Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287
44287
Giọng nói văng vẳng như trong u cốc, phút chốc vang vọng khắp vương phủ.
Trữ Tuyết công chúa và Nhạc Lâm cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía tiếng nói kia, nhìn thấy bộ y phục màu vàng trong tay một tên thị vệ, “Đại nhân, mời người xem.”
Nhạc Lâm mặt bừng sáng, lấy tay tung bộ y phục kia ra.
Trong ánh sáng ngọn đèn đêm khuya, hoa văn hình rồng tinh xảo đập vào mắt, trên bộ y phục rõ ràng là hình ảnh ngũ trảo kim long ẩn trong mây, giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt.
Tất cả mọi người im bặt, đây là... long bào!
Đúng là long bào!
Trữ Tuyết công chúa trừng to mắt, hết sức kinh ngạc, sao có thể?
Phủ thượng làm sao có thể có long bào?
Nhạc Lâm cầm long bào, sắc mặt nghiêm nghị, “Vương phi nương nương, xin hỏi long bào này ở đâu mà có?”
Trữ Tuyết công chúa nhíu mày, run rẩy, nói không ra lời.
Nhạc Lâm lạnh lùng nhìn quanh, “Người đâu, bắt tất cả người trong Nhiếp chính vương phủ lại, giao cho hoàng thượng thẩm vấn.”
Thị vệ “vâng” một tiếng liền tiến lên bắt người.
Trữ Tuyết công chúa lui về sau một bước, chợt quát, “Ai dám!”
“Vương phi nương nương, tư tạo long bào đồng tội mưu phản, chuyện này, người tự mình đi giải thích với hoàng thượng đi, người đâu, bắt lại.”
Hình bộ thiên lao.
Thượng Quan Cửu U đang ngồi xếp bằng trên mớ cỏ rác trong lao, hai mắt nhắm nghiền dưỡng thần, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, ánh sáng chói lóa xông thẳng từ cửa thiên lao vào, “Chủ tử, người mau đi theo thuộc hạ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thượng Quan Cửu U nhìn bộ dạng mệt mỏi của A Mông, mặt mày sắc lạnh, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hồi chủ tử, lúc thái sư đại nhân truy bắt Vu Thức Vy thì lục soát được ở vương phủ chúng ta... long bào...”
Bắt Vu Thức Vy?
Long bào?
Chuyện gì xảy ra?
“Nhạc Lâm tại sao bắt Vu Thức Vy?”
“Hồi chủ tử, Vu Thức Vy lén xông vào thiên lao, đại khai sát giới, giết sạch tất cả lính canh ngục, hoàng thượng mật chỉ, truy nã Vu Thức Vy!”
“Lén xông vào thiên lao? Đại khai sát giới?” Thượng Quan Cửu U cảm thấy buồn cười, nữ nhân kia đâu có ngốc như vậy, ngay thời điểm mấu chốt này lại làm bại lộ bản thân chứ?
Giải thích duy nhất chính là...
Kẻ kia vốn không phải là Vu Thức Vy gì cả, mà là kẻ khác giả trang, nhất định là Trữ Tuyết, vì sốt ruột cứu hắn, cho nên đã dùng hiểm chiêu, muốn đem hết tội lỗi này đổ lên đầu Vu Thức Vy...
Ngu xuẩn!
Hắn còn đấu không lại Vu Thức Vy, bằng cách nào mà nàng ta đấu lại?
Bây giờ thì tốt rồi, tính toán không thành lại bị trả đũa, tư tạo long bào, cái tội mưu phản này, không thể nào tránh khỏi!
“Chủ tử, ngài mau theo thuộc hạ rời khỏi nơi này, nếu ngươi không đi sẽ trễ mất, hoàng thượng đang trên đường đến, người muốn đích thân thẩm vấn!”
Thượng Quan Cửu U giơ tay lên cắt ngang, “Bổn vương đi như vậy thì xem như bổn vương đã thừa nhận cái tội mưu phản này. Ngươi đi làm cho bổn vương một chuyện, bổn vương sẽ khiến Vu Thức Vy ngoan ngoãn đứng ra làm chứng cho bổn vương!”
A Mông mắt sáng rỡ, “Chủ tử, có thể sao?”
Ả ta hận chủ tử, luôn muốn trừ khử ngài, làm sao lại làm chứng cho chủ tử được?
Thượng Quan Cửu U nheo mắt, nhìn xuyên qua song sắt hướng về phía ánh sáng mờ ảo bên ngoài, lạnh lùng nói, “Ai cũng có điểm yếu, người tưởng chừng vô tình nhưng lại rất hữu tình...”
Sau một hồi, Thượng Quan Cửu U được đưa đến phòng thẩm vấn trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cao tọa bên trên, uy nghiêm, giận dữ nhìn hắn.
Ngồi cạnh hai bên là thái sư Nhạc Lâm cùng Trương đại nhân, tam đường hội thẩm.
Đường hạ Trữ Tuyết công chúa quỳ chính giữa, thấy hắn đến, trên mặt nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, “Cửu U…”
Nàng đã làm hỏng mọi chuyện, đang yên đang lành lại vướng thêm một bộ long bào khiến nàng trở tay không kịp, không biết nên ứng phó ra sao.
Thượng Quan Cửu U nhìn nàng ám hiệu nàng không cần nói gì, an tâm chớ vội, sau đó lễ bái, “Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”
Trước đây, trước mặt hoàng đế, hắn đều tự xưng thần đệ, gọi hoàng huynh, bây giờ bỗng xưng thần, ngược lại làm hoàng đế có chút không thích ứng, không khỏi nhìn hắn dò xét. Hắn như vậy là để cho ngài thấy thái độ của hắn à? Là đệ thì chung quy vẫn là thần, không dám vượt qua.
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi tư tạo long bào, phải bị tội gì?”
Thượng Quan Cửu U dập đầu, ngước mắt lên, mặt đầy thành kính, cung kính nói, “Hoàng thượng, thần không có tư tạo long bào, thần bị người ta vu oan hãm hại.”
Hoàng đế đáy mắt phong vân hỗn loạn, “Ngươi nói bị người ta vu oan hãm hại, nhưng có chứng cứ gì không?”
Thượng Quan Cửu U lại dập đầu, “Hồi hoàng thượng, thần bị giam trong thiên lao, không thể giao ra bất cứ chứng cứ gì. Nếu nói thần tư tạo long bào, thì xin người đem long bào kia đến đây đối chất. Nếu như thần tư tạo, nhất định người có thể nhận ra!”
“Người đâu, mang long bào đến đây.”
Long bào được thận trọng lấy ra trước mặt Thượng Quan Cửu U. Thượng Quan Cửu U tung long bào ra xem, sắc mặt biến đổi quỷ dị, sau đó hắn trả long bào cho thái giám, “Hoàng thượng, thần cũng không nhận ra long bào này.”
Nhạc thái sư kinh động, nổi giận nói: “Thượng Quan Cửu U, chỉ một câu của ngươi thì có thể phủi bỏ hết tất cả liên quan sao? Long bào này được tìm thấy trong mật thất phủ Nhiếp chính vương của ngươi, có biết bao người chứng kiến, ngươi đừng nói nhiều, ngươi không thoát khỏi liên quan đâu!”
Thượng Quan Cửu U chậm rãi nhìn về phía Nhạc Lâm, “Nhạc thái sư, bổn vương nói lời thật, ngươi lại không kiên nhẫn nghe, vậy ngươi muốn thế nào?”
“Hạ quan chỉ muốn hỏi ra chân tướng!”
Nói xong, Nhạc Lâm nhìn về phía hoàng đế, “Hoàng thượng, hẳn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đến hoàng hà tâm bất tử, tư tạo long bào là tội chết, tru di cửu tộc, chỉ có trọng hình khảo vấn một phen thì mới có thể biết thật giả.”
Trữ Tuyết công chúa biến sắc, ngăn Thượng Quan Cửu U trước mặt lại, hoảng sợ lắc đầu, “Không, không thể như vậy, vương gia ngài ấy thật sự không có tư tạo long bào, là Vu Thức Vy, là Vu Thức Vy đem cái long bào này giấu ở phủ thượng, là ả ta hãm hại vương gia!”
“Vu Thức Vy?” Hoàng đế lặp lại chậm rãi từng chữ, sắc mặt bắt đầu thay đổi phức tạp. Trước nay ngài chưa từng gặp qua Vu Thức Vy, nhưng có thể chuyện này cũng có liên quan đến nàng ta...
Thấy hoàng đế do dự, Trữ Tuyết công chúa lại kể lể: “Hoàng thượng, ngài muốn định tội thì ngài cũng phải bắt Vu Thức Vy đến đối chất một phen, như vậy mới có thể gia hình tra khảo được hoàng thượng... “
Hoàng đế quay đầu nhìn qua Trương đại nhân và Nhạc thái sư, “Hai vị ái khanh cũng là chủ thẩm, ý các khanh thế nào?”
Nhạc Lâm và Trương đại nhân nhìn nhau, sau đó quay đầu về phía hoàng đế, khẽ nói: “Mọi chuyện đều do hoàng thượng làm chủ.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, đứng dậy trầm giọng nói: “Vậy trước tiên đem bắt giam hai người này lại, truyền lệnh xuống, toàn lực truy bắt Vu Thức Vy!”
Lúc đó có thể quy chụp Vu Thức Vy tội khi quân, Thượng Quan Cửu U tội mưu phản khó tránh, nhất tiễn song điêu, ngài ngư ông đắc lợi...
Hải Thiên viên.
Lạc Thanh Phong vội vàng trở về, “Tiểu thư, thuộc hạ nhận được tin tức, Cửu U vương trong ngục khai rằng tiểu thư hãm hại hắn, hoàng thượng đã hạ lệnh truy bắt người.”
Vu Thức Vy đang chia thuốc, bỗng dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục chia thuốc, thản nhiên nói: “Hoàng đế vẫn luôn muốn trừ khử ta, nên ông ta sẽ mượn cơ hội này tiện thể diệt trừ ta. Đem tin này tiết lộ cho Bách Lý thế gia, bọn họ không phải nói ta là con gái của họ sao? Để xem họ sẽ làm thế nào. Còn nữa, ngươi đích thân đến huyện Lễ một chuyến phao tin đồn, đó là cứ điểm Thượng Quan Cửu U thường hay lui đến Đột Quyết!”
Hắn định xoay người đi nhưng nàng hết lần này đến lần khác gọi lại nên vẫn chưa đi được!
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
Lạc Thanh Phong vừa đi, bên ngoài đột nhiên một người lảo đảo chạy vào, người đầy máu tươi, mặt kinh hoàng, luống cuống, “Tiểu thư, tiểu thư…”
Vu Thức Vy quay người lại, lập tức nhíu mày, “Điểm Thúy? Ngươi làm sao mà cả người đầy máu vậy?”
Điểm Thúy quỳ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, “Tiểu thư, Hàm Yên và Tiểu Ninh... bị mấy tên hắc y nhân bắt đi rồi... “
“Bắt đi?” Vu Thức Vy cất giọng hỏi, “Dáng vẻ bọn hắc y nhân đó như thế nào?”
Điểm Thúy lắc đầu, “Không biết, bọn chúng đều che mặt, công lực cực cao, các nô tỳ liều chết một phen, nhưng cuối cùng không đánh lại chúng, Hàm Yên và Tiểu Ninh vì bảo vệ nô tỳ nên bị bọn chúng... bắt đi...”
Thuốc trong tay Vu Thức Vy rơi tán loạn trên mặt đất, quát lớn, “Người đâu, mau đi tìm, dù bới cả kinh thành này lên cũng phải tìm cho ra!”
Vù, một bóng đen thoăn thoắt đứng bên cạnh Vu Thức Vy, trên tay cầm một phong thư, “Tiểu thư, không cần tìm, đây là thư của bọn người kia đưa đến.”
Vu Thức Vy tối sầm mặt lại, nhanh chóng mở ra xem, tức giận xét nát thư, ném xuống đất, “Thượng Quan Cửu U đáng chết!”
Định dùng tỳ nữ uy hiếp, để nàng gánh chịu tất cả tội lỗi sao? Nằm mơ!
“Đi nói với Thượng Quan Cửu U, nếu không thả Hàm Yên cùng Tiểu Ninh, ta sẽ lấy máu hắn rửa sạch quân doanh nam cương!”
Giọng nói văng vẳng như trong u cốc, phút chốc vang vọng khắp vương phủ.
Trữ Tuyết công chúa và Nhạc Lâm cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía tiếng nói kia, nhìn thấy bộ y phục màu vàng trong tay một tên thị vệ, “Đại nhân, mời người xem.”
Nhạc Lâm mặt bừng sáng, lấy tay tung bộ y phục kia ra.
Trong ánh sáng ngọn đèn đêm khuya, hoa văn hình rồng tinh xảo đập vào mắt, trên bộ y phục rõ ràng là hình ảnh ngũ trảo kim long ẩn trong mây, giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt.
Tất cả mọi người im bặt, đây là... long bào!
Đúng là long bào!
Trữ Tuyết công chúa trừng to mắt, hết sức kinh ngạc, sao có thể?
Phủ thượng làm sao có thể có long bào?
Nhạc Lâm cầm long bào, sắc mặt nghiêm nghị, “Vương phi nương nương, xin hỏi long bào này ở đâu mà có?”
Trữ Tuyết công chúa nhíu mày, run rẩy, nói không ra lời.
Nhạc Lâm lạnh lùng nhìn quanh, “Người đâu, bắt tất cả người trong Nhiếp chính vương phủ lại, giao cho hoàng thượng thẩm vấn.”
Thị vệ “vâng” một tiếng liền tiến lên bắt người.
Trữ Tuyết công chúa lui về sau một bước, chợt quát, “Ai dám!”
“Vương phi nương nương, tư tạo long bào đồng tội mưu phản, chuyện này, người tự mình đi giải thích với hoàng thượng đi, người đâu, bắt lại.”
Hình bộ thiên lao.
Thượng Quan Cửu U đang ngồi xếp bằng trên mớ cỏ rác trong lao, hai mắt nhắm nghiền dưỡng thần, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, ánh sáng chói lóa xông thẳng từ cửa thiên lao vào, “Chủ tử, người mau đi theo thuộc hạ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thượng Quan Cửu U nhìn bộ dạng mệt mỏi của A Mông, mặt mày sắc lạnh, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hồi chủ tử, lúc thái sư đại nhân truy bắt Vu Thức Vy thì lục soát được ở vương phủ chúng ta... long bào...”
Bắt Vu Thức Vy?
Long bào?
Chuyện gì xảy ra?
“Nhạc Lâm tại sao bắt Vu Thức Vy?”
“Hồi chủ tử, Vu Thức Vy lén xông vào thiên lao, đại khai sát giới, giết sạch tất cả lính canh ngục, hoàng thượng mật chỉ, truy nã Vu Thức Vy!”
“Lén xông vào thiên lao? Đại khai sát giới?” Thượng Quan Cửu U cảm thấy buồn cười, nữ nhân kia đâu có ngốc như vậy, ngay thời điểm mấu chốt này lại làm bại lộ bản thân chứ?
Giải thích duy nhất chính là...
Kẻ kia vốn không phải là Vu Thức Vy gì cả, mà là kẻ khác giả trang, nhất định là Trữ Tuyết, vì sốt ruột cứu hắn, cho nên đã dùng hiểm chiêu, muốn đem hết tội lỗi này đổ lên đầu Vu Thức Vy...
Ngu xuẩn!
Hắn còn đấu không lại Vu Thức Vy, bằng cách nào mà nàng ta đấu lại?
Bây giờ thì tốt rồi, tính toán không thành lại bị trả đũa, tư tạo long bào, cái tội mưu phản này, không thể nào tránh khỏi!
“Chủ tử, ngài mau theo thuộc hạ rời khỏi nơi này, nếu ngươi không đi sẽ trễ mất, hoàng thượng đang trên đường đến, người muốn đích thân thẩm vấn!”
Thượng Quan Cửu U giơ tay lên cắt ngang, “Bổn vương đi như vậy thì xem như bổn vương đã thừa nhận cái tội mưu phản này. Ngươi đi làm cho bổn vương một chuyện, bổn vương sẽ khiến Vu Thức Vy ngoan ngoãn đứng ra làm chứng cho bổn vương!”
A Mông mắt sáng rỡ, “Chủ tử, có thể sao?”
Ả ta hận chủ tử, luôn muốn trừ khử ngài, làm sao lại làm chứng cho chủ tử được?
Thượng Quan Cửu U nheo mắt, nhìn xuyên qua song sắt hướng về phía ánh sáng mờ ảo bên ngoài, lạnh lùng nói, “Ai cũng có điểm yếu, người tưởng chừng vô tình nhưng lại rất hữu tình...”
Sau một hồi, Thượng Quan Cửu U được đưa đến phòng thẩm vấn trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cao tọa bên trên, uy nghiêm, giận dữ nhìn hắn.
Ngồi cạnh hai bên là thái sư Nhạc Lâm cùng Trương đại nhân, tam đường hội thẩm.
Đường hạ Trữ Tuyết công chúa quỳ chính giữa, thấy hắn đến, trên mặt nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, “Cửu U…”
Nàng đã làm hỏng mọi chuyện, đang yên đang lành lại vướng thêm một bộ long bào khiến nàng trở tay không kịp, không biết nên ứng phó ra sao.
Thượng Quan Cửu U nhìn nàng ám hiệu nàng không cần nói gì, an tâm chớ vội, sau đó lễ bái, “Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”
Trước đây, trước mặt hoàng đế, hắn đều tự xưng thần đệ, gọi hoàng huynh, bây giờ bỗng xưng thần, ngược lại làm hoàng đế có chút không thích ứng, không khỏi nhìn hắn dò xét. Hắn như vậy là để cho ngài thấy thái độ của hắn à? Là đệ thì chung quy vẫn là thần, không dám vượt qua.
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi tư tạo long bào, phải bị tội gì?”
Thượng Quan Cửu U dập đầu, ngước mắt lên, mặt đầy thành kính, cung kính nói, “Hoàng thượng, thần không có tư tạo long bào, thần bị người ta vu oan hãm hại.”
Hoàng đế đáy mắt phong vân hỗn loạn, “Ngươi nói bị người ta vu oan hãm hại, nhưng có chứng cứ gì không?”
Thượng Quan Cửu U lại dập đầu, “Hồi hoàng thượng, thần bị giam trong thiên lao, không thể giao ra bất cứ chứng cứ gì. Nếu nói thần tư tạo long bào, thì xin người đem long bào kia đến đây đối chất. Nếu như thần tư tạo, nhất định người có thể nhận ra!”
“Người đâu, mang long bào đến đây.”
Long bào được thận trọng lấy ra trước mặt Thượng Quan Cửu U. Thượng Quan Cửu U tung long bào ra xem, sắc mặt biến đổi quỷ dị, sau đó hắn trả long bào cho thái giám, “Hoàng thượng, thần cũng không nhận ra long bào này.”
Nhạc thái sư kinh động, nổi giận nói: “Thượng Quan Cửu U, chỉ một câu của ngươi thì có thể phủi bỏ hết tất cả liên quan sao? Long bào này được tìm thấy trong mật thất phủ Nhiếp chính vương của ngươi, có biết bao người chứng kiến, ngươi đừng nói nhiều, ngươi không thoát khỏi liên quan đâu!”
Thượng Quan Cửu U chậm rãi nhìn về phía Nhạc Lâm, “Nhạc thái sư, bổn vương nói lời thật, ngươi lại không kiên nhẫn nghe, vậy ngươi muốn thế nào?”
“Hạ quan chỉ muốn hỏi ra chân tướng!”
Nói xong, Nhạc Lâm nhìn về phía hoàng đế, “Hoàng thượng, hẳn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đến hoàng hà tâm bất tử, tư tạo long bào là tội chết, tru di cửu tộc, chỉ có trọng hình khảo vấn một phen thì mới có thể biết thật giả.”
Trữ Tuyết công chúa biến sắc, ngăn Thượng Quan Cửu U trước mặt lại, hoảng sợ lắc đầu, “Không, không thể như vậy, vương gia ngài ấy thật sự không có tư tạo long bào, là Vu Thức Vy, là Vu Thức Vy đem cái long bào này giấu ở phủ thượng, là ả ta hãm hại vương gia!”
“Vu Thức Vy?” Hoàng đế lặp lại chậm rãi từng chữ, sắc mặt bắt đầu thay đổi phức tạp. Trước nay ngài chưa từng gặp qua Vu Thức Vy, nhưng có thể chuyện này cũng có liên quan đến nàng ta...
Thấy hoàng đế do dự, Trữ Tuyết công chúa lại kể lể: “Hoàng thượng, ngài muốn định tội thì ngài cũng phải bắt Vu Thức Vy đến đối chất một phen, như vậy mới có thể gia hình tra khảo được hoàng thượng... “
Hoàng đế quay đầu nhìn qua Trương đại nhân và Nhạc thái sư, “Hai vị ái khanh cũng là chủ thẩm, ý các khanh thế nào?”
Nhạc Lâm và Trương đại nhân nhìn nhau, sau đó quay đầu về phía hoàng đế, khẽ nói: “Mọi chuyện đều do hoàng thượng làm chủ.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, đứng dậy trầm giọng nói: “Vậy trước tiên đem bắt giam hai người này lại, truyền lệnh xuống, toàn lực truy bắt Vu Thức Vy!”
Lúc đó có thể quy chụp Vu Thức Vy tội khi quân, Thượng Quan Cửu U tội mưu phản khó tránh, nhất tiễn song điêu, ngài ngư ông đắc lợi...
Hải Thiên viên.
Lạc Thanh Phong vội vàng trở về, “Tiểu thư, thuộc hạ nhận được tin tức, Cửu U vương trong ngục khai rằng tiểu thư hãm hại hắn, hoàng thượng đã hạ lệnh truy bắt người.”
Vu Thức Vy đang chia thuốc, bỗng dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục chia thuốc, thản nhiên nói: “Hoàng đế vẫn luôn muốn trừ khử ta, nên ông ta sẽ mượn cơ hội này tiện thể diệt trừ ta. Đem tin này tiết lộ cho Bách Lý thế gia, bọn họ không phải nói ta là con gái của họ sao? Để xem họ sẽ làm thế nào. Còn nữa, ngươi đích thân đến huyện Lễ một chuyến phao tin đồn, đó là cứ điểm Thượng Quan Cửu U thường hay lui đến Đột Quyết!”
Hắn định xoay người đi nhưng nàng hết lần này đến lần khác gọi lại nên vẫn chưa đi được!
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
Lạc Thanh Phong vừa đi, bên ngoài đột nhiên một người lảo đảo chạy vào, người đầy máu tươi, mặt kinh hoàng, luống cuống, “Tiểu thư, tiểu thư…”
Vu Thức Vy quay người lại, lập tức nhíu mày, “Điểm Thúy? Ngươi làm sao mà cả người đầy máu vậy?”
Điểm Thúy quỳ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, “Tiểu thư, Hàm Yên và Tiểu Ninh... bị mấy tên hắc y nhân bắt đi rồi... “
“Bắt đi?” Vu Thức Vy cất giọng hỏi, “Dáng vẻ bọn hắc y nhân đó như thế nào?”
Điểm Thúy lắc đầu, “Không biết, bọn chúng đều che mặt, công lực cực cao, các nô tỳ liều chết một phen, nhưng cuối cùng không đánh lại chúng, Hàm Yên và Tiểu Ninh vì bảo vệ nô tỳ nên bị bọn chúng... bắt đi...”
Thuốc trong tay Vu Thức Vy rơi tán loạn trên mặt đất, quát lớn, “Người đâu, mau đi tìm, dù bới cả kinh thành này lên cũng phải tìm cho ra!”
Vù, một bóng đen thoăn thoắt đứng bên cạnh Vu Thức Vy, trên tay cầm một phong thư, “Tiểu thư, không cần tìm, đây là thư của bọn người kia đưa đến.”
Vu Thức Vy tối sầm mặt lại, nhanh chóng mở ra xem, tức giận xét nát thư, ném xuống đất, “Thượng Quan Cửu U đáng chết!”
Định dùng tỳ nữ uy hiếp, để nàng gánh chịu tất cả tội lỗi sao? Nằm mơ!
“Đi nói với Thượng Quan Cửu U, nếu không thả Hàm Yên cùng Tiểu Ninh, ta sẽ lấy máu hắn rửa sạch quân doanh nam cương!”
Bình luận facebook