung, trở về viện nhỏ ở phía sau Trường Xuân cung được sắp xếp cho nàng ở.
Về đến phòng, nàng vừa tháo mặt nạ xuống, thở một hơi, Hàm Yên đã vội vã chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn: “Tiểu thư, không hay rồi, Tiểu Ninh bị bắt rồi.”
“Bắt rồi?” Vu Thức Vy bật dậy, thần sắc nghiêm túc: “Có tra ra được là ai bắt không?”
“Là... là Thượng Quan Cửu U. Hơn nữa, hắn còn truyền tin đến, nói muốn người ngày mai tham dự đại hôn của hắn, bằng không hắn sẽ giết Tiểu Ninh.”
Ầm một tiếng, Vu Thức Vy đánh lên chiếc bàn đặt bên cạnh. Chiếc bàn rung lắc như sắp sập.
Hàm Yên bị dọa giật mình, cẩn trọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ lập tức phái người đi cứu Tiểu Ninh.”
“Không.” Vu Thức Vy gọi Hàm Yên lại: “Không cần đi nữa. Nếu hắn đã bắt được thì sẽ không cho chúng ta cơ hội cứu người. Giờ ta đi nói với hoàng hậu rằng có chuyện gấp nên phải rời khỏi đây hai, ba ngày. Mấy ngày này ngươi cứ ở lại đây, không cần làm gì hết, ăn no ngủ ngon là được.”
Nói rồi, Vu Thức Vy lại đeo mặt nạ lên đi gặp hoàng hậu, sau đó nàng xuất cung từ Đức Dương môn.
Hôm sau, trong phủ Nhiếp chính vương, màu đỏ được phủ kín từng ngóc ngách trong vương phủ, lụa đỏ phấp phới, chữ hỉ dán đầy, ngập tràn phong cảnh vui mừng.
Bá văn võ cả triều sau khi hạ triều xong, có người còn chưa kịp triều phục ra đã vội càng đến vương phủ chúc mừng. Vương phủ lúc này nhộn nhịp vô cùng.
Theo tiếng hô “Tân nhân tới” là tiếng pháo nổ tung trời, tiếng hoan hô vỗ tay của mọi người càng lớn hơn, vang vọng khắp nơi.
Trong tiếng cười nói của mọi người, Thượng Quan Cửu U cầm một đầu lụa đỏ, Trữ Tuyết công chúa giữ lấy đầu bên kia. Hai người cùng song song tiến vào.
Thượng Quan Cửu U một thân hỉ phục đỏ rực viền vàng chỉ bạc thêu hình những áng mây, giày da hươu màu đen, tóc được bới gọn trong quan ngọc. Sắc mặt hắn lạnh lùng đến mức chẳng ai dám lại gần nhưng vẫn tạo cảm giác tuấn tú không nói nên lời.
Trong ấn tượng của mọi người, hắn luôn mặc y phục đen, từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn mặc màu gì khác ngoài màu đen. Nếu không nhờ hôm nay là đại hôn thì chắc mọi người không hề biết thì ra khi Thượng Quan Cửu U mặc màu đỏ thì sẽ tạo ra một cảm giác đặc biệt đến vậy. Khuôn mặt hắn đẹp đến mức như một bức tượng được điêu khắc hoàn hảo, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta chỉ dám nhìn không dám lại gần, nhưng vẫn không ngăn được các thiếu nữ thấy nhộn nhạo trong tim.
Đáng tiếc, đáng tiếc, một mỹ nam như thế đã bị công chúa Tây Lương chiếm mất rồi. Thấy hai đại anh hùng cái thế của triều Đại Vân đều đã có gia thất, biết bao thiên kim tiểu thư tiếc đến đứt từng khúc ruột.
“Hoàng thượng giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo.” Theo một tiếng hô lớn của thị vệ gác cổng, thánh giá của hoàng thượng đã dừng ở cổng chính, tất cả mọi người đều ra nghênh đón. Sau đó đế hậu cùng đi vào hỉ đường rồi ngồi ở ghế cao nhất.
Hoàng đế cảm khái nói: “Cửu hoàng đệ à, mới chớp mắt mà đệ đã thành hôn rồi. Thật đúng là đáng mừng, cuối cùng trẫm cũng thể ăn nói với tiên đế rồi.”
Thượng Quan Cửu U mặt không cảm xúc cung kính hành lễ: “Để hoàng huynh lo lắng rồi, là lỗi của thần đệ.”
Trên gương mặt tiều tụy của Diệp hoàng hậu cũng mang chút ý cười: “Hôm nay là ngày đại hôn, đừng xin lỗi qua lại nữa, giờ lành sắp đến rồi đúng không?”
Cát quan lập tức bẩm: “Đã sắp đến...”
Bỗng một giọng cao vút từ cửa chính cắt đứt lời Cát quan: “Vu cô nương đến, Công Tôn công tử đến.”
Mọi người đều ngây ra, Vu cô nương? Công Tôn công tử? Ai vậy?
Tất cả mọi người đều hướng mắt về cửa chính.
Tim Thượng Quan Cửu U khẽ chệch một nhịp, đôi mắt có ánh sáng lạnh lóe qua. Hắn xoay người, nhìn về phía cửa giống như mọi người.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng một vùng, hai người sóng vai nhau bước vào, một nam một nữ. Nam mặc áo màu xanh lá ôn hòa nhã nhặn, phong thái ngời ngời. Nữ mặc váy rộng tay màu tím, làn váy tung bay theo gió, xinh đẹp vô cùng.
Khi bước đến gần, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, nữ tử này chẳng phải là Vu Thức Vy đã mất tích hơn hai tháng qua sao?
Có tin đồn rằng nàng đã chết rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện? Vị công tử nho nhã hữu lễ đứng bên cạnh nàng lại là ai?
Trong con mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Thức Vy và Công Tôn Vị đã đứng trước mặt Thượng Quan Cửu U.
Vu Thức Vy bình tĩnh nhìn Thượng Quan Cửu U. Đôi mắt phượng của nàng lạnh băng, sâu thẳm như một cái giếng cổ, đôi môi anh đào của nàng khẽ cười nhưng ý cười chẳng đạt tới đáy mắt: “Chúc mừng Cửu U vương và Trữ Tuyết công chúa đại hôn.”
Thượng Quan Cửu U cũng cười, nụ cười nguy hiểm lạnh lùng, đôi mắt hắn như có lửa, đốm lửa muốn đốt Vu Thức Vy ra tro: “Vu.. cô nương, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
Vu Thức Vy đi vòng qua hắn đến trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu. Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, nàng dập đầu: “Bái kiến hoàng thượng hoàng hậu, dân nữ đã sống sót trở về.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng lảnh lót nhưng lại như hòn đá lớn đập vào tim hoàng đế và hoàng hậu. Nàng sống sót trở về... nàng lại có thể sống sót trở về. Ý trong lời nói của nàng chính là nàng quay lại để báo thù họ.
Hoàng đế dằn xuống cơn chấn động trong lòng, bày vẻ mặt như thường: “Về là tốt rồi, chuyện của nhà họ Vu khanh cũng nghe nói rồi đúng không? Đừng quá đau buồn.”
Vu Thức Vy cười cười, sau đó đi đến trước mặt hoàng đế, dùng âm lượng đủ để chỉ có hai người nghe được mà nói: “Đó là kế sách do một tay dân nữ bày ra, có gì mà buồn chứ?”
Cái gì?
Mặt hoàng đế đanh lại, dưới đáy mắt dần xuất hiện sự sợ hãi, đến cha ruột mà nàng cũng tính kế sao?
Vậy... vậy sự mất tích của Vu Văn Thanh?
Ý cười trên môi Vu Thức Vy càng sâu hơn. Tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng ông, nàng nhỏ giọng nói tiếp: “Hoàng thượng không cần đoán nữa. Ông ta đã bị nghĩa nữ Vu Vinh Hoa của hoàng thượng giết rồi! Cha con họ tàn sát lẫn nhau, người thắng sẽ được sống, thế nên Vu Vinh Hoa đã sống sót.”
Đùng một tiếng, hoàng thượng lúc này như bị một cơn sấm vang trời đánh cho ngây người, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Nỗi lo sợ trong mắt cũng trở thành sự kinh hoàng, tim đập mạnh, cả người như đang rơi xuống một cái hố sâu, rơi mãi.. rơi mãi...
Nàng vậy mà lại dám để cho Vu Vinh Hoa và Vu Văn Thanh cha con tương tàn? Chẳng trách... chẳng trách Vu Vinh Hoa đột nhiên bị điên, thì ra là như thế, thì ra là như thế!
Trên đời này sao lại nữ tử ác độc đến mức này!
Thời gian trôi nhanh như cát qua kẽ tay. Trong lúc không để ý, ngày mai đã là trung thu, cũng là ngày đại hôn của Thượng Quan Cửu U.
Trong nửa tháng nay, Thượng Quan Cửu U như lật tung kinh thành, nhiều lần tra xét Vân Hương lầu nhưng vẫn không tìm thấy Vu Thức Vy. Nữ nhân đáng chết này, cứ như bốc hơi giữa chốn nhân gian vậy, chẳng hề có chút tung tích nào.
Rất nhiều lần khi Thượng Quan Cửu U trở về vương phủ liền gạt hết những món đồ trên bàn, nghiến răng nghiến lợi hét: “A Mông! Bảo ngươi đi giết Hàn Giang Nguyệt, sao đến giờ còn chưa có tin tức?”
A Mông nhanh chóng bước đến, khó xử nói: “Bẩm chủ tử, người chúng ta phái đi giết Hàn Giang Nguyệt căn bản còn chưa thấy được bóng của hắn thì đã bị giết rồi, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì? Nói luôn một lần cho bổn vương đi được không?” Thượng Quan Cửu U sẵng giọng.
A Mông mấp máy khóe môi, rõ ràng là Thượng Quan Cửu U ngắt lời hắn mà.
“Hơn nữa chúng thuộc hạ phát hiện còn có một thế lực khác đang bảo vệ Hàn Giang Nguyệt. Thế lực ấy rất thần bí, người của chúng ta truy tìm tung tích của nhóm người này đến Mạc Bắc thì liền không thấy nữa.”
“Ý ngươi muốn nói là người Mạc Bắc đang giúp Hàn Giang Nguyệt?” Sắc mặt Thượng Quan Cửu U càng trở nên âm trầm.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ cũng không dám chắc có phải người Mạc Bắc đang giúp Hàn Giang Nguyệt không, nhưng chuyện có thể khẳng định là Hàn Giang Nguyệt không hề đơn giản như hắn thể hiện bên ngoài.”
“Nói thừa!” Cái này còn cần phải nói sao? Nếu Hàn Giang Nguyệt mà đơn giản như thế thì sao tuổi tác xấp xỉ hắn mà lại có quyền thế ngập trời thế này? Bản thân trả giá thế nào, không ai rõ hơn bản thân hắn.
“Báo! Vương gia! Tìm thấy rồi!” Một ám vệ xuất hiện từ khoảng không, kích động bẩm báo.
Mắt Thượng Quan Cửu U sáng lên, gấp gáp hỏi: “Tìm thấy Vu Thức Vy rồi?”
Ám vệ đáp: “Không phải.”
“Không có thì báo cái gì, cút ra ngoài!”
Nói rồi Thượng Quan Cửu U nhấc chân lên định đá ám vệ một cước thì bị lời của ám vệ làm dừng động tác: “Tìm thấy tỳ nữ của Vu Thức Vy rồi.”
Lúc chân của Thượng Quan Cửu U sắp chạm đến mặt của ám vệ thì dừng lại. Trong mắt Thượng Quan Cửu U hiện lên tơ máu, cười gian tà: “Đi bắt tỳ nữ của nàng ấy đến đây. Sau đó nói với Lưu ma ma của Vân Hương Lầu, nếu ngày mai Vu Thức Vy dám không đến, ta sẽ giết tỳ nữ của nàng ấy! Còn nữa, gửi thư cho Việt vương, bảo hắn đốt kho lương thực đi, tặng cho Hàn Giang Nguyệt một rắc rối lớn!”
Hắn không giết được y, chẳng lẽ còn không gây khó dễ y được không?
Vu Thức Vy, chẳng phải nàng rất yêu hắn ta sao? Vậy ta sẽ giết hắn, để nàng mãi mãi đừng mơ đến chuyện ở bên hắn!
Lúc gần tối, Vu Thức Vy vừa kết thúc một đợt “trị liệu” nữa cho Vu Vinh Hoa xong rồi ra khỏi Trường Xuân cung, trở về viện nhỏ ở phía sau Trường Xuân cung được sắp xếp cho nàng ở.
Về đến phòng, nàng vừa tháo mặt nạ xuống, thở một hơi, Hàm Yên đã vội vã chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn: “Tiểu thư, không hay rồi, Tiểu Ninh bị bắt rồi.”
“Bắt rồi?” Vu Thức Vy bật dậy, thần sắc nghiêm túc: “Có tra ra được là ai bắt không?”
“Là... là Thượng Quan Cửu U. Hơn nữa, hắn còn truyền tin đến, nói muốn người ngày mai tham dự đại hôn của hắn, bằng không hắn sẽ giết Tiểu Ninh.”
Ầm một tiếng, Vu Thức Vy đánh lên chiếc bàn đặt bên cạnh. Chiếc bàn rung lắc như sắp sập.
Hàm Yên bị dọa giật mình, cẩn trọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ lập tức phái người đi cứu Tiểu Ninh.”
“Không.” Vu Thức Vy gọi Hàm Yên lại: “Không cần đi nữa. Nếu hắn đã bắt được thì sẽ không cho chúng ta cơ hội cứu người. Giờ ta đi nói với hoàng hậu rằng có chuyện gấp nên phải rời khỏi đây hai, ba ngày. Mấy ngày này ngươi cứ ở lại đây, không cần làm gì hết, ăn no ngủ ngon là được.”
Nói rồi, Vu Thức Vy lại đeo mặt nạ lên đi gặp hoàng hậu, sau đó nàng xuất cung từ Đức Dương môn.
Hôm sau, trong phủ Nhiếp chính vương, màu đỏ được phủ kín từng ngóc ngách trong vương phủ, lụa đỏ phấp phới, chữ hỉ dán đầy, ngập tràn phong cảnh vui mừng.
Bá văn võ cả triều sau khi hạ triều xong, có người còn chưa kịp triều phục ra đã vội càng đến vương phủ chúc mừng. Vương phủ lúc này nhộn nhịp vô cùng.
Theo tiếng hô “Tân nhân tới” là tiếng pháo nổ tung trời, tiếng hoan hô vỗ tay của mọi người càng lớn hơn, vang vọng khắp nơi.
Trong tiếng cười nói của mọi người, Thượng Quan Cửu U cầm một đầu lụa đỏ, Trữ Tuyết công chúa giữ lấy đầu bên kia. Hai người cùng song song tiến vào.
Thượng Quan Cửu U một thân hỉ phục đỏ rực viền vàng chỉ bạc thêu hình những áng mây, giày da hươu màu đen, tóc được bới gọn trong quan ngọc. Sắc mặt hắn lạnh lùng đến mức chẳng ai dám lại gần nhưng vẫn tạo cảm giác tuấn tú không nói nên lời.
Trong ấn tượng của mọi người, hắn luôn mặc y phục đen, từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn mặc màu gì khác ngoài màu đen. Nếu không nhờ hôm nay là đại hôn thì chắc mọi người không hề biết thì ra khi Thượng Quan Cửu U mặc màu đỏ thì sẽ tạo ra một cảm giác đặc biệt đến vậy. Khuôn mặt hắn đẹp đến mức như một bức tượng được điêu khắc hoàn hảo, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta chỉ dám nhìn không dám lại gần, nhưng vẫn không ngăn được các thiếu nữ thấy nhộn nhạo trong tim.
Đáng tiếc, đáng tiếc, một mỹ nam như thế đã bị công chúa Tây Lương chiếm mất rồi. Thấy hai đại anh hùng cái thế của triều Đại Vân đều đã có gia thất, biết bao thiên kim tiểu thư tiếc đến đứt từng khúc ruột.
“Hoàng thượng giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo.” Theo một tiếng hô lớn của thị vệ gác cổng, thánh giá của hoàng thượng đã dừng ở cổng chính, tất cả mọi người đều ra nghênh đón. Sau đó đế hậu cùng đi vào hỉ đường rồi ngồi ở ghế cao nhất.
Hoàng đế cảm khái nói: “Cửu hoàng đệ à, mới chớp mắt mà đệ đã thành hôn rồi. Thật đúng là đáng mừng, cuối cùng trẫm cũng thể ăn nói với tiên đế rồi.”
Thượng Quan Cửu U mặt không cảm xúc cung kính hành lễ: “Để hoàng huynh lo lắng rồi, là lỗi của thần đệ.”
Trên gương mặt tiều tụy của Diệp hoàng hậu cũng mang chút ý cười: “Hôm nay là ngày đại hôn, đừng xin lỗi qua lại nữa, giờ lành sắp đến rồi đúng không?”
Cát quan lập tức bẩm: “Đã sắp đến...”
Bỗng một giọng cao vút từ cửa chính cắt đứt lời Cát quan: “Vu cô nương đến, Công Tôn công tử đến.”
Mọi người đều ngây ra, Vu cô nương? Công Tôn công tử? Ai vậy?
Tất cả mọi người đều hướng mắt về cửa chính.
Tim Thượng Quan Cửu U khẽ chệch một nhịp, đôi mắt có ánh sáng lạnh lóe qua. Hắn xoay người, nhìn về phía cửa giống như mọi người.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng một vùng, hai người sóng vai nhau bước vào, một nam một nữ. Nam mặc áo màu xanh lá ôn hòa nhã nhặn, phong thái ngời ngời. Nữ mặc váy rộng tay màu tím, làn váy tung bay theo gió, xinh đẹp vô cùng.
Khi bước đến gần, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, nữ tử này chẳng phải là Vu Thức Vy đã mất tích hơn hai tháng qua sao?
Có tin đồn rằng nàng đã chết rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện? Vị công tử nho nhã hữu lễ đứng bên cạnh nàng lại là ai?
Trong con mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Thức Vy và Công Tôn Vị đã đứng trước mặt Thượng Quan Cửu U.
Vu Thức Vy bình tĩnh nhìn Thượng Quan Cửu U. Đôi mắt phượng của nàng lạnh băng, sâu thẳm như một cái giếng cổ, đôi môi anh đào của nàng khẽ cười nhưng ý cười chẳng đạt tới đáy mắt: “Chúc mừng Cửu U vương và Trữ Tuyết công chúa đại hôn.”
Thượng Quan Cửu U cũng cười, nụ cười nguy hiểm lạnh lùng, đôi mắt hắn như có lửa, đốm lửa muốn đốt Vu Thức Vy ra tro: “Vu.. cô nương, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
Vu Thức Vy đi vòng qua hắn đến trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu. Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, nàng dập đầu: “Bái kiến hoàng thượng hoàng hậu, dân nữ đã sống sót trở về.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng lảnh lót nhưng lại như hòn đá lớn đập vào tim hoàng đế và hoàng hậu. Nàng sống sót trở về... nàng lại có thể sống sót trở về. Ý trong lời nói của nàng chính là nàng quay lại để báo thù họ.
Hoàng đế dằn xuống cơn chấn động trong lòng, bày vẻ mặt như thường: “Về là tốt rồi, chuyện của nhà họ Vu khanh cũng nghe nói rồi đúng không? Đừng quá đau buồn.”
Vu Thức Vy cười cười, sau đó đi đến trước mặt hoàng đế, dùng âm lượng đủ để chỉ có hai người nghe được mà nói: “Đó là kế sách do một tay dân nữ bày ra, có gì mà buồn chứ?”
Cái gì?
Mặt hoàng đế đanh lại, dưới đáy mắt dần xuất hiện sự sợ hãi, đến cha ruột mà nàng cũng tính kế sao?
Vậy... vậy sự mất tích của Vu Văn Thanh?
Ý cười trên môi Vu Thức Vy càng sâu hơn. Tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng ông, nàng nhỏ giọng nói tiếp: “Hoàng thượng không cần đoán nữa. Ông ta đã bị nghĩa nữ Vu Vinh Hoa của hoàng thượng giết rồi! Cha con họ tàn sát lẫn nhau, người thắng sẽ được sống, thế nên Vu Vinh Hoa đã sống sót.”
Đùng một tiếng, hoàng thượng lúc này như bị một cơn sấm vang trời đánh cho ngây người, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Nỗi lo sợ trong mắt cũng trở thành sự kinh hoàng, tim đập mạnh, cả người như đang rơi xuống một cái hố sâu, rơi mãi.. rơi mãi...
Nàng vậy mà lại dám để cho Vu Vinh Hoa và Vu Văn Thanh cha con tương tàn? Chẳng trách... chẳng trách Vu Vinh Hoa đột nhiên bị điên, thì ra là như thế, thì ra là như thế!
Trên đời này sao lại nữ tử ác độc đến mức này!
Bình luận facebook