Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289
44289
Hạ Hoan cảnh giác lùi về sau một bước, lực trong tay càng mạnh thêm, lạnh lùng quát lên: “Đứng lại, không được qua đây.”
Vu Thức Vy chầm chậm đưa kiếm lên cổ, trên mặt mang theo vẻ trào phúng: “Tại sao không được qua đó? Ngươi không phải muốn mạng ta sao? Tại sao không tự mình lấy đi? Ngươi không phải Hạ Hoan đúng không? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hạ Hoan không ngừng lùi về sau. Đáy mắt lướt qua tia cảnh giác, hung ác nói: “Vu Thức Vy, ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần nhớ ta là kẻ thù của người. Giữa ngươi và ta, chỉ có ngươi chết thì sóng gió mới ngừng lại!”
Vu Thức Vy hừ lạnh, từng bước ép đến, dùng giọng nói mê hoặc: “Vậy được, ngươi cứ đến lấy mạng ta đi. Ta ở đây, ở ngay trước mắt ngươi, ngươi cứ tự tay giết ta đi… Muốn mạng ta thì tự tay giết ta…”
“Sao? Không dám à, chỉ dám lấy tên tỳ nữ này để uy hiếp ta? Ngươi cho rằng ta thực sự quan tâm đến tỳ nữ này ư? Chỉ là một người hầu, mệnh tiện như giun dế, chết thì cứ chết thôi, còn ta vẫn cứ sống rất tốt. Ngươi cho rằng nàng ta thật sự trung thành với ta ư?”
Nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt Hàm Yên cứng đờ, nhưng chớp mắt đã hiểu được thâm ý của nàng, lập tức hung dữ nói: “Vu Thức Vy, Hàm Yên ta một lòng trung thành với ngươi. Không ngờ, giờ đây lại đổi lại một câu mệnh tiện như giun dế của ngươi. Ha ha ha… May là ta sớm đã hiểu ra, đi tìm chủ tử mới rồi! Hạ Hoan, ta phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi để ta nhìn rõ bộ mặt thật của Vu Thức Vy. Đưa kiếm cho ta, ta phải tự tay giết chết tiện nhân này!”
Ánh mắt Hạ Hoan phát sáng, ngơ ngác nhìn Hàm Yên, tựa hồ đang phán đoán lời nàng có mấy phần thật giả. Hàm Yên căn bản không cho ả cơ hội phân rõ, đã mắng lớn với Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, ngươi là đồ tiện nhân. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã trúng độc của chủ tử ta rồi. ngươi không sống lâu được nữa đâu. Đồ tiện nhân độc ác, ngươi sớm nên chết rồi… Ha ha ha… ngươi nên chết…”
Ánh mắt Vu Thức Vy toát lên tia độc ác, mắng trả: “Hay cho một tiện tỳ như ngươi, dám hạ độc ta, ngươi đã hạ độc gì? Nói mau…”
“Không phải ngươi gần đây luôn ho ra máu sao? Ngươi cho rằng mình bị lao phổi. Ha ha ha… Trên thực tế là ngươi đã trúng độc của ta…”
Thân hình Vu Thức Vy lảo đảo, phun một ngụm máu trong miệng ra, ngã xuống đất, ôm tim nói: “Hay cho tiện tỳ nhà ngươi, thì ra là ngươi hạ độc!”
Hàn Giang Nguyệt không ngờ nàng nôn ra máu thật, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng đỡ Vu Thức Vy đứng dậy: “Vy nhi, nàng sao rồi?”
“Giang Nguyệt…ta… ta không sống được lâu nữa, chàng hãy thay ta giết tiện tỳ này, báo thù cho ta.”
Hàn Giang Nguyệt đoạt kiếm trong tay Vu Thức Vy, nhắm vào Hàn Yên: “Tiện tỳ, dám mưu hại vương phi của bổn vương, bổn vương nhất định băm ngươi thành nghìn mảnh.”
Nói xong, mũi kiếm như điện, thế đánh như chẻ tre, trực tiếp nhắm về tim Hàm Yên.
Ánh mắt Hạ Hoan thay đổi, căn bản không kịp nghĩ nhiều đã đẩy Hàm Yên đến trước mũi kiếm, cắn răng nói: “Đi chết đi, tiện tỳ.”
Đồng thời, Hạ Hoan cũng cầm kiếm đâm về phía Vu Thức Vy, hét lên: “Vu Thức Vy, chịu chết đi.”
Thời gian không quá một hơi thở.
Hàn Giang Nguyệt thu kiếm, vứt Hàm Yên sang một bên liền đi cứu Vu Thức Vy: “Vy Nhi, cẩn thận.”
Nhưng hắn không thể nhanh bằng kiếm của Hạ Hoan, chỉ có thể liều mạng đuổi qua…
Nói thì chậm, làm thì nhanh, mắt thấy kiếm của Hạ Hoan chuẩn bị đâm vào người Vu Thức Vy thì đột nhiên Vu Thức Vy khom eo, bột thuốc trong tay vẩy về phía Hạ Hoan.
“Á…” Hạ Hoan chỉ cảm thấy mắt rấy đau, lúc nhìn thì chỉ thấy một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả, giống như con ruồi mất đầu đâm loạn trong khói sương: “Vu Thức Vy, tiện nhân nhà ngươi, tiện nhân, ngươi ở đâu?”
Ánh mắt Vu Thức Vy rơi lên người Tiểu Ninh đã chết ở dưới đất. Dưới ánh trăng sáng, nàng yên bình nhắm mắt, khóe môi vương nét cười, nụ cười không có chút oán hận nào, tràn đầy ước ao…
Trước khi chết, nàng nhất định đang nghĩ, kiếp sau cũng muốn hầu hạ người chủ tử là nàng đây…
Bỗng chốc, Vu Thức Vy nhớ đến hình ảnh kiếp trước, âm thanh nụ cười của Tiểu Ninh, sự gian khổ thấp hèn của Tiểu Ninh.
Nàng ấy dành dụm từng đồng từng hào mua thuốc cho nàng khi nàng bị Chu ma ma đánh. Nàng ấy sẽ trộm đưa màn thầu cho nàng khi nàng đói đến bụng dán vào lưng. Nàng ấylén lút đưa màn thầu cho nàng khi nàng đói. Nàng ấy sẽ giúp nàng chịu đánh, còn chỉ vì một cái đùi gà mà bị Chu ma ma đánh chết …
Kiếp này, nàng tắm máu trùng sinh, từng âm thầm thề rằng sẽ không để nàng ấy bị thương nữa, nhưng…nhưng nàng lại nuốt lời rồi, nàng không bảo vệ tốt cho nàng ấy, nàng ấy còn vì nàng mà chết…
Vu Thức Vy chầm chậm nhặt trường kiếm trên đất lên, từng bước đi về phía Hạ Hoan, đáy mắt xẹt qua ý hận. Là do ả, là ả hết chết Tiểu Ninh. Ả có thù với nàng, tại sao không nhằm vào nàng mà lại muốn giết người bên cạnh nàng?
Nàng sẽ không tha thứ, cũng sẽ không tha cho ả!
“Phập”, tiếng đao đâm vào da thịt vang lên.
Hạ Hoan đang tìm Vu Thức Vy cứng người lại, trên mặt là sự không thể tin được, tay mò mẫm chuôi kiếm dư ra bên ngoài phần bụng, theo đó là một tiếng hét thảm: “Á…”
Cằm Vu Thức Vy đặt trên vai ả, mặt lạnh tanh nói: “Có muốn tận mắt nhìn thấy mình làm sao hóa thành khói bụi không?”
Cái gì?
“Vu Thức Vy, ngươi… á…”
Lời mắng mỏ của Hạ Hoan còn chưa ra đã thấy chân đau buốt, ngã xuống đất.
“Xì xì xì….” Tiếng ăn mòn theo tiếng hét chói tai của Hạ Hoan vang lên, dần dần, tiếng hét của ả càng thảm thiết hơn. Chỉ thấy chân của Hạ Hoan bốc ra một làn khói, theo thuốc độc trong tay Vu Thức Vy đang đổ xuống mà trở nên càng nồng hơn.
Hạ Hoan lăn lộn trên đất: “Á… á… á… đau quá. Vu Thức Vy, đồ tiện nhân nhà ngươi, tiện nhân…”
Đáy mắt Vu Thức Vy là một mảnh tàn nhẫn âm độc: “Hạ Hoan, ta không biết ngươi có thù gì với ta, nếu ngươi nhằm vào ta thì ta có thể cho ngươi được chết toàn thây, nhưng ngươi…ngươi lại cho ta nếm tư vị mất đi lần nữa. Ta hận ngươi!”
Giọng nói như mang theo nồng đậm bi thương, đánh vào trong tim của Hạ Hoan. Trong cơn đau, ả nhìn thấy chân mình từng chút một hóa thành máu loãng mà mắt thường có thể trông thấy được, rồi dần dần đi lên trên, xương thịt bị ăn mòn biến mất cùng nhau.
“Á… Vu Thức Vy, tiện nhân, tiện nhân…”
Công chúa Trữ Tuyết vẫn đứng một bên nhìn thấy một màn khủng khiếp này thì không thể ngồi yên được nữa. Xuống ngựa chạy đến trước, tức giận mắng Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, ngươi mau dừng tay, dừng tay!”
Vu Thức Vy quay đầu nhìn công chúa Trữ Tuyết một cái, không có chút cảm xúc nào: “Ta sao phải dừng tay?’
Trữ Tuyết không thể phản bác, nàng vì nô tỳ của nàng báo thù, nhưng…
“Hạ Hoan, vì sao ngươi lại phản bội ta?” Công chúa Trữ Tuyết có chút nôn nóng mà nhìn Hạ Hoan.
Sắc mặt Hạ Hoan vặn vẹo hung dữ, tức giận mà nhìn công chúa Trữ Tuyết: “Ai là Hạ Hoan, Hạ Hoan sớm đã chết rồi, ta là Hoàng tỷ của ngươi, ngu ngốc!”
“Hoàng tỷ?” Công chúa Trữ Tuyết trừng to mắt.
Ánh mắt Vu Thức Vy cũng co lại, tay ngọc để lên mặt của Hạ Hoan, sờ thấy chỗ dính với da mặt liền hung hăng xé xuống mặt nạ của ả ta.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt có vài phần giống với công chúa Trữ Tuyết hiện ra.
Công chúa Trữ Tuyết lại trợn to mắt: “Hoàng tỷ, sao lại là tỷ, sao lại là tỷ chứ?”
Chử Ngọc cắn răng cắn lợi nhìn Vu Thức Vy: “Còn không phải vì ả sao? Ả là kẻ thù của ta, kẻ thù!”
Thừa tướng đáp ứng ả, chỉ cần ả giết Vu Thức Vy thì có thể kết thành phu thê với ả, cho nên ả ngàn dặm xa xôi tới đây vì muốn lấy mạng của Vu Thức Vy!
Vu Thức Vy kinh ngạc nhìn Trữ Ngọc. Ả vì sao lại nói nàng là kẻ thù của ả chứ. Nàng căn bản không quen biết ả, sao có thể là kẻ thù?”
“Ngươi nói rõ ra, ta có thù oán gì với ngươi?” Vu Thức Vy không hiểu hỏi.
Trữ Ngọc cắn răng nhìn Vu Thức Vy cơn đau trên người dằn vặt ả đến phát điên, muốn ả chết nhanh, nhưng lại không cam tâm, không cam tâm cứ thế mà chết: “Vu Thức Vy, ta sẽ không nói với ngươi. Ngươi đừng hòng biết được. Á, á… Trữ Tuyết, Hoàng muội, ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau giết Vu Thức Vy, báo thù cho ta? Để ả xuống địa ngục với ta! Ngươi không phải hận ả sao? Giết ả đi…”
Công chúa Trữ Tuyết như được đánh tỉnh, sắc mặt trở nên giận dữ, cầm kiếm đâm về phía Vu Thức Vy.
Hàn Giang Nguyệt đứng một bên sớm đã có chuẩn bị, một mảnh phi đao phá không xông tới, cắm trên mu bàn tay của công chúa Trữ Tuyết, khiến kiếm trong tay nàng ta mất đi sức lực, rơi xuống đất: “Á, tay của ta, tay của ta…”
Vu Thức Vy tựa như không thấy, nhìn chằm chằm Chử Ngọc: “Nói, ta có thù gì với ngươi?”
Sắc mặt Chữ Ngọc vặn vẹo dọa người, nghe thấy câu truy hỏi của Vu Thức Vy thì đột nhiên cười lên điên cuồng: “Ha ha ha… Vu Thức Vy, ngươi sẽ không biết đâu. Chàng sẽ báo thù cho ta, chàng sẽ báo thù cho ta... haha…”
Tiếng cười bỗng dưng im bặt. Vu Thức Vy huơ kiếm, chém đứt đầu ả ta, sau đó quay người đi đến trước mặt công chúa Trữ Tuyết, bắt đầu công kích nàng ta.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi sẽ lại mọc lên.
Nàng vô ý giết chết Trữ Ngọc, nếu lại để Trữ Tuyết rời khỏi đây, vậy sau mấy ngày sẽ có kiếp nạn sinh linh đồ than. Cho nên, nàng không thể để Trữ Tuyết rời khỏi đây được!
Hạ Hoan cảnh giác lùi về sau một bước, lực trong tay càng mạnh thêm, lạnh lùng quát lên: “Đứng lại, không được qua đây.”
Vu Thức Vy chầm chậm đưa kiếm lên cổ, trên mặt mang theo vẻ trào phúng: “Tại sao không được qua đó? Ngươi không phải muốn mạng ta sao? Tại sao không tự mình lấy đi? Ngươi không phải Hạ Hoan đúng không? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hạ Hoan không ngừng lùi về sau. Đáy mắt lướt qua tia cảnh giác, hung ác nói: “Vu Thức Vy, ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần nhớ ta là kẻ thù của người. Giữa ngươi và ta, chỉ có ngươi chết thì sóng gió mới ngừng lại!”
Vu Thức Vy hừ lạnh, từng bước ép đến, dùng giọng nói mê hoặc: “Vậy được, ngươi cứ đến lấy mạng ta đi. Ta ở đây, ở ngay trước mắt ngươi, ngươi cứ tự tay giết ta đi… Muốn mạng ta thì tự tay giết ta…”
“Sao? Không dám à, chỉ dám lấy tên tỳ nữ này để uy hiếp ta? Ngươi cho rằng ta thực sự quan tâm đến tỳ nữ này ư? Chỉ là một người hầu, mệnh tiện như giun dế, chết thì cứ chết thôi, còn ta vẫn cứ sống rất tốt. Ngươi cho rằng nàng ta thật sự trung thành với ta ư?”
Nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt Hàm Yên cứng đờ, nhưng chớp mắt đã hiểu được thâm ý của nàng, lập tức hung dữ nói: “Vu Thức Vy, Hàm Yên ta một lòng trung thành với ngươi. Không ngờ, giờ đây lại đổi lại một câu mệnh tiện như giun dế của ngươi. Ha ha ha… May là ta sớm đã hiểu ra, đi tìm chủ tử mới rồi! Hạ Hoan, ta phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi để ta nhìn rõ bộ mặt thật của Vu Thức Vy. Đưa kiếm cho ta, ta phải tự tay giết chết tiện nhân này!”
Ánh mắt Hạ Hoan phát sáng, ngơ ngác nhìn Hàm Yên, tựa hồ đang phán đoán lời nàng có mấy phần thật giả. Hàm Yên căn bản không cho ả cơ hội phân rõ, đã mắng lớn với Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, ngươi là đồ tiện nhân. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã trúng độc của chủ tử ta rồi. ngươi không sống lâu được nữa đâu. Đồ tiện nhân độc ác, ngươi sớm nên chết rồi… Ha ha ha… ngươi nên chết…”
Ánh mắt Vu Thức Vy toát lên tia độc ác, mắng trả: “Hay cho một tiện tỳ như ngươi, dám hạ độc ta, ngươi đã hạ độc gì? Nói mau…”
“Không phải ngươi gần đây luôn ho ra máu sao? Ngươi cho rằng mình bị lao phổi. Ha ha ha… Trên thực tế là ngươi đã trúng độc của ta…”
Thân hình Vu Thức Vy lảo đảo, phun một ngụm máu trong miệng ra, ngã xuống đất, ôm tim nói: “Hay cho tiện tỳ nhà ngươi, thì ra là ngươi hạ độc!”
Hàn Giang Nguyệt không ngờ nàng nôn ra máu thật, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng đỡ Vu Thức Vy đứng dậy: “Vy nhi, nàng sao rồi?”
“Giang Nguyệt…ta… ta không sống được lâu nữa, chàng hãy thay ta giết tiện tỳ này, báo thù cho ta.”
Hàn Giang Nguyệt đoạt kiếm trong tay Vu Thức Vy, nhắm vào Hàn Yên: “Tiện tỳ, dám mưu hại vương phi của bổn vương, bổn vương nhất định băm ngươi thành nghìn mảnh.”
Nói xong, mũi kiếm như điện, thế đánh như chẻ tre, trực tiếp nhắm về tim Hàm Yên.
Ánh mắt Hạ Hoan thay đổi, căn bản không kịp nghĩ nhiều đã đẩy Hàm Yên đến trước mũi kiếm, cắn răng nói: “Đi chết đi, tiện tỳ.”
Đồng thời, Hạ Hoan cũng cầm kiếm đâm về phía Vu Thức Vy, hét lên: “Vu Thức Vy, chịu chết đi.”
Thời gian không quá một hơi thở.
Hàn Giang Nguyệt thu kiếm, vứt Hàm Yên sang một bên liền đi cứu Vu Thức Vy: “Vy Nhi, cẩn thận.”
Nhưng hắn không thể nhanh bằng kiếm của Hạ Hoan, chỉ có thể liều mạng đuổi qua…
Nói thì chậm, làm thì nhanh, mắt thấy kiếm của Hạ Hoan chuẩn bị đâm vào người Vu Thức Vy thì đột nhiên Vu Thức Vy khom eo, bột thuốc trong tay vẩy về phía Hạ Hoan.
“Á…” Hạ Hoan chỉ cảm thấy mắt rấy đau, lúc nhìn thì chỉ thấy một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả, giống như con ruồi mất đầu đâm loạn trong khói sương: “Vu Thức Vy, tiện nhân nhà ngươi, tiện nhân, ngươi ở đâu?”
Ánh mắt Vu Thức Vy rơi lên người Tiểu Ninh đã chết ở dưới đất. Dưới ánh trăng sáng, nàng yên bình nhắm mắt, khóe môi vương nét cười, nụ cười không có chút oán hận nào, tràn đầy ước ao…
Trước khi chết, nàng nhất định đang nghĩ, kiếp sau cũng muốn hầu hạ người chủ tử là nàng đây…
Bỗng chốc, Vu Thức Vy nhớ đến hình ảnh kiếp trước, âm thanh nụ cười của Tiểu Ninh, sự gian khổ thấp hèn của Tiểu Ninh.
Nàng ấy dành dụm từng đồng từng hào mua thuốc cho nàng khi nàng bị Chu ma ma đánh. Nàng ấy sẽ trộm đưa màn thầu cho nàng khi nàng đói đến bụng dán vào lưng. Nàng ấylén lút đưa màn thầu cho nàng khi nàng đói. Nàng ấy sẽ giúp nàng chịu đánh, còn chỉ vì một cái đùi gà mà bị Chu ma ma đánh chết …
Kiếp này, nàng tắm máu trùng sinh, từng âm thầm thề rằng sẽ không để nàng ấy bị thương nữa, nhưng…nhưng nàng lại nuốt lời rồi, nàng không bảo vệ tốt cho nàng ấy, nàng ấy còn vì nàng mà chết…
Vu Thức Vy chầm chậm nhặt trường kiếm trên đất lên, từng bước đi về phía Hạ Hoan, đáy mắt xẹt qua ý hận. Là do ả, là ả hết chết Tiểu Ninh. Ả có thù với nàng, tại sao không nhằm vào nàng mà lại muốn giết người bên cạnh nàng?
Nàng sẽ không tha thứ, cũng sẽ không tha cho ả!
“Phập”, tiếng đao đâm vào da thịt vang lên.
Hạ Hoan đang tìm Vu Thức Vy cứng người lại, trên mặt là sự không thể tin được, tay mò mẫm chuôi kiếm dư ra bên ngoài phần bụng, theo đó là một tiếng hét thảm: “Á…”
Cằm Vu Thức Vy đặt trên vai ả, mặt lạnh tanh nói: “Có muốn tận mắt nhìn thấy mình làm sao hóa thành khói bụi không?”
Cái gì?
“Vu Thức Vy, ngươi… á…”
Lời mắng mỏ của Hạ Hoan còn chưa ra đã thấy chân đau buốt, ngã xuống đất.
“Xì xì xì….” Tiếng ăn mòn theo tiếng hét chói tai của Hạ Hoan vang lên, dần dần, tiếng hét của ả càng thảm thiết hơn. Chỉ thấy chân của Hạ Hoan bốc ra một làn khói, theo thuốc độc trong tay Vu Thức Vy đang đổ xuống mà trở nên càng nồng hơn.
Hạ Hoan lăn lộn trên đất: “Á… á… á… đau quá. Vu Thức Vy, đồ tiện nhân nhà ngươi, tiện nhân…”
Đáy mắt Vu Thức Vy là một mảnh tàn nhẫn âm độc: “Hạ Hoan, ta không biết ngươi có thù gì với ta, nếu ngươi nhằm vào ta thì ta có thể cho ngươi được chết toàn thây, nhưng ngươi…ngươi lại cho ta nếm tư vị mất đi lần nữa. Ta hận ngươi!”
Giọng nói như mang theo nồng đậm bi thương, đánh vào trong tim của Hạ Hoan. Trong cơn đau, ả nhìn thấy chân mình từng chút một hóa thành máu loãng mà mắt thường có thể trông thấy được, rồi dần dần đi lên trên, xương thịt bị ăn mòn biến mất cùng nhau.
“Á… Vu Thức Vy, tiện nhân, tiện nhân…”
Công chúa Trữ Tuyết vẫn đứng một bên nhìn thấy một màn khủng khiếp này thì không thể ngồi yên được nữa. Xuống ngựa chạy đến trước, tức giận mắng Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, ngươi mau dừng tay, dừng tay!”
Vu Thức Vy quay đầu nhìn công chúa Trữ Tuyết một cái, không có chút cảm xúc nào: “Ta sao phải dừng tay?’
Trữ Tuyết không thể phản bác, nàng vì nô tỳ của nàng báo thù, nhưng…
“Hạ Hoan, vì sao ngươi lại phản bội ta?” Công chúa Trữ Tuyết có chút nôn nóng mà nhìn Hạ Hoan.
Sắc mặt Hạ Hoan vặn vẹo hung dữ, tức giận mà nhìn công chúa Trữ Tuyết: “Ai là Hạ Hoan, Hạ Hoan sớm đã chết rồi, ta là Hoàng tỷ của ngươi, ngu ngốc!”
“Hoàng tỷ?” Công chúa Trữ Tuyết trừng to mắt.
Ánh mắt Vu Thức Vy cũng co lại, tay ngọc để lên mặt của Hạ Hoan, sờ thấy chỗ dính với da mặt liền hung hăng xé xuống mặt nạ của ả ta.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt có vài phần giống với công chúa Trữ Tuyết hiện ra.
Công chúa Trữ Tuyết lại trợn to mắt: “Hoàng tỷ, sao lại là tỷ, sao lại là tỷ chứ?”
Chử Ngọc cắn răng cắn lợi nhìn Vu Thức Vy: “Còn không phải vì ả sao? Ả là kẻ thù của ta, kẻ thù!”
Thừa tướng đáp ứng ả, chỉ cần ả giết Vu Thức Vy thì có thể kết thành phu thê với ả, cho nên ả ngàn dặm xa xôi tới đây vì muốn lấy mạng của Vu Thức Vy!
Vu Thức Vy kinh ngạc nhìn Trữ Ngọc. Ả vì sao lại nói nàng là kẻ thù của ả chứ. Nàng căn bản không quen biết ả, sao có thể là kẻ thù?”
“Ngươi nói rõ ra, ta có thù oán gì với ngươi?” Vu Thức Vy không hiểu hỏi.
Trữ Ngọc cắn răng nhìn Vu Thức Vy cơn đau trên người dằn vặt ả đến phát điên, muốn ả chết nhanh, nhưng lại không cam tâm, không cam tâm cứ thế mà chết: “Vu Thức Vy, ta sẽ không nói với ngươi. Ngươi đừng hòng biết được. Á, á… Trữ Tuyết, Hoàng muội, ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau giết Vu Thức Vy, báo thù cho ta? Để ả xuống địa ngục với ta! Ngươi không phải hận ả sao? Giết ả đi…”
Công chúa Trữ Tuyết như được đánh tỉnh, sắc mặt trở nên giận dữ, cầm kiếm đâm về phía Vu Thức Vy.
Hàn Giang Nguyệt đứng một bên sớm đã có chuẩn bị, một mảnh phi đao phá không xông tới, cắm trên mu bàn tay của công chúa Trữ Tuyết, khiến kiếm trong tay nàng ta mất đi sức lực, rơi xuống đất: “Á, tay của ta, tay của ta…”
Vu Thức Vy tựa như không thấy, nhìn chằm chằm Chử Ngọc: “Nói, ta có thù gì với ngươi?”
Sắc mặt Chữ Ngọc vặn vẹo dọa người, nghe thấy câu truy hỏi của Vu Thức Vy thì đột nhiên cười lên điên cuồng: “Ha ha ha… Vu Thức Vy, ngươi sẽ không biết đâu. Chàng sẽ báo thù cho ta, chàng sẽ báo thù cho ta... haha…”
Tiếng cười bỗng dưng im bặt. Vu Thức Vy huơ kiếm, chém đứt đầu ả ta, sau đó quay người đi đến trước mặt công chúa Trữ Tuyết, bắt đầu công kích nàng ta.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi sẽ lại mọc lên.
Nàng vô ý giết chết Trữ Ngọc, nếu lại để Trữ Tuyết rời khỏi đây, vậy sau mấy ngày sẽ có kiếp nạn sinh linh đồ than. Cho nên, nàng không thể để Trữ Tuyết rời khỏi đây được!
Bình luận facebook