Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
44224
Thái tử cũng kinh ngạc nhìn về hướng lửa bốc khói ngùn ngụt kia như một màn sương phủ. Thần sắc trong mắt y dường như tiêu tán hết, trước mặt hắn giờ đây chỉ còn là cảnh thiên địa thất sắc, đại hỏa ngút ngàn, thiên sơn mộ tuyết lưu quang phi ảnh, ngân hà nguyệt quang phù hoa như mỹ
Trên gương mặt tuyệt mỹ khắc sâu nỗi lo lắng, y có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng khi nhìn thấy nàng một mình khổ sở, tiếng kêu bỗng trở nên run rẩy hơn, “Vy Nhi…”
Vu Thức Vy lảo đảo trong biển lửa mù mịt nhưng vẫn nghe được giọng nói ai kia vọng lại, trong đáy mắt lạnh lẽo bỗng tuôn dòng nước mắt, lòng gợn sóng trào, Giang Nguyệt? Không phải chàng đang ở Bắc Cương sao?
Trong bóng tối trước mặt, trong khoảnh khắc trước khi mất ý thức, Vu Thức Vy lại nghe tiếng gọi run rẩy kia, “Vy Nhi…”
Hàn Giang Nguyệt đỡ lấy Vu Thức Vy đang té xỉu, y cảm giác vô cùng sợ hãi, không dám tưởng tượng nếu y không đến thì Vy Nhi của y sẽ như thế nào……
Thái tử kinh ngạc nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Hoàng thúc, người……”
Y không phải đang ở chiến trường sao? Tự ý rời vị trí, không triệu mà vào kinh, y chắc chắn đã phạm vào tội chết!
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn thái tử, không nói lời nào, túm lấy hắn, ba người vượt qua cửa sổ nhảy ra ngoài.
Cùng lúc họ vừa thoát ra ngoài cửa sổ, một bóng đen chạy vụt vào cửa Thượng Dương điện, xông vào biển lửa, hoảng sợ tìm kiếm, “Vu Thức Vy, Vu Thức Vy……”
Sau lưng bỗng lại xuất hiện một bóng đen nói: “Chủ tử, chủ tử, để thuộc hạ đi tìm. Người đi trước đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Bốp một tiếng, năm ngón tay trong chớp mắt in ngay lên mặt, hắn gầm gừ hét lớn, “Đáng chết. Để các ngươi trông chừng thì ta có đến đây thế này không. Bổn vương nói cho các ngươi biết, nếu Vu Thức Vy chết, các ngươi cũng sẽ phải lót xác cho nàng!”
A Mông sợ hãi, chủ tử rốt cuộc muốn thế nào đây?
Người chính tay đẩy nàng ta lên giường kẻ khác là ngài, người nhất quyết chạy đến ngăn cản cũng lại là ngài, cuối cùng là ngài ấy muốn gì đây chứ?
Dù trong lòng đầy nỗi oán hận nhưng không thốt lời nào, hắn vội vã đi tìm khắp nơi thì vừa lúc nhìn thấy cửa sổ được mở toang, mắt hắn sáng lên, hô to: “Chủ tử, cô ta chạy thoát rồi.”
Thượng Quan Cửu U cấp tốc đến trước cửa sổ xem xét thì thấy một mảnh gỗ vụn, lòng sinh nghi, vậy là đã có người phá cửa sổ đến cứu nàng ấy, là ai chứ?
Lúc này, bên ngoài cũng ồn ào hẳn lên, “Thái tử… Mau vào cứu thái tử đi……”
“Hoàng thượng, Cửu U vương đã cứu được thái tử rồi!”
“Cửu U vương?”
Hoàng đế có chút ngạc nhiên, đêm nay không phải là đêm động phòng hoa chúc của Cửu U vương sao? Sao có thể chạy đến ứng cứu?
Vừa nghĩ đến đây thì bỗng hai bóng đen xuất hiện trước mặt. Thượng Quan Cửu U phủ phục, cung kính nói: “Thần đệ bái kiến hoàng huynh.”
Trong ánh mắt đen tối của hoàng đế hiện lên mấy phần nghi kỵ. Người đưa tay ra hiệu không cần đa lễ, trầm giọng nói: “Hoàng đệ, Nhiếp Chính vương phủ cách xa nơi này, đệ làm sao đến cứu hỏa kịp lúc vậy?”
Thượng Quan Cửu U mặt không đỏ, hơi thở cũng nhẹ nhàng, nói: “Hồi hoàng huynh, hôm nay thái tử uống say đến nổi đứng không vững, thần đệ rất lo lắng nên mới đến thăm. Ai ngờ chưa đến hoàng cung thì đã nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, thần đệ liền thi triển khinh công chạy vào trong cung thì phát hiện Thượng Dương điện của thái tử đang cháy!”
Hoàng đế nghe xong cảm thấy rất nực cười. Hắn từ khi nào lại đối xử tốt với thái tử như vậy. Dã tâm của hắn hừng hực thế kia, thái tử là người mà hắn muốn trừ khử sớm, hay là... hay là do hắn phóng hỏa?
Đảo mắt suy nghĩ, không thể có khả năng này, nếu là hắn phóng hỏa thì hắn vào cung không phải càng thêm bị nghi ngờ hay sao.
Vậy hắn vào cung để làm gì? Đây đúng là điểm khiến người ta hoài nghi!
Hoàng đế lúc này mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, vội vàng hỏi: “Các người đi ra từ Thượng Dương điện, vậy thái tử đâu?”
Thượng Quan Cửu U chắp tay nói: “Hoàng huynh, thần đệ không tìm thấy tung tích của thái tử. Cửa sổ đã bị phá, chắc là không có chuyện gì, hoàng huynh không cần lo lắng.”
Vừa nói, một âm thanh yếu ớt vang lên từ bên Huyền Môn, “Phụ hoàng, nhi thần ở đây.”
Hoàng đế vui mừng, chạy vội qua, Thượng Quan Cửu U cũng đi theo, đúng là thái tử, y phục của người bị cháy đen, trên đùi cũng có một mảng thịt bị cháy khét, mặt mày thì rất kinh hãi.
Hoàng đế ngồi xuống, đưa tay run rẩy hỏi: “Thái tử, con sao rồi?”
Thái tử cười khổ sở, “Phụ hoàng, con không sao. Chỉ là chân của con bị gãy do có người đánh trúng thôi.”
Hoàng đế nghe mà nát lòng, vội vàng quay về sau lưng giận dữ quát bọn thái giám: “Thái y, còn không mau truyền thái y đến đây ngay cho trẫm...”
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy tình trạng thảm hại của thái tử, trong lòng cũng có chút bối rối, định hỏi Vu Thức Vy như thế nào rồi nhưng sợ bị nghi ngờ nên đành nén lại: “Thái tử có nhìn thấy ai phóng hỏa không?” Thái tử ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cửu U, hồ nghi, “Cửu hoàng thúc, sao thúc lại ở đây?” Thượng Quan Cửu U sững sờ, biết mình sắp chuốc phiền phức nên đành cười: “Không có gì, bổn vương thấy người uống say quá nên mới đến thăm.”
Thái tử gật đầu, trong lòng cũng không quan tâm mấy vì hắn đang bận quan tâm đến một người khác. Nàng ta đẩy thanh xà rơi xuống làm tay bỏng nát, không biết như thế nào rồi...
Trong gian phòng của một khách điếm nọ, một bóng áo trắng bận bịu đi tới đi lui lo lắng, xoa thuốc, băng bó, nấu thuốc, đỡ nữ tử đang nằm bất tỉnh trên giường kia uống thuốc...
Trời tờ mờ sáng nhưng sắc trời đã rõ.
Vu Thức Vy cảm giác nỗi đau bỏng rát từ bàn tay truyền đến dữ dội khiến nàng kinh hãi mở trừng mắt nhìn vô định vào tấm rèm che màu xám cạnh giường. Giữa mớ ý thức hỗn độn trong đầu, tia mắt nàng tụ lại trên đầu một người đang gục đầu bên cạnh.
Lông mày dựng đứng, cương nghĩ như thương sơn, hùng tráng mà tú lệ, mi mắt dài lúc ngủ dài tựa cánh quạ, rung rinh tuyệt đẹp, cái mũi cao thẳng, từng chỗ từng chỗ như một bức tranh được phác họa tỉ mỉ, di thế truyền thừa, tuyên cổ bất biến.
Vu Thức Vy tim đập loạn nhịp, lòng khấp khởi vui sướng, Giang Nguyệt, đúng là chàng rồi, đúng là chàng đã trở về rồi!
Có lẽ thanh âm trong nội tâm nàng phát quá quá mạnh mẽ, có lẽ linh hồn của hai người đã sớm hòa thành một thể, cho nên Hàn Giang Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy, y vội vàng nhìn Vu Thức Vy.
“Vy Nhi, nàng tỉnh rồi.”
Đôi mắt thanh lãnh chứa chan cả một hồ vui sướng, mênh mang sóng sáng như ánh trăng phản chiếu, sáng tỏ làm đê mê lòng người.
Vu Thức Vy sững sờ nhìn y một hồi lâu rồi bỗng nhiên mỉm cười, không màng đến vết thương ở tay, này đưa tay ôm lấy cổ y, kéo y vào lòng, “Giang Nguyệt, sao chàng lại quay về?”
Hàn Giang Nguyệt bối rối muốn đẩy nàng ra nhưng lại không nỡ vì tay nàng đang mang trọng thương, nàng cũng chưa bao giờ mừng rỡ thế này, nên y cũng không dám quấy nhiễu nàng.
“Ta nhớ nàng nên ra lén về.”
Thật ra vì có một nhóm theo dõi ám sát y nên y chạy đến kinh thành. Y không dám nói ra vì sợ nàng sẽ lo lắng.
Vu Thức Vy cảm thấy ấm áp trong lòng như được sưởi ấm bên một lò sưởi. Những tảng băng trong tâm hồn nàng đều như tan chảy, cả thế này chỉ còn lại hơi ấm này thôi, hơi ấm của y dàng cho nàng...
“Ta cũng nhớ chàng.” Vu Thức Vy kề sang tai y khẽ nói.
Tuy trong bốn tháng nay, hầu như ngày nào họ cũng thư từ qua lại nhưng làm sao có thể bằng gặp nhau trực tiếp thế này được?
Nàng hận mình không thể giả nam trang để đến biên cương tìm y. Hơn nữa nàng vẫn chưa hoàn thành xong việc của mình.
Bất quá...
Vu Thức Vy bỗng dưng buông cổ Hàn Giang Nguyệt ra, nghiêm trọng nhìn y, “Giang Nguyệt, chàng lén trở về thế này không sợ có người phát hiện sao? Hôm qua chàng tùy tiện vào kinh cứu ta, chàng có bị thương ở đâu không? Có bị ai phát hiện không?”
Ám vệ của Thượng Quan Cửu U lúc đó đang ở bên ngoài, chắc chắn y đã bị Thượng Quan Cửu U phát hiện rồi.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy biến sắc, trầm giọng: “Giang Nguyệt, chàng mau đi đi, mau trở về Bắc Cương, nếu có người phát hiện chàng tự ý rời vị trí, không triệu mà vào kinh thì sẽ mang tội chết đấy.”
Hoàng đế bản tính vốn hay nghi kỵ. Nếu bị hoàng đế phát hiện, những chuyện lớn như... tự ý rời vị trí, lâm trận bỏ chạy, không triệu mà vào kinh cũng ngang ngửa với đại tội tạo phản, hoàng đế nhất định sẽ nhân cơ hội này mà trừ khử Hàn Giang Nguyệt, thu hồi binh quyền!
Tuy nàng tin rằng Hàn Giang Nguyệt có khả năng tự bảo vệ mình thoát chết nhưng chỉ sợ khó khăn cho địa vị Hàn Giang Nguyệt trên thế gian sau này thôi!
Thái tử cũng kinh ngạc nhìn về hướng lửa bốc khói ngùn ngụt kia như một màn sương phủ. Thần sắc trong mắt y dường như tiêu tán hết, trước mặt hắn giờ đây chỉ còn là cảnh thiên địa thất sắc, đại hỏa ngút ngàn, thiên sơn mộ tuyết lưu quang phi ảnh, ngân hà nguyệt quang phù hoa như mỹ
Trên gương mặt tuyệt mỹ khắc sâu nỗi lo lắng, y có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng khi nhìn thấy nàng một mình khổ sở, tiếng kêu bỗng trở nên run rẩy hơn, “Vy Nhi…”
Vu Thức Vy lảo đảo trong biển lửa mù mịt nhưng vẫn nghe được giọng nói ai kia vọng lại, trong đáy mắt lạnh lẽo bỗng tuôn dòng nước mắt, lòng gợn sóng trào, Giang Nguyệt? Không phải chàng đang ở Bắc Cương sao?
Trong bóng tối trước mặt, trong khoảnh khắc trước khi mất ý thức, Vu Thức Vy lại nghe tiếng gọi run rẩy kia, “Vy Nhi…”
Hàn Giang Nguyệt đỡ lấy Vu Thức Vy đang té xỉu, y cảm giác vô cùng sợ hãi, không dám tưởng tượng nếu y không đến thì Vy Nhi của y sẽ như thế nào……
Thái tử kinh ngạc nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Hoàng thúc, người……”
Y không phải đang ở chiến trường sao? Tự ý rời vị trí, không triệu mà vào kinh, y chắc chắn đã phạm vào tội chết!
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn thái tử, không nói lời nào, túm lấy hắn, ba người vượt qua cửa sổ nhảy ra ngoài.
Cùng lúc họ vừa thoát ra ngoài cửa sổ, một bóng đen chạy vụt vào cửa Thượng Dương điện, xông vào biển lửa, hoảng sợ tìm kiếm, “Vu Thức Vy, Vu Thức Vy……”
Sau lưng bỗng lại xuất hiện một bóng đen nói: “Chủ tử, chủ tử, để thuộc hạ đi tìm. Người đi trước đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Bốp một tiếng, năm ngón tay trong chớp mắt in ngay lên mặt, hắn gầm gừ hét lớn, “Đáng chết. Để các ngươi trông chừng thì ta có đến đây thế này không. Bổn vương nói cho các ngươi biết, nếu Vu Thức Vy chết, các ngươi cũng sẽ phải lót xác cho nàng!”
A Mông sợ hãi, chủ tử rốt cuộc muốn thế nào đây?
Người chính tay đẩy nàng ta lên giường kẻ khác là ngài, người nhất quyết chạy đến ngăn cản cũng lại là ngài, cuối cùng là ngài ấy muốn gì đây chứ?
Dù trong lòng đầy nỗi oán hận nhưng không thốt lời nào, hắn vội vã đi tìm khắp nơi thì vừa lúc nhìn thấy cửa sổ được mở toang, mắt hắn sáng lên, hô to: “Chủ tử, cô ta chạy thoát rồi.”
Thượng Quan Cửu U cấp tốc đến trước cửa sổ xem xét thì thấy một mảnh gỗ vụn, lòng sinh nghi, vậy là đã có người phá cửa sổ đến cứu nàng ấy, là ai chứ?
Lúc này, bên ngoài cũng ồn ào hẳn lên, “Thái tử… Mau vào cứu thái tử đi……”
“Hoàng thượng, Cửu U vương đã cứu được thái tử rồi!”
“Cửu U vương?”
Hoàng đế có chút ngạc nhiên, đêm nay không phải là đêm động phòng hoa chúc của Cửu U vương sao? Sao có thể chạy đến ứng cứu?
Vừa nghĩ đến đây thì bỗng hai bóng đen xuất hiện trước mặt. Thượng Quan Cửu U phủ phục, cung kính nói: “Thần đệ bái kiến hoàng huynh.”
Trong ánh mắt đen tối của hoàng đế hiện lên mấy phần nghi kỵ. Người đưa tay ra hiệu không cần đa lễ, trầm giọng nói: “Hoàng đệ, Nhiếp Chính vương phủ cách xa nơi này, đệ làm sao đến cứu hỏa kịp lúc vậy?”
Thượng Quan Cửu U mặt không đỏ, hơi thở cũng nhẹ nhàng, nói: “Hồi hoàng huynh, hôm nay thái tử uống say đến nổi đứng không vững, thần đệ rất lo lắng nên mới đến thăm. Ai ngờ chưa đến hoàng cung thì đã nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, thần đệ liền thi triển khinh công chạy vào trong cung thì phát hiện Thượng Dương điện của thái tử đang cháy!”
Hoàng đế nghe xong cảm thấy rất nực cười. Hắn từ khi nào lại đối xử tốt với thái tử như vậy. Dã tâm của hắn hừng hực thế kia, thái tử là người mà hắn muốn trừ khử sớm, hay là... hay là do hắn phóng hỏa?
Đảo mắt suy nghĩ, không thể có khả năng này, nếu là hắn phóng hỏa thì hắn vào cung không phải càng thêm bị nghi ngờ hay sao.
Vậy hắn vào cung để làm gì? Đây đúng là điểm khiến người ta hoài nghi!
Hoàng đế lúc này mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, vội vàng hỏi: “Các người đi ra từ Thượng Dương điện, vậy thái tử đâu?”
Thượng Quan Cửu U chắp tay nói: “Hoàng huynh, thần đệ không tìm thấy tung tích của thái tử. Cửa sổ đã bị phá, chắc là không có chuyện gì, hoàng huynh không cần lo lắng.”
Vừa nói, một âm thanh yếu ớt vang lên từ bên Huyền Môn, “Phụ hoàng, nhi thần ở đây.”
Hoàng đế vui mừng, chạy vội qua, Thượng Quan Cửu U cũng đi theo, đúng là thái tử, y phục của người bị cháy đen, trên đùi cũng có một mảng thịt bị cháy khét, mặt mày thì rất kinh hãi.
Hoàng đế ngồi xuống, đưa tay run rẩy hỏi: “Thái tử, con sao rồi?”
Thái tử cười khổ sở, “Phụ hoàng, con không sao. Chỉ là chân của con bị gãy do có người đánh trúng thôi.”
Hoàng đế nghe mà nát lòng, vội vàng quay về sau lưng giận dữ quát bọn thái giám: “Thái y, còn không mau truyền thái y đến đây ngay cho trẫm...”
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy tình trạng thảm hại của thái tử, trong lòng cũng có chút bối rối, định hỏi Vu Thức Vy như thế nào rồi nhưng sợ bị nghi ngờ nên đành nén lại: “Thái tử có nhìn thấy ai phóng hỏa không?” Thái tử ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cửu U, hồ nghi, “Cửu hoàng thúc, sao thúc lại ở đây?” Thượng Quan Cửu U sững sờ, biết mình sắp chuốc phiền phức nên đành cười: “Không có gì, bổn vương thấy người uống say quá nên mới đến thăm.”
Thái tử gật đầu, trong lòng cũng không quan tâm mấy vì hắn đang bận quan tâm đến một người khác. Nàng ta đẩy thanh xà rơi xuống làm tay bỏng nát, không biết như thế nào rồi...
Trong gian phòng của một khách điếm nọ, một bóng áo trắng bận bịu đi tới đi lui lo lắng, xoa thuốc, băng bó, nấu thuốc, đỡ nữ tử đang nằm bất tỉnh trên giường kia uống thuốc...
Trời tờ mờ sáng nhưng sắc trời đã rõ.
Vu Thức Vy cảm giác nỗi đau bỏng rát từ bàn tay truyền đến dữ dội khiến nàng kinh hãi mở trừng mắt nhìn vô định vào tấm rèm che màu xám cạnh giường. Giữa mớ ý thức hỗn độn trong đầu, tia mắt nàng tụ lại trên đầu một người đang gục đầu bên cạnh.
Lông mày dựng đứng, cương nghĩ như thương sơn, hùng tráng mà tú lệ, mi mắt dài lúc ngủ dài tựa cánh quạ, rung rinh tuyệt đẹp, cái mũi cao thẳng, từng chỗ từng chỗ như một bức tranh được phác họa tỉ mỉ, di thế truyền thừa, tuyên cổ bất biến.
Vu Thức Vy tim đập loạn nhịp, lòng khấp khởi vui sướng, Giang Nguyệt, đúng là chàng rồi, đúng là chàng đã trở về rồi!
Có lẽ thanh âm trong nội tâm nàng phát quá quá mạnh mẽ, có lẽ linh hồn của hai người đã sớm hòa thành một thể, cho nên Hàn Giang Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy, y vội vàng nhìn Vu Thức Vy.
“Vy Nhi, nàng tỉnh rồi.”
Đôi mắt thanh lãnh chứa chan cả một hồ vui sướng, mênh mang sóng sáng như ánh trăng phản chiếu, sáng tỏ làm đê mê lòng người.
Vu Thức Vy sững sờ nhìn y một hồi lâu rồi bỗng nhiên mỉm cười, không màng đến vết thương ở tay, này đưa tay ôm lấy cổ y, kéo y vào lòng, “Giang Nguyệt, sao chàng lại quay về?”
Hàn Giang Nguyệt bối rối muốn đẩy nàng ra nhưng lại không nỡ vì tay nàng đang mang trọng thương, nàng cũng chưa bao giờ mừng rỡ thế này, nên y cũng không dám quấy nhiễu nàng.
“Ta nhớ nàng nên ra lén về.”
Thật ra vì có một nhóm theo dõi ám sát y nên y chạy đến kinh thành. Y không dám nói ra vì sợ nàng sẽ lo lắng.
Vu Thức Vy cảm thấy ấm áp trong lòng như được sưởi ấm bên một lò sưởi. Những tảng băng trong tâm hồn nàng đều như tan chảy, cả thế này chỉ còn lại hơi ấm này thôi, hơi ấm của y dàng cho nàng...
“Ta cũng nhớ chàng.” Vu Thức Vy kề sang tai y khẽ nói.
Tuy trong bốn tháng nay, hầu như ngày nào họ cũng thư từ qua lại nhưng làm sao có thể bằng gặp nhau trực tiếp thế này được?
Nàng hận mình không thể giả nam trang để đến biên cương tìm y. Hơn nữa nàng vẫn chưa hoàn thành xong việc của mình.
Bất quá...
Vu Thức Vy bỗng dưng buông cổ Hàn Giang Nguyệt ra, nghiêm trọng nhìn y, “Giang Nguyệt, chàng lén trở về thế này không sợ có người phát hiện sao? Hôm qua chàng tùy tiện vào kinh cứu ta, chàng có bị thương ở đâu không? Có bị ai phát hiện không?”
Ám vệ của Thượng Quan Cửu U lúc đó đang ở bên ngoài, chắc chắn y đã bị Thượng Quan Cửu U phát hiện rồi.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy biến sắc, trầm giọng: “Giang Nguyệt, chàng mau đi đi, mau trở về Bắc Cương, nếu có người phát hiện chàng tự ý rời vị trí, không triệu mà vào kinh thì sẽ mang tội chết đấy.”
Hoàng đế bản tính vốn hay nghi kỵ. Nếu bị hoàng đế phát hiện, những chuyện lớn như... tự ý rời vị trí, lâm trận bỏ chạy, không triệu mà vào kinh cũng ngang ngửa với đại tội tạo phản, hoàng đế nhất định sẽ nhân cơ hội này mà trừ khử Hàn Giang Nguyệt, thu hồi binh quyền!
Tuy nàng tin rằng Hàn Giang Nguyệt có khả năng tự bảo vệ mình thoát chết nhưng chỉ sợ khó khăn cho địa vị Hàn Giang Nguyệt trên thế gian sau này thôi!
Bình luận facebook