Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
44222
Vu Thức Vy nói xong thì đẩy Thượng Quan Cửu U ra, cầm dao găm lên, hướng về phía bụng mình, là phần bụng trên chứ không phải phần bụng dưới. Chỉ cần nàng không dùng lực quá mạnh tuyệt đối có thể sống được.
Sau khi tính toán xong, Vu Thức Vy không hề do dự nữa mà chuẩn bị đâm xuống.
Ánh mắt kiên định đó, thần sắc quyết tuyệt đó, ý chí sắt đá như vậy, quả đoán sát phạt như vậy. Đối với bản thân còn thế, huống chi là với người khác!
Trong một cái chớp mắt, Thượng Quan Cửu U đột nhiên đánh vào cánh tay Vu Thức Vy. Ngay một khắc trước khi mũi nhọn của dao găm đâm vào bụng nàng thì hắn đã ngăn nàng lại. Hắn dùng nội lực đánh bật con dao trong tay nàng văng ra.
Cánh tay Vu Thức Vy đau đớn, không thể không nhíu mày lại hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Thượng Quan Cửu U tiến lên một bước, hai tay chống lên tường, giam hãm nàng lại trong hai cánh tay hắn, dùng tư thế trên cao nhìn xuống, rồi nói nhỏ bên tai nàng: “Vu Thức Vy, nàng muốn tìm đường sống trong chỗ chết sao? Đừng mơ!”
Cái gì?
Vu Thức Vy ngây người, hắn nhìn ra được sao?
Đột nhiên cả người nàng bị nhấc bổng lên, Thượng Quan Cửu U đã bế nàng đi về phía giường. Một giọng nói như ác ma vang lên trên đỉnh đầu: “Nếu nàng đã không chọn thì bổn vương chọn thay nàng, ngủ với bổn vương một đêm là được rồi.”
Vu Thức Vy trợn to mắt, cố gắng giãy giụa: “Thượng Quan Cửu U! Ta kính ngươi là quân tử nên mới đến gặp ngươi!”
“Quân tử?” Thượng Quan Cửu U cười trào phúng. Ở trước mặt nữ nhân mình thích thì chẳng có nam nhân nào sẽ là quân tử, mà cũng sẽ chẳng làm quân tử.
Rầm một tiếng, Thượng Quan Cửu U lạnh lùng ném Vu Thức Vy lên giường, sau đó nằm đè lên người nàng: “Nữ nhân, có muốn biết sự khác biệt giữa quân tử và cầm thú không?”
Vu Thức Vy nghiến răng nghiến lợi cố dùng sức đẩy Thượng Quan Cửu U sang một bên sau đó ngồi dậy muốn bỏ trốn thì bị Thượng Quan Cửu U kéo ngược trở về. Hắn ngồi lên người nàng, khống chế hai tay của nàng, không cho nàng cơ hội trốn thoát.
Vu Thức Vy cố gắng hết sức bày ra vẻ trấn định, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi đừng quên, ta là người mà ngươi ghét. Ra tay với ta, ngươi không thấy ghê tởm sao?”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối lại, sau đó lại từ từ lan tràn sự lạnh lùng. Hắn sờ mó khắp người nàng một lần, tự mỉa nói: “Bổn vương không cảm thấy buồn nôn. Một cơ thể thơm tho đẹp đẽ thế này, dáng người lung linh thế này, có lồi có lõm đến thế này mà. Làm gì có tên nam nhân nào có thù với cơ thể nữ nhân chứ?”
Hơn nữa, nữ nhân này kiên cường vô cùng, đến cái chết cũng không sợ. Hắn thật sự không nghĩ ra được cách nào khác để trừng phạt nàng. Cách duy nhất chính là chiếm đoạt cơ thể nàng, báo thù nàng thật ác độc!
Mỗi câu mà hắn nói rơi vào tai Vu Thức Vy chẳng khác nào kim đâm. Cảm giác sỉ nhục và khó chịu sâu sắc khiến cõi lòng nàng tràn ngập lửa giận. Thượng Quan Cửu U đáng chết!
Vu Thức Vy hít thở sâu, lạnh lùng nói: “Cơ thể này cũng chỉ là hoa tàn bại liễu. Nếu ngươi không chê thì cứ lấy đi.”
Nói rồi Vu Thức Vy làm ra một hành động khiếp đảm, nàng dùng sức tháo đai lưng của Thượng Quan Cửu U, bày ra dáng vẻ như chẳng sao cả mà nói: “Chẳng phải chỉ là ngủ với ngươi một đêm thôi sao? Ngủ với tên nam nhân nào cũng như nhau thôi, chẳng sao cả.”
Ngủ với tên nam nhân nào cũng như nhau?
Chẳng sao cả?
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối lại, giữ lấy tay nàng, gân xanh trên trán khẽ giật giật, tát Vu Thức Vy một bạt tai: “Dâm phụ!”
Khóe miệng Vu Thức Vy chảy xuống máu tươi, cười khinh miệt nói: “Dâm phụ thì đã sao? Ngươi chẳng phải vẫn đang ngồi trên người một dâm phụ, gấp gáp muốn ngủ cùng dâm phụ này sao?”
“Chát!” Thượng Quan Cửu U lại tát một bạt tai nữa lên mặt Vu Thức Vy, tát xong như cảm thấy chưa hả giận, hắn lại bóp cổ nàng, thốt ra từng từ: “Vu Thức Vy, nói, là tên nam nhân nào? Là Hàn Giang Nguyệt, hay là tên công tử bột hôm nay đi với nàng? Nữ nhân thấp hèn không biết xấu hổ!”
Vu Thức Vy bị tát đến một bên mặt đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cười vui vẻ: “Họ đều là người bầu bạn hằng đêm với ta, vui thú suốt đêm cùng ta. Thêm ngươi nữa là người thứ ba!”
Nụ cười của nàng yêu kiều mê hoặc, quyến rũ lả lơi, như hút đi hồn phách kẻ đối diện.
Thượng Quan Cửu U si mê trong thoáng chốc, nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, đáy mắt chứa đầy sự ghê tởm. Tựa như chạm phải thứ gì đó dơ bẩn, hắn lập tức tránh xa nàng, lạnh lùng mắng chửi: “Tiện nhân! Dâm phụ!”
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng ghê tởm như muốn tránh xa nàng cả thước kia liền biết bản thân đã thành công. Hiện tại hắn đã nghĩ nàng cực kì dơ bẩn, sẽ không chạm vào nàng nữa.
Quả nhiên hắn và nàng giống nhau, là người thích sạch sẽ.
Vu Thức Vy đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục của mình, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã ngăn cản ta tự sát, vậy ta sẽ cho rằng lần này ngươi thả và Tiểu Ninh đi, cáo từ.”
Ai ngờ đâu mới đi được hai bước, từ đằng sau đã có tiếng gió truyền đến. Khi Vu Thức Vy muốn quay đầu lại thì đối phương đã nhanh tay hơn đánh một quyền thật mạnh vào gáy nàng. Trước mặt nàng liền biến thành màu đen. Trước khi mất đi ý thức, nàng cảm thấy hoảng loạn chưa từng có, Thượng Quan Cửu U muốn làm gì?
Lúc Vu Thức Vy tỉnh lại thì không biết đã trôi qua bao lâu, đập vào mắt là rèm giường tơ lụa quý giá, có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào tựa như ánh trăng bàng bạc.
Ý thức hỗn loạn từ từ tỉnh táo lại, Vu Thức Vy muốn ngồi dậy thì phát hiện hai tay nàng đã bị trói cứng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chỗ bị trói thì phát hiện tay nàng bị trói vào đầu giường, chân nàng cũng chia ra hai bên trói ở cuối giường.
Vu Thức Vy lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi nói từng từ: “Thượng Quan Cửu U đáng chết!”
Điều kiện thứ nhất và thứ hai đều không thành, vậy hắn sẽ đánh ngất nàng, để nàng thực hiện điều kiện thứ ba. Đưa nàng đến tận giường thái tử hoặc là giường các vị hoàng tử khác.
Nàng đảo mắt nhìn khắp phòng, xem xem có cách gì tự cứu lấy mình không. Nhưng thật đáng tiếc, Thượng Quan Cửu U đã nghĩ đến điều đó từ lâu nên những vật đủ sắc nhọn để cắt dây trói đều đã cất đi. Nàng không cách nào trốn được cả, trừ khi nàng là thần tiên biết bay.
Vào ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Lục đệ, đệ về đi, không cần tiễn ta nữa, ta không có say.”
Giọng nói này là... thái tử!
Vu Thức Vy cố gắng nương theo ánh trăng nhìn ra thì thấy một bóng người mờ ảo đang lảo đảo bước vào. Hắn được một tiểu thái giám đỡ vào phòng. Tiểu thái giám đó nói: “Điện hạ, nô tài đã dặn Dao Hoa nấu canh giải rượu cho người rồi.”
Thái tử cười ôn hòa: “Ừ, được.”
Nói rồi hắn tự mình đi vào trong. Không biết do thật sự uống say hay thế nào, đột nhiên hắn ngồi xuống đất, lôi kéo muốn tự cởi y phục của mình ra, lẩm bẩm: “Kì lạ, sao lại thấy nóng thế nhỉ? Rõ ràng hôm nay thời tiết đâu có nóng, sao vẫn ra mồ hôi thế này?”
Lúc đang nói chuyện thì y phục trên người thái tử đã được cởi ra, chỉ còn lại y phục lót ở trong. Thái tử tựa như rất khó chịu, ngồi trên ghế cũng không an ổn. Bên ngoài truyền đến một cơn gió lạnh thì lại phát hiện sự khô nóng đó không những không bớt đi mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn. Tựa như có vô số con kiến đang bò trong xương cốt của hắn, khiến cả người hắn ngứa ngáy khó chịu, không biết muốn làm gì.
Thở dài một hơi, thái tử về đến phòng, cởi đi lớp áo lót trên cùng, chỉ còn lại quần, thầm nghĩ chắc ngủ một giấc thì sẽ ổn.
Lúc đi đến gần giường, hắn liền đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt điềm tĩnh, kinh ngạc hỏi: “Thức Vy, sao muội lại ở trên giường của ta?”
Vu Thức Vy nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường và đôi mắt có phần lờ đờ của thái tử thì trong lòng nặng nề, nàng biết hắn đã trúng mị dược.
Thượng Quan Cửu U đáng ghét, lại muốn sỉ nhục nàng như vậy, nàng chắc chắn không bỏ qua cho hắn!
“Thái tử điện hạ, khoan hẵng hỏi nhiều, cởi trói cho ta trước đã.”
Thái tử phản ứng lại, nhanh chóng đáp: “Được, ta cởi trói cho muội.”
Đầu ngón tay nóng bỏng chạm phải da thịt lành lạnh của Vu Thức Vy. Chỉ một cái chạm nhẹ lại như truyền một dòng điện đến thái tử, khiến sắc mặt hắn đại biến, có chút không dám tin nhìn Vu Thức Vy. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng khiến cơ thể thái tử cứng lại, tim đập loạn xạ, ánh mắt càng lúc càng mê li. Tay hắn từ chỗ đang cởi trói cho nàng di chuyển đến vai, cuối cùng chạm vào mặt nàng, cất tiếng khàn khàn hỏi: “Thức Vy, thật sự là muội sao?”
Vu Thức Vy nhìn thấy ánh mắt mê mang của hắn thì biết thuốc đã phát tác, lòng như lửa đốt nói: “Thái tử! Tỉnh táo lại đi!”
Lần đầu tiên trong đời này, Vu Thức Vy có một loại cảm giác điên cuồng gấp gáp muốn đi giết một người đến vậy. Thượng Quan Cửu U đáng chết! Đáng chết!
Vu Thức Vy nói xong thì đẩy Thượng Quan Cửu U ra, cầm dao găm lên, hướng về phía bụng mình, là phần bụng trên chứ không phải phần bụng dưới. Chỉ cần nàng không dùng lực quá mạnh tuyệt đối có thể sống được.
Sau khi tính toán xong, Vu Thức Vy không hề do dự nữa mà chuẩn bị đâm xuống.
Ánh mắt kiên định đó, thần sắc quyết tuyệt đó, ý chí sắt đá như vậy, quả đoán sát phạt như vậy. Đối với bản thân còn thế, huống chi là với người khác!
Trong một cái chớp mắt, Thượng Quan Cửu U đột nhiên đánh vào cánh tay Vu Thức Vy. Ngay một khắc trước khi mũi nhọn của dao găm đâm vào bụng nàng thì hắn đã ngăn nàng lại. Hắn dùng nội lực đánh bật con dao trong tay nàng văng ra.
Cánh tay Vu Thức Vy đau đớn, không thể không nhíu mày lại hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Thượng Quan Cửu U tiến lên một bước, hai tay chống lên tường, giam hãm nàng lại trong hai cánh tay hắn, dùng tư thế trên cao nhìn xuống, rồi nói nhỏ bên tai nàng: “Vu Thức Vy, nàng muốn tìm đường sống trong chỗ chết sao? Đừng mơ!”
Cái gì?
Vu Thức Vy ngây người, hắn nhìn ra được sao?
Đột nhiên cả người nàng bị nhấc bổng lên, Thượng Quan Cửu U đã bế nàng đi về phía giường. Một giọng nói như ác ma vang lên trên đỉnh đầu: “Nếu nàng đã không chọn thì bổn vương chọn thay nàng, ngủ với bổn vương một đêm là được rồi.”
Vu Thức Vy trợn to mắt, cố gắng giãy giụa: “Thượng Quan Cửu U! Ta kính ngươi là quân tử nên mới đến gặp ngươi!”
“Quân tử?” Thượng Quan Cửu U cười trào phúng. Ở trước mặt nữ nhân mình thích thì chẳng có nam nhân nào sẽ là quân tử, mà cũng sẽ chẳng làm quân tử.
Rầm một tiếng, Thượng Quan Cửu U lạnh lùng ném Vu Thức Vy lên giường, sau đó nằm đè lên người nàng: “Nữ nhân, có muốn biết sự khác biệt giữa quân tử và cầm thú không?”
Vu Thức Vy nghiến răng nghiến lợi cố dùng sức đẩy Thượng Quan Cửu U sang một bên sau đó ngồi dậy muốn bỏ trốn thì bị Thượng Quan Cửu U kéo ngược trở về. Hắn ngồi lên người nàng, khống chế hai tay của nàng, không cho nàng cơ hội trốn thoát.
Vu Thức Vy cố gắng hết sức bày ra vẻ trấn định, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi đừng quên, ta là người mà ngươi ghét. Ra tay với ta, ngươi không thấy ghê tởm sao?”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối lại, sau đó lại từ từ lan tràn sự lạnh lùng. Hắn sờ mó khắp người nàng một lần, tự mỉa nói: “Bổn vương không cảm thấy buồn nôn. Một cơ thể thơm tho đẹp đẽ thế này, dáng người lung linh thế này, có lồi có lõm đến thế này mà. Làm gì có tên nam nhân nào có thù với cơ thể nữ nhân chứ?”
Hơn nữa, nữ nhân này kiên cường vô cùng, đến cái chết cũng không sợ. Hắn thật sự không nghĩ ra được cách nào khác để trừng phạt nàng. Cách duy nhất chính là chiếm đoạt cơ thể nàng, báo thù nàng thật ác độc!
Mỗi câu mà hắn nói rơi vào tai Vu Thức Vy chẳng khác nào kim đâm. Cảm giác sỉ nhục và khó chịu sâu sắc khiến cõi lòng nàng tràn ngập lửa giận. Thượng Quan Cửu U đáng chết!
Vu Thức Vy hít thở sâu, lạnh lùng nói: “Cơ thể này cũng chỉ là hoa tàn bại liễu. Nếu ngươi không chê thì cứ lấy đi.”
Nói rồi Vu Thức Vy làm ra một hành động khiếp đảm, nàng dùng sức tháo đai lưng của Thượng Quan Cửu U, bày ra dáng vẻ như chẳng sao cả mà nói: “Chẳng phải chỉ là ngủ với ngươi một đêm thôi sao? Ngủ với tên nam nhân nào cũng như nhau thôi, chẳng sao cả.”
Ngủ với tên nam nhân nào cũng như nhau?
Chẳng sao cả?
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối lại, giữ lấy tay nàng, gân xanh trên trán khẽ giật giật, tát Vu Thức Vy một bạt tai: “Dâm phụ!”
Khóe miệng Vu Thức Vy chảy xuống máu tươi, cười khinh miệt nói: “Dâm phụ thì đã sao? Ngươi chẳng phải vẫn đang ngồi trên người một dâm phụ, gấp gáp muốn ngủ cùng dâm phụ này sao?”
“Chát!” Thượng Quan Cửu U lại tát một bạt tai nữa lên mặt Vu Thức Vy, tát xong như cảm thấy chưa hả giận, hắn lại bóp cổ nàng, thốt ra từng từ: “Vu Thức Vy, nói, là tên nam nhân nào? Là Hàn Giang Nguyệt, hay là tên công tử bột hôm nay đi với nàng? Nữ nhân thấp hèn không biết xấu hổ!”
Vu Thức Vy bị tát đến một bên mặt đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cười vui vẻ: “Họ đều là người bầu bạn hằng đêm với ta, vui thú suốt đêm cùng ta. Thêm ngươi nữa là người thứ ba!”
Nụ cười của nàng yêu kiều mê hoặc, quyến rũ lả lơi, như hút đi hồn phách kẻ đối diện.
Thượng Quan Cửu U si mê trong thoáng chốc, nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, đáy mắt chứa đầy sự ghê tởm. Tựa như chạm phải thứ gì đó dơ bẩn, hắn lập tức tránh xa nàng, lạnh lùng mắng chửi: “Tiện nhân! Dâm phụ!”
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng ghê tởm như muốn tránh xa nàng cả thước kia liền biết bản thân đã thành công. Hiện tại hắn đã nghĩ nàng cực kì dơ bẩn, sẽ không chạm vào nàng nữa.
Quả nhiên hắn và nàng giống nhau, là người thích sạch sẽ.
Vu Thức Vy đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục của mình, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã ngăn cản ta tự sát, vậy ta sẽ cho rằng lần này ngươi thả và Tiểu Ninh đi, cáo từ.”
Ai ngờ đâu mới đi được hai bước, từ đằng sau đã có tiếng gió truyền đến. Khi Vu Thức Vy muốn quay đầu lại thì đối phương đã nhanh tay hơn đánh một quyền thật mạnh vào gáy nàng. Trước mặt nàng liền biến thành màu đen. Trước khi mất đi ý thức, nàng cảm thấy hoảng loạn chưa từng có, Thượng Quan Cửu U muốn làm gì?
Lúc Vu Thức Vy tỉnh lại thì không biết đã trôi qua bao lâu, đập vào mắt là rèm giường tơ lụa quý giá, có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào tựa như ánh trăng bàng bạc.
Ý thức hỗn loạn từ từ tỉnh táo lại, Vu Thức Vy muốn ngồi dậy thì phát hiện hai tay nàng đã bị trói cứng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chỗ bị trói thì phát hiện tay nàng bị trói vào đầu giường, chân nàng cũng chia ra hai bên trói ở cuối giường.
Vu Thức Vy lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi nói từng từ: “Thượng Quan Cửu U đáng chết!”
Điều kiện thứ nhất và thứ hai đều không thành, vậy hắn sẽ đánh ngất nàng, để nàng thực hiện điều kiện thứ ba. Đưa nàng đến tận giường thái tử hoặc là giường các vị hoàng tử khác.
Nàng đảo mắt nhìn khắp phòng, xem xem có cách gì tự cứu lấy mình không. Nhưng thật đáng tiếc, Thượng Quan Cửu U đã nghĩ đến điều đó từ lâu nên những vật đủ sắc nhọn để cắt dây trói đều đã cất đi. Nàng không cách nào trốn được cả, trừ khi nàng là thần tiên biết bay.
Vào ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Lục đệ, đệ về đi, không cần tiễn ta nữa, ta không có say.”
Giọng nói này là... thái tử!
Vu Thức Vy cố gắng nương theo ánh trăng nhìn ra thì thấy một bóng người mờ ảo đang lảo đảo bước vào. Hắn được một tiểu thái giám đỡ vào phòng. Tiểu thái giám đó nói: “Điện hạ, nô tài đã dặn Dao Hoa nấu canh giải rượu cho người rồi.”
Thái tử cười ôn hòa: “Ừ, được.”
Nói rồi hắn tự mình đi vào trong. Không biết do thật sự uống say hay thế nào, đột nhiên hắn ngồi xuống đất, lôi kéo muốn tự cởi y phục của mình ra, lẩm bẩm: “Kì lạ, sao lại thấy nóng thế nhỉ? Rõ ràng hôm nay thời tiết đâu có nóng, sao vẫn ra mồ hôi thế này?”
Lúc đang nói chuyện thì y phục trên người thái tử đã được cởi ra, chỉ còn lại y phục lót ở trong. Thái tử tựa như rất khó chịu, ngồi trên ghế cũng không an ổn. Bên ngoài truyền đến một cơn gió lạnh thì lại phát hiện sự khô nóng đó không những không bớt đi mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn. Tựa như có vô số con kiến đang bò trong xương cốt của hắn, khiến cả người hắn ngứa ngáy khó chịu, không biết muốn làm gì.
Thở dài một hơi, thái tử về đến phòng, cởi đi lớp áo lót trên cùng, chỉ còn lại quần, thầm nghĩ chắc ngủ một giấc thì sẽ ổn.
Lúc đi đến gần giường, hắn liền đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt điềm tĩnh, kinh ngạc hỏi: “Thức Vy, sao muội lại ở trên giường của ta?”
Vu Thức Vy nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường và đôi mắt có phần lờ đờ của thái tử thì trong lòng nặng nề, nàng biết hắn đã trúng mị dược.
Thượng Quan Cửu U đáng ghét, lại muốn sỉ nhục nàng như vậy, nàng chắc chắn không bỏ qua cho hắn!
“Thái tử điện hạ, khoan hẵng hỏi nhiều, cởi trói cho ta trước đã.”
Thái tử phản ứng lại, nhanh chóng đáp: “Được, ta cởi trói cho muội.”
Đầu ngón tay nóng bỏng chạm phải da thịt lành lạnh của Vu Thức Vy. Chỉ một cái chạm nhẹ lại như truyền một dòng điện đến thái tử, khiến sắc mặt hắn đại biến, có chút không dám tin nhìn Vu Thức Vy. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng khiến cơ thể thái tử cứng lại, tim đập loạn xạ, ánh mắt càng lúc càng mê li. Tay hắn từ chỗ đang cởi trói cho nàng di chuyển đến vai, cuối cùng chạm vào mặt nàng, cất tiếng khàn khàn hỏi: “Thức Vy, thật sự là muội sao?”
Vu Thức Vy nhìn thấy ánh mắt mê mang của hắn thì biết thuốc đã phát tác, lòng như lửa đốt nói: “Thái tử! Tỉnh táo lại đi!”
Lần đầu tiên trong đời này, Vu Thức Vy có một loại cảm giác điên cuồng gấp gáp muốn đi giết một người đến vậy. Thượng Quan Cửu U đáng chết! Đáng chết!
Bình luận facebook