Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
44288
Thiên lao Hình bộ, đám lính canh ngục đang trông giữ canh phòng thì bỗng cảm thấy đầu quay cuồng, trước mắt đen xì sau đó liền không còn ý thức nữa.
A Mông dùng một chưởng đánh tan cửa lao, quỳ trước mặt Thượng Quan Cửu U, chắp tay nói: “Chủ tử, Vu Thức Vy nói nếu trước giờ dần ngày mai không đưa hai nô tỳ kia về thì nàng sẽ huyết tẩy toàn bộ quân doanh Nam Cương!”
Huyết tẩy toàn bộ quân doanh Nam Cương?
Đáy mắt Thượng Quan Cửu U lướt qua tia kinh ngạc, đại quân năm mươi vạn trong mắt nàng thế mà còn không bằng mạng của hai nô tỳ kia…
Sau khi kinh ngạc qua đi thì đôi mắt trầm xuống, hắn căn bản không cần phải đi thử, bởi vì Vu Thức Vy nói được chắc chắn sẽ làm được!
Tính cách hai nha đầu kia cũng rất ương bướng, một lòng muốn chết cũng không để mình trở thành điểm yếu của Vu Thức Vy. Nếu không trông chừng kĩ để hai nha đầu kia tự sát thì lúc đó Vu Thức Vy…
Nàng có quân quyền, có tài phú, còn có Hàn Giang Nguyệt làm chỗ dựa, đã không còn là nữ tử yếu đuối giấu đi sự sắc bén năm xưa nữa. Hắn dám chắc chắn rằng nếu hai nữ tỳ kia chết trong tay hắn thì đến lúc đó nàng sẽ nhất định tận hết sức mình mà truy sát hắn đến cùng trời cuối đất!
Trong lúc suy nghĩ thì lại có một thân ảnh quỷ mị đi tới thiên lao, quỳ một gối xuống trước mặt Thượng Quan Cửu U: “Chủ tử, đại sự không xong rồi. Cứ điểm ở Lãi Huyện của chúng ta bị lộ rồi. Thư từ của người với Khả Hãn Đột Quyết Hách Liên Khanh bị mật thám cách tám trăm dặm nhanh chóng đưa đến Hoàng cung rồi, bây giờ…e rằng đã đến tay Hoàng thượng…”
Cái gì?
Cứ điểm bị lộ?
Thân hình Thượng Quan Cửu U loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
A Mông nghe thấy tin này cũng chấn kinh, mặt trắng bệch, không thèm cố kị gì nữa mà quỳ xuống, chắp tay cao giọng nói: “Chủ tử, bây giờ chứng cứ chất chồng như núi, ý đồ mưu phản của người đã bị lộ. Nếu không đi thì sẽ không kịp mất…”
“Đúng thế, chủ tử. Sống hay chết người hãy quyết đi.”
Thượng Quan Cửu U nhắm mắt lại, cười trào phúng: “Ha ha… Không ngờ Thượng Quan Cửu U ta thế mà cũng có một ngày bị một nữ tử ép đến đường cùng… Ha ha… Đúng là nực cười, nực cười…”
Sau đó, Thượng Quan Cửu U dùng một chưởng phá nát xích trên tay chân, dáng vẻ độc lẻ loi nói: “A Mông, ngươi mang binh phù nhanh chóng đi Nam Cương, mang năm mươi vạn đại quân đến Nhu Nhiên!”
Đã đến bước này, hắn chỉ còn cách bạo lộ trước thôi!
A Mông kích động đứng dậy, đáy mắt ẩn chứa sắc thái hưng phấn: “Vâng, chủ tử.”
Ẩn giấu đã nhiều năm, tuy cuối cùng vẫn bị gán danh mưu phản. Nhưng sợ gì chứ? Chỉ cần chủ tử đoạt được thiên hạ, ai dám nói chủ tử tạo phản?
Sau khi A Mông đi, Thượng Quan Cửu U theo một ám vệ khác rời khỏi thiên lao, mang theo cả công chúa Trữ Tuyết chạy trốn khỏi đường ra kinh…
Ở Mẫn Thân vương phủ, Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt sau khi nhận được tin tức Thượng Quan Cửu U vượt ngục thì mang theo đội ám vệ nhanh chóng đuổi theo…
Hoàng cung
Hoàng đế vừa nhận được chứng cứ Thượng Quan Cửu U và Hách Liên Khanh liên kết tạo phản thì thấy ám vệ cấp bách đến báo: “Hoàng thượng, Hình bộ xảy ra chuyện rồi. Nhiếp Chính vương vượt ngục, bây giờ đang mang theo tất cả bộ hạ chạy tới thành tây…”
“Vượt ngục?”
Tay Hoàng đế run rẩy, mật thư trong tay rơi xuống đất. Hoàng đế đập bàn,nộ khí ngút trời: “Toàn lực truy bắt Thượng Quan Cửu U cho trẫm! Còn nữa, nhanh chóng mang thánh chỉ của trẫm đi Nam Cương, nói hổ phù đã bị phế, nếu không có thánh chỉ của trẫm thì không ai được tự ý rời khỏi quân doanh. Người rời khỏi, giết trước tấu sau!”
“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh!”
Đêm tối quạnh quẽ đột nhiên vang lên từng tiếng nổ chấn động lỗ tai, cửa thành tây dày nặng dưới sự lười biếng của thủ vệ canh thành mà nổ thành một con đường lớn.
Tiếp đó, một đội nhân mã đen sì gấp gáp chạy qua, lấy tư thế như sét đánh mà tháo chạy ra bên ngoài.
“Trời ạ, người đâu, có người chạy trốn rồi…” Thành vệ gấp gáp hô lên, nhưng không đợi họ tập hợp đội hình đuổi theo thì đột nhiên lại có một đội nhân mã với tư thế dời non lấp biển xông ra cửa thành.
“Cha, cha” Trên đường cái bụi bay phấp phới, một mảng mù mịt.
Thượng Quan Cửu U dẫn đầu đám bộ hạ chạy như bay, đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng hô: “Chủ tử, Vương phi… vương phi không thấy đâu nữa.”
“Hí” một tiếng, Thượng Quan Cửu U ghìm chặt cương ngựa, dừng lại quay đầu nhìn. Phía sau đội ngũ quả nhiên đã không thấy bóng dáng của công chúa Trữ Tuyết.
Ám vệ lại vội vàng nói: “Chủ tử, không xong rồi. Hai nô tỳ kia cũng không thấy đâu!”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, trở nên dữ tợn, nữ nhân ngu xuẩn!
“Các ngươi đi trước, bổn vương đi tìm!” Thượng Quan Cửu U kẹp chặt bụng ngựa, quay trở về.
Ám vệ đuổi theo sau: “Chủ tử đi đâu đám thuộc hạ sẽ đi đó!”
Bên ngoài thành tây
Tiếng gió thổi vù vù quỷ dị như tiếng ma kêu sói gào.
Dưới ánh trăng mông lung, Vu Thức Vy xuống ngựa, bình tĩnh đứng đối diện với nữ tử cưỡi ngựa trước mặt.
Nữ tử đối diện không phải ai khác mà chính là công chúa Trữ Tuyết và tỳ nữ của nàng - Hạ Hoan. Lúc này trong tay hai người có cầm một thanh kiếm dài, đặt trên cổ của Hàm Yên và Tiểu Ninh đang bị trói cùng nhau, dáng vẻ muốn giết chết.
Công chúa Trữ Tuyết lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy, trong đáy mắt là một mảnh ý hận khát máu: “Vu Thức Vy, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi!”
Mặt Vu Thức Vy lạnh tanh, trong mắt chứa đầy sát ý: “Trữ Tuyết, thả hai người họ ra.”
Công chúa Trữ Tuyết ngửa đầu cười, mang theo sự điên cuồng: “Thả họ? Vu Thức Vy, ngươi có tư cách gì bảo ta thả họ?”
“Ngươi không ngừng tính kế với Cửu U, hại chàng lâm vào cảnh tội phạm chạy trốn, thế mà còn dám bảo ta thả các nàng. Vu Thức Vy ơi Vu Thức Vy, chàng chính là thần ở trên cao, trong mắt ta, trên thế gian này không có nam tử nào có thể so với chàng, nhưng thế mà lại bị ngươi ép vào đường cùng. Sao ngươi lại độc ác đến vậy?”
“Chàng yêu ngươi như vậy, trong mắt trong lòng chỉ có mình ngươi, thậm chí hai lần cùng ta quấn quýt cũng đều gọi tên ngươi. Ngươi vì sao không yêu chàng? Mắt ngươi mù rồi sao? Ngươi không nhìn ra chàng yêu ngươi sao?”
Sắc mặt Vu Thức Vy vẫn bình lặng như cũ, không vì câu nói của nàng ta mà sinh ra nửa sự rung động, mà chỉ cảm thấy buồn cười. Thượng Quan Cửu U lợi dụng nàng, tính kế nàng, làm nhục nàng, còn đưa nàng lên giường thái tử, từng chuyện từng chuyện như thế, có chỗ nào là yêu chứ?
Hắn ngoại trừ cho nàng sự tổn thương khôn cùng ra thì chỉ còn sự tính kế âm độc tàn nhẫn. Nếu nàng thực sự yêu nam nhân lợi dụng tính kế nàng, vậy nàng lúc đó mới là kẻ mù!
“Trữ Tuyết, chuyện dù thế thì cũng không liên quan đến Hàm Yên và Tiểu Ninh. Người ngươi hận là ta, có bản lĩnh thì đến lấy mạng ta đi!”
Trữ Tuyết công chúa nghe xong cười điên cuồng: “Ha ha ha…Vu Thức Vy, ta không phải vì không có bản lĩnh nên mới phải sử dụng chiêu âm độc thế này ư? Ta không đấu lại ngươi, cũng không để đuổi ngươi khỏi trái tim chàng. Không bằng giết hai người họ, để ngươi đau khổ cả đời…” Nói xong, kiếm dài trong tay khẽ động, lập tức trên cổ Hàm Yên xuất hiện một vệt máu.
“Ưm.” Hàm Yên đau đớn nên rên rỉ một tiếng, tuyệt vọng mà nhìn Vu Thức Vy, không ngừng lắc đầu, ánh mắt đó như muốn nói: Tiểu thư, đừng lo cho nô tỳ, đừng lo cho nô tỳ, dù nô tỳ chết cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho người…
Trong đêm tối, Vu Thức Vy không nhìn thấy ánh mắt của Hàm Yên. Khi nghe thấy nàng rên rỉ, đồng tử Vu Thức Vy lập tức co lại, thấp giọng hô: “Dừng tay!”
Hàn Giang Nguyệt ở sau lưng nàng thấp giọng nói: “Vy nhi, nàng phân tán sự chú ý của ả, còn lại giao cho ta.”
Vu Thức Vy gật đầu, lại nhìn về phía công chúa Trữ Tuyết: “Trữ Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu thả hai người họ ra?”
Trữ Tuyết mạnh mẽ lôi trong ngực ra một con dao găm, vứt đến trước mặt Vu Thức Vy, tàn nhận nói: “Tự sát trước mặt ta, ta sẽ tha cho hai người bọn họ.”
Vu Thức Vy xuống ngựa nhặt lấy dao găm, rút vỏ ra, để lưỡi dao chém sắt như chém bùn hướng về mình: “Được, ta tự sát, nhưng ngươi bắt buộc phải giữ lời hứa.”
Công chúa Trữ Tuyết mỉm cười quyến rũ: “Được lắm, dù sao họ cùng ta cũng không thù không oán.”
Hạ Hoan ở bên nghe thấy lời này, đáy mắt lướt qua một tia quỷ dị, đột nhiên trước khi Hàn Giang Nguyệt nhân cơ hội ra tay đã dùng kiếm trong tay cứa mạnh lên cổ của Tiểu Ninh.
“Á.”
Tia máu bắn ra, một kiếm cắt yết hầu. Tiểu Ninh trong chớp mắt phát ra tiếng hét thê lương, sau đó là không còn âm thanh gì nữa.
Thời gian xảy ra chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Trữ Tuyết ngây người.
Vu Thức Vy ngây người.
Hàn Giang Nguyệt còn chưa kịp ra tay cũng ngây người.
Hàm Yên bị trói cùng Tiểu Ninh càng sợ hãi hơn, phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa: “Á… a…”
Nàng dùng hết toàn lực đẩy khăn trong miệng ra, đau khổ khóc rống lên: “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, muội sao rồi?”
Tiểu Ninh nhìn về phía Vu Thức Vy, đáy mắt chảy ra hai dòng lệ nóng: Tiểu thư, nô tỳ không thể bên cạnh người nữa, kiếp sau, nô tỳ vẫn nguyện làm tỳ nữ của người…
Thậm chí ngay cả một câu nói cũng chưa kịp phát ra thì Tiểu Ninh đã tắt thở trên vai của Hàm Yên.
Hàm Yên lắc đầu điên dại, cuồng loạn hét lên: “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh à…. Tiểu Ninh…”
Nước mắt dâng lên khóe mắt, chốc lát, Vu Thức Vy đã vứt dao găm, chạy về phía Tiểu Ninh, trên mặt là sự khủng hoảng chưa từng có: “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh…”
Hạ Hoan vừa thấy Vu Thức Vy điên cuồng chạy lại thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cái phi tiêu, “soạt soạt soạt” bắn về phía ngực nàng.
Nhưng Vu Thức Vy tựa như không nhìn thấy, vẫn chạy về phía Tiểu Ninh. Lúc này, trong mắt, trong tim, trừ màu máu đỏ tươi chảy không hết và nỗi đau khổ truyệt vọng khôn cùng ra thì không còn gì khác.
Hàn Giang Nguyệt nhìn thấy phi tiêu bay về phía Vu Thức Vy, chốc lát phản ứng kịp mà phóng ra phi đao đánh rơi phi tiêu.
Công chúa Trữ Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, quát Hạ Hoan: “Hạ Hoan, ai cho phép ngươi động thủ giết người?”
Mục tiêu của nàng ta chỉ có một mình Vu Thức Vy, căn bản không định giết hai nha đầu này.
Mặt Hạ Hoan lộ ra nụ cười quỷ dị, trước khi Vu Thức Vy đến thì thanh kiếm trong tay đã để lên cổ của Hàm Yên, rồi âm u nói: “Vu Thức Vy, nếu ngươi dám tiến lên một bước thì nha đầu này cũng phải chết!”
Bước chân Vu Thức Vy dừng lại, nhìn Hạ Hoan một cái, rồi lại nhìn về phía công chúa Trữ Tuyết, trong mắt nàng ta đều là vẻ kinh ngạc. Trong lòng nàng hiểu ra, Hạ Hoan đã phản bội Trữ Tuyết, bây giờ căn bản đã không còn là người của nàng ta nữa. Mà nàng và Trữ Tuyết bây giờ mới phát hiện.
Quả nhiên, chỉ thấy Trữ Tuyết quát lên: “Hạ Hoan đáng chết, ngươi làm gì vậy?”
Hạ Hoan châm chọc nhìn công chúa Trữ Tuyết: “Phế vật vô dụng, vốn muốn lợi dụng ngươi đối phó Vu Thức Vy, ai biết cuối cùng ta vẫn phải tự mình động thủ!”
“Keng” Hạ Hoan lấy trường kiếm trong tay công chúa Trữ Tuyết ném đến trước mặt Vu Thức Vy, không dễ để cho phản kháng mà nói: “Nhanh chóng tự sát, nếu không ta sẽ lấy mạng nàng ta.”
Hàn Giang Nguyệt phía sau nắm chặt tay, muốn đột kích Hạ Hoan, nhưng lại bị ả phát hiện trước: “Mẫn Thân vương tốt nhất nên thành thực một chút, chiêu thức của ngươi dù nhanh cũng không nhanh bằng kiếm của ta đâu.”
Nói xong, liền hét lên với Vu Thức Vy: “Còn đợi gì nữa? Không nhanh tự sát đi?”
“Tiểu thư, đừng mà… Dù nô tỳ chết cũng sẽ không liên lụy tiểu thư đâu.”
Nói xong, vẻ mặt Hàm Yên bình tĩnh lại, khóe môi lộ ra nụ cười tươi, trong mắt kia lộ ra sự ly biệt sâu nặng, tạm biệt tiểu thư…
Nàng muốn…
Sắc mặt Vu Thức Vy thay đổi, gấp gáp hô lên: “Không, Hàm Yên, không được…”
Hàm Yên cười thê lương, muốn cứa lên lưỡi kiếm, tự sát mà chết. Ai ngời lại bị Hạ Hoan cảnh giác mà phát hiện ra trước, trước khi nàng xông đến đã thu kiếm lại, tóm lấy cổ nàng, cười lạnh nói: “Muốn chết? Vậy cũng phải để chủ tử của ngươi chết trước hãy nói! Vu Thức Vy, còn không mau tự sát?”
Sát khí lượn quanh thân Vu Thức Vy, nàng nhặt kiếm dưới đất lên, đau đớn nhìn về phía Hàm Yên và Tiểu Ninh, ba người họ bảo vệ nàng như mạng, ở trong lòng nàng, họ cũng quan trọng như vậy!
Nàng đã mất đi Tiểu Ninh, không thể lại mất đi Hàm Yên nữa!
“Ngươi thả nàng ra trước. Ta đi qua đó đổi nàng ấy!” Nói xong, Vu Thức Vy cầm kiếm từng bước lại gần Hạ Hoan.
Thiên lao Hình bộ, đám lính canh ngục đang trông giữ canh phòng thì bỗng cảm thấy đầu quay cuồng, trước mắt đen xì sau đó liền không còn ý thức nữa.
A Mông dùng một chưởng đánh tan cửa lao, quỳ trước mặt Thượng Quan Cửu U, chắp tay nói: “Chủ tử, Vu Thức Vy nói nếu trước giờ dần ngày mai không đưa hai nô tỳ kia về thì nàng sẽ huyết tẩy toàn bộ quân doanh Nam Cương!”
Huyết tẩy toàn bộ quân doanh Nam Cương?
Đáy mắt Thượng Quan Cửu U lướt qua tia kinh ngạc, đại quân năm mươi vạn trong mắt nàng thế mà còn không bằng mạng của hai nô tỳ kia…
Sau khi kinh ngạc qua đi thì đôi mắt trầm xuống, hắn căn bản không cần phải đi thử, bởi vì Vu Thức Vy nói được chắc chắn sẽ làm được!
Tính cách hai nha đầu kia cũng rất ương bướng, một lòng muốn chết cũng không để mình trở thành điểm yếu của Vu Thức Vy. Nếu không trông chừng kĩ để hai nha đầu kia tự sát thì lúc đó Vu Thức Vy…
Nàng có quân quyền, có tài phú, còn có Hàn Giang Nguyệt làm chỗ dựa, đã không còn là nữ tử yếu đuối giấu đi sự sắc bén năm xưa nữa. Hắn dám chắc chắn rằng nếu hai nữ tỳ kia chết trong tay hắn thì đến lúc đó nàng sẽ nhất định tận hết sức mình mà truy sát hắn đến cùng trời cuối đất!
Trong lúc suy nghĩ thì lại có một thân ảnh quỷ mị đi tới thiên lao, quỳ một gối xuống trước mặt Thượng Quan Cửu U: “Chủ tử, đại sự không xong rồi. Cứ điểm ở Lãi Huyện của chúng ta bị lộ rồi. Thư từ của người với Khả Hãn Đột Quyết Hách Liên Khanh bị mật thám cách tám trăm dặm nhanh chóng đưa đến Hoàng cung rồi, bây giờ…e rằng đã đến tay Hoàng thượng…”
Cái gì?
Cứ điểm bị lộ?
Thân hình Thượng Quan Cửu U loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
A Mông nghe thấy tin này cũng chấn kinh, mặt trắng bệch, không thèm cố kị gì nữa mà quỳ xuống, chắp tay cao giọng nói: “Chủ tử, bây giờ chứng cứ chất chồng như núi, ý đồ mưu phản của người đã bị lộ. Nếu không đi thì sẽ không kịp mất…”
“Đúng thế, chủ tử. Sống hay chết người hãy quyết đi.”
Thượng Quan Cửu U nhắm mắt lại, cười trào phúng: “Ha ha… Không ngờ Thượng Quan Cửu U ta thế mà cũng có một ngày bị một nữ tử ép đến đường cùng… Ha ha… Đúng là nực cười, nực cười…”
Sau đó, Thượng Quan Cửu U dùng một chưởng phá nát xích trên tay chân, dáng vẻ độc lẻ loi nói: “A Mông, ngươi mang binh phù nhanh chóng đi Nam Cương, mang năm mươi vạn đại quân đến Nhu Nhiên!”
Đã đến bước này, hắn chỉ còn cách bạo lộ trước thôi!
A Mông kích động đứng dậy, đáy mắt ẩn chứa sắc thái hưng phấn: “Vâng, chủ tử.”
Ẩn giấu đã nhiều năm, tuy cuối cùng vẫn bị gán danh mưu phản. Nhưng sợ gì chứ? Chỉ cần chủ tử đoạt được thiên hạ, ai dám nói chủ tử tạo phản?
Sau khi A Mông đi, Thượng Quan Cửu U theo một ám vệ khác rời khỏi thiên lao, mang theo cả công chúa Trữ Tuyết chạy trốn khỏi đường ra kinh…
Ở Mẫn Thân vương phủ, Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt sau khi nhận được tin tức Thượng Quan Cửu U vượt ngục thì mang theo đội ám vệ nhanh chóng đuổi theo…
Hoàng cung
Hoàng đế vừa nhận được chứng cứ Thượng Quan Cửu U và Hách Liên Khanh liên kết tạo phản thì thấy ám vệ cấp bách đến báo: “Hoàng thượng, Hình bộ xảy ra chuyện rồi. Nhiếp Chính vương vượt ngục, bây giờ đang mang theo tất cả bộ hạ chạy tới thành tây…”
“Vượt ngục?”
Tay Hoàng đế run rẩy, mật thư trong tay rơi xuống đất. Hoàng đế đập bàn,nộ khí ngút trời: “Toàn lực truy bắt Thượng Quan Cửu U cho trẫm! Còn nữa, nhanh chóng mang thánh chỉ của trẫm đi Nam Cương, nói hổ phù đã bị phế, nếu không có thánh chỉ của trẫm thì không ai được tự ý rời khỏi quân doanh. Người rời khỏi, giết trước tấu sau!”
“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh!”
Đêm tối quạnh quẽ đột nhiên vang lên từng tiếng nổ chấn động lỗ tai, cửa thành tây dày nặng dưới sự lười biếng của thủ vệ canh thành mà nổ thành một con đường lớn.
Tiếp đó, một đội nhân mã đen sì gấp gáp chạy qua, lấy tư thế như sét đánh mà tháo chạy ra bên ngoài.
“Trời ạ, người đâu, có người chạy trốn rồi…” Thành vệ gấp gáp hô lên, nhưng không đợi họ tập hợp đội hình đuổi theo thì đột nhiên lại có một đội nhân mã với tư thế dời non lấp biển xông ra cửa thành.
“Cha, cha” Trên đường cái bụi bay phấp phới, một mảng mù mịt.
Thượng Quan Cửu U dẫn đầu đám bộ hạ chạy như bay, đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng hô: “Chủ tử, Vương phi… vương phi không thấy đâu nữa.”
“Hí” một tiếng, Thượng Quan Cửu U ghìm chặt cương ngựa, dừng lại quay đầu nhìn. Phía sau đội ngũ quả nhiên đã không thấy bóng dáng của công chúa Trữ Tuyết.
Ám vệ lại vội vàng nói: “Chủ tử, không xong rồi. Hai nô tỳ kia cũng không thấy đâu!”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, trở nên dữ tợn, nữ nhân ngu xuẩn!
“Các ngươi đi trước, bổn vương đi tìm!” Thượng Quan Cửu U kẹp chặt bụng ngựa, quay trở về.
Ám vệ đuổi theo sau: “Chủ tử đi đâu đám thuộc hạ sẽ đi đó!”
Bên ngoài thành tây
Tiếng gió thổi vù vù quỷ dị như tiếng ma kêu sói gào.
Dưới ánh trăng mông lung, Vu Thức Vy xuống ngựa, bình tĩnh đứng đối diện với nữ tử cưỡi ngựa trước mặt.
Nữ tử đối diện không phải ai khác mà chính là công chúa Trữ Tuyết và tỳ nữ của nàng - Hạ Hoan. Lúc này trong tay hai người có cầm một thanh kiếm dài, đặt trên cổ của Hàm Yên và Tiểu Ninh đang bị trói cùng nhau, dáng vẻ muốn giết chết.
Công chúa Trữ Tuyết lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy, trong đáy mắt là một mảnh ý hận khát máu: “Vu Thức Vy, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi!”
Mặt Vu Thức Vy lạnh tanh, trong mắt chứa đầy sát ý: “Trữ Tuyết, thả hai người họ ra.”
Công chúa Trữ Tuyết ngửa đầu cười, mang theo sự điên cuồng: “Thả họ? Vu Thức Vy, ngươi có tư cách gì bảo ta thả họ?”
“Ngươi không ngừng tính kế với Cửu U, hại chàng lâm vào cảnh tội phạm chạy trốn, thế mà còn dám bảo ta thả các nàng. Vu Thức Vy ơi Vu Thức Vy, chàng chính là thần ở trên cao, trong mắt ta, trên thế gian này không có nam tử nào có thể so với chàng, nhưng thế mà lại bị ngươi ép vào đường cùng. Sao ngươi lại độc ác đến vậy?”
“Chàng yêu ngươi như vậy, trong mắt trong lòng chỉ có mình ngươi, thậm chí hai lần cùng ta quấn quýt cũng đều gọi tên ngươi. Ngươi vì sao không yêu chàng? Mắt ngươi mù rồi sao? Ngươi không nhìn ra chàng yêu ngươi sao?”
Sắc mặt Vu Thức Vy vẫn bình lặng như cũ, không vì câu nói của nàng ta mà sinh ra nửa sự rung động, mà chỉ cảm thấy buồn cười. Thượng Quan Cửu U lợi dụng nàng, tính kế nàng, làm nhục nàng, còn đưa nàng lên giường thái tử, từng chuyện từng chuyện như thế, có chỗ nào là yêu chứ?
Hắn ngoại trừ cho nàng sự tổn thương khôn cùng ra thì chỉ còn sự tính kế âm độc tàn nhẫn. Nếu nàng thực sự yêu nam nhân lợi dụng tính kế nàng, vậy nàng lúc đó mới là kẻ mù!
“Trữ Tuyết, chuyện dù thế thì cũng không liên quan đến Hàm Yên và Tiểu Ninh. Người ngươi hận là ta, có bản lĩnh thì đến lấy mạng ta đi!”
Trữ Tuyết công chúa nghe xong cười điên cuồng: “Ha ha ha…Vu Thức Vy, ta không phải vì không có bản lĩnh nên mới phải sử dụng chiêu âm độc thế này ư? Ta không đấu lại ngươi, cũng không để đuổi ngươi khỏi trái tim chàng. Không bằng giết hai người họ, để ngươi đau khổ cả đời…” Nói xong, kiếm dài trong tay khẽ động, lập tức trên cổ Hàm Yên xuất hiện một vệt máu.
“Ưm.” Hàm Yên đau đớn nên rên rỉ một tiếng, tuyệt vọng mà nhìn Vu Thức Vy, không ngừng lắc đầu, ánh mắt đó như muốn nói: Tiểu thư, đừng lo cho nô tỳ, đừng lo cho nô tỳ, dù nô tỳ chết cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho người…
Trong đêm tối, Vu Thức Vy không nhìn thấy ánh mắt của Hàm Yên. Khi nghe thấy nàng rên rỉ, đồng tử Vu Thức Vy lập tức co lại, thấp giọng hô: “Dừng tay!”
Hàn Giang Nguyệt ở sau lưng nàng thấp giọng nói: “Vy nhi, nàng phân tán sự chú ý của ả, còn lại giao cho ta.”
Vu Thức Vy gật đầu, lại nhìn về phía công chúa Trữ Tuyết: “Trữ Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu thả hai người họ ra?”
Trữ Tuyết mạnh mẽ lôi trong ngực ra một con dao găm, vứt đến trước mặt Vu Thức Vy, tàn nhận nói: “Tự sát trước mặt ta, ta sẽ tha cho hai người bọn họ.”
Vu Thức Vy xuống ngựa nhặt lấy dao găm, rút vỏ ra, để lưỡi dao chém sắt như chém bùn hướng về mình: “Được, ta tự sát, nhưng ngươi bắt buộc phải giữ lời hứa.”
Công chúa Trữ Tuyết mỉm cười quyến rũ: “Được lắm, dù sao họ cùng ta cũng không thù không oán.”
Hạ Hoan ở bên nghe thấy lời này, đáy mắt lướt qua một tia quỷ dị, đột nhiên trước khi Hàn Giang Nguyệt nhân cơ hội ra tay đã dùng kiếm trong tay cứa mạnh lên cổ của Tiểu Ninh.
“Á.”
Tia máu bắn ra, một kiếm cắt yết hầu. Tiểu Ninh trong chớp mắt phát ra tiếng hét thê lương, sau đó là không còn âm thanh gì nữa.
Thời gian xảy ra chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Trữ Tuyết ngây người.
Vu Thức Vy ngây người.
Hàn Giang Nguyệt còn chưa kịp ra tay cũng ngây người.
Hàm Yên bị trói cùng Tiểu Ninh càng sợ hãi hơn, phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa: “Á… a…”
Nàng dùng hết toàn lực đẩy khăn trong miệng ra, đau khổ khóc rống lên: “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, muội sao rồi?”
Tiểu Ninh nhìn về phía Vu Thức Vy, đáy mắt chảy ra hai dòng lệ nóng: Tiểu thư, nô tỳ không thể bên cạnh người nữa, kiếp sau, nô tỳ vẫn nguyện làm tỳ nữ của người…
Thậm chí ngay cả một câu nói cũng chưa kịp phát ra thì Tiểu Ninh đã tắt thở trên vai của Hàm Yên.
Hàm Yên lắc đầu điên dại, cuồng loạn hét lên: “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh à…. Tiểu Ninh…”
Nước mắt dâng lên khóe mắt, chốc lát, Vu Thức Vy đã vứt dao găm, chạy về phía Tiểu Ninh, trên mặt là sự khủng hoảng chưa từng có: “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh…”
Hạ Hoan vừa thấy Vu Thức Vy điên cuồng chạy lại thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cái phi tiêu, “soạt soạt soạt” bắn về phía ngực nàng.
Nhưng Vu Thức Vy tựa như không nhìn thấy, vẫn chạy về phía Tiểu Ninh. Lúc này, trong mắt, trong tim, trừ màu máu đỏ tươi chảy không hết và nỗi đau khổ truyệt vọng khôn cùng ra thì không còn gì khác.
Hàn Giang Nguyệt nhìn thấy phi tiêu bay về phía Vu Thức Vy, chốc lát phản ứng kịp mà phóng ra phi đao đánh rơi phi tiêu.
Công chúa Trữ Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, quát Hạ Hoan: “Hạ Hoan, ai cho phép ngươi động thủ giết người?”
Mục tiêu của nàng ta chỉ có một mình Vu Thức Vy, căn bản không định giết hai nha đầu này.
Mặt Hạ Hoan lộ ra nụ cười quỷ dị, trước khi Vu Thức Vy đến thì thanh kiếm trong tay đã để lên cổ của Hàm Yên, rồi âm u nói: “Vu Thức Vy, nếu ngươi dám tiến lên một bước thì nha đầu này cũng phải chết!”
Bước chân Vu Thức Vy dừng lại, nhìn Hạ Hoan một cái, rồi lại nhìn về phía công chúa Trữ Tuyết, trong mắt nàng ta đều là vẻ kinh ngạc. Trong lòng nàng hiểu ra, Hạ Hoan đã phản bội Trữ Tuyết, bây giờ căn bản đã không còn là người của nàng ta nữa. Mà nàng và Trữ Tuyết bây giờ mới phát hiện.
Quả nhiên, chỉ thấy Trữ Tuyết quát lên: “Hạ Hoan đáng chết, ngươi làm gì vậy?”
Hạ Hoan châm chọc nhìn công chúa Trữ Tuyết: “Phế vật vô dụng, vốn muốn lợi dụng ngươi đối phó Vu Thức Vy, ai biết cuối cùng ta vẫn phải tự mình động thủ!”
“Keng” Hạ Hoan lấy trường kiếm trong tay công chúa Trữ Tuyết ném đến trước mặt Vu Thức Vy, không dễ để cho phản kháng mà nói: “Nhanh chóng tự sát, nếu không ta sẽ lấy mạng nàng ta.”
Hàn Giang Nguyệt phía sau nắm chặt tay, muốn đột kích Hạ Hoan, nhưng lại bị ả phát hiện trước: “Mẫn Thân vương tốt nhất nên thành thực một chút, chiêu thức của ngươi dù nhanh cũng không nhanh bằng kiếm của ta đâu.”
Nói xong, liền hét lên với Vu Thức Vy: “Còn đợi gì nữa? Không nhanh tự sát đi?”
“Tiểu thư, đừng mà… Dù nô tỳ chết cũng sẽ không liên lụy tiểu thư đâu.”
Nói xong, vẻ mặt Hàm Yên bình tĩnh lại, khóe môi lộ ra nụ cười tươi, trong mắt kia lộ ra sự ly biệt sâu nặng, tạm biệt tiểu thư…
Nàng muốn…
Sắc mặt Vu Thức Vy thay đổi, gấp gáp hô lên: “Không, Hàm Yên, không được…”
Hàm Yên cười thê lương, muốn cứa lên lưỡi kiếm, tự sát mà chết. Ai ngời lại bị Hạ Hoan cảnh giác mà phát hiện ra trước, trước khi nàng xông đến đã thu kiếm lại, tóm lấy cổ nàng, cười lạnh nói: “Muốn chết? Vậy cũng phải để chủ tử của ngươi chết trước hãy nói! Vu Thức Vy, còn không mau tự sát?”
Sát khí lượn quanh thân Vu Thức Vy, nàng nhặt kiếm dưới đất lên, đau đớn nhìn về phía Hàm Yên và Tiểu Ninh, ba người họ bảo vệ nàng như mạng, ở trong lòng nàng, họ cũng quan trọng như vậy!
Nàng đã mất đi Tiểu Ninh, không thể lại mất đi Hàm Yên nữa!
“Ngươi thả nàng ra trước. Ta đi qua đó đổi nàng ấy!” Nói xong, Vu Thức Vy cầm kiếm từng bước lại gần Hạ Hoan.
Bình luận facebook