Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248
44248
Hoàng cung
Điện Kinh Hồng
Diệp tiệp dư, cũng chính đã từng là Diệp hoàng hậu, đang soi gương vẽ chân mày, lông mày đen cong cong như mặt trăng, khiến đôi mắt càng trở lên sáng lạn long lanh hơn. Trên gương hiện lên một gương mặt được trang điểm đẹp trang nhã, phong vận không hề thua kém bộ dạng thanh tú năm xưa.
Diệp tiệp dư sờ lên mặt mình, đáy mắt lướt qua chút hận ý và tự giễu, "không ngờ rằng Diệp Tương Nghi ta lại rơi vào cảnh trở thành một oán phụ trốn thâm cung dùng nhan sắc để hầu hạ người khác."
Như Mộng cung kính đứng cạnh, gương mặt thanh lạnh, "nương nương vì bảo toàn vinh danh cho phủ Ninh quốc công, bắt buộc phải làm thế này."
Diệp Tương Nghi bỗng nhớ tới một chuyện, sắc mặt liền thay đổi, "Như Mộng, Hoa nhi vẫn chưa tìm thấy sao?"
Như Mộng gật gật đầu, "vẫn chưa, người của chúng ta, người của phủ Ninh quốc công đã tìm khắp cả kinh thành đều không thấy, ngoại trừ nơi ở của Vu Thức Vy, Xạ Nguyệt Cư."
"Vu, Thức, Vy......"
Ánh mắt Diệp tiệp dư dần trầm lại, mặt đầy hận ý, nhất định là nàng ta, Hoa nhi nhất định đã rơi vào tay nàng ta rồi, Hoa nhi.......chắc là lành ít dữ nhiều rồi!
Bỗng dưng, Diệp tiệp dư kêu gào ai oán một tiếng, ôm mặt nằm dài trên bàn trang điểm khóc lên, "hu hu hu.......Hoa nhi........"
Như Mộng kéo kéo bà ta, trong lòng có chút buồn, nhiều hơn nữa là sự tê dại, "nương nương, đừng khóc nữa, hiện giờ chỉ khi người lại được lên ngôi vị hoàng hậu, thì mới có thể giúp Tư Nhu công chúa báo thù."
Tiếng khóc của Diệp tiệp dư bỗng dưng ngừng lại, từ trong tuyệt vọng ngẩng đầu lên, ánh mắt ác độc nói: "ngươi nói đúng, ta chỉ có lại được lên ngôi vị hoàng hậu, nắm quyền sát sinh trong tay, mới có thể triệt để diệt cỏ tận gốc ả tiện nhân Vu Thức Vy đó!"
"Vậy......nương nương định làm như nào?"
"Cái này......"
Kế hoạch của bà ta còn chưa nghĩ xong, bên ngoài có một cung nữ vội vàng chạy vào, cũng chính là một trong những tâm phúc của bà ta, trên tay cầm một phong thư giấy vàng được dán kín, "nương nương, đây là do Cửu U vương phái người mang tới."
Ánh mắt Diệp tiệp dư trầm lại, nhanh chóng bóc thư ra, đọc kĩ từng chữ không bỏ xót chữ nào, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm, "Như Mộng, đi viết cho phụ thân ta một bức thư, bảo ông ấy nhận Vu Thức Vy làm cháu nuôi, sau đó......"
Xạ Nguyệt Cư
Hàm Yên một thân cải trang thành nam nhi, từ bên ngoài chạy về, trên mặt tràn đầy vẻ hoan hỉ, "tiểu thư, có tin tốt đây, Vương gia ngài ấy không sao cả, hơn nữa đã tới Ngu Thành rồi, qua ba ngày nữa sẽ tới kinh thành!"
Vu Thức Vy đang trèo chiếc thuyền nhỏ, ở giữa ao rắc nước thuốc, để có thể kéo dài chu kì nở của hoa sen, nghe thấy Hàm Yên nói vậy, liền vội ngẩng đầu, yêu kiều cười nói: "đi mua chút hạnh nhân tươi mới về đây, ta sẽ tự tay làm bánh hạnh nhân cho huynh ấy."
Hàm Yên nghe xong chỉ thấy có chút buồn cười, "tiểu thư, ba ngày nữa mới tới cơ, người sớm thế này đã đi mua hạnh nhân......ý, chờ đã, ý của người là......"
Vu Thức Vy chớp chớp mắt, "còn không mau đi?"
"vâng vâng vâng, nô tì đi ngay, đi ngay!" Hàm Yên vui vẻ rời đi.
Bước trước vừa rời khỏi, bước sau Đại Phúc đã bước vào, cung kính nói: "tiểu thư, Ninh quốc công tới thăm hỏi."
"Ninh quốc công? sao ông ta lại tự mình tới đây?"
Vu Thức Vy ngạc nhiên trèo thuyền về cạnh cây cầu nhỏ, Đại Phúc đỡ lấy tay kéo nàng lên, cúi đầu nói: "thuộc hạ cũng không biết."
"Mời ông ấy vào đi, ta đi thay bộ y phục."
Đại Phúc cung kính mời Diệp Lâm Đào vào, "Ninh quốc công, mời ngồi, tiểu thư đi thay y phục, lập tức tới."
Diệp Lâm Đào gật gật đầu, sao đó đánh giá ngôi vườn trồng đầy hoa sen một lượt, trong vườn hương thơm thoang thoảng bay lượn khắp nơi, cây cầu nhỏ nước chảy, lá sen điềm điềm, trong ao cá chép hoa bơi lượn vui đùa, trên hoa sen hồ điệp nhảy múa, thanh tĩnh dịu lòng người, có thể bày trí khu vườn trở thành một phong cảnh bồi dưỡng tâm tình thế này, đủ để thấy chủ nhân của nó là người cao nhã thanh khiết.
Nhưng rất nhanh Diệp quốc công phát hiện ra có điều không đúng, bây giờ đang là tháng chín à, hoa sen sớm đã tàn phai, sao có thể nở lớn rực rỡ như vậy?
Trừ phi đúng như lời đồn, nàng ta là yêu nữ?
Đang trong lúc suy nghĩ, một bóng hình y phục đỏ tư thái tao nhã đi tới, thiếu nữ 16 tuổi, đi lại duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phóng khoáng. Một bím tóc tết lỏng cài những bông hoa nhỏ xinh thướt tha sau lưng nàng, những đóa hoa nhỏ nối đuôi nhau lên, tới đỉnh đầu, tú lệ tuyệt trần. Hai bên tóc mái nhẹ nhàng thả bên mai, mềm như nước chảy, bay bay uốn lượn.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, xinh đẹp thanh cao không hề kiêu ngạo!
Với nữ tử chân trần tối đó ông ta gặp không hề giống nhau, tối đó nàng bá đạo ngang trời, sắc bén như đao, còn hiện giờ nàng yên tĩnh tú lệ, đứng đắn nhu mì.
Ông ta cả đời đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp nữ tử nào giống như nàng.
Khi tĩnh, có sự dịu dàng như nước của nữ tử.
Khi động, có sự quả quyết bá khí của nam tử.
Kim ngư lẽ nào chính là vật trong ao à......
"Dân nữ tham kiến Ninh quốc công." Vu Thức Vy cười nhẹ cúi người hành lễ.
Diệp Lâm Đào đưa tay, "không cần đa lễ."
Vu Thức Vy đứng lên rồi ngồi xuống, sau đó nhẹ vỗ vỗ tay.
Một hàng nô tì trang phục hồng nhạt xếp hàng đi tới, bê lên trà thơm đã pha và hoa quả điểm tâm, rồi nhẹ nhàng không phát ra tiếng động lui xuống, cung kính, gia phong nghiêm ngặt, khiến người khác cảm giác có phong phạm của cao môn quý tộc.
Vu Thức Vy đưa tay làm động tác mời, "Quốc công đại nhân mời người dùng trà."
Diệp Lâm Đào tiện thế bưng lên, mở nắp ra, nước trà màu xanh mát trôi động từ từ, hơi thơm đưa lên mũi, khiến ông ta mắt sáng ngời, "đây là ......tuyết tùng?"
Vu Thức Vy nho nhã bưng chén trà lên, nhấc nắp ra, hơi lắc chén trà, để hương trà bay ra, "quốc công đại nhân hiểu rộng biết nhiều dân nữ bái phục."
Diệp Lâm Đào cúi đầu nhấp một ngụm, chỉ thấy trong miệng thơm mát, toàn thân dễ chịu, "có được trà này, lão phu bái phục mới đúng."
Uống hết nửa chén trà, Vu Thức Vy mới mở lời hỏi: “không biết hôm nay quốc công đại nhân bỗng dưng tới thế này, là có việc gì sao ?”
Diệp Lâm Đào vuốt vuốt bộ râu hoa râm, cười nói: “cũng không có việc gì, chỉ là có chút công sự đi qua đây, liền vào thăm hỏi.”
Vu Thức Vy vội vàng đứng dậy, cúi người xuống, bộ dạng sợ sệt, “không dám, quốc công đã giúp ta một việc lớn, đáng ra ta phải tới thăm hỏi, khấu tạ đại nhân mới đúng, lại để Quốc công đại nhân tự mình qua đây một chuyến, thực hổ thẹn.”
Lời nói này là nàng phát ra từ tâm gan, nàng thực lòng cảm tạ ông ta, nếu không có ông ta, Hàn Giang Nguyệt sẽ chẳng thể rửa sạch tội danh nhanh đến thế.
Diệp Lâm Đào đưa tay hờ đỡ nàng một cái, “mau đừng thế này, ngay cả ngươi không đi, lão phu cũng sẽ cứu Hàn Giang Nguyệt, chỉ là sự xuất hiện của ngươi, doạ đến lão phu rồi, lão phu sống cả đời, là lần đầu tiên bị một đứa bé làm giật mình như thế.”
Vu Thức Vy ngượng ngùng cười, ngại thùng nói: “dân nữ cũng là do tình thế ép buộc, lão quốc công sẽ cứu Giang Nguyệt nhưng không phải tối hôm đó, mà là sáng hôm sau trên triều phải không?”
Ông ta có thể chờ nhưng Giang Nguyệt không thể chờ à, cho nên nàng mới chạy đi cứu y, nói là cứu, nàng lại như tìm đến cửa uy hiếp người ta, thôi không nhắc nữa!
Diệp Lâm Đào ngây người, bỗng hiểu ra sao nàng lại dùng lời nói giận dữ như vậy để mệnh lệnh ông ta rồi, sau đó là không biết làm gì mất đi ý cười, dùng tay chỉ vào đầu Vu Thức Vy, “ngươi à, ngươi nha đầu này......”
Tính toán lòng người rõ ràng như thế, thực chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, chứ không phải một lão hồ ly mấy chục tuổi sao?
Thưởng thức trà xong, hai người lại giống như hai người bạn cũ từ rất lâu, ngồi xuống đánh cờ, thời gian cứ thế bất giác trôi qua, ván cờ cuối cũng vẫn chưa phân được thắng bại, Diệp Lâm Đào đứng lên nói: “không chơi nữa, trời sắp tối rồi, lão phu nên đi về rồi, chờ hôm khác lão phu lại cùng ngươi phân chia cao thấp.”
Buổi chiều nay rất vui vẻ sảng khoái, đã rất lâu rồi ông chưa gặp phải một đối thủ như vậy, nhìn cờ như nhìn người, tâm tư nàng thận trọng như thế cờ phức tạp trong vấn cờ, thực là vượt ngoài tưởng tượng của ông ta.
Vu Thức Vy đứng dậy cười nói: “ quốc công đại nhân ở lại dùng bữa tối rồi về.”
“Thôi, nếu Vu nha đầu rảnh rỗi thì tới phủ chơi, dù sao thì ngươi có sức khoẻ lại quen đường, cưỡi bảo ngựa hàn huyết kia của ngươi, nói đến là đến.”
Ông ta nói một cách phóng thoáng, Vu Thức Vy nghe cũng thoải mái, “được, dân nữ ngày mai sẽ tới bái kiến quốc công đại nhân.”
“Vậy lão phu nhất định tiếp đón, ha ha ha......”
Sau khi Ninh quốc công rời đi, Vu Thức Vy trực tiếp đi xuống bếp, lấy hạnh nhân Hàm Yên mua về xay thành nước, sau đó làm bánh hạnh nhân.
Chớp cái đã tới đêm, ánh trăng mập mờ, đêm khuya mát mẻ.
Vu Thức Vy cho tất cả lui hết xuống, mở cửa sổ ra, sau đó ở trên giường yên lặng ngồi đợi, đèn lửa phập phùng, nhảy múa theo gió, ánh lên hình ảnh đẹp đẽ lướt qua.
Đột nhiên, một trận gió nhè nhẹ truyền tới, thổi qua làm đèn lửa càng sáng rực hơn.
Vu Thức Vy nhắm mắt, giả bộ ngủ say, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của nàng.
Hơi thở lạnh băng dần dần tới gần, cho tới khi đến bên cạnh nàng, sau đó dừng lại.
Vu Thức Vy ngừng hít thở, trong lòng căng thẳng, thậm chí quên cả hít thở, cả đời này của nàng chưa bao giờ căng thẳng như thế, thực sự.
Lâu sau, lúc Vu Thức Vy sắp tắt thở đến nơi, một đôi tay có chút chai sạn che mắt nàng, bàn tay ấm áp, tiết ra từng trận từng trận ấm áp, âm thanh mê hoặc trầm thấp mềm mại bên cạnh tai, “đoán xem ta là ai?”
Hoàng cung
Điện Kinh Hồng
Diệp tiệp dư, cũng chính đã từng là Diệp hoàng hậu, đang soi gương vẽ chân mày, lông mày đen cong cong như mặt trăng, khiến đôi mắt càng trở lên sáng lạn long lanh hơn. Trên gương hiện lên một gương mặt được trang điểm đẹp trang nhã, phong vận không hề thua kém bộ dạng thanh tú năm xưa.
Diệp tiệp dư sờ lên mặt mình, đáy mắt lướt qua chút hận ý và tự giễu, "không ngờ rằng Diệp Tương Nghi ta lại rơi vào cảnh trở thành một oán phụ trốn thâm cung dùng nhan sắc để hầu hạ người khác."
Như Mộng cung kính đứng cạnh, gương mặt thanh lạnh, "nương nương vì bảo toàn vinh danh cho phủ Ninh quốc công, bắt buộc phải làm thế này."
Diệp Tương Nghi bỗng nhớ tới một chuyện, sắc mặt liền thay đổi, "Như Mộng, Hoa nhi vẫn chưa tìm thấy sao?"
Như Mộng gật gật đầu, "vẫn chưa, người của chúng ta, người của phủ Ninh quốc công đã tìm khắp cả kinh thành đều không thấy, ngoại trừ nơi ở của Vu Thức Vy, Xạ Nguyệt Cư."
"Vu, Thức, Vy......"
Ánh mắt Diệp tiệp dư dần trầm lại, mặt đầy hận ý, nhất định là nàng ta, Hoa nhi nhất định đã rơi vào tay nàng ta rồi, Hoa nhi.......chắc là lành ít dữ nhiều rồi!
Bỗng dưng, Diệp tiệp dư kêu gào ai oán một tiếng, ôm mặt nằm dài trên bàn trang điểm khóc lên, "hu hu hu.......Hoa nhi........"
Như Mộng kéo kéo bà ta, trong lòng có chút buồn, nhiều hơn nữa là sự tê dại, "nương nương, đừng khóc nữa, hiện giờ chỉ khi người lại được lên ngôi vị hoàng hậu, thì mới có thể giúp Tư Nhu công chúa báo thù."
Tiếng khóc của Diệp tiệp dư bỗng dưng ngừng lại, từ trong tuyệt vọng ngẩng đầu lên, ánh mắt ác độc nói: "ngươi nói đúng, ta chỉ có lại được lên ngôi vị hoàng hậu, nắm quyền sát sinh trong tay, mới có thể triệt để diệt cỏ tận gốc ả tiện nhân Vu Thức Vy đó!"
"Vậy......nương nương định làm như nào?"
"Cái này......"
Kế hoạch của bà ta còn chưa nghĩ xong, bên ngoài có một cung nữ vội vàng chạy vào, cũng chính là một trong những tâm phúc của bà ta, trên tay cầm một phong thư giấy vàng được dán kín, "nương nương, đây là do Cửu U vương phái người mang tới."
Ánh mắt Diệp tiệp dư trầm lại, nhanh chóng bóc thư ra, đọc kĩ từng chữ không bỏ xót chữ nào, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm, "Như Mộng, đi viết cho phụ thân ta một bức thư, bảo ông ấy nhận Vu Thức Vy làm cháu nuôi, sau đó......"
Xạ Nguyệt Cư
Hàm Yên một thân cải trang thành nam nhi, từ bên ngoài chạy về, trên mặt tràn đầy vẻ hoan hỉ, "tiểu thư, có tin tốt đây, Vương gia ngài ấy không sao cả, hơn nữa đã tới Ngu Thành rồi, qua ba ngày nữa sẽ tới kinh thành!"
Vu Thức Vy đang trèo chiếc thuyền nhỏ, ở giữa ao rắc nước thuốc, để có thể kéo dài chu kì nở của hoa sen, nghe thấy Hàm Yên nói vậy, liền vội ngẩng đầu, yêu kiều cười nói: "đi mua chút hạnh nhân tươi mới về đây, ta sẽ tự tay làm bánh hạnh nhân cho huynh ấy."
Hàm Yên nghe xong chỉ thấy có chút buồn cười, "tiểu thư, ba ngày nữa mới tới cơ, người sớm thế này đã đi mua hạnh nhân......ý, chờ đã, ý của người là......"
Vu Thức Vy chớp chớp mắt, "còn không mau đi?"
"vâng vâng vâng, nô tì đi ngay, đi ngay!" Hàm Yên vui vẻ rời đi.
Bước trước vừa rời khỏi, bước sau Đại Phúc đã bước vào, cung kính nói: "tiểu thư, Ninh quốc công tới thăm hỏi."
"Ninh quốc công? sao ông ta lại tự mình tới đây?"
Vu Thức Vy ngạc nhiên trèo thuyền về cạnh cây cầu nhỏ, Đại Phúc đỡ lấy tay kéo nàng lên, cúi đầu nói: "thuộc hạ cũng không biết."
"Mời ông ấy vào đi, ta đi thay bộ y phục."
Đại Phúc cung kính mời Diệp Lâm Đào vào, "Ninh quốc công, mời ngồi, tiểu thư đi thay y phục, lập tức tới."
Diệp Lâm Đào gật gật đầu, sao đó đánh giá ngôi vườn trồng đầy hoa sen một lượt, trong vườn hương thơm thoang thoảng bay lượn khắp nơi, cây cầu nhỏ nước chảy, lá sen điềm điềm, trong ao cá chép hoa bơi lượn vui đùa, trên hoa sen hồ điệp nhảy múa, thanh tĩnh dịu lòng người, có thể bày trí khu vườn trở thành một phong cảnh bồi dưỡng tâm tình thế này, đủ để thấy chủ nhân của nó là người cao nhã thanh khiết.
Nhưng rất nhanh Diệp quốc công phát hiện ra có điều không đúng, bây giờ đang là tháng chín à, hoa sen sớm đã tàn phai, sao có thể nở lớn rực rỡ như vậy?
Trừ phi đúng như lời đồn, nàng ta là yêu nữ?
Đang trong lúc suy nghĩ, một bóng hình y phục đỏ tư thái tao nhã đi tới, thiếu nữ 16 tuổi, đi lại duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phóng khoáng. Một bím tóc tết lỏng cài những bông hoa nhỏ xinh thướt tha sau lưng nàng, những đóa hoa nhỏ nối đuôi nhau lên, tới đỉnh đầu, tú lệ tuyệt trần. Hai bên tóc mái nhẹ nhàng thả bên mai, mềm như nước chảy, bay bay uốn lượn.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, xinh đẹp thanh cao không hề kiêu ngạo!
Với nữ tử chân trần tối đó ông ta gặp không hề giống nhau, tối đó nàng bá đạo ngang trời, sắc bén như đao, còn hiện giờ nàng yên tĩnh tú lệ, đứng đắn nhu mì.
Ông ta cả đời đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp nữ tử nào giống như nàng.
Khi tĩnh, có sự dịu dàng như nước của nữ tử.
Khi động, có sự quả quyết bá khí của nam tử.
Kim ngư lẽ nào chính là vật trong ao à......
"Dân nữ tham kiến Ninh quốc công." Vu Thức Vy cười nhẹ cúi người hành lễ.
Diệp Lâm Đào đưa tay, "không cần đa lễ."
Vu Thức Vy đứng lên rồi ngồi xuống, sau đó nhẹ vỗ vỗ tay.
Một hàng nô tì trang phục hồng nhạt xếp hàng đi tới, bê lên trà thơm đã pha và hoa quả điểm tâm, rồi nhẹ nhàng không phát ra tiếng động lui xuống, cung kính, gia phong nghiêm ngặt, khiến người khác cảm giác có phong phạm của cao môn quý tộc.
Vu Thức Vy đưa tay làm động tác mời, "Quốc công đại nhân mời người dùng trà."
Diệp Lâm Đào tiện thế bưng lên, mở nắp ra, nước trà màu xanh mát trôi động từ từ, hơi thơm đưa lên mũi, khiến ông ta mắt sáng ngời, "đây là ......tuyết tùng?"
Vu Thức Vy nho nhã bưng chén trà lên, nhấc nắp ra, hơi lắc chén trà, để hương trà bay ra, "quốc công đại nhân hiểu rộng biết nhiều dân nữ bái phục."
Diệp Lâm Đào cúi đầu nhấp một ngụm, chỉ thấy trong miệng thơm mát, toàn thân dễ chịu, "có được trà này, lão phu bái phục mới đúng."
Uống hết nửa chén trà, Vu Thức Vy mới mở lời hỏi: “không biết hôm nay quốc công đại nhân bỗng dưng tới thế này, là có việc gì sao ?”
Diệp Lâm Đào vuốt vuốt bộ râu hoa râm, cười nói: “cũng không có việc gì, chỉ là có chút công sự đi qua đây, liền vào thăm hỏi.”
Vu Thức Vy vội vàng đứng dậy, cúi người xuống, bộ dạng sợ sệt, “không dám, quốc công đã giúp ta một việc lớn, đáng ra ta phải tới thăm hỏi, khấu tạ đại nhân mới đúng, lại để Quốc công đại nhân tự mình qua đây một chuyến, thực hổ thẹn.”
Lời nói này là nàng phát ra từ tâm gan, nàng thực lòng cảm tạ ông ta, nếu không có ông ta, Hàn Giang Nguyệt sẽ chẳng thể rửa sạch tội danh nhanh đến thế.
Diệp Lâm Đào đưa tay hờ đỡ nàng một cái, “mau đừng thế này, ngay cả ngươi không đi, lão phu cũng sẽ cứu Hàn Giang Nguyệt, chỉ là sự xuất hiện của ngươi, doạ đến lão phu rồi, lão phu sống cả đời, là lần đầu tiên bị một đứa bé làm giật mình như thế.”
Vu Thức Vy ngượng ngùng cười, ngại thùng nói: “dân nữ cũng là do tình thế ép buộc, lão quốc công sẽ cứu Giang Nguyệt nhưng không phải tối hôm đó, mà là sáng hôm sau trên triều phải không?”
Ông ta có thể chờ nhưng Giang Nguyệt không thể chờ à, cho nên nàng mới chạy đi cứu y, nói là cứu, nàng lại như tìm đến cửa uy hiếp người ta, thôi không nhắc nữa!
Diệp Lâm Đào ngây người, bỗng hiểu ra sao nàng lại dùng lời nói giận dữ như vậy để mệnh lệnh ông ta rồi, sau đó là không biết làm gì mất đi ý cười, dùng tay chỉ vào đầu Vu Thức Vy, “ngươi à, ngươi nha đầu này......”
Tính toán lòng người rõ ràng như thế, thực chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, chứ không phải một lão hồ ly mấy chục tuổi sao?
Thưởng thức trà xong, hai người lại giống như hai người bạn cũ từ rất lâu, ngồi xuống đánh cờ, thời gian cứ thế bất giác trôi qua, ván cờ cuối cũng vẫn chưa phân được thắng bại, Diệp Lâm Đào đứng lên nói: “không chơi nữa, trời sắp tối rồi, lão phu nên đi về rồi, chờ hôm khác lão phu lại cùng ngươi phân chia cao thấp.”
Buổi chiều nay rất vui vẻ sảng khoái, đã rất lâu rồi ông chưa gặp phải một đối thủ như vậy, nhìn cờ như nhìn người, tâm tư nàng thận trọng như thế cờ phức tạp trong vấn cờ, thực là vượt ngoài tưởng tượng của ông ta.
Vu Thức Vy đứng dậy cười nói: “ quốc công đại nhân ở lại dùng bữa tối rồi về.”
“Thôi, nếu Vu nha đầu rảnh rỗi thì tới phủ chơi, dù sao thì ngươi có sức khoẻ lại quen đường, cưỡi bảo ngựa hàn huyết kia của ngươi, nói đến là đến.”
Ông ta nói một cách phóng thoáng, Vu Thức Vy nghe cũng thoải mái, “được, dân nữ ngày mai sẽ tới bái kiến quốc công đại nhân.”
“Vậy lão phu nhất định tiếp đón, ha ha ha......”
Sau khi Ninh quốc công rời đi, Vu Thức Vy trực tiếp đi xuống bếp, lấy hạnh nhân Hàm Yên mua về xay thành nước, sau đó làm bánh hạnh nhân.
Chớp cái đã tới đêm, ánh trăng mập mờ, đêm khuya mát mẻ.
Vu Thức Vy cho tất cả lui hết xuống, mở cửa sổ ra, sau đó ở trên giường yên lặng ngồi đợi, đèn lửa phập phùng, nhảy múa theo gió, ánh lên hình ảnh đẹp đẽ lướt qua.
Đột nhiên, một trận gió nhè nhẹ truyền tới, thổi qua làm đèn lửa càng sáng rực hơn.
Vu Thức Vy nhắm mắt, giả bộ ngủ say, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của nàng.
Hơi thở lạnh băng dần dần tới gần, cho tới khi đến bên cạnh nàng, sau đó dừng lại.
Vu Thức Vy ngừng hít thở, trong lòng căng thẳng, thậm chí quên cả hít thở, cả đời này của nàng chưa bao giờ căng thẳng như thế, thực sự.
Lâu sau, lúc Vu Thức Vy sắp tắt thở đến nơi, một đôi tay có chút chai sạn che mắt nàng, bàn tay ấm áp, tiết ra từng trận từng trận ấm áp, âm thanh mê hoặc trầm thấp mềm mại bên cạnh tai, “đoán xem ta là ai?”
Bình luận facebook