Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
44247
Thức Vy?
Nghe thấy hắn gọi tên nàng, Vu Thức Vy liền cảm thấy cực kì căm ghét ghê tởm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống giọng nói cũng trở lên lạnh băng, sau đó đứng lên, "vương gia đến đây có việc gì không?"
Âm thanh lạnh như băng tuyết dường như một cú đánh vào đầu, đập tan sự hoan hỉ trong lòng Thượng Quan Diệp khi gặp nàng, vội vã thu lại ánh nhìn đầy tâm tư đó lại, có chút lúng túng, "bổn vương nghe nói Hoa nhi từng phái sát thủ tới hành thích ngươi, bị giam vào thiên lao......"
"Vậy vương gia nên tới thiên lao, chứ không phải Xạ Nguyệt Cư."
"Thức Vy, vậy ngươi có bị gì không?" Thượng Quan Diệp bỗng dưng hỏi, trong mắt ẩn hiện nét lo lắng.
Vu Thức Vy ngây người, có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn không nên nói là Vu Vinh Hoa đang ở đâu sao?
Không ngờ lại hỏi nàng có bị sao không, hơ ~ thật nực cười......
"Vương gia tới đây là để hỏi chuyện này?"
Hay là chỉ là lễ trước binh sau, chút nữa sẽ tìm nàng đòi người!
Lễ trước binh sau?
Hừm!
Hắn ta tới phụ nữ còn lợi dụng, ngoài sự bỉ ổi vô lại, nàng thực không dám tin hắn còn có cái gì gọi là phong độ của quân tử lễ trước binh sau! Thượng Quan Diệp có chút không thể chấp nhận được thái độ này của nàng, giống như trong mắt nàng hắn là câu chuyện nực cười!
Nực cười sao?
Thượng Quan Diệp đáy lòng nổi lên nộ khí, tiến lên trước một bước trầm giọng nói: "sao? rất nực cười? bổn vương nghe tin ngươi bị hành thích, liền không ngừng nghỉ đi tới đây, rất nực cười sao?"
Vu Thức Vy cười lạnh đáp, "tất nhiên rất nực cười!"
Chuyện này không nực cười, còn chuyện gì nực cười hơn chứ?
"Ngươi......"
Sắc mặt Thượng Quan Diệp trầm xuống, bất ngờ ra tay, một tay bóp chặt cổ Vu Thức Vy, gương mặt đầy vẻ âm hiểm nhìn vào nàng, trong lòng có cảm giác dằn vặt yêu không được hận cũng không xong.
Yêu nàng, vì nàng là nữ tử đầu tiên khiến tim hắn đập nhanh!
Hận nàng, vì nàng là kẻ có mối thù huyết hải không đội trời chung với hắn!
Nàng hiện giờ đang nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn nhẹ động thủ, cũng có thể khiến nàng lập tức hương tiêu ngọc tàn!
Đông Phương Hoàn cũng đã nói nếu hắn muốn ngồi lên ngai vàng, bắt buộc phải giết chết nàng!
Hắn cũng muốn cái gì cũng không quan tâm, diệt trừ mọi chướng ngại, nhưng......hắn không ra tay được!
Lâu sau, Thượng Quan Diệp bỗng nhiên thả Vu Thức Vy ra, cánh tay kéo Vu Thức Vy vào lòng, cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, hỏi: "Ngươi đối với ta thực là không có cảm giác gì sao?"
Vu Thức Vy nhìn ánh mắt như bị mê hoặc của hắn, bỗng nhiên mắt long lanh cười một cái, "có chứ!"
Nàng đối với hắn tất nhiên là có cảm giác, cực kỳ mạnh mẽ.
Ánh mắt Thượng Quan Diệp lay động, có chút vui mừng lướt qua, đến mức không nhìn ra đáy mắt Vu Thức Vy rất nhanh có lướt qua vẻ chế giễu, vội vàng hỏi: "Có cảm giác gì?"
Lẽ nào nàng đối với hắn cũng có cảm giác đó?
Ý cười trên khóe miệng Vu Thức Vy càng đậm, yêu kiều nói: "Cảm giác của ta đối với người như cảm giác khi uống say vậy."
"Cảm giác khi uống say?" Là cảm giác gì?
"Muốn nôn mà không nôn được, chỉ có thể buồn nôn khan."
Cái gì?
Muốn nôn mà không nôn được, chỉ có thể buồn nôn khan.
Đây chính là cảm giác của nàng đối với hắn?
Thượng Quan Diệp đẩy mạnh Vu Thức Vy ra, quanh người tràn đầy sát khí, nổi điên lên nhìn vào Vu Thức Vy, cắn răng nói: "Vu Thức Vy, ngươi muốn chết sao!"
Tình cảm của hắn, tới trước mặt nàng, không ngờ lại làm nàng cảm thấy buồn nôn, đáng hận! chết tiệt!
Vu Thức Vy đối mặt với cơn giận dữ của hắn, không hề có một chút cảm thấy áy náy, đáy mắt toàn là chế giễu, "Thượng Quan Diệp, ngươi đừng có nói với ta, ngươi yêu ta rồi, hơ hơ......nếu thế thật, vậy thì đó là câu chuyện cười nực cười nhất trên đời này!"
Kiếp trước, nàng giữ chặt trái tim mình hèn hạ đi theo sau hắn, chỉ mong hắn có thể quay đầu nhìn mình một cái. Nhưng mà, cho đến khi tim lạnh rồi, chết rồi, cũng không đổi lại một chút thương tiếc nào của hắn, đổi lại chỉ có chiếu thư phế hậu.
Hắn giết chết con của nàng, mà đó cũng là cốt nhục của hắn, hổ không ăn thịt con, hắn đến súc sinh cũng không bằng!
Mỗi khi nàng nhìn hắn thêm một cái, nàng đều cảm thấy buồn nôn vô cùng, lần này không thể ngăn cản hắn cứu chữa thủy hoạn, nhất định là do tên Đông Phương Hoàn đó ở đằng sau giúp sức.
Không vội, sớm muộn gì nàng cũng lật đổ được hắn!
Thượng Quan Diệp nhìn vào ánh mắt chế giễu cùng cực đó của nàng, trong lòng "soạt" một tiếng, như bị xé rách một lỗ, máu chảy tràn trề, máu tươi chảy ra, nỗi đau khiến hắn triệt để tỉnh lại.
Hắn đang làm cái gì?
Rõ ràng biết là Vu Thức Vy căm hận hắn, còn chạy tới tự tìm nỗi nhục vào mình.
Đủ rồi, thực sự đủ rồi!
Hắn không bao giờ muốn nhìn vào ánh mắt căm hận đó của nàng nữa, không bao giờ muốn nghe những lời nói lạnh như dao cắt của nàng nữa, giết nàng chứ gì, hắn có thể làm được!
Ánh mắt Thượng Quan Diệp lạnh xuống, âm hiểm nhìn nàng, "Vu Thức Vy, ta tới tìm ngươi là để đòi lại Hoa nhi về, mau giao người ra đây, nếu không ta sẽ san bằng Xạ Nguyệt Cư này ra."
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn những đám mây cuộn tròn bồng bềnh trên trời, đưa tay chắp về phía sau, chầm chậm nói: "có bản lĩnh thì ngươi động thủ a."
Vừa nói dứt lời, "soạt, soạt, soạt" vô số bóng đen như thần binh bay xuống trước mặt Vu Thức Vy, ai ai cũng cao to vạm vỡ, sát khí đằng đằng, cả sân vườn cũng trở nên âm u lạnh lẽo trước sự xuất hiện của bọn họ.
Ám vệ của Vu Thức Vy?
Ánh mắt Thượng Quan Diệp nghiêm lại, vội lui về sau hai bước, trong lòng nổi lên tiếng báo động cảnh giác, khí phách thật lớn mạnh, hắn đã đứng xa như thế này rồi, nhưng vẫn cảm nhận được lực lượng vô hình đó, như lưỡi dao thép sắc bén ghì vào cổ hắn.
Những người này công lực đều tuyệt đối lợi hại hơn hắn, một lúc hắn phải đối phó với nhiều người thế này, căn bản là không có đường thắng!
Bảo sao......bảo sao Vu Thức Vy chẳng e sợ điều gì.
Hiện giờ nếu hắn chỉ có ý định giết Vu Thức Vy cũng chưa đủ, hắn còn phải có thực lực để giết nàng mới được!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Diệp thu sát khí đầy mình lại, nhấn mạnh nói: "Vu Thức Vy, ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Lời nói giống hệt vậy, một chữ không thiếu trả lại cho ngươi." Nàng cũng sẽ không tha cho hắn ta!
"Hừm ~" Thượng Quan Diệp kéo áo, phẫn nỗ rời khỏi Xạ Nguyệt Cư.
"Tiểu thư, có cần thuộc hạ đi ám sát hắn không?" Lạc Thanh Phong nói.
Vu Thức Vy giơ tay, hờ hững nói: "không cần, chấu chấu sau mùa thu, bật nhảy chẳng được vài ngày nữa đâu, đề cao phòng ngừa cảnh giác là được, đúng rồi, bên phủ Nhiếp Chính Vương có động tĩnh gì không?"
"Thưa tiểu thư, chúng ta phá hủy liền mấy cái sòng bạc của hắn, hắn chắc cũng đã biết, nhưng lại không có bất kì động tĩnh gì, sáng nay lại báo bệnh không lên triều, hoàng thượng đã bắt đầu nghi ngờ hắn, phái người âm thầm theo dõi hắn."
"Vậy để sự nghi ngờ của hoàng thượng tăng thêm, đi tìm người làm cho Thượng Quan Cửu U một bộ long bào."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ ý của tiểu thư!"
Phủ Nhiếp Chính Vương
Thượng Quan Cửu U đang trong Trầm Hương đài viết mật thư, liền thấy bóng người nghiêng nghiêng ngả ngả xông vào, gương mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, "Vương gia......vương gia, không xong rồi......người mau ra hậu viên xem xem......"
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, không vui vẻ nhìn bộ dạng run sợ như cầy sấy của tên gia đinh, thấp giọng nói: "đồ hèn mạt, trời có sập xuống cũng không được kĩnh hãi, hiện giờ đây là bộ dạng gì?"
"Vương gia, quá đáng sợ rồi......"
Thượng Quan Cửu U không thèm để ý tới hắn, mà bước đi như bay tới hậu viên, trong hậu viên truyền lại tiếng hét cực kỳ bi thảm, "a....a....."
Lòng Thượng Quan Cửu U trầm lại, chân vừa bước vào hậu viên, ngay khắc sau, liền bị cảnh tưởng khủng bố trong hậu viên làm kinh ngạc dừng chân lại, trợn to hai mắt, không thể tin được!
Chỉ thấy vô số đầu người đổ dồn một đống giữa hậu viên, giống như một núi đầu người, máu be bét, đen xì, sáng choang, trắng là màu của những gương mặt méo mó, đen là màu tóc rối loạn, máu be bét là vết dao chỗ cắt cổ lưu lại vết cắt kinh hãi.
Đôi mắt Thượng Quan Cửu U dao động, trong đầu toàn tiếng vang ong đầu, hồi thần lại xong, lớn tiếng nói, "A Mông, chuyện này là thế nào?"
Thân hình A Mông chớp nhoắng xuất hiện sau lưng Thượng Quan Cửu U, sắc mặt nặng nề chưa từng có, chắp tay nói: "thưa chủ tử, đây là năm trăm sát thủ mà chúng ta phái đi, toàn bộ đều bị cắt đầu mang về đây, không ngờ bọn thuộc hạ không có bất kì phát hiện gì, đầu của năm trăm sát thủ này đã thần không biết quỷ không hay được để ở đây rồi! "
Cái gì?
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U đột nhiên thay đổi, giọng nói có chút lên cao, "năm trăm người không có một người sống sót."
"Vâng, toàn bộ đã chết hết!"
Thượng Quan Cửu U thở dài một hơi, cưỡng ép nộ khí trong lòng lại, trầm giọng nói: "đi điều tra cho ta, là do Hàn Giang Nguyệt làm, hay là do Vu Thức Vy làm!"
A Mông từ trong ngực lấy ra một phong thư, "vương gia không cần điều tra, ở đây có phong thư, viết là đích thân vương gia mở."
Thượng Quan Cửu U cầm lại phong thư, mở ra xem, trên người lập tức sát khí đằng đằng, đáy mắt như quát gió gọi mây, lấy tay xé vụn phong thư ra, cắn răng cắn lợi nói: "hảo tên Hàn Giang Nguyệt, hảo tên Hàn Giang Nguyệt!"
Không ngờ có thể giết chết năm trăm sát thủ của hắn, còn thần không biết quỷ không hay mang về đây, trước đây, là hắn xem thường y rồi!
Thức Vy?
Nghe thấy hắn gọi tên nàng, Vu Thức Vy liền cảm thấy cực kì căm ghét ghê tởm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống giọng nói cũng trở lên lạnh băng, sau đó đứng lên, "vương gia đến đây có việc gì không?"
Âm thanh lạnh như băng tuyết dường như một cú đánh vào đầu, đập tan sự hoan hỉ trong lòng Thượng Quan Diệp khi gặp nàng, vội vã thu lại ánh nhìn đầy tâm tư đó lại, có chút lúng túng, "bổn vương nghe nói Hoa nhi từng phái sát thủ tới hành thích ngươi, bị giam vào thiên lao......"
"Vậy vương gia nên tới thiên lao, chứ không phải Xạ Nguyệt Cư."
"Thức Vy, vậy ngươi có bị gì không?" Thượng Quan Diệp bỗng dưng hỏi, trong mắt ẩn hiện nét lo lắng.
Vu Thức Vy ngây người, có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn không nên nói là Vu Vinh Hoa đang ở đâu sao?
Không ngờ lại hỏi nàng có bị sao không, hơ ~ thật nực cười......
"Vương gia tới đây là để hỏi chuyện này?"
Hay là chỉ là lễ trước binh sau, chút nữa sẽ tìm nàng đòi người!
Lễ trước binh sau?
Hừm!
Hắn ta tới phụ nữ còn lợi dụng, ngoài sự bỉ ổi vô lại, nàng thực không dám tin hắn còn có cái gì gọi là phong độ của quân tử lễ trước binh sau! Thượng Quan Diệp có chút không thể chấp nhận được thái độ này của nàng, giống như trong mắt nàng hắn là câu chuyện nực cười!
Nực cười sao?
Thượng Quan Diệp đáy lòng nổi lên nộ khí, tiến lên trước một bước trầm giọng nói: "sao? rất nực cười? bổn vương nghe tin ngươi bị hành thích, liền không ngừng nghỉ đi tới đây, rất nực cười sao?"
Vu Thức Vy cười lạnh đáp, "tất nhiên rất nực cười!"
Chuyện này không nực cười, còn chuyện gì nực cười hơn chứ?
"Ngươi......"
Sắc mặt Thượng Quan Diệp trầm xuống, bất ngờ ra tay, một tay bóp chặt cổ Vu Thức Vy, gương mặt đầy vẻ âm hiểm nhìn vào nàng, trong lòng có cảm giác dằn vặt yêu không được hận cũng không xong.
Yêu nàng, vì nàng là nữ tử đầu tiên khiến tim hắn đập nhanh!
Hận nàng, vì nàng là kẻ có mối thù huyết hải không đội trời chung với hắn!
Nàng hiện giờ đang nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn nhẹ động thủ, cũng có thể khiến nàng lập tức hương tiêu ngọc tàn!
Đông Phương Hoàn cũng đã nói nếu hắn muốn ngồi lên ngai vàng, bắt buộc phải giết chết nàng!
Hắn cũng muốn cái gì cũng không quan tâm, diệt trừ mọi chướng ngại, nhưng......hắn không ra tay được!
Lâu sau, Thượng Quan Diệp bỗng nhiên thả Vu Thức Vy ra, cánh tay kéo Vu Thức Vy vào lòng, cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, hỏi: "Ngươi đối với ta thực là không có cảm giác gì sao?"
Vu Thức Vy nhìn ánh mắt như bị mê hoặc của hắn, bỗng nhiên mắt long lanh cười một cái, "có chứ!"
Nàng đối với hắn tất nhiên là có cảm giác, cực kỳ mạnh mẽ.
Ánh mắt Thượng Quan Diệp lay động, có chút vui mừng lướt qua, đến mức không nhìn ra đáy mắt Vu Thức Vy rất nhanh có lướt qua vẻ chế giễu, vội vàng hỏi: "Có cảm giác gì?"
Lẽ nào nàng đối với hắn cũng có cảm giác đó?
Ý cười trên khóe miệng Vu Thức Vy càng đậm, yêu kiều nói: "Cảm giác của ta đối với người như cảm giác khi uống say vậy."
"Cảm giác khi uống say?" Là cảm giác gì?
"Muốn nôn mà không nôn được, chỉ có thể buồn nôn khan."
Cái gì?
Muốn nôn mà không nôn được, chỉ có thể buồn nôn khan.
Đây chính là cảm giác của nàng đối với hắn?
Thượng Quan Diệp đẩy mạnh Vu Thức Vy ra, quanh người tràn đầy sát khí, nổi điên lên nhìn vào Vu Thức Vy, cắn răng nói: "Vu Thức Vy, ngươi muốn chết sao!"
Tình cảm của hắn, tới trước mặt nàng, không ngờ lại làm nàng cảm thấy buồn nôn, đáng hận! chết tiệt!
Vu Thức Vy đối mặt với cơn giận dữ của hắn, không hề có một chút cảm thấy áy náy, đáy mắt toàn là chế giễu, "Thượng Quan Diệp, ngươi đừng có nói với ta, ngươi yêu ta rồi, hơ hơ......nếu thế thật, vậy thì đó là câu chuyện cười nực cười nhất trên đời này!"
Kiếp trước, nàng giữ chặt trái tim mình hèn hạ đi theo sau hắn, chỉ mong hắn có thể quay đầu nhìn mình một cái. Nhưng mà, cho đến khi tim lạnh rồi, chết rồi, cũng không đổi lại một chút thương tiếc nào của hắn, đổi lại chỉ có chiếu thư phế hậu.
Hắn giết chết con của nàng, mà đó cũng là cốt nhục của hắn, hổ không ăn thịt con, hắn đến súc sinh cũng không bằng!
Mỗi khi nàng nhìn hắn thêm một cái, nàng đều cảm thấy buồn nôn vô cùng, lần này không thể ngăn cản hắn cứu chữa thủy hoạn, nhất định là do tên Đông Phương Hoàn đó ở đằng sau giúp sức.
Không vội, sớm muộn gì nàng cũng lật đổ được hắn!
Thượng Quan Diệp nhìn vào ánh mắt chế giễu cùng cực đó của nàng, trong lòng "soạt" một tiếng, như bị xé rách một lỗ, máu chảy tràn trề, máu tươi chảy ra, nỗi đau khiến hắn triệt để tỉnh lại.
Hắn đang làm cái gì?
Rõ ràng biết là Vu Thức Vy căm hận hắn, còn chạy tới tự tìm nỗi nhục vào mình.
Đủ rồi, thực sự đủ rồi!
Hắn không bao giờ muốn nhìn vào ánh mắt căm hận đó của nàng nữa, không bao giờ muốn nghe những lời nói lạnh như dao cắt của nàng nữa, giết nàng chứ gì, hắn có thể làm được!
Ánh mắt Thượng Quan Diệp lạnh xuống, âm hiểm nhìn nàng, "Vu Thức Vy, ta tới tìm ngươi là để đòi lại Hoa nhi về, mau giao người ra đây, nếu không ta sẽ san bằng Xạ Nguyệt Cư này ra."
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn những đám mây cuộn tròn bồng bềnh trên trời, đưa tay chắp về phía sau, chầm chậm nói: "có bản lĩnh thì ngươi động thủ a."
Vừa nói dứt lời, "soạt, soạt, soạt" vô số bóng đen như thần binh bay xuống trước mặt Vu Thức Vy, ai ai cũng cao to vạm vỡ, sát khí đằng đằng, cả sân vườn cũng trở nên âm u lạnh lẽo trước sự xuất hiện của bọn họ.
Ám vệ của Vu Thức Vy?
Ánh mắt Thượng Quan Diệp nghiêm lại, vội lui về sau hai bước, trong lòng nổi lên tiếng báo động cảnh giác, khí phách thật lớn mạnh, hắn đã đứng xa như thế này rồi, nhưng vẫn cảm nhận được lực lượng vô hình đó, như lưỡi dao thép sắc bén ghì vào cổ hắn.
Những người này công lực đều tuyệt đối lợi hại hơn hắn, một lúc hắn phải đối phó với nhiều người thế này, căn bản là không có đường thắng!
Bảo sao......bảo sao Vu Thức Vy chẳng e sợ điều gì.
Hiện giờ nếu hắn chỉ có ý định giết Vu Thức Vy cũng chưa đủ, hắn còn phải có thực lực để giết nàng mới được!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Diệp thu sát khí đầy mình lại, nhấn mạnh nói: "Vu Thức Vy, ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Lời nói giống hệt vậy, một chữ không thiếu trả lại cho ngươi." Nàng cũng sẽ không tha cho hắn ta!
"Hừm ~" Thượng Quan Diệp kéo áo, phẫn nỗ rời khỏi Xạ Nguyệt Cư.
"Tiểu thư, có cần thuộc hạ đi ám sát hắn không?" Lạc Thanh Phong nói.
Vu Thức Vy giơ tay, hờ hững nói: "không cần, chấu chấu sau mùa thu, bật nhảy chẳng được vài ngày nữa đâu, đề cao phòng ngừa cảnh giác là được, đúng rồi, bên phủ Nhiếp Chính Vương có động tĩnh gì không?"
"Thưa tiểu thư, chúng ta phá hủy liền mấy cái sòng bạc của hắn, hắn chắc cũng đã biết, nhưng lại không có bất kì động tĩnh gì, sáng nay lại báo bệnh không lên triều, hoàng thượng đã bắt đầu nghi ngờ hắn, phái người âm thầm theo dõi hắn."
"Vậy để sự nghi ngờ của hoàng thượng tăng thêm, đi tìm người làm cho Thượng Quan Cửu U một bộ long bào."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ ý của tiểu thư!"
Phủ Nhiếp Chính Vương
Thượng Quan Cửu U đang trong Trầm Hương đài viết mật thư, liền thấy bóng người nghiêng nghiêng ngả ngả xông vào, gương mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, "Vương gia......vương gia, không xong rồi......người mau ra hậu viên xem xem......"
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, không vui vẻ nhìn bộ dạng run sợ như cầy sấy của tên gia đinh, thấp giọng nói: "đồ hèn mạt, trời có sập xuống cũng không được kĩnh hãi, hiện giờ đây là bộ dạng gì?"
"Vương gia, quá đáng sợ rồi......"
Thượng Quan Cửu U không thèm để ý tới hắn, mà bước đi như bay tới hậu viên, trong hậu viên truyền lại tiếng hét cực kỳ bi thảm, "a....a....."
Lòng Thượng Quan Cửu U trầm lại, chân vừa bước vào hậu viên, ngay khắc sau, liền bị cảnh tưởng khủng bố trong hậu viên làm kinh ngạc dừng chân lại, trợn to hai mắt, không thể tin được!
Chỉ thấy vô số đầu người đổ dồn một đống giữa hậu viên, giống như một núi đầu người, máu be bét, đen xì, sáng choang, trắng là màu của những gương mặt méo mó, đen là màu tóc rối loạn, máu be bét là vết dao chỗ cắt cổ lưu lại vết cắt kinh hãi.
Đôi mắt Thượng Quan Cửu U dao động, trong đầu toàn tiếng vang ong đầu, hồi thần lại xong, lớn tiếng nói, "A Mông, chuyện này là thế nào?"
Thân hình A Mông chớp nhoắng xuất hiện sau lưng Thượng Quan Cửu U, sắc mặt nặng nề chưa từng có, chắp tay nói: "thưa chủ tử, đây là năm trăm sát thủ mà chúng ta phái đi, toàn bộ đều bị cắt đầu mang về đây, không ngờ bọn thuộc hạ không có bất kì phát hiện gì, đầu của năm trăm sát thủ này đã thần không biết quỷ không hay được để ở đây rồi! "
Cái gì?
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U đột nhiên thay đổi, giọng nói có chút lên cao, "năm trăm người không có một người sống sót."
"Vâng, toàn bộ đã chết hết!"
Thượng Quan Cửu U thở dài một hơi, cưỡng ép nộ khí trong lòng lại, trầm giọng nói: "đi điều tra cho ta, là do Hàn Giang Nguyệt làm, hay là do Vu Thức Vy làm!"
A Mông từ trong ngực lấy ra một phong thư, "vương gia không cần điều tra, ở đây có phong thư, viết là đích thân vương gia mở."
Thượng Quan Cửu U cầm lại phong thư, mở ra xem, trên người lập tức sát khí đằng đằng, đáy mắt như quát gió gọi mây, lấy tay xé vụn phong thư ra, cắn răng cắn lợi nói: "hảo tên Hàn Giang Nguyệt, hảo tên Hàn Giang Nguyệt!"
Không ngờ có thể giết chết năm trăm sát thủ của hắn, còn thần không biết quỷ không hay mang về đây, trước đây, là hắn xem thường y rồi!
Bình luận facebook